Tokyo Ravens

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1282

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 2 - Tổ Quạ - Chương 3: Thức thần đại chiến

Phần 1

Bên dưới Học viện Âm Dương Sư là một khu vực rất rộng rãi – một đấu trường ma thuật thường được dùng cho những bài tập thực hành.

Đấu trường rộng phải bằng ba hoặc bốn sân bóng rổ, với hàng ghế dành cho khán giả ở trên những bức tường cao hai mét bao tròn quanh nó. Thực sự nó trông giống một sân vận động trong nhà, điểm khác biệt duy nhất là có một tế đàn được đặt ở phía sau và các bùa chú bảo vệ được dán kín các bức tường. Ngoài ra còn có các cột trụ màu xanh lá được nối lại với nhau bằng dây phép để bảo vệ người xem khỏi những ma thuật thi triển bên trong đấu trường.

Các học viên của lớp thầy Ohtomo đang tràn lên khán đài, thích thú nhìn quanh đấu trường.

“…Ồ vậy ra đây là nơi họ làm các bài tập thực hành.”

“Có cả những phòng thực hành riêng trong trường nhưng cái này vẫn luôn là cái to nhất.”

Touji đang nhìn quanh đấu trường từ khán đài và Tenma trả lời cậu khi ngồi xuống bên cạnh.

“Tính riêng trong các khóa đào tạo ma thuật thì nơi này có thể coi là lớn nhất quốc gia. Các bức tường này được các Âm Dương Sư hạng nhất quốc gia gia cố bằng ma thuật, thậm chí pháp thuật mạnh nhất bây giờ hay một thảm họa tinh linh cấp ba cũng không phá hủy được nó. Đôi khi người của Bộ cũng mượn chỗ này để thực nghiệm.

“Chắc chắn phải tốn rất nhiều tiền cho pháo đài bất khả xâm phạm này nhỉ.”

Touji hừm nhẹ một tiếng. Dù sao thì tình huống này vẫn ngoài sự mong đợi của cậu. Cậu cố tìm xem Natsume ở đâu giữa đám học viên đang háo hức chờ trận đấu. Cô ấy ngồi ở hàng ghế thứ hai, cách xa đấu trường một hàng ghế.

Ngay cả lúc này Natsume vẫn chưa có động thái nào muốn giúp Harutora cả. Mặc dù cô ấy đang cố giả vờ bình tĩnh nhưng sự bồn chồn thể hiện rõ trong đôi mắt cô. Tiếc nuối rồi mâu thuẫn cứ nảy sinh trên khuôn mặt Natsume, và giờ cô chỉ biết chăm chú nhìn xuống đấu trường.

Lúc này không khí đấu trường đang nóng dần lên, Kon tinh nghịch đang ở dưới và Kyouko đã gọi ra hai Yaksha. Thầy Ohtomo người nhận trách nhiệm đi chuẩn bị với Harutora vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.

“Lớp này thường xuyên như vậy hả?”

“Ồ không đâu.”

“Có thể thầy giáo hướng dẫn chúng ta hơi vô tư quá.”

“Đó… Tớ không thể phủ nhận điều đó được.”

Tenma cười gượng gạo trả lời câu nói thẳng thừng của Touji.

“Thực ra thầy ấy không phải giáo viên từ đầu, thầy chỉ mới bắt đầu làm giảng viên từ học kì này…. Thật lòng mà nói thầy ấy không giỏi lắm về khoản dạy học.”

“Thế trước đây ông ấy làm gì?”

“Thầy ấy là một điều tra viên ma thuật trước khi nghỉ hưu sớm vì cái chân của mình và thầy ấy khá xuất sắc – ít nhất là khi tự giới thiệu thầy đã nói thế.”

“Một điều tra viên ma thuật à, hừm….”

Các điều tra viên ma thuật – những người chuyên điều tra tội phạm liên quan tới ma thuật, phải là những Âm Dương Sư có tài năng nhất định. Thật không may ấn tượng duy nhất Touji có về họ là bị Dairenji Suzuka quật bay quá dễ dàng như những tờ giấy. Tất nhiên cũng là vì đối thủ của họ quá mạnh.

“Phải rồi Tenma, về sự cố khi nãy đó. Harutora chỉ gọi ra thức thần, nhưng phản ứng của Kurahashi Kyouko và mọi người có cần phải căng thẳng như vậy không?”

“A, nếu chỉ là một thức thần cơ bản thì chả ai ngạc nhiên, nhưng Harutora-kun đã gọi ra một thức thần hộ vệ.”

Tenma trả lời thành thực, dù cho chỉ mới gặp Touji hôm qua nhưng hai người khá thân thiện.

“Tớ nhớ cậu nói là trong lớp chỉ có Natsume và Kurahashi Kyouko có thức thần hộ vệ. Có phải vì nó rất mạnh không?”

“À thực ra thì, nó không liên quan tới sức mạnh… Về cơ bản thức thần hộ vệ và thức thần nô lệ phải luôn được triệu hồi, vì thế nó giống như một gánh nặng cho chủ nhân của chúng. Không phải gánh nặng về vật chất đâu, khi mà chúng không phải là vật chất hữu hình, chủ nhân luôn phải duy trì một liên kết tâm linh, vậy nên nếu người đó không có linh lực thật mạnh thì không thể điều khiển được chúng.”

“Ồ, tớ hiểu rồi, đơn giản là nếu linh lực yếu thì không thể kiểm soát một thức thần như vậy.”

“Phải và một thức thần dạng như thế là biểu tượng cho một Âm Dương Sư.”

“Vậy nên mọi người mới bất ngờ khi người mới đến như Harutora cũng có một thức thần hộ vệ.”

Touji gật đầu, ra chiều đã hiểu mọi chuyện. Lần này tới lượt Tenma quay sang hỏi nhỏ Touji.

“….Này, Touji-kun. Thành thật mà nói thì Harutora-kun mạnh tới đâu vậy? Lúc đầu tớ cũng tin cậu ấy chỉ là một người ngoài, nhưng… có thật là cậu ấy được gia tộc Tsuchimikado giúp đỡ không?”

Tenma không quên quan sát xung quanh khi hỏi Touji, cặp kính không thể che sự tò mò trong mắt cậu. Touji hừm nhẹ, nhún vai.

“Tớ nghĩ đó là bình thường với một chàng trai trung thực như cậu ta và thức thần hộ vệ nhỏ bé kia là một món quà mà người cha tặng cho cậu khi tới đây, vậy nên cậu ta không điều khiển nó tốt đâu.”

“Ồ thực sự không giống cậu ấy đang kiểm soát được nó.”

“Nhưng…..”

Ánh mắt Touji chợt sắc nét, lạnh lùng hơn và khóe môi cậu cong lên thành một nụ cười kiêu ngạo.

“Nếu cậu chỉ nhìn khía cạnh đó thì cậu sẽ hối hận sớm thôi. Mùa hè này là một ví dụ.”

Giọng Touji bỗng thay đổi, Tenma chỉ kịp thốt lên “hở?” nhưng Touji đã không để ý nữa, cậu đang quan sát đấu trường.

Kì thực Touji không tận mắt chứng kiến vụ việc của Dairenji Suzuka được giải quyết thế nào. Có chuyện gì đó đã xảy ra ở ngọn đồi ‘Đế Vương’ nhưng cậu chỉ được nghe qua câu chuyện của Harutora, vậy nên không thể biết được sức mạnh thật sự của Harutora như thế nào. Vậy nên bây giờ cậu lại có cảm giác thích thú với trận đấu này.

Tenma bối rối nhìn Touji, cậu vẫn đang thắc mắc ví dụ mà Touji nói là gì.

“…Dù sao thì Harutora-kun lề mề quá. Không biết cậu ấy làm gì nữa.”

Cậu cố đổi chủ đề khi thấy Touji không muốn tiếp tục câu chuyện kia. Biểu hiện của Touji đã trở lại bình thường.

“….Mặc dù tớ không nên nói điều này trước mặt cậu…”

“Hở? Điều gì cơ?”

“Nếu cậu muốn kết bạn để kiếm tin tình báo thì cần phải có một chút gian ác hơn nữa.”

“….Đó là một lời khen hay là xúc phạm vậy?”

Lời giải thích vòng vo đó khiến Tenma khó hiểu. Touji không trả lời, chỉ để lộ một nụ cười ấm áp.

Ngay lúc đó –

“À, cậu ta kia rồi!….Hả, chuyện quái gì thế này?”

Tenma nhìn xuống đấu trường và hét lên, Touji cũng ngay lập tức quay sang nhìn.

Harutora và thầy Ohtomo – người tình nguyện làm trọng tài- đang bước về phía Kon và Kyouko.

Nhưng khó nói được người kia có phải Harutora không, vì –

“….Tại sao cậu ta lại mặc bộ đồ kendo nhỉ?”

“Và cậu ta còn mặc một bộ đồ chống chướng khí nữa kìa! Đó là đồ nghề của pháp sư trừ tà mà!”

Harutora bước vào đấu trường với trang bị tận răng, một chiếc mặt nạ kendo, một tấm bảo vệ ngực, găng tay bảo vệ,…. Không chỉ Natsume và các học viên, thậm chí Kyouko và Kon cũng tròn xoe mắt nhìn.

Trong khi tiếng xì xầm trên khán đài vẫn chưa dứt, Harutora với đống trang bị kì lạ của mình đi thẳng vào trung tâm nơi Kyouko đang chờ.

Và thầy Ohtomo đưa cậu một thanh kiếm gỗ.

Touji không thể nhịn cười khi nhìn thấy cảnh này, nhận ra ngay những gì Harutora đang cố làm.

“…Không tệ, rất đúng phong cách của cậu ấy.”

Touji thì thầm vui vẻ trong khi Tenma bên cạnh hết sức bối rối.

Phần 2

“Tại sao?”

Đó là cảm xúc hiện tại của Harutora.

“Mình là một học viên mới nhập học ngày hôm qua và mình cũng chỉ là tay mơ với kinh nghiệm ít ỏi đúng không? Có phải phương pháp dạy học của Học viện quá độc đoán không? Hay là ý tưởng tàn ác của ông thầy Ohtomo này? Sao Âm Dương Sư có thể được đào tạo thế này chứ?”

“Harutora-kun~? Tôi nghe thấy hết đó nha~”

Harutora vẫn lẩm bẩm không ngừng cho tới khi bước ra đấu trường.

Kyouku và các học viên khác từ lâu đã tới, chỉ có Harutora là phiền hà. Cậu buộc phải để Kon đến đây trước trong khi cố thuyết phục thầy Ohtomo, nhưng không may cậu vẫn thất bại và chỉ có thể bước nặng nề theo ông thầy đi vào đấu trường.

“Sensei, thầy có nghiêm túc không vậy? Thầy không định làm điều gì đó giảm nhẹ tình huống này được ư?”

“Không hề.”

“Là một nhà giáo, thầy không thấy phương pháp của mình có phần vô trách nhiệm sao?”

Harutora thực sự rất oán giận, nhưng điều đó không ngoài dự đoán và thầy Ohtomo không có ý định trả lời cậu trực tiếp.

“Được rồi được rồi, điều này không tệ đâu. Dù sao thì khi mới nhập học em đâu muốn bị mọi người cách ly đúng không? Tất cả đều đang nghĩ em là kẻ ngốc, kể cả chính em đúng không?”

“Uwah, thầy thật nhẫn tâm khi nói thẳng như thế mà không quan tâm trái tim mong manh của một học viên mới chuyển trường.”

“Em đã có thức thần hộ vệ, vậy sao không nhân cơ hội này gỡ gạc chút danh tiếng nhỉ? Em không thấy kế hoạch của tôi quan tâm tới em rất nhiều sao?”

“Không hề! Hơn nữa chắc chắn em sẽ thua và thua một cách bẽ bàng trước toàn dân thiên hạ luôn.”

“Em không thể làm món trứng chiên mà không đập vỏ trứng, và dù sao vị trí hiện tại của em cũng không tệ hơn được đâu, dù em có thấy xấu hổ thế nào.”

“Quá đủ rồi! Đó là điều mà một giáo viên sẽ nói sao?”

“Đừng nhầm lẫn, Học viện Âm Dương Sư có thể là một trường học, nhưng nó chỉ là trường học dành cho giảng dạy các kỹ thuật chuyên ngành.”

Thầy Ohtomo nói vui vẻ, cây gậy và cái chân giả của thầy tạo âm thanh theo nhịp bước của hai người. Người này thực sự hết thuốc chữa rồi, mặt Harutora tối sầm lại.

“Ngoài ra—” Thầy Ohtomo vẫn không đổi cái giọng thiếu nghiêm túc của mình. “Natsume-kun cũng là một học viên xuất sắc, vậy nên thức thần đầy tớ của cậu ấy cũng không thể coi thường được. Thức thần hộ vệ của gia tộc Tsuchimikado là một trong những con thú tinh linh còn sót lại trong nước ta và nó rất mạnh ngay cả khi bị thu phục như thế. Một Âm Dương Sư bình thường không thể so sánh được với cậu ấy, kể cả các chuyên gia cũng không nhiều người bì được.”

“….Sao thầy tự dưng lại đề cập tới Natsume?”

“À, ý thầy là Natsume-kun rất mạnh, nhưng vẫn chưa thể đấu lại một trong Thập Nhị Thiên Tướng. Cậu ấy không thể làm chuyện đó một mình được.”

Harutora im lặng một lúc lâu và chỉ nhìn chằm chằm vào lưng của thầy Ohtomo.

Thầy ấy từng nói rằng thầy biết thông tin từ nội bộ, nhưng Harutora không ngờ thầy ấy đề cập tới Dairenji vào lúc này.

Thầy Ohtomo quay lại và cười chế nhạo.

“Harutora-kun, em là một người ngoại đạo, nhưng không vì thế mà em phải tự hạ thấp mình đâu. Em đã làm được điều đáng kinh ngạc hơn nhiều so với bất cứ Âm Dương Sư chuyên nghiệp nào.”

“Em… Em thực ra không làm gì hết cả.”

“Điều đó chưa chắc đâu. Ma thuật không chỉ có vẻ ngoài mạnh mẽ, kể cả ma thuật hạng hai cũng có thể có nó. Thậm chí một số người ngoại đạo thi thoảng cũng tạo ra ma thuật một cách vô tình.”

Thầy Ohtomo nói giống với lời mà hiệu trưởng đã nói, nhưng Harutora vẫn không thể phân biệt nổi hạng nhất và hạng hai là như thế nào.

Thầy Ohtomo có vẻ không quan tâm điều đó.

“Hơn nữa, không phải hiệu trưởng đã nói rồi đó sao? Học viện Âm Dương Sư sẽ không nhận một học viên mà không đủ điều kiện, cho dù bất cứ lý do nào đi chăng nữa. Quan trọng hơn, quá trình đánh giá xem học viên đó có đủ năng lực và điều kiện hay không rất sâu sắc và phức tạp, không như cách em tự nhìn nhận mình đâu.”

“…..”

Harutora im lặng, nhìn chằm chằm thầy Ohtomo.

Người này đang muốn lên kế hoạch lừa mình lần nữa chăng? Nhưng những lời nói của thầy Ohtomo khiến cậu không thể không để tâm.

“Mục tiêu số một của em là trở thành Âm Dương Sư, đúng không?”

“…………..”

“Thật ra khi nghe em nói vậy thầy đã thấy rất yên tâm. Thầy biết em chắc chắn sẽ không từ bỏ cho dù phải gặp nhiều khó khăn trong tương lai, vì vậy đừng lo lắng quá nhiều. Học viện đã thừa nhận năng lực của em và đạt được mục tiêu đó không hề xa vời nếu em chịu khó nỗ lực theo cách của chính mình.”

Thump, thump, tiếng bước chân của thầy Harutora vang dọc cả hành lang. Harutora ngây người ra một lúc, sau đó đuổi theo ông thầy quái dị của mình.

Học Viện vẫn còn rất nhiều thứ bí ẩn, như các tòa nhà, phương pháp giảng dạy, học viên hay thậm chí cả giáo viên nữa. Nhưng thứ bí ẩn nhất vẫn là ‘Âm Dương Sư’.

Tuy nhiên đó đã là mục tiêu của cậu.

Để không thất hứa với Natsume lần nữa.

Để thực hiện giấc mơ của Hokuto.

“….Ohtomo-sensei.”

Harutora quyết tâm gọi thầy.

“Hả?” Thầy Ohtomo quay người lại.

“Đối với trận chiến sắp tới….”

“Sao hả? Đừng lo, thầy sẽ dừng trận đấu nhanh nhất có thể trước khi em bị thương.”

Harutora lắc đầu, bỏ qua một bên lời đùa cợt của thầy Ohtomo.

“Em có chuyện muốn hỏi – em có thể nói riêng được không?”

Và sau đó thì như mọi người thấy, kết quả của cuộc trò chuyện là bộ quần áo kendo và một đống đồ bảo hộ trên người Harutora bây giờ.

Kyouko cau mày và thậm chí Kon nhìn cậu chết lặng. Harutora hận không thể tự đào hố chôn mình, khuôn mặt cậu đỏ bừng bên dưới tấm bảo vệ.

“Em không có nói là em muốn mang thứ đồ to vĩ đại thế này.”

“Đồ ngốc, vì thầy đã chấp nhận yêu cầu của em nên bảo vệ thế này là đương nhiên rồi. Thầy sẽ chịu mọi trách nhiệm nếu em bị rụng một sợi tóc. Đây.”

Thầy Ohtomo làm bộ đau khổ, đưa cho Harutora cây kiếm gỗ. Thực ra đây mới là thứ mà Harutora yêu cầu – chính xác hơn là cậu chỉ xin được cấp ‘vũ khí’.

“Thầy đã bỏ một chút bùa phép trên nó và cả đồ bảo hộ nữa. Vì vậy nếu có bị chém trúng thì yên tâm là đầu em cũng không bị chia thành hai nửa cùng thanh kiếm đâu. Hãy biết ơn thầy đi.”

“V…vâng, cảm ơn thầy ạ.”

Harutora thử vung thanh kiếm. Cậu đã từng tập kendo một thời gian trong lớp học thể chất ở trường trung học, nhưng dù sao nó cũng thoải mái hơn là chiến đấu tay không.

“….Được rồi.”

Cậu gật đầu để tự cổ vũ chính mình, tiến lên phía trước.

“H-H-h, Harutora-sama? Bộ đồ này là ….?”

Kon không thốt nên lời trước bộ đồ của Harutora. Cậu vụng về nhún vai từ phía dưới tấm bảo hộ.

“Nghe này Kon, đây là kế hoạch chiến đấu của ta.”

“V..Vâng….hở? Kế hoạch chiến đấu?”

“Phải, kế hoạch đơn giản thôi, ngươi sẽ đánh con trắng, còn ta lo con đen.”

Khuôn mặt Kon nghệt ra đầy mâu thuẫn, cái đuôi lớn của cô cũng vung vẩy lo lắng giống như cô vậy, cô không biết trả lời ra sao.

Ngay khi đó—

“Cậu đang cố chơi trò gì thế?”

Kyouko hét lên giận dữ, giọng đầy khinh bỉ.

“Đây là trận chiến của thức thần, một việc rất bình thường trong thực hành chiến đấu. Thức thần sẽ là người thi đấu, còn học viên chỉ đứng im thôi…. Nhưng tôi sẽ không ngăn cậu nếu cậu thấy run sợ về chuyện này đâu.”

“Im đi, nếu ngươi còn dám mở mồm nói như thế với Harutora-sama lần nữa–”

“Này! Bình tĩnh đi nào, Kon.”

Harutora vội vã nắm Kon lại trước khi cô lao người về phía trước, cố chịu đựng cái đuôi đang ngoe nguẩy của cô và nhấc cô lên. Kon-chan đá lung tung trên không.

“H-H-Harutora-sama, xin vui lòng thả thần ra~”

“Đầu tiên, đừng có ngắt lời ta!… Kurahashi, cậu nói tớ thích làm gì cũng được đúng không? Vậy sao cậu lại ý kiến khi tớ dùng vũ khí?”

“….Thật không thể chịu nổi. Cậu sợ thức thần của tôi khi đã có thức thần hộ vệ ở trước ư?”

“Dù sao thì họ có Katana và giáo, tôi không dám đối đầu mà không có vũ khí.”

Harutora thừa nhận ngay tức khắc làm Kyouko ngạc nhiên, dường như cô không hiểu cậu muốn nói gì. Sau đó, cô cuối cùng nhận ra ý định của cậu.

Harutora định tự mình đánh với thức thần.

“Đ-đ-đ-đ điều ấy không được đâu thưa Harutora-sama.”

“Ai quan tâm chứ, không phải có tới hai thức thần bên kia sao? Chỉ tính riêng ngoại hình ngươi đã không thể so sánh với hai thức thần đó rồi, không có bất kì cơ hội nào cho người cả.”

“Hả, ý người là gì!? Trước hết số lượng thức thần nhiều hơn tức là cô ta sẽ phải điều khiển chúng vất vả hơn, đúng không? Điều đó phụ thuộc sức mạnh của cô ta thôi, chứ người đừng nghĩ rằng có nhiều thức thần hơn thì sẽ không công bằng!”

“Ta không có ý đó, ta chỉ nói thêm cả ta, sẽ là hai đấu hai.”

Harutora bình tĩnh trả lời, nhưng Kyouko lại hét lên:

“Đừng có đùa! Sao lại có người ngu ngốc đi đấu lại thức thần chứ! Đây là trận chiến thức thần thì để cho thức thần chiến đấu!”

“Và tôi cũng là một thức thần.”

Harutora lại bình tĩnh trả lời cô, khuôn mặt đầy thách thức khiến Kyouko lắc đầu, không tin vào những gì vừa nghe.

Tất cả khán đài đều há hốc mồm khi nghe Harutora nói vậy, kể cả Tenma và Natsume. Người duy nhất ngồi cười khi nghe cậu nói vậy là Touji.

“Thầy đồng ý.”

“Thật sao, sensei??”

“Thật.”

“Có phải não của thầy bị đập nát rồi không?”

“Điều đó nghe đau đớn quá đó, Kyouko-kun. Nhưng tinh thần thế là tốt.”

“….Sao thầy có thể đồng ý chứ.”

Harutora thả Kon xuống và liếc nhìn thầy Ohtomo. Kyouko dường như thấy khó chấp nhận cái diễn biến này, khi mà người thầy lại ứng xử như thế, cô tự lẩm bẩm.“….Thế quái nào mọi chuyện thành ra thế này?”

“Được rồi tới giờ bắt đầu rồi. Đặc biệt là khi cả hai đã đề xuất trận đấu này.”

“Hả? Em sẽ không phản đối nếu thầy muốn dừng nó đâu, nhưng dù sao thì chơi một chút cũng được.”

Vừa nói, Harutora vừa mỉm cười, trong khi Kyouko nghiến chặt răng mình, cô ấy đang giận run lên.

Sau đó, cô bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn về phía khán đài.

“Natsume-kun, đây là cách ứng xử của gia tộc Tsuchimikado sao? Cậu không định dừng hắn ta lại à?”

“…Ugh!”

Natsume bất ngờ khi bị Kyouko nói như vậy, khuôn mặt cô trở nên căng thẳng như thể cô đang bị kết án tử hình và người ta đưa cho cô khẩu súng để tự vẫn.

“Natsume-kun!”

“………..”

Natsume không trả lời Kyouko, cô nhanh chóng quay sang nhìn Harutora như chạy trốn câu hỏi đó.

Thế nhưng Harutora không hề liếc nhìn cô.

“Đừng quá trớn thế, tôi mới là người chiến đấu với cậu, không phải Natsume.”

Kyouko quay mặt lại. Cô không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Harutora một lúc lâu như muốn thoát khỏi sự do dự của chính mình. Cuối cùng cô gọi tên hai thức thần của mình.

Hai Yaksha xuất hiện lần nữa.

Các học viên ồ lên và Natsume đang ngồi ở phía xa cũng đứng bật dậy.

“…Tôi không chịu trách nhiệm về hậu quả đâu nhé.”

Khuôn mặt Kyouko hơi tái đi khi cảnh báo cậu, nhưng Harutora không hề nói gì, vung thanh kiếm của mình lên để cho quen tay.

“H-H-H-Harutora-sama. Xin thứ lỗi cho sự vô lễ của thần, nhưng thần không thể đồng ý với kế hoạch này được. Trách nhiệm của thần là phải chiến đấu, vậy nên nếu người vui lòng ở lại….”

“Không.”

Harutora ngắt lời Kon, từ chối lời cầu xin của cô –

-Nhưng cái nhìn của cậu khá thư thái.

“Suy cho cùng thì ta cũng chưa hiểu cách dùng thức thần mà.”

“Đ-Đ-Đừng để chuyện nhỏ nhặt đó làm phiền người, Harutora-sama……”

“Xin lỗi ngươi, nhưng sẽ là vô nghĩa nếu ta không biết cách dùng ngươi, vậy nên ta phải tự tìm cách riêng của mình.”

Vừa nói, Harutora vừa nhẹ nhàng vỗ lên đầu của cô hai lần.

“Vì vậy ta muốn làm cách trực tiếp luôn. Ta không nói ta không tin tưởng ngươi và ta cũng sẽ không chạy trốn đâu.”

“N-n-nhưng mà ….”

“Đừng có làm mặt xấu như thế chứ, ta có ít kinh nghiệm lắm. Trông cậy vào ngươi cả đó.”

“…….”

Kon nhìn chằm chằm vào Harutora, khuôn mặt ngây thơ của cô đầy vẻ lo lắng. Mất vài giây, cô mím chặt môi lại, lầm lũi quay về phía Kyouko và hai thức thần kia.

“….Này cậu ta nghiêm túc đó à?”

“Không thể nào, người này…..”

Đám học viên trên khán đài thì thầm, dần dà thành ồn ào và náo nhiệt hơn. Không khí khó coi lúc đầu giờ trở sang thích thú, Harutora cố bác bỏ chúng ra khỏi tâm trí mình. Cậu tập trung hết sức về phía trước.

Trận đấu này sẽ cho cậu vài kinh nghiệm quý báu đây.

“….Có vẻ cả hai đều đã sẵn sàng.”

Thầy Ohtomo lên tiếng, giọng nói của thầy vang vọng trong đấu trường, đám đông khán giả chợt im bặt.

“Vậy – Bắt đầu!”

Trận chiến thức thần lập tức được diễn ra sau khi thầy Ohtomo dứt lời.

“Điều này tệ quá, tớ không dám xem nữa.”

“………”

Có một người đàn ông đang chăm chú nhìn trận đấu từ sau phía khán đài, một góc tối ở sau hàng ghế cuối.

Hai Yaksha mà Kyouko gọi ra đang quyết liệt giao tranh với Harutora và Kon. Nhưng hai thức thần của Kyouko di chuyển có vẻ không nhanh nhẹn, có lẽ do đối thủ của chúng là con người, và Kon thì chẳng thể tập trung vào đối thủ của mình khi cứ chốc chốc quay sang lo cho Harutora. Chì có Harutora là không để tâm, nhưng cậu đang phải lộn mèo trên đất sau khi bị ngọn giáo của thức thần màu đen – Kokfuu đâm tới.

“Đó là thức thần của Đức vua sao?”

“….Bắc Đẩu Vương chưa thức tỉnh hoàn toàn, bây giờ ngài ấy chỉ như một đứa trẻ thôi. Đó là cảm xúc tự nhiên khi ngài ấy muốn giữ người thân thiết bên cạnh mình.”

“Nhưng tôi không thể ngờ Ngài lại chọn tên kém cỏi này, thật đáng thất vọng.”

“Đúng vậy.”

Hắn ta có vẻ không hài lòng, thậm chí còn tức giận. Hắn không chỉ cảm thấy Đức vua mà cả những lý tưởng lẫn lòng trung thành của hắn đang bị chà đạp và vấy bẩn.

Một khi Đức vua tỉnh dậy, hắn sẽ lập tức giết tên xấu xí này.

Không, bất kể thế nào hắn cũng không thể để Đức vua phải hành động hèn mọn như thế này, hắn không thể chịu được.

Phải có người nào đó bên cạnh Đức vua và chỉ lối cho ngài tới khi ngài thức tỉnh.

Hơn nữa, hắn tin rằng hắn là kẻ duy nhất đảm nhiệm trọng trách to lớn và vĩ đại ấy.

Phần 3

“Anh đã nghĩ cái quái gì vậy!”

Harutora đã cởi bỏ cái mũ kendo ra, đang ngồi trong phòng thay đồ sau khi trận chiến kết thúc. Natsume chạy như bay từ trên khán đài xuống ngay lúc ấy.

Harutora và Kon là những người còn lại trong phòng lúc bấy giờ, bởi Touji cũng đến thăm cậu nhưng là sau khi Natsume tới.

“Anh đã nghĩ …. Ý em là gì?”

“Tất nhiên là trận đánh vừa rồi! Anh có bị điên không mà lao vào giữa trận đánh của những thức thần? Sẽ làm sao nếu anh bị thương hả?”

“Đó là lý do anh mặc cái đống này đây.”

“Vô ích! Đặc biệt khi đối thủ của anh là Yaksha, anh có thể mất mạng như chơi ấy!”

Natsume rất tức giận, khuôn mặt cô đỏ bừng khi mắng Harutora một tràng như vậy. Harutora chỉ biết ngồi im chịu trận, khi mà các vết thương của cậu hầu hết đã tím đen tới mức không thể chối cãi.

Kết quả trận chiến không ngoài dự đoán của nhiều người và Harutora đã thua một cách ngoạn mục.

Thức thần hộ vệ của Kyouko, Hakuou và Kokfuu vượt trội hơn hẳn Harutora về cả mặt di chuyển hay kỹ năng chiến đấu. ‘Thức thần loại G’ được tạo ra bởi Bộ Âm Dương có kỹ năng chiến đấu phi thường và thậm chí có thể đánh tay không, mặc dù vũ khí chủ lực của chúng là kiếm và giáo.

Tuy nhiên họ cũng đã điều chỉnh cho phù hợp với người sử dụng chúng. Kyouko điều khiển chúng khá dễ dàng dù phải sử dụng cả hai một lúc. Kyouko rõ ràng là hơi do dự lúc đầu, nhưng có thể cô đã thay đổi suy nghĩ hoặc tức giận vì trò mèo của Harutora nên gần như không thể hiện chút nhân từ nào, tấn công Harutora toàn bằng những đòn thế hiểm hóc. Tất nhiên cô cũng chỉ đánh bằng sống kiếm thôi. Kyouko khéo léo điều khiển thức thần của mình dùng giáo quăng Harutora đi và đẩy qua đẩy lại cho tới khi cô hài lòng.

Khán giả lúc đầu phải nín thở, nhưng sau đó thì òa ra cười và liên tục nói đùa, mỉa mai, trong số đó Touji lại là người cười nhiều nhất…

“Tại sao anh không nghiêm túc hơn hả! Em không đồng ý hoàn toàn những điều Kurahashi Kyouko nói, nhưng vung vẩy thanh kiếm ấy trên đấu trường cùng thức thần của mình thật sự rất nực cười đó!”

“A..Anh rất nghiêm túc mà.”

“Anh nghĩ rằng trận chiến vừa rồi là nghiêm túc ư? Anh bị chế giễu và khán giả thì cười như được mùa…. Anh không thấy xấu hổ ư?”

Natsume gần như điên lên, gầm gừ với khuôn mặt đỏ rực. Nhưng Harutora chỉ cảm thấy bối rối một chút hơn là muốn cãi lại. Cậu không hiểu sao Natsume lại nổi điên như thế.

Hơn nữa, khi Natsume hỏi cậu không thấy xấu hổ ư, thật lòng Harutora không thấy điều gì bất mãn cả, ngay cả khi cậu đã thua trận đánh. Ít nhất cảm giác bất lực và trống rỗng ở lớp học hôm qua không còn nữa.

Cậu không hề thất vọng với kết quả, hay cách cậu thua, bởi đây là lần đầu tiên cậu tự mình trải nghiệm một trận đấu như thế. Thái độ hoàn toàn chấp nhận thua cuộc của cậu khiến Natsume tức điên lên được, nhưng thức thần còn non trẻ này không đủ sâu sắc để thấy sự tình bên trong cảm xúc của chủ nhân.

“…..H-Harutora-sama…..”

Kon kéo nhẹ đồng phục Harutora từ phía sau.

“….C-c-c-có ổn không khi cứ để cô ta mắng mỏ người như vậy?”

“Whew, đồ ngốc… Không phải ta đã nói rồi sao? Cô ấy là người thừa kế của gia tộc và ta là thức thần của cô ấy.”

“…N-n-nhưng ….”

Khuôn mặt Kon bất mãn, không chỉ vì trận thua mà còn vì không thể cãi lại những lời Natsume mắng Harutora nãy giờ.

Natsume thì không nói gì, nhìn chằm chằm Kon và cả hai thành ra một cuộc đấu mắt và lẩm bẩm không ngừng nghỉ.

Harutora đã nói với Kon về hoàn cảnh của cậu và Kon luôn tỏ thái độ với Natsume, trong khi với mọi người thì vẫn bình thường. Chỉ là cô luôn muốn bảo vệ chủ nhân của mình.

“…..Chỉ là do thanh kiếm gỗ lão đểu đó chuẩn bị thôi….. Đó không phải do kỹ năng của Harutora-sama đâu …..!”

“Thanh kiếm gỗ?”

Natsume ngạc nhiên hỏi khi nghe Kon nói vậy và Touji người đang khoanh tay đứng lặng lẽ bên cạnh đột nhiên nói như thể phát hiện điều gì đó đáng ngạc nhiên:

“Vậy ra đó là vấn đề? Mánh đó có vẻ không may mắn lắm nhỉ. Harutora, có phải cậu đã định dùng nó đúng không?”

“C..chờ đã, ý cậu là gì?”

“Cậu không thấy ư? Trước khi trận đánh kết thúc, thức thần màu đen đó tấn công khá đơn điệu, có vẻ do nó chủ quan hoặc là thói quen của nó. Vào lúc đó cu cậu này đang bận phòng thủ ở khoảng cách xa hơn tầm với của ngọn giáo, sau đó định lừa và tận dụng cơ hội áp sát kẻ thù.”

Kon gật đầu cái rụp khi nghe Touji giải thích, nhưng Harutora thì quay đầu đi xấu hổ.

Thực tế Harutora đã dựa sự khác biệt về tầm với của hai vũ khí, cố rút ngắn khoảng cách và thậm chí còn thành công trong việc né đòn của Kokfuu và vượt lên trong tích tắc.

Nhưng khi cậu định chém hết sức mạnh thì thanh kiếm gỗ ấy đột nhiên lắc lư rồi nổ tung trong không khí – hơn nữa vụ nổ là từ bên trong thanh kiếm.

“….Có phải do phản lực khi đánh vào bộ giáp của đối phương không?”

“Nnn….. tớ đã cố tập trung và tấn công đúng vào một điểm và thực sự tớ không chắc điều gì đã xảy ra. Nhưng sensei có nói ông đã yểm một ít ma thuật lên nó, có thể đó là kết quả sau khi tích lũy nhiều đòn liên tiếp. Điều này chỉ chứng minh đối phương quá mạnh mà thôi, vậy nên tớ thấy không cần phải tranh cãi vì điều này.”

“Đ…đó không phải mấu chốt vấn đề, đó là do lão Âm Dương Sư g-g-giả đó!”

“Âm Dương Sư giả …. Thực sự thì khi thanh kiếm nổ ta cũng tức cái lão hâm đó. Nhưng dù sao thì chỉ khiến mình tự thấy bất hạnh thôi.”

Harutora cười gượng, cố xoa dịu cơn giận của Kon.

Tuy nhiên khi cậu liếc sang thì lại thấy Natsume đang bần thần

“….Chuyện này vô lí hết sức.” Natsume run lên khi cô ấy nói.

“Hở? S..sao??”

“Em không biết ma thuật mà Ohtomo-sensei ếm lên thanh kiếm là gì, nhưng ông ấy chắc chắn đã gia cố cho nó để chịu được đòn tấn công của Yaksha, phải không?”

“A, nếu anh nhớ không nhầm thì ông ấy nói thế đó….vậy thì sao?”

“Anh có bị ngơ không! Tự nghĩ anh bước vào trận chiến đó mà thanh kiếm đó không được gia cố thì anh đã bị chẻ làm đôi rồi! Anh cũng tự nhận ra đúng không?”

Natsume gào lên giận dữ hơn cả khi cô mới chạy vào căn phòng này. Harutora chớp chớp mắt ngạc nhiên, nhìn Natsusme nhưng cô ấy có vẻ chẳng muốn nhìn lại Harutora.

Khuôn mặt cô đang đầy sự lo lắng và những cảm xúc khác nhau.

“Anh không thể tự xem xét mình ở góc độ một người nhà Tsuchimikado hay sao! Em biết là anh ngốc, nhưng hãy sử dụng bộ não ngu ngốc đó của anh một chút trước khi hành động được không!”

Giọng cô càng lúc càng run bắn lên và đầy phẫn nộ.

Harutora cuối cùng cũng không thể chịu hơn được nữa rồi.

“….Đó có phải một mệnh lệnh không, thưa chủ nhân?”

“Hả!?”

“….Tôi rất tiếc vì đã hạ thấp danh dự của người, nhưng đây là phương pháp của tôi, nếu người không hài lòng, tốt hơn hết người nên đốt bỏ một thức thần như tôi.”

Harutora bĩu môi và quay mặt đi. Đôi mắt Natsume không hề chớp, vai cô không ngừng run bần bật.

Nước mắt bắt đầu trào ra khỏi đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào lưng Harutora vì cảm xúc rối loạn của cô.

Sau đó Natsume cố kìm lại với tất cả nghị lực của mình.

“…..Nếu anh nghĩ rằng phương pháp đó tốt, vậy thì cứ làm đi………”

Nói xong, Natsume quay lưng lại và chạy khỏi phòng thay đồ, bím tóc của cô vẫn bay phấp phới.

“……H-Harutora-sama………”

Thậm chí Kon – người đã không hài lòng với sự cứng rắn của Natsume cũng không dám cãi lại cô khi nãy. Harutora tối sầm mặt mũi lại và cậu cố lờ đi thức thần của mình.

Touji thở dài.

“….Cô ấy nói thế vì cô ấy lo cho cậu thôi.”

Cảm xúc kích động khi nãy của Harutora nhạt dần đi khi nghe những lời đó.

“Tớ biết.”

Harutora trả lời, giọng cậu đã trôi lạc đi mất tận phương nào.

Ngày thứ hai kể từ khi nhập học của cậu đã kết thúc như thế. Harutora thở dài trước người bạn thân và thức thần đang lo lắng hết mức cho mình.

Thực sự tình thế đã bắt đầu thay đổi ngay lúc này.

Có những điều đang xảy ra mà Harutora và những người khác không bao giờ mong đợi đến.

Phần 4

Sáng hôm sau.

Harutora đã dán nhiều bùa trị thương hơn lên những vết thâm tím ngày hôm qua. Khi cậu bước vào lớp học, cậu có thể cảm thấy một chút không khí khác lạ so với hai ngày trước đó. Cậu không dám chắc tại vì sao nữa, thậm chí cậu còn đổ lỗi cho là cậu bước qua cái bục giảng trong khi mọi người đang nhìn mình.

Natsume đã ngồi ở chỗ của mình, cô lập tức quay mặt về phía cửa sổ khi nhìn thấy Harutora đi vào. Kiểu phản ứng này không phải lạ khi hai người vừa cãi nhau tưng bừng ngày hôm qua, nhưng Harutora vẫn thấy tim mình nhói đau.

Touji cố tình giữ một khoảng cách để quan sát mọi chuyện ngày hôm nay, vì thế Harutora ngồi một mình ở chỗ như hôm qua.

Cậu cầu nguyện ngày hôm nay sẽ trôi qua yên bình và không có bất cứ biến cố nào như hai ngày kia.

“…..C…chào buổi sáng, Tsuchimikado-kun.”

“Hở? A, buổi sáng tốt lành….”

Ngay khi Harutora vừa ngồi xuống đã có ba nữ sinh quay qua chỗ cậu.

Harutora đã nhìn thấy họ hôm qua, đó là bạn cùng lớp của cậu, nhưng cậu chưa từng chào hỏi họ vì không biết tên.

“Này, cậu có rảnh không?”

“….Ừm, tớ đoán thế. …. Có việc gì cần tớ à?”

“Không, thực ra bọn tớ….”

Một người trong số họ tỏ vẻ bẽn lẽn. Hai người còn lại đẩy cô ấy về trước làm Harutora bối rối.

Họ muốn bắt nạt học viên mới ư? Có lẽ đây là một người mới đến còn sau cả cậu. Những gì cậu thấy khiến cậu hơi lo sợ, nhưng–

“H…hôm qua trận đánh tuyệt lắm, cậu không bị thương nặng đó chứ?”

“Hả? Ờ, cảm ơn, mấy vết thương nhỏ đó có hề chi.”

“Tuyệt thật đấy. Nhưng tớ rất bất ngờ, tớ chưa từng nghĩ có ai dám đấu với thức thần chỉ bằng một thanh kiếm gỗ cả.”

“Ơ, thật ra…. Chẳng ai muốn làm điều đó đâu.”

Harutora trả lời lắp bắp, đột nhiên hai người còn lại tiến lên và hỏi cậu.

“Hai thức thần của Kurahashi-san là hai thức thần hộ vệ đúng không? Điều đó thật đáng kinh ngạc đó!”

“T..Tớ không biết nhiều về chuyện đó. Nhưng tớ nghĩ …. Nó thật sự đáng kinh ngạc à?”

“Vậy tại sao cậu lại tự mình chiến đấu?”

“Tại sao …. Nói thật là tớ rất kém khoản dùng ma thuật và chưa biết điều khiển thức thần ra sao… Vậy nên tớ muốn thử cách trực tiếp xem sao – vậy thôi.”

“Không đời nào! Cậu làm thế chỉ vì lý do đó?”

“Không thể tin được!”

Ba cô gái thốt lên bất ngờ. Harutora – người vẫn đang không chắc chuyện gì đang xảy ra, cảm thấy rất khó xử.

Sau đó hai nam sinh đang nhìn họ từ xa từ từ tiến lại gần chỗ ngồi của Harutora.

Họ mỉm cười một cách cứng nhắc với cậu.

“…..Ê, hôm qua thật đen đủi phải không Tsuchimikado. Cậu đã rất dũng cảm khi không bỏ chạy đó.”

“Phải, tớ sẽ chạy ngay nếu phải đấu với Kurahashi mất.”

Cả hai đều nói chuyện với cậu hơi gượng gạo, bởi hai ngày qua họ đâu có giao tiếp, không được tự nhiên như các cô gái. Thế nhưng họ vẫn không giấu được vẻ phấn khích và thiện chí khi nói chuyện với Harutora. Điều này khiến Harutora không thể không ngạc nhiên.

“Tớ chưa từng thấy rõ thức thần hộ vệ của Kurahashi, có phải chúng đều là hàng cao cấp không? Mà lại có những hai con!”

“Nhưng chẳng phải gia tộc Kurahashi đã tinh chỉnh cho chúng phù hợp với cô ấy sao? Như vậy chắc cũng không quá khó?”

“Hầu hết các thức thần hộ vệ đều phù hợp với chủ nhân của nó, nhưng như thế vẫn tốn rất nhiều tiền. Không thể tin được cậu ấy chiến đấu với chúng chỉ bằng một cây kiếm gỗ.”

“Ohtomo-sensei chọn bừa đấy, tớ còn nghĩ ông ấy đùa tớ cơ.”

Đám đông bu quanh Harutora đang trò chuyện rôm rả về chuyện ngày hôm qua, nhưng có vẻ họ không để ý là Harutora vẫn đang ở đó.

“Hở, Harutora-kun?” Một gương mặt khá quen thuộc đang lấp ló tìm cậu.

Đó là Tenma, ngay cả khi cậu rất ngạc nhiên khi thấy cảnh này, nhưng vẫn đủ tinh ý để can thiệp và giúp Harutora.

“Aaaaa, T-Tenma…..”

Cậu cứu tớ rồi – Harutora thở phào nhẹ nhõm. Tenma không nhịn được cười khi thấy Harutora như vậy.

“Hôm qua thật khó khăn ha. Nhưng cậu vẫn khiến tớ ngạc nhiên đó, thế cơ thể sao rồi?”

“Ồ tớ ổn, đã khiến cậu lo lắng rồi.”

“Đừng nói thế. À mà Harutora-kun, cậu cũng có thức thần hộ vệ đúng không? Và lại là loại khác xa so với những cái có trên thị trường nữa?”

“Ừm, đúng vậy….”

“Phải rồi, Tsuchimikado-kun, cậu có thể cho bọn tớ nhìn nó thêm lần nữa được không?”

“A, tớ nữa! Tớ cũng muốn nhìn!”

Các cô gái bày tỏ sự thích thú đối với thức thần hộ vệ của cậu, và Harutora bối rối nhìn Tenma, cậu ấy gật đầu cười cười.

“…….Kon.”

Mặc dù được lệnh phải giấu mình đi nhưng Kon luôn ở bên Harutora, và cô cũng đã nghe cuộc trò chuyện nãy giờ. Cô ấy hiện hình khi Harutora triệu hồi.

“Wa, tuyệt thật!”

“Iyah! Dễ thương quá đi!”

Tất cả đám học viên mắt đều lấp lánh, đặc biệt là các cô gái liên tục ca ngợi sự dễ thương của Kon và thậm chí vuốt ve cô ấy. Kon cứng đờ người trước sự sàm sỡ này, giương đôi mắt bối rối xanh biếc về phía Harutora.

“H-H-H-Harutora-sama!?”

“…..Thứ lỗi cho ta, Kon. Chỉ cần cố chịu chút xíu thôi.”

Harutora cảm thấy mình đã đem Kon ra làm bia đỡ đạn, nhưng cảm giác tội lỗi ấy cậu chỉ ém nhẹm trong tim mình. Đuôi và tai của Kon khua loạn xạ lên, Harutora chỉ có thể vờ như không thấy nó.

“Thức thần hộ vệ này nhìn trẻ con thật đó, Tsuchimikado, đây là tuýp của cậu hả?”

“Tất nhiên là không rồi.”

“…..Tớ nhớ cô ấy là một thức thần cao cấp đúng không? Vậy nên cậu mới bắt cô ấy phục vụ cậu như này.”

“Tớ đã bảo là không phải như thế.”

“Ôi chao cậu ấy sợ kìa, khả nghi lắm đó nha!”

“Có khi nào hai người tắm chung với nhau không!”

“Iyah, tên dâm dê này –“

“……Tại sao các cậu không chịu nghe tớ nói nhỉ.”

Có lẽ vì phản ứng hoảng loạn của cả chủ nhân lẫn thức thần, đám học viên cười ồ lên. Harutora vẫn thấy khó hiểu, nhưng các gương mặt hai hôm trước còn lạnh nhạt thì giờ đây họ đang cười vui vẻ với cậu.

“Ngu ngốc.”

Ngay lúc đó một giọng nói vang lên từ phía cuối phòng học.

Người đó nói mà không kiêng nể ai, giọng đầy khiêu khích. Harutora quay lại nhìn, đó là một nam sinh mà cậu cũng chưa biết tên. Cậu ta nhìn đám ồn ào đang vây quanh cậu khi đang ngồi vắt chân lên bàn.

“…Thậm chí cậu ta còn không biết thức thần này là một thức thần cao cấp? Quá thất vọng cho một gia tộc nổi tiếng như vậy.”

Giọng cậu ta thể hiện sự ghê tởm khiến cả lớp học im bặt, bầu không khí vui vẻ khi nãy chợt biến mất.

Harutora vội vàng nói: “Kon!”

Kon, người đang chuẩn bị nhảy ra khỏi đám nữ sinh bị dừng lại giữa không trung. Cậu gọi cô không phải để tấn công mà để dừng cô khỏi việc dạy dỗ cho tên kia một bài học – mà chắc chắn Kon cho là xứng đáng. Không hài lòng chút nào, Kon kêu lên “Uuuu~”.

“….Thực sự ngươi có hiểu kiềm chế là thế nào không?”

“…N—n-nhưng ~’

Harutora nhìn Kon đầy thành ý và cuối cùng đuôi Kon cũng hạ xuống, không ngoe nguẩy loạn xạ nữa.

Trong khi đó nam sinh suýt bị tấn công kia đã vội vã rút chân mình xuống, gần như suýt ngã ngửa ra khỏi chiếc ghế mình ngồi.

Có lẽ cậu không nghĩ lời mỉa mai của mình sẽ dẫn tới bị tấn công, khuôn mặt cậu ta vẫn cứng đờ vì sợ hãi.

Một nữ sinh không thể nhịn cười nổi khi nhìn cậu ta như vậy. Rồi cả đám đông cũng cười ồ lên khúc khích. Cậu nam sinh đó thì xấu hổ và giận dữ, mặt cậu ta đầy vệt đen.

Thế nhưng … “Xin lỗi.”

Harutora đứng dậy, cúi người và nói.

Các học viên đứng cạnh cậu há hốc mồm choáng váng trước hành động của cậu. Đuôi Kon dựng đứng lên như bị giật điện.

“Xin lỗi đã làm phiền cậu, tớ biết là tớ khá chướng mắt, nhưng….”

Cậu từ từ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nam sinh cũng đang rất ngạc nhiên đó.

“Tớ vẫn muốn làm bạn với tất cả các cậu. Thực ra tớ cũng muốn nói với Kurahashi-san ngày hôm qua, vậy nên cậu có thể chịu khó chút được không? Tớ sẽ làm hết sức mình để khiến mọi người thay đổi suy nghĩ.”

Cả lớp im lặng như tờ.

Thế này là ổn. Cậu không muốn nổi điên hoặc xấu hổ chỉ vì một lời châm biếm hay mỉa mai nào đó. Đặc biệt cậu có thể hiểu cảm xúc tức giận ấy của mọi người.

Kon lơ lửng trong không trung, ngẩn ngơ nhìn Harutora và những học viên bên cạnh.

“Ưm, điều đó….” Nam sinh khi nãy lắp bắp, không biết làm sao để trả lời Harutora.

Bầu không khí vẫn im lìm nãy giờ.

Cô gái mở lời trước với Harutora khi nãy lại lên tiếng, giọng cô đầy vui vẻ:

“…..Ê cậu luôn luôn nói về người khác, nhưng chẳng phải chính cậu cũng không thể kiểm soát một thức thần đơn giản mà sensei tạo ra trong buổi thực hành sao? Cậu chưa thể sử dụng một thức thần hộ vệ đúng không?”

“I..Im đi, chẳng qua tớ chưa dùng hết sức mạnh thôi! Hơn nữa cách làm hôm đó tớ không quen thôi!”

“Cứ cho là thế đi, nhưng tớ nhớ hôm đó cậu gần như kiệt sức mà.”

“Ai chả thế lúc đầu! Cậu cũng có đứng vững được đâu!”

Nam sinh cố chữa ngượng khi cô gái nói xong. Bầu không khí bỗng vui vẻ hơn một chút. Harutora cảm thấy cậu đang là người được bảo vệ chứ không phải cậu bạn đang bị trêu chọc kia.

“D..dù sao thì, Tsuchimikado. Cậu nên hiểu là tớ không chịu nổi cảnh tượng của cậu trong trận đánh hôm qua đâu!”

Cậu ta lấy lại sự kiêu ngạo trong giọng nói của mình một lần nữa, nhưng lần này đã dễ nghe hơn rất nhiều.

Harutora mỉm cười.

“Tớ sẽ nhớ điều đó và hơn nữa cậu có thể gọi tớ là Harutora.”

“………”

Cậu trai kia quay đầu đi, hừm nhẹ một tiếng.

Harutora không ghét cậu trai này. Cậu không muốn ép mình thành bạn với tất cả mọi người, cũng không phải cậu đủ tự tin rằng cậu có thể làm được nó. Ngay cả khi có người nghĩ cậu gây khó chịu, cậu thà nói trước mặt với họ còn hơn là ngồi lê đôi mách các kiểu.

Haruotra quay lại, thầm cảm ơn cô gái khi nãy đã cứu bồ mình.

“Được rồi mình chưa biết tên của tất cả mọi người, vậy nên nhân cơ hội này cho mình biết đi. Và mọi người cứ gọi mình là Harutora.”

“Okay, vậy Tsucchi?”

“Cậu chẳng hề nghe tớ nói gì cả.”

Harutora cười ngượng khiến lớp học lại vui vẻ. Tenma bắt đầu trước, cậu tự giới thiệu mình và các bạn khác cũng làm theo. Cậu bạn ở cuối lớp chẹp lưỡi nhưng có vẻ cũng chấp nhận sự việc.

Kon ngây người nhìn vào cảnh này, hình như mọi người vừa quên bẵng cô đi.

Không, không chỉ Kon, còn một người khác nữa –

“….Tớ không bao giờ nghĩ mọi chuyện lại xoay sang thế này.”

Lời nói đột ngột làm Natsume suýt bật khóc, cô vội vàng chuyển giọng nói của mình lên cao để chữa ngượng.

“T…Touji…..”

“Hừm, thật đáng kinh ngạc khi cậu ấy đang có những người bạn mới….. Nhưng cậu ấy cứ vô tư như vậy lại khiến những người không làm được điều đó khá ghen tị đó…..”

Vừa nói Touji vừa nhìn chằm chằm Natsume.

“…Cậu có nghĩ thế không?”

“C….cậu nói linh tinh gì thế….?”

Natsume thì thầm, quay đầu đi tránh ánh mắt của Touji.

Harutora hiện đang là tâm điểm chú ý của cả lớp và Natsume rõ ràng đang khó chịu với cậu.

Một bên là những người mà cô đã cùng học với cô hơn nửa năm, một bên là Harutora, người cô đã quen biết từ khi còn nhỏ. Cả hai bên đều là những người cô đã biết, nhưng họ đã trở thành bạn bè theo cách mà cô đã không làm được. Natsume chỉ biết buồn buồn mà nhìn họ. Khuôn mặt cô đượm chút đau khổ, lo lắng khi Touji liếc nhìn cô.

“….Đừng tự ép mình như thế.”

“T..Tớ không có tự ép mình! Mà tại sao cậu toàn nói chuyện không đâu vậy?!”

Natsume đột nhiên hét lên, thấy rõ sự ép buộc của bản thân mình, Touji chỉ nhún vai và nói.

“Tớ hiểu, coi như là lỗi của tớ. Thực ra hồi hè tớ có một cô bạn thân cãi nhau với tên ngốc đó chỉ vì cô ấy cố gượng ép bản thân mình quá và rồi nó trở thành kỉ niệm cuối cùng của cả hai người.”

“……..!”

Trái tim của Natsume suýt bật ra khỏi lồng ngực, cô quay sang nhìn Touji. Touji thì đang quan sát những người khác, một nụ cười hơi khổ đang hiện trên khuôn mặt cậu.

“Đó là một kỉ niệm đáng quên đối với tớ và tớ không muốn nó lặp lại một lần nữa.”

“……..”

Natsume cúi đầu, không biết nên nói gì, tự khép mình lại. Đôi mắt cô trở nên nhút nhát như một cô gái bình thường bởi Touji đã biết danh tính thật của cô. Cậu thở dài lặng lẽ, khẽ nhướn mày.

Sau đó, một người thu hút sự chú ý của cậu.

Đó là Kurahashi Kyouko vừa bước vào phòng.

Kyouko cũng đang rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, và thoáng có chút không tin nổi. Touji gần như cười phá lên khi thấy cô ấy như vậy. Có lẽ Harutora không biết cách ứng phó với cô gái này, nhưng trong mắt Touji thì cảm xúc cô gái này quá dễ nắm bắt.

“….Mình cũng nên hành động thôi.”

Touji thì thầm. Harutora chắc chắn sẽ không hài lòng nếu nghe thấy cậu nói vậy, bởi mỗi lần Touji đang bày một trò nào đó, giọng cậu ta sẽ luôn vui vẻ như thế này.

Phần 5

Sau khi kết thúc buổi học sáng thì có một khoảng thời gian cho học viên nghỉ trưa.

“…..Tớ có thể xin cậu chút thời gian được không?”

Harutora đang nghĩ về món mì udon Yuba mà cậu ăn lần trước có vị rất tệ, vậy nên cậu đang định chuyển sang món mì udon tempura. Khi cậu đang đi xuống căng tin thì Kyouko đã đang đứng chờ ở đó rồi.

Mọi chuyện ngày hôm qua vẫn còn sống động trong tâm trí Harutora, thậm chí cậu thấy bất ngờ là cô ấy lại hẹn cậu. Cậu cẩn thận cảnh báo: “Kon, đừng có hiện ra đó.”…Cậu đã thành thạo hơn trong việc kiểm soát thức thần của mình.

Có những cú đấm đá vào khắp chân Harutora, cậu chỉ biết thở dài. Ngay cả khi đã thua trận ngày hôm qua nhưng tinh thần chiến đấu của Kon vẫn không hề suy giảm.

…Trong kí túc xá có bao giờ cô ta hung hăng thế này đâu.

Cuối cùng cậu quyết định gạt nó sang một bên, cậu cần giải quyết chuyện này đã. Cậu trả lời Kyouko – người vẫn đang không giấu nổi vẻ ngạc nhiên: “Không sao, không có vấn đề gì.”

Kyouko dẫn Harutora tới một lối thoát hiểm ở đằng sau tòa nhà Học viện. Người ta thường không hay qua lại ở đây nên họ không sợ bị nhìn thấy. Nếu đây là một trường trung học bình thường chắc hẳn sẽ có vài tay yankee ngồi hút thuốc phì phèo ở đây để tránh bị giáo viên nhìn thấy.

“…..Cậu cần gì thế?”

Kyouko chắc chắn muốn nói về chuyện trận đấu hôm qua rồi. Harutora ban đầu nghĩ cô ấy đã nguôi giận nhưng có vẻ không phải.

Cũng như nhiều lần, Harutora thực sự không giỏi đối phó mấy cô nàng cứng đầu này. Kyouko đột nhiên mở lời:

“……Tớ thực sự xin lỗi về chuyện ngày hôm qua.”

Harutora nghi ngờ những gì cậu vừa nghe thấy.

Cậu nhìn chằm chằm Kyouko, không thể nói gì vì quá ngạc nhiên. Khuôn mặt Kyouko hơi đỏ lên, lúng túng và cô quay đầu lại, mái tóc xinh đẹp của cô thướt tha trong gió.

“….Mặc dù đã kết thúc rồi, nhưng thực sự tớ không muốn lôi thức thần hộ vệ ra, lúc đầu tớ chỉ cáu Ohtomo-sensei thôi… Dù sao cũng thật sự xin lỗi cậu vì đã thành ra như thế.”

“Không, đừng nói thế. Mọi chuyện đều là do Kon đột ngột lao ra thôi, cậu không cần phải xin lỗi tớ….”

Kon bất mãn bên cạnh cậu và Harutora chọn cách phớt lờ cô đi.

….Chuyện gì thế này?

Có phải do sáng nay trong lớp học cô ấy cũng đã thay đổi thái độ không? Không thể, ấn tượng của cậu về Kyouko là người không dễ dàng chịu khuất phục trước bất cứ thứ gì. Đặc biệt khi cô ấy dám thách thức cả thầy Ohtomo để bảo vệ chính kiến của mình, làm gì có chuyện cô ấy tự dưng nghĩ khác về cậu.

Sau đó Kyouko lại trở nên khá lịch sự và khiêm tốn. Harutora không khỏi nghi ngờ thêm một lần nữa.

….Ôi, nhưng mà ….

Dù bất kể cô ấy có ý đồ gì, đây cũng là cơ hội tốt để nói chuyện với cô ấy.

“…Này, có phải cậu thực sự không ghét tớ, mà chỉ muốn dùng tớ để công kích Natsume đúng không?

Cậu hỏi thẳng vấn đề và đúng như mong đợi, khuôn mặt Kyouko lập tức trở nên đau khổ.

“Tại sao cậu lại làm thế? Có lý do gì sao?”

“…Đó là chuyện cá nhân thôi?”

“Chuyện cá nhân gì thế?”

“Cậu biết đấy, khi một cô gái nói đó là chuyện cá nhân thì tốt nhất cậu không nên hỏi.”

“Nhưng cậu đã kéo tớ vào chuyện này, đúng không? Tớ hứa không nói với ai cả, nhưng cậu thực sự ghét Natsume ư?”

Kyouko im lặng, cô ấy hơi bối rối. Phải mất một lúc cô mới lên tiếng được.

“…..Tớ đã gặp Natsume-kun từ trước đó, khi chúng tớ còn ….rất nhỏ.”

“Hả, cậu bảo sao?”

Harutora ngạc nhiên khi nghe cô ấy thú nhận.

“Thật mà.”

Kyouko thì thầm, hơi khép tay lại về phía sau, một hành động cực kì dễ thương với một cô gái xinh đẹp như cô.

“Đừng ngạc nhiên quá. Tớ là hậu duệ của gia tộc Kurahashi và Natsume-kun cũng là từ tông gia của Tsuchimikado.”

“Ưm….. vậy ý cậu là hai người gặp nhau do hai gia tộc đều nổi tiếng ư?”

Harutora nghiêm túc đưa ra lời phỏng đoán, nhưng Kyouko thì nhảy dựng lên như thấy người ngoài hành tinh.

“Cậu nghiêm túc không đó?”

“Sao? Tớ nói sai cái gì à?”

Kyouko thở dài và Harutora cảm thấy mình đã trở thành một kẻ ngốc hay đại loại thế.

“Nghe đây này. Nhà Kurahashi là một phân gia của Tsuchimikado. Gia tộc tớ có tên khác do đã tách ra khỏi Tsuchimikado từ xưa rồi.”

Harutora há hốc miệng khi nghe cô ấy giải thích, cậu còn ngu hơn cả một kẻ ngu nữa rồi.

“C..Chờ đã!…Thế có nghĩa là chúng ta là họ hàng ư? Thật không đó?”

“Cậu không cần phải nghi ngờ đâu, sự thật chúng ta là họ hàng.”

Harutora lắc đầu quầy quậy khi nghe Kyouko trả lời thẳng thắn.

Sau đó cậu lặng lẽ hỏi: “…..Kon, ngươi có biết chuyện này không?”

Mặc dù cậu không nhận được phản ứng nào, nhưng rõ ràng Kon đã cố tình không trả lời khiến cậu thấy bối rối. Thực tế cậu thấy mình thật thảm bại khi mà thức thần của cậu còn biết về chuyện này.

“Ừm….. Tớ hiều rồi! Đừng nghĩ về vấn đề đó nữa – vậy cậu đã gặp Natsume trước đây và cả hai đã đánh nhau to, xong rồi cậu vẫn giữ mối thù?”

“….Cậu ấy không nhớ.”

“Hả?”

“Cậu ấy quên rằng bọn tớ từng gặp nhau.”

Kyouko thì thầm. Harutora không thốt nên lời, không phải vì câu trả lời của Kyouko, mà vì khuôn mặt ảm đạm của cô.

Chỉ khi đó Harutora mới nhận ra cậu trước đây chỉ thấy Kyouko luôn lạnh lùng và cau có, đây là lần đầu cậu mới nhìn kĩ khuôn mặt cô. Khuôn mặt trầm cảm, vô thức khiến Harutora vô cùng hoảng sợ.

“…Có phải trước đó quan hệ của hai người rất tốt?”

“Bọn tớ chỉ gặp nhau một lần.”

“Hả! Như thế đâu thể đổ lỗi được! Không phải nó chỉ là chuyện hồi bé sao?”

Thật vậy, Harutora không thể tưởng tượng được nếu Natsume và Kyouko từng chơi thân hồi bé thì chí ít họ cũng có thể trao đổi thư từ.

Nhưng–

“Tớ nhớ rất rõ.”

Kyouko gằn giọng như thể cô vừa bị nói xấu

“Bởi cả hai đã có một lời hứa …….”

“H..Hứa hẹn?”

“……….”

Kyouko không trả lời nữa. Chỉ còn cảm xúc đau khổ và hối hận trên gương mặt cô.

Sau đó cô đột ngột hỏi Harutora.

“…..Tớ hỏi chuyện này. Sau kì nghỉ hè, Natsume đột nhiên buộc một dải ruy băng trên tóc mình, đó là …..”

“Hử?” Harutora đột nhiên nhận ra chuyện này thực sự nghiêm trọng.

Không chỉ mái tóc dài của Natsume đã khiến cô khác biệt so với lũ con trai, mà giờ lại dùng dải ruy băng đó sẽ càng khiến người ta nghi ngờ.

“N-N-N-nó á? Mái tóc đó cậu thấy giống con gái hả? Nhưng mà đó là ma thuật đấy. Đó không phải dải ruy băng bình thường, đó là một công cụ trừ tà của gia tộc, điều ấy khiến Natsume trông như một cô gái trong khi em ấy thật ra là con trai, hahahaha.”

Harutora cười vụng về để che dấu lời nói dối của mình.

Cậu không biết vì sao nhưng Kyouko biểu hiện rất lạ khi nghe cậu giải thích.

“Từ gia tộc à….”

Cô lẩm bẩm như thể cô đã có linh cảm từ trước, chỉ là chưa chắc chắn thôi. Harutora tò mò tại sao cô ấy lại như vậy.

Kyouko mím môi, hoàn toàn bỏ qua Harutora đang ngạc nhiên hết sức.

“….Mình hiểu rồi, vậy là mình đúng, mình biết chuyện đó phải như thế mà.”

“Hả, ý cậu là gì?”

“Còn phải nói sao? Natsume-kun chẳng nhìn thấy cái gì ngoài bản thân mình và gia tộc Tsuchimikado…. Không, thái độ của cậu ấy với tất cả Âm Dương Sư đều như thế, cuối cùng chỉ để giữ thanh danh cho gia tộc, nên cậu ấy luôn cắm đầu vào học. Tsuchimikado là tất cả trong tâm trí cậu ấy.”

“Này, như thế hơi…”

“Sao? Tớ nói sai à? Mọi người đều nghĩ thế, chẳng ai không nghĩ vậy cả. Có lẽ cậu là ngoại lệ, có phải cậu ấy đến nói với cậu rằng cậu là thức thần của gia tộc, phải không?”

Cô ấy sai hoàn toàn.

Harutora muốn phủ nhận nó, nhưng cậu không thể nói được.

Natsume đã nói ‘hãy cố hết sức mình nhé’ với một nụ cười trên môi, Natsusme đã phải nhẫn nhịn rất nhiều để bảo vệ gia tộc, Natsume đã nhắm mắt làm ngơ trận chiến thức thần nhưng đã chạy ngay tới bên cậu khi nó kết thúc.

Cậu biết Natsume lo cho mình, nhưng nếu hỏi lý do tại sao thì cậu không tự trả lời được. Cậu tin chuyện đó – cậu đã muốn tin nhưng trái tim bướng bỉnh của cậu lại phản đối nó.

Kyouko nhìn Harutora đang chết lặng, tiếp tục nói:

“…..Ato-kun cũng nói tớ rồi.”

“Hở? T-Touji? Cậu ấy nói gì?”

“Cậu ta bảo cậu trở thành thức thần của Natsume-kun theo truyền thống của gia tộc. Vậy nên tớ mới hiểu tại sao Natsume lại chọn một người ngoại đạo như cậu làm thức thần của mình. Điều ấy có vẻ không mang lại lợi ích gì cho cậu ấy và cũng chẳng quan tâm cảm xúc của cậu. Chỉ để phục vụ gia tộc, cái quan trọng nhất với cậu ấy thôi.”

Ghét. Giận. Hối hận. Buồn bã. Tất cả những cảm xúc ấy thấm vào từng lời nói của Kyouko, tương phản hoàn toàn với những ấn tượng ban đầu của cô khi mới nói chuyện.

Ánh mắt Kyouko nhìn Harutora, có sự từ bi, thương hại trong đó. Cô ấy tự thương hại mình và thương hại cả Harutora nữa.

….A.

Lúc này cậu đã hiểu mọi chuyện rồi.

Kyouko – sau khi nghe Touji nói, đã tin cậu và cô ấy giống nhau trong mối quan hệ với Natsume. Harutora không hiểu mối quan hệ giữa hai người cho lắm, nhưng rõ ràng cô ấy đang cố so sánh cậu và cô ấy. Đó là lý do tại sao thái độ của cô ấy quay ngoắc 180 độ như vậy.

Nhưng—

“Khoan đã, cậu nhầm rồi Kurahashi.”

Lần này giọng Harutora hết sức tự nhiên và thành thật, điều đó khiến Kyouko ngạc nhiên.

“….Gì?”

“Cậu nhầm rồi, tớ mới là người yêu cầu Natsume để tớ làm thức thần của em ấy.”

Kyouko nhìn cậu đầy hoài nghi.

“Nói dối.”

“Tớ không nói dối. Có thể do tớ là người ngoại đạo nên hơi khó chấp nhận… nhưng thực sự người mở lời là tớ. Natsume ban đầu đã từ chối, vì cho rằng nó quá rủi ro và chỉ chấp nhận vì tớ đã kiên trì cầu xin.”

“……….”

Ánh mắt Kyouko vẫn tràn ngập sự nghi ngờ.

Harutora không hề nói dối, mỗi câu mỗi từ cậu nói đều là sự thật, cậu mong Kyouko có thể hiểu được chuyện này.

“Em ấy thực sự có một số rắc rối, có cảm xúc phức tạp với cái tên Tsuchimikado….. Nhìn có vẻ giống như em ấy tự hào về nó và đôi khi chịu áp lực quá vì nó. Nhưng không vì thế mà em ấy thay đổi đâu, cậu có thể tin tớ được không?”

Cậu muốn sống yên ổn cùng tất cả mọi người, tất nhiên là cả Kyouko và tuyệt nhất là nếu có Natsume nữa. Không, Natsume chắc chắn sẽ có trong cuộc sống của cậu.

Ngay cả khi cậu là một thức thần vô dụng, thì tạo cho Natsume một nơi dành riêng cho cô – có lẽ là ma thuật mạnh nhất mà cậu có thể làm cho chủ nhân của mình.

“……Hả, nếu cậu nói thế…..”

Kyouko tức giận nhìn xuống chân mình.

“Cuối cùng nó chỉ là mối tình đơn phương của mình? Giờ chỉ đơn giản là quên đi ư?”

“Hả? Không…..tớ….”

Cậu không có ý đó. Trước khi Harutora kịp giải thích, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên.

“……..Hai người đang làm gì đó.”

Giọng nói lạnh lùng, cứng nhắc như sắt thép.

“Natsume?”

Natsume đang bước lên trên cầu thàn, nhìn khuôn mặt cô hết sức ảm đạm.

“Cả hai làm gì ở chỗ như thế này? Trận chiến hôm qua đã kết thúc rồi mà?”

“À không Natsume, em nhầm rồi. Bọn anh không có đánh nhau–”

Harutora vội vã giải thích, nhưng Kyouko đột ngột chen ngang.

“Cậu ấy nói đúng đó, bọn tớ đã giải quyết xong rồi.” Cô nói bằng giọng vô cảm hết sức.

“…..Xong?”

“Phải, Tsuchimikado và Kurahashi xét về gốc gác là cùng một gia tộc. Sự hiểu lầm giữa cả hai đã được giải quyết và giờ chỉ trò chuyện như hai thành viên của phân gia thôi.”

Kyouko trả lời rất bướng bỉnh, một sự khiêu khích vòng vo trong lời nói của cô khiến Harutora phải vội vã đi về phía Natsume.

“Cô ấy nói sự thật đó, Natsume. Anh thực sự không biết cô ấy là họ hàng với chúng ta, sao em không nói cho anh biết sớm hơn chứ, haha…..”

“…….”

Natsume lặng nhìn hai người từ dưới chân cầu thang và Harutora đã không nhận ra đôi môi cô đang run rẩy.

“….Giờ nghỉ trưa gần hết rồi đó, hãy quay lại lớp học đi.”

Natsume trở lại giọng lạnh lùng của mình và nó như một sự từ chối với lời giải thích của Harutora và Kyouko. Harutora vội vã gọi Natsume: “Chờ đã.”

Đây là một cơ hội tốt.

Mặc dù cậu chỉ mới nói chuyện một chút, nhưng rõ ràng sự thù địch giữa Natsume và Kyouko không hề đơn giản để giải quyết. Vì thế họ nên hiểu về nhau hơn một chút, dù chưa thể làm lành ngay được. Natsume đã từng nói rằng không hiểu sao Kyouko lại phản đối mình nhiều đến thế. Có thể họ sẽ cải thiện được một chút khi trò chuyện.

“Đừng lạnh lùng thế. Bọn anh đã đấu với nhau ngày hôm qua, nhưng dù sao cô ấy cũng đã tới gặp anh để xin lỗi mà, phải không?”

Harutora tuyệt vọng đưa ra lời giải thích hộ Kyouko. Kyouko thì im lặng, biểu hiện của cô hết sức phức tạp, nhưng Harutora thầm biết ơn là cô đã không nói điều gì đó linh tinh lúc này.

“Không phải em đã nói em không thực sự ghét Kurahashi? Hơn nữa những gì cô ấy nói cũng có lý và nếu cả hai có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện thì vấn đề này sẽ đơn giản –“

“Anh cũng đã nói chuyện rất hăng hái với các bạn khác sáng nay.”

Natsume đã nghe Harutora nói rất nhiều khi cô đang quay lưng đi, và cô dừng lại trả lời mà không hề ngoái nhìn cậu.

“Ồ, chuyện đó, ban đầu anh cũng không rõ nhưng nói chuyện với họ không quá khác biệt với người thường. Định kiến của họ với gia tộc Tsuchimikado không nặng như trong quá khứ, họ thậm chí đồng ý kèm cho anh nếu như có phần trong chương trình anh không hiểu.”

“—Chuyện đó….”

“Gì?”

“Đó là xu nịnh những người xung quanh anh, chiếm lấy cảm tình của mọi người, đó là phương pháp anh nói ngày hôm qua ư?”

Giọng nói của Natsume thật đáng sợ.

Harutora sững sờ khi nghe cô ấy nói như thế, cậu ngạc nhiên, thậm chí tức giận. Cậu có nằm mơ cũng không nghĩ Natsume sẽ nói những lời như thế và Kyouko cũng choáng váng nhìn Natsume. Natsume từ từ quay lại.

“Đã bao nhiêu lần em nói anh rồi hả Harutora? Anh đang rất chậm so với các bạn và anh không thể đuổi kịp họ nếu chỉ ngồi tán phét. Tại sao anh không hiểu chuyện này cơ chứ?”

Cô cố ghì giọng mình xuống, ánh mắt sôi lên vì giận dữ.

“Học thuật Âm Dương không phải để vui vẻ với mọi người và nơi này khác xa so với trường trung học bình thường của anh. Nếu anh có thời gian để tán gẫu hay tâm sự với Kurahashi-san, tại sao không tự mình đi luyện tập đi.”

Natsume nói hết sức chân thành, dường như giọng cô có vẻ nuối tiếc hơn là giận dữ với cậu.

“Cái –“

Những cảm xúc bị đè nén trong trái tim Harutora không thể kìm được hơn nữa, chúng bộc phát ra bằng lời nói của cậu.

“Em đang nói linh tinh gì thế! Natsume, em đang trở nên ngu ngốc với cái thái độ trịch thượng và vĩ đại đó đấy!”

Cậu hét lên giận dữ.

Cơn tức giận của Harutora bùng lên như một ngọn lửa, khiến Natsume bất giác lùi lại như gặp phải một cơn bão, thậm chí Kyouko cũng cứng đơ người. Nhưng Harutora không có ý định dừng lại.

“Em nhút nhát, nên em luôn nhìn mọi người bằng ánh mắt đó ư? Một thằng nhóc thậm chí không thể giao tiếp bình thường với mọi người mà dám nói anh như thế à!”

“Cái —!”

Natsume cứng họng như thể vừa bị tạt một gáo nước lạnh. Harutora không thể dừng được nữa rồi.

“Anh biết anh còn kém rất xa mọi người, hơn nữa anh còn là một kẻ ngoại đạo chưa biết tí gì về Âm Dương thuật. Nhưng chính vì vậy, dựa dẫm vào những người khác và hỏi họ thì có gì sai? Học hành chăm chỉ và thường xuyên hỏi các bạn là một phương pháp rất tốt! Em không thể làm thế – nên em đừng có nghĩ mình tài giỏi và coi thường người khác chỉ vì em không có gan kết bạn!”

Harutora hét lên ầm ĩ, không thể nhớ đã bao lâu rồi mình mới nổi điên lên như thế này. Cơ thể cậu run bần bật theo từng lời nói của mình.

Rốt cuộc cũng nói ra rồi. Cậu đã giận dữ với ý kiến của Natsume, việc cậu làm bị chỉ trích, cậu không thể cười trừ cho qua được nữa.

Bị những lời lẽ dữ dội của Harutora phản pháo, khuôn mặt Natsume nhợt nhạt đi, cô trông như thể vô hồn.

“Hợp tác với các bạn…. Can đảm….”

Cô nhìn chằm chằm vào Harutora, lẩm bẩm yếu ớt và đôi mắt cô ngấn lệ.

“Những thứ đó…. Em không cần Harutora-kun nói những thứ như thế…….”

Natsume quay người, chập choạng bước xa khỏi Harutora với những bước chân không còn vững nữa.

“Tsuchimikado-kun, tại sao cậu lại ở chỗ này? Chúng ta đã có hẹn rồi–”

Một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đang lắc đầu đi tới chỗ Natsume.

Harutora nhớ người này. Đó là người đã tìm Natsume cả ngày hôm qua nói là tham gia một lớp học đặc biệt. Ông ta tỏ vẻ bất ngờ khi thấy Natsume ở đó và Natsume gật đầu nhẹ, quay lưng lại với Harutora và bước xuống cầu thang. Từng bước chân của cô như dậm mạnh xuống chân cầu thang, dộng vào trái tim của chàng trai trẻ đang bối rối ở kia, rồi biến mất sau một cánh cửa đi vào tòa nhà.

Người đàn ông kia nhìn Natsume khi cô ấy bước đi, rồi lại nhìn Harutora hơi do dự. Cuối cùng ông ta vẫn gọi: “Chờ đã…” và đuổi theo sau Natsume.

Chỉ còn lại Harutora và Kyouko.

“….Khỉ thật.”

Cảm xúc trống rỗng khoét sâu vào trong tim cậu.

…Người đó…

Natsume đã quên truyền thống gia đình khi cô phải giả trang như một người đàn ông và đã cư xử như một người con gái. Nỗi lo sợ cô ấy bị lộ danh tính liên tục dày vò cậu.

“…..Này….”

Kyouko người đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện thận trọng hỏi:

“Tớ nói có thể không phù hợp lắm… nhưng cậu không định đuổi theo cậu ấy sao?”

Cô hơi run rẩy hỏi cậu. Harutora không trả lời. Cậu không thể trả lời cô được.

Chỉ khi tiếng chuông báo vang lên báo hiệu kết thúc giờ nghỉ trưa, Harutora mới lấy lại được ý thức của mình.

“Tsuchimikado-kun – Natsume-kun! Chờ đã!”

Người đàn ông nhanh chóng chạy về hướng Natsume đã rời khỏi. Tuy nhiên, cô vẫn không hề dừng lại. Người đàn ông đó đã vội vã đi tìm Natsume khắp nơi ngày hôm nay, cuối cùng lại thấy cậu ta như vậy. Người ở cầu thang là thức thần của Natsume hôm qua đã chiến đấu. Đôi vai Natsume không ngừng run lên theo nhịp thở của cậu ấy.

Người đàn ông chỉ còn biết thở dài.

Một mặt hắn thương hại Natsume và một mặt khác hắn thấy chán ghét cái cảnh tượng xấu xí ban nãy. Trái tim hắn hiểu nhưng vẫn đau đớn khi nhìn thấy Đức vua của mình bạc nhược như vậy. Đặc biệt lại là lỗi của tên thức thần ngu ngốc kia, mọi chuyện đã quá sự khoan dung của hắn rồi.

“….Không còn cách nào nữa.”

“Phải, không cần chờ thêm nữa rồi.”

Hắn không muốn chịu đựng thêm nữa, một giọng nói ghê rợn vang lên khiến Natsume dừng lại vì ngạc nhiên.

“Natsume-kun, không vì gì mà cậu phải chịu đựng như thế cả. Hãy bắt đầu ngay đi thôi, dù cho nó vẫn còn sớm.”

“Ô..Ông đang nói cái gì vậy?”

Natsume cuối cùng cũng quay lại nhìn người đàn ông kia.

Mặc dù trái tim cô vẫn đang rung động, cô đã cố cảnh giác nhưng không kịp nữa rồi. Cuộc tranh cãi khi nãy vẫn còn lơ lửng trên đầu cô, khiến cô không thể phản ứng lại được. Thật là một hành động non nớt, nhưng hắn sẽ giúp ngài cải thiện thôi. Hắn nhanh chóng phóng một lá bùa ra.

“Choáng váng, trói lại. Order.”

Lá bùa bay ra từ bàn tay hắn, làm cho Natsume bất tỉnh ngay tức khắc. Hắn đút hai bàn tay vào túi quần, hít một hơi thật dài khi ngoái nhìn Natsume đổ gục xuống sàn.

“Đáng ra ta nên làm từ lâu rồi.”

“Đừng thiếu kiên nhiễn, tiếp theo mới là màn thú vị này.”

Có nên giáo dục người sau không? Hơn nữa mọi chuyện đều do tên thức thần kia gây ra, dù cho Natsume có phàn nàn thì hắn cũng phải giải quyết nhanh nhất có thể.

“Dù sao thì sẽ thật chướng mắt nếu cứ để cậu ta một mình.”

“Tôi hiểu. Hãy để tôi giải quyết mọi chuyện.”

Một nụ cười tàn ác hiện lên trên khóe môi khi hắn nói xong.