……………………
“....Này.”
Vâng.
“Sao tự nhiên uống hết chi vậy.... Em ổn không đó? Hiểu chị nói gì không?”
Vâng.
“Mấy ngón tay đây?”
Em thấy nhiều ngón tay chồng chéo lên nhau lắm... cái này em tự quyết định à? Thế thì, hai ngón vậy.
“À, ra là thế.”
Sao chị nhìn cứ nhòe nhòe ấy nhỉ? Chị đang xem khinh em ấy hả?
“Say rồi à?”
Tỉnh mà. Tỉnh như sáo đó luôn nha.
“Tỉnh táo nỗi gì.”
Đầu óc em giờ tỉnh táo hơn bao giờ hết. Em giờ hiểu. Em nhận thức được đủ thứ chuyện luôn ấy. Kinh thật sự.
“Thế à? Vậy hiểu được những gì, nói chị nghe xem nào.”
Được rồi, để em review món này cho chị nhe.
“Khái niệm ‘review’ của em rộng hơi quá rồi đấy.”
À thì, trước hết, Tôi là Vũ Trụ. Tôi = Vũ Trụ. Vũ Trụ = Tôi. Mấy cái đấy là một.
“Nghe rồi.”
Thực ra ngay từ đầu nó đã vậy rồi. Từ trước khi uống thứ này... từ lúc em được sinh ra... không, dường như còn sớm hơn thế nữa cơ. Sao mình lại không nhận ra nhỉ? Rõ ràng là nó đơn giản đến thế mà....
“Cũng gọi là hiểu rồi này. Tốt lắm.”
Tất cả mọi thứ trong vũ trụ đều được kết nối với nhau. Kể cả những thứ trông có vẻ ở rất rất rất xaaaaa và chẳng liên quan gì đến nhau, chúng đều có mối liên hệ gì đấy với nhau. Khoảng cách không phải là vấn đề. Dù là ở hai đầu của vũ trụ, hay ở ngay cạnh nhau, thì cũng như nhau cả.
“Phải, đó là tính phi cục bộ của Không–thời gian.”
Vậy ạ? Với cả, nguyên nhân và kết quả của một sự kiện cũng không tuân theo bất cứ trật tự nào. Như kiểu, bây giờ em cảm giác mình sắp sửa ngã ấy.
A, a, tới rồi. Ba, hai, một, Áaaa, cảm ơn chị nhiều. Không đỡ là chết rồi.
“Em đang làm cái trò gì vậy?”
A, bế kiểu công chúa kìa! Chao ôi! Được đó, cứ nhẹ nhàng như vầy đi.
“Như này mà vẫn muốn stream à? Em bị máy quay ám hay gì?”
Thôi được rồi, chị đọc bình luận thay em đi.
“Tại sao chứ? Hầy, được rồi.... Sao mọi người có vẻ phấn khích thế? Cái gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra đây?”
Các cậu ấy phấn khích vì chị Tatara đỡ em ngầu quá đó. Chắc chắn luôn.
“Em bị cái gì vậy hả?”
Nè, sao ở gần rồi mà mặt chị vẫn mờ thế? Nét hơn chút nữa được không?
“Chẳng phải là do nhận thức của em về chị đang phai dần đi à.”
Nhưng mà, em vẫn luôn cố để nhìn cho rõ mà không được đó chứ.
“Chị không có sống nông cạn đến mức em nhìn thấu được đâu.”
Hả? Tức thật chứ. Đã bế kiểu công chúa thì phải nhẹ nhàng với em chứ.
“Cái này không giống bế kiểu công chúa, mà giống Pietà hơn đấy.”
Pie gì cơ? Món ăn Tây Ban Nha hay gì đó ạ?
“Chả hiểu em nói gì ấy.”
Hể? Có mà, có món như thế mà, đúng không mọi người? Chị đọc thử bình luận ý.
“Em đúng là biết cách sai việc người khác thật. Để xem coi, (Là cái gì cơ?) (Pietro?) (Ý bà là Pinchos à?)”
À, cái đó đó! Pinchos!
“Ra là có hợp nhất với vũ trụ hay không thì cái gì không biết vẫn hoàn không biết nhỉ.”
Ể? Tại sao chứ? Tưởng em toàn trí toàn năng rồi chứ?
“Em ảo tưởng quá rồi đấy!”
Không phải ạ... Hểể...?
“Thế đã hiểu tại sao những thứ ở rất xa nhau lại có kết nối với nhau chưa?”
À, hiểu rồi! Vũ Trụ giống như trò chiếu bóng vậy. Ở một nơi còn sâu hơn cả Vũ Trụ, có thứ như là mạng lưới kết nối vạn vật. Nó như một cái mạng nhện vô cùng tinh vi ấy, nhưng mà những mối liên kết ở đấy thì ta lại không thấy được khi đang ở trong Vũ Trụ này. Mọi sự vật, hiện tượng xảy ra trong Vũ Trụ thực chất đều được liên kết thông qua mạng nhện ấy, nhưng vì chúng ta chỉ thấy được bóng của chúng nên mới lầm tưởng rằng chúng không liên quan gì với nhau.
“À, là cái mạng lưới năng lượng siêu đa chiều. Mà, em tự đứng dậy được chưa?”
À, vânggggg. Hây. Oa. Tuyệt quá, mọi thứ trong phòng đều được kết nối nè. Mấy cậu thấy không? Quá trời dây dợ các thứ đan xen với nhau luôn. Căn phòng như kiểu được lấp đầy bởi mạng nhện vậy, nhưng mà sặc sỡ cực kì.
“Chị nghĩ là máy quay không quay lại được đâu.”
Trời ạạạ, chán ghê. Từ người mình đang tua tủa ra cả đống dây dợ... A! Cái này kết nối với mọi người này! Đỉnh quá, tui có thể thấy tất cả mọi người luôn đó. Nói là ‘thấy’ vậy thôi, chứ như kiểu mấy đường truyền kết nối trên Internet ấy. Oái, ai đấy out stream rồi! Nhưng kết nối ấy vẫn còn đây, không biết chờ tí nữa nó có biến mất không ta.
“Người ta đang comment là ‘đáng sợ’ với ‘kinh tởm’ kìa. Cố dọa người trên Internet hay gì.”
Đừng sợ chớớớ. Không sao đâu mà. Cũng có phải tui thấy thông tin cá nhân mấy cậu gì đâu, thế nên... Ấy, người xem giảm xuống rồi. Ừuuu, thôi được rồi. Tui không nói mấy chuyện thừa thãi nữa.
Mà cái mạng lưới này mờ với dày ghê; khó thấy kinh khủng. Như ngón tay chị Tatara lúc nãy á. Nếu mình tập trung lên chút thì sẽ rõ hơn, cơ mà nên tập trung đâu bây giờ………… A!
“Hửm?”
Ừmm, chị Tatara ơi, có khi nào chị đã thấy cái này ngay từ đầu rồi không? Cái mạng nhện này lấy chị Tatara làm trung tâm và tỏa ta tứ phía luôn này.
“Không có, chị có thấy mấy thứ đó đâu.”
Phải không đó? Oaaa, cái này.... nhìn chị như là, chị Tatara, ừmm... Oaa, đừng giận em nha, nhưng nhìn chị như là Sâu róm ấy.
“Sâu róm....”
Thì đúng là vậy mà! Một nùi dây đang tua tủa ra khắp nơi, nhiều đến mức che khuất cả người chị luôn.... Khoan đã, không chỉ có mỗi chị không thôi đâu mà còn có cả máy tính chị nữa.
“À, ra là thế. Là Internet 3.”
Hả? Cái chị hay dùng ấy ạ?”
“UI mà chị đang dùng nhìn có hơi chắp vá chút, ngại thật đấy. Nhưng mà có lẽ là nó đó.”
Hể. Thế Internet 3 là cái quái quỷ gì mới được?
“Đó là một mạng lưới liên kết các hạt trong không gian siêu đa chiều. Là cái em đang thấy đó. Khi liên kết giữa các hạt vượt quá ngưỡng của không gian này thì mỗi lần chúng móc nối với một chiều không gian khác, năng lượng cũng tăng lên, đúng chưa? Mà đã có một mạng lưới năng lượng khủng như vậy thì dạng sống siêu việt lại không thể nào không dùng nó làm phương tiện liên lạc được. Nhìn thú vị cực, thế nên──"
Thế nên, chị lúc nào cũng ngồi coi nó à?
“Phư phư phư, ừm.”
Ghê quá đó, đừng có cười như thế nữa được không.
Umm, vậy là.... chị đang kết nối Internet phiên bản người ngoài hành tinh à.
“Chịu, không rõ có phải người ngoài hành tinh không. Bởi lẽ, có biết thứ gì tồn tại ở bên kia mạng lưới đâu. Gọi là ‘người ngoài hành tinh’ không chắc có đúng không, cũng không rõ đấy có phải là tồn tại mà con người có thể hiểu được hay không. Thông qua người ở trong vũ trụ này là chị quan sát mạng lưới đó thì tập hợp tri thức siêu đa chiều kia buộc phải phân tách thành các mảnh vụn dựa trên luật nhân quả, nhờ đó mà chị lượm lặt được thông tin mà con người có thể tiếp nhận được.”
Oaaaa..... Thế nếu em cũng kết nói vào nữa —
“Đừng.”
Ểể? Tại sao chứ? Em cũng muốn thấy thứ chị thấy trên Internet 3 nữa.
“Em cứ như vậy đi. Quen dùng cái này không tốt đâu.”
Nó có hại cho cơ thể ạ?
“Hại cho cơ thể, tinh thần này, thậm chí cả nhận thức nữa.”
Thế chẳng phải chị Tatara cũng phải hứng chịu tác động đấy sao.
“Chị cẩn thận nên không sao. Còn em ấy, đừng bao giờ động vào.”
Không chịu đâuuuu! Em cũng muốn hiểu màaa! Em muốn được nhìn thấy những gì chị thấy!
“Điều đó là không thể.”
Hảảả? Tức thật chứ. Chị đừng có coi thường em được không?
“Hai ta không thể nhìn thấy cùng một thứ được. Vì chúng ta sống trong những Vũ Trụ riêng biệt mà.”
Hể, ý chị là sao? Chúng ta ở cùng một vũ trụ mà? Nè, chúng ta đang ở gần nhau thế này cơ mà. Còn chạm vào nhau được nữa này.
“Vũ Trụ mà em đang thấy bây giờ và Vũ Trụ mà chị đang thấy là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Chúng ta chỉ chia sẻ cùng một không gian thôi, chứ căn bản hai người chúng ta đều là những người quan sát riêng lẻ.”
Nhưng mà chúng ta đều được kết nối với nhau mà, đúng chứ? Cái mạng nhện này nè, bọn mình có quá trời liên kết luôn.
“Mạng lưới đó là sự đan xen giữa vô vàn khả năng khác nhau. Em chỉ đang chọn ra Vũ Trụ mà mình muốn thấy trong đó để quan sát mà thôi.”
Thế có gì không được sao ạ?
“....Không phải là không được. Ý chị là Vũ Trụ hai đứa mình thấy là hai thứ vô cùng khác biệt ấy.”
………………………………………………
“Đang gì cái gì vậy? Em sao thế?”
………………………………………………
“Đang stream mà im re này có được không đó? Người trên Internet đang hoang mang lắm kìa.”
Ở đây có vô vàn khả năng về các Vũ Trụ khác nhau, đúng không chị?
“Về lý thuyết thì đúng là vậy.”
Thế có nghĩa là cũng có khả năng Vũ Trụ em với chị đan xen nhau, đúng chứ. Em đang tìm nó đây.
“…………”
Nào, đừng im lặng chứ, nói gì thay em đi. Đang stream đó.
“Ôi, người trên Internet, mấy người nghĩ tôi nên đấm con bé này một phát không?”
Hể?
Ủa chị Tatara, người xem vừa tăng vọt lên à?
“Đâu có? Nãy giờ vẫn tầm khoảng 60 người thôi mà. Có tăng nhưng mà cũng có mấy đâu, tăng chậm lắm.”
Lạ thật đấy....
Nãy em nói cái gì mà người xem của em đều được kết nối với em đúng không? Vừa này á, chẳng hiểu sao xuất hiện đâu ra cả đống kết nối luôn.
“Cả đống kết nối?”
Cái này... gì thế này.... Ở một nơi xa đằng đẵng, có một nhóm người xem đang coi em.... Họ là ai vậy?
“Có bao nhiêu người hả?”
Em không biết nữa..... Không biết chính xác bao nhiêu người nữa, nhưng có nhiều lắm. Hàng ngàn người, hàng vạn, hàng trăm ngàn người, có khi còn hơn thế nữa. Nói chung là đang có một số lượng người xem cực lớn... đang theo dõi em...?
Mọi người đang bình luận gì vậy ạ?
“Bọn họ nói kiểu ‘Ngay buổi stream đầu mà đã viral rồi thì bị tẩy chay là cái chắc’.”
Không, không, không... Bọn mình đã làm gì để bị tẩy chay đâu.
“Với cả, bọn họ nói có khi là bug gì nữa ấy.”
Stream ấy hả?
“Chắc là nói đầu em bug thì đúng hơn.”
Em đã bảo là có thật mà!
Chị Tatara, nãy giờ chị cứ nói như kiểu mình chẳng liên quan gì, nhưng mà không chỉ có mỗi em thôi đâu. Cả hai chúng mình đều bị theo dõi đó.
“Hả?”
Vả lại, họ nhiều lắm.... Khoan đã, không phải là nhiều mà... rất đông thì đúng hơn. Ừm, đông. Rất đông. Không thể biết họ đang nghĩ, đang làm cái gì cả. Cái quái gì thế này.
“... Ý em là em thấy một số lượng người xem khổng lồ mà không được hiển thị ở chỗ hiện lượt xem ấy hả?”
Thì nãy đến giờ em chẳng nói vậy chứ là gì.
Bọn họ thực sự đang theo dõi chúng ta đấy. Hình như họ nhận ra là mình cũng nhận ra bọn họ rồi.
Để chào hỏi một tiếng coi sao.
Ha lôôôô! Mấy cậu có thấy bọn tui không? Tokitoki Sakura đến từ Tokitoki Channel đây! Đây là bạn cùng phòng tui, Tatara Miki! Rất vui được gặp mọi người!
“Này, Sakura, có khi nào đó là...”
Không biết lời chào của bọn mình có tới được với bọn họ không nhỉ? Hình như cũng phản ứng lại thì phải.
Mà kệ đi, em cũng có kiếm họ đâu. Nãy giờ đang tìm điểm đan xen giữa Vũ Trụ của em với chị Tatara cơ mà.
Chỗ này chăng... hay là quanh đây nhỉ...?
“Này, khoan đã! Thử nói chuyện với đám người xem vô danh trước—”
A!
Từ từ, nó biến mất rồi. Em lại không hiểu gì nữa rồi...
“Thật luôn hả? Ngay lúc này luôn?”
Xin lỗi nhưng mà hình như hết tác dụng rồi...
Aaaaaa.... A.....
………………
“Nè, khăn giấy này.”
Dạ.... không sao đâu.
Aaaa, trở lại bình thường rồi.
“Cái đám người xem vô danh kia cũng biến mất rồi à?”
Mất kết nối rồi. Họ có xem hay không thì em cũng không biết nữa.
“Vậy à...”
Có gì không ổn sao?
“Không, không có gì. Đừng bận tâm.”
Thế ạ? Vâng.
Hầy... Mãi mới kết nối vậy mà, giờ thì chỉ còn mỗi một mình thui. Cô đơn quá đi.
“Suy cho cùng, con người ta ai cũng chỉ có một mình thôi.”
Oaa. Mấy cậu nghe thấy không? Mấy người nói mấy câu triết lý kiểu này là tui thấy ngứa đít, khó chịu lắm. Bộ chị là học sinh cấp hai hay gì? Cũng may là chị Tatara không dùng Internet ha. Nếu mà dùng thì chắc chắn chị là kiểu người hay đưa ra mấy quan điểm cực đoan trên mạng xã hội để kiếm like cho mà xem.
“Này em đang thô lỗ lắm đó nha!?”
Để đọc bình luận cái nào. Để coi nào.... (Cái bà này bị ngáo à?) (Đáng sợ quá) (Hủy đăng kí đây) (Tui bấm dislike đây) Chờ đããã! Mấy cậu ấy làm thật kìa!
“Hà hà hà.”
Chuyện này không đáng để cười đâu. Ừuuuu, tệ thật đấy (Bà đang show gì cho bọn tôi thế?) Chẳng biết nữa. Tui cũng không rõ nữa. Mới nãy có cảm giác mình hiểu rõ tường tận mọi thứ vậy mà.
A (Xem stream này làm tớ thấy lạ quá. Đây là Vụ Trụ sao...?)
kìa kìa! Không uống mà cũng bị ảnh hưởng sao. Sợ quá.
Hể, ta nên làm gì đây? Hình như cũng có các cậu bị như tui nữa đúng không? Mọi người có sao không? Mấy cậu ai hòa làm một với Vũ Trụ rồi thì cùng chia buồn với tui về cảm giác mất mát này nhé.
Phải chứứ? Buồn ghê ha....
“Xong chưa vậy?”
À, vâng. Vậy thì, mọi người ơi, tui kết thúc stream ở đây nhé.
Hiện tại, chúng ta đang có.... 88 người xem! Ô dề, tăng rồi này! 21 người đăng kí nữa! Cảm ơn nhiều!
Cảm ơn mọi người vì đã xem nghen! Tui là Totoki Sakura đến từ Tokitoki Channel! Nếu thấy hay thì lần sau lại ghé coi tiếp nhé. À, nhớ đăng ký kênh và like cái nha! Xin mọi người đó!
Thế thì, hẹn gặp lại mọi người lần sau!! Bai bai!
Nào chị Tatara nữa. Bai bai.
“Xin lỗi mọi người vì đống hổ lốn mà con bé này gây ra nhé.”
Hảảả!? Không phải cái đó, thôi nào!
“Rồi rồi, bai bai.”
Bai bai!
…………
“Được chưa?”
Chị đã vất vả rồi.
“Ừm, cảm ơn.”
A~~~~~~~~~~, LO QUÁ ĐI THÔI!!!!!!!!!!!
“Đừng có mà hét.”
Hầy...
Nè, Miki-chan.
“Sao?”
Chúng ta thực sự chỉ là người dưng nước lã thôi sao?
“Em đang nói cái gì vậy?”
Nãy chị nói là con người ta ai cũng chỉ có một mình thôi đúng không? Câu đấy làm em sốc lắm đó.
“Xin lỗi vì đã nói năng như kiểu mấy đứa đứa cấp hai nhé.”
Em đã nghĩ là mình với chị được kết nối với nhau ở một nơi sâu hơn cả Vũ Trụ vậy mà. Phải chăng đó chỉ là mơ tưởng mà thôi?
“Em khó chiều thật đấy. Vũ Trụ được thay đổi theo góc nhìn của người quan sát, ấy là chân lý không thể suy dịch. Chúng ta không thể nào hoàn toàn chia sẻ chung một Vũ Trụ được.”
Buồn ghê.
Em muốn hiểu Miki-chan, chỉ một chút thôi cũng được, ấy vậy mà em chẳng hiểu được gì cả. Sống chung nhà mà rốt cuộc lại chẳng biết gì về nhau...
“Em đang bi quan quá rồi đó. Hai người hoàn toàn xa lạ như chúng ta lại sống chung một nhà, chẳng phải thế là tuyệt lắm rồi hay sao?”
Hể. Ra là vầy?
Cũng có cách suy nghĩ đó nữa sao?
“…………”
Ra vậy...
“Này, màn hình vẫn sáng kìa, em đã tắt stream chưa đấy?”
…Ấy, ch—
[Kết Thúc Buổi Stream]
Trong vật lý, không–thời gian là một mô hình toán học kết hợp không gian ba chiều và 1 chiều thời gian để trở thành một không gian bốn chiều. Pietà nè
