Tokitoki Channel

Truyện tương tự

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

4 20

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

29 85

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

41 7376

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

(Đang ra)

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

커리우유

Hình như hội nhân vật chính đang hiểu lầm gì đó thì phải.

22 674

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

(Đang ra)

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

皐月陽龍

Tuy nhiên, Souta không thể ngờ được rằng bản thân sẽ bị cô ấy đùa giỡn hết lần này tới lần khác.

70 6704

Toàn Văn - Chương 02: Làm sao để nuôi Thời Gian (Part 2)

2.

Thời gian, ý chị là thế hả....?

“Là sao cơ?”

Là ‘Time’ trong tiếng Anh ấy sao?

“‘Time’ nào cơ??”

Hỏi thế là sao trời, ‘Time’ mà còn có ‘Time’ này ‘Time’ kia luôn hả!?

“Có đó, cũng kha khá đấy.”

Có ai ở đây biết đây là sinh vật gì không? Xin được hỏi ý kiến từ các chuyên gia ở stream...

“Internet mà còn có cả chuyên gia luôn ấy hả?”

Mong là có. Để coi nào.... (Lần đầu thấy luôn) (Biết là không phải mèo rồi đó) (Xin lỗi vì không phải chuyên gia...) À, không sao đâu! Đừng bận tâm chi!

“Đúng là Internet vô dụng thật.”

Này! Đừng nói thế chớ!

“Tại sao? Nói thẳng ra chả phải tốt hơn sao.”

(Ồ, ra là sau Vũ Trụ thì đến Thời Gian) (Thì ra Thời Gian nhìn như này sao) Ủa, sao người xem em lại thích ứng nhanh hơn cả em vậy? Ủa tại sao?

“Hiểu nhanh thì tốt chứ sao.”

Ừm thì... cái con này có mấy thứ giống chân, nhìn như mấy cái que dài dài, mảnh mảnh. Nó dùng mấy cái tay chân này để đi qua đi lại, tiến tới, tiến lùi...

“Không biết chuyển động này là sao nhỉ.”

Chị cũng không biết à?

“Không.”

Thật luôn?

Mà bỏ qua mấy cái chân đi, mấy bộ phận của con này là sao vậy? Đâu là đầu, đâu là đuôi? Nhìn như kiểu nó được tạo thành từ mấy cái que ghép lại ấy, toàn thân thì trong suốt. Nó có cái màu hồng nhạt với màu tím nhạt, mà màu nó còn đổi tùy theo góc nhìn nữa nè. Nói chung màu này tinh tế kinh khủng, không biết cam của tui bắt được hết hông ta.

Nè chị Tatara, đây là loài động vật gì vậy ạ?

“Chị đã nói đấy không phải động vật rồi mà.”

Nghe mãi rồi, cơ mà....

“Để chị hỏi em nhé, em thấy nó giống động vật không?”

Nó... không giống.

“Đúng không?”

Để mà nói... thì nó như một khẩu súng bắn thun bằng đũa phiên bản siêu cấp đỉnh á.

“So sánh kiểu gì mà như mấy bà cụ vậy cô?”

Hồi tiểu học chị không làm cái này à? Mấy cái tiết trải nghiệm trò chơi dân gian đồ ấy.

“À, có vụ đó nữa.”

(Hoài niệm ghê) (Nhớ hồi đó quá) (Nhìn cũng giống giống thật) Đấy, thấy chưa! Đó đó! Đúng chưa? Có mà. Hồi đấy ấy làm nhiều cực.

“Hể. Bữa nào dạy chị làm đi.”

Hở? Cũng được. Mà không biết giờ em còn nhớ cách làm không....

Ừm... Các cậu ơi, các cậu muốn hỏi gì không? À thì, sinh vật này... có vẻ như là Thời Gian đó.

(Nó đến từ đâu thế?) Mọi người hỏi đó. Lại là Internet 3 nữa à?

“Ừ.”

Biết ngay mà. Mà em cũng lờ mờ đoán ra rồi.

(Số 3 là gì á?) (Tớ tưởng chị ấy không có hứng thú với Internet gì chứ?) À, mấy cậu mới xem hiểu nhầm rồi đó. À thì, cái Internet 3 ấy khác với Internet mà bọn mình dùng lắm. Tui là tui bó tay rồi đấy. Chị giải thích cho bọn em được không?

“Là mạng lưới liên kết các hạt trong không gian siêu đa chiều được các dạng sống siêu việt dùng làm phương tiện liên lạc.”

Được rồi, cảm ơn chị nhiều. Thế mọi người hiểu không?

(Hở?) (Hể?) Chắc là không rồi (Cái đó nghe kinh vậy?) (Dạng sống siêu việt là gì vậy? Thần linh à cậu?) Mọi người hỏi vậy đó.

“Ai biết? Có thể là Thần Linh, người ngoài hành tinh, sinh vật ở chiều không gian khác, cũng có thể là hiện tượng thiên nhiên mà con người bọn mình nhìn vào là thấy.”

Mà chị lúc nào cũng xem cái mạng lưới đấy nhỉ?

“Tuy cách làm khá gượng ép, nhưng mà đúng vậy. Như kiểu nhìn trộm những thông tin trôi nổi trên đường truyền mạng, rồi ép nó giải mã thành dạng thông tin mà chị có thể hiểu được.”

Công thức chế ra cái này cũng trôi nổi trên đó như vụ Vũ Trụ lần trước ấy ạ?

“Phư phư phư. Chuẩn. Lắp lắp xong là nó tự di chuyển rồi.”

Lại điệu cười ghê ghê đó...

“Có đâu mà.”

Có có. Xem VOD cái là biết liền. Mà nói xong chị cũng có thèm xem đâu.

(Cái ‘vụ Vũ Trụ lần trước” là sao á bà?) À, buổi stream lần trước á, chị Tatara múc Vũ Trụ vào cốc xong tui uống. Nghe là công thức đó cũng là từ Internet 3 mà ra. Nếu mọi người quan tâm thì hãy xem lại VOD nghen.

A, nó lại đây rồi... Bé này có cắn không vậy?

“Không sao đâu. Ít nhất thì chị chưa bị cắn.”

Nãy tui có nói nếu nguy hiểm thì chị Tatara đã cản rồi đúng không, giờ thấy nghi nghi rồi đấy. Nghĩ lại thì lúc tui uống Vũ Trụ cũng có cản đâu. Đã không biết tác dụng của nó vậy mà.

“Chị có cản mà...”

Nhìn em như kiểu nhìn mấy tên thần kinh không phải là cản đâu nhá.

Mà bé này đang làm gì ấy nhỉ. Cứ lượn lờ quanh chân em mãi.

(Đang ngửi mùi bà à?) Có thể lắm. Không biết nó có mũi không nhỉ?

Gì thế~? Sao thế~? Time-chan.

(Lol) (Thân thiết ghê) (Gọi thế được luôn á hả?) Ể, nhưng mà không có tên thì bất tiện lắm. Giờ cứ gọi là Time-chan (tạm thời) nhé.

A, đưa tay lại thì nó tới gần này...

Chạm vào được nè.

(Cảm giác thế nào?) (Nhìn gần trông giống thủy tinh ghê)

Đúng thật, tui cũng nghĩ là nó cũng có cảm giác cứng cứng giống thủy tinh, cơ mà không phải thế đâu. Cảm giác giống gì nhỉ, kẹo thạch đá quý chăng? Mọi người biết kẹo thạch đá quý (kohakutō) không? Cái kẹo làm từ thạch rau câu, bên ngoài cứng lại, ăn sần sật giòn giòn ấy.

(Hình như nó quấn cậu lắm thì phải?) Ể, biết quấn người luôn sao. Mà nó có biểu cảm gì đâu, mặt mũi còn chả thấy đâu, không đọc vị được nó rồi.

(Mình mới xem lần đầu, đây là AR à? Đẹp ghê) Chào bạn mới nha~. AR là gì á?

“Augmented Reality.”

Nghĩa là sao cơ.

“Thực tế tăng cường.”

A~, à à à, là cái mà dùng camera quay rồi chèn hiệu ứng vào hình ảnh theo thời gian thực đúng không. Ra rứa. Trông thì giống đó, nhưng không phải thế đâu. Hàng thật giá thật luôn á, đang uốn éo trước mặt tui luôn nè. Hỏi nó là gì thì, có vẻ là Thời Gian. Thời Gian... làm sao ấy nhỉ?

“Chị có nói là kết tinh lại thì phải? Không, nói thế thì qua loa quá, xin được rút lại.”

(Cái này chị Tatara tạo ra ấy à bà?) Đúng đúng. Ừm, chị giải thích được cho bọn em được không ạ? Nãy chị nói bé này là Thời Gian á, ý của chị là sao?

“Hửm? Hừmmmmm...”

Chị đừng có làm cái vẻ giải thích phiền quá chớ.

“Thì nó phiền thật mà. Nói về thời gian cũng giống như bàn về lý luận sáng tạo vậy.”

Là sao cơ?

“Thì thời gian là một sản phẩm sáng tạo mà.”

Hửm? Vâng. Hả?

“Thì, có một vài giả thuyết về chuyện thời gian có thật không đấy.”

Ể? Rõ ràng là có mà, lúc ta nói chuyện thì thời gian trôi vèo vèo đó thôi.

“Em nghĩ thế thì có. Đầu tiên thì, thời gian cũng chia làm nhiều loại lắm, A, B, C──”

Giống nhóm máu ghê.

“Thì đại loại là có những thứ như vậy. Nói chung là Thời Gian được phân loại dựa theo vô số thành phần cấu tạo, và nó được tạo ra bởi tri giác của con người.”

Tri giác... là thị giác, thính giác đó ạ?

“Đúng vậy, giống như thế ấy, con người cũng có cảm thức về thời gian. Như kiểu còn khoảng bao nhiêu phút nữa thì hết giờ học, hay là ba ngày nữa thì hàng sẽ được giao tới chẳng hạn.”

Cái đó... chẳng phải là hiển nhiên sao.

“Không đâu nha. Thí dụ như là em nghĩ một con chó có thể hiểu được khái niệm ‘ba ngày nữa’ không?”

Hừm...?

“Một con ruồi đang bay về phía thức ăn, em nghĩ nó có nghĩ ‘còn khoảng bao nhiêu giây nữa thì tới nơi’ không?”

Không. Ừm thì, chị đang nói là chỉ có con người mới hiểu được thời gian thôi, đúng không?

“Ngược lại thì đúng hơn, có thể nói rằng thời gian tồn tại là vì con người có cảm thức về nó.”

Hể....? Có chuyện đó nữa sao?

“Có người nói rằng con người có được cảm thức về thời gian là nhờ sự phát triển của nông nghiệp. Tại vì trồng trọt cần phải đếm ngày và mùa. Nhưng chị thì không tin giả thuyết đó lắm. Sẽ hợp lý hơn khi nói rằng ngay từ thời săn bắt hái lượm, tổ tiên ta đã hình thành những khái niệm nhất định về Thời Gian dựa trên chu kỳ của các mùa, hay chuyển động của Mặt Trời và Mặt Trang.”

(Ngoài con người ra thì những loài động vật thông minh khác cũng có thể hiểu được mà, đúng hông?) A, phải rồi! Cá heo thông minh lắm cơ mà.

“Trí thông minh à.... trí thông minh ở đây ta nói là khả năng hiểu được các khái niệm trừu tượng, cơ mà chị không nghĩ là khả năng cảm thức Thời Gian với sự cao thấp của trí thông minh có mối quan hệ gì với nhau đây. Vấn đề ở đây là sinh vật ấy có bị đặt vào tình thế cần phải nhận thức về Thời Gian hay không.”

Cái ‘tình thế cần phải nhận thức về thời gian’ là gì vậy ạ?

“Lấy cá heo làm ví dụ đi. Nếu nó nhận thức được cách thủy triều lên xuống, chu kỳ của nó, thì chúng hoàn toàn tự có thể phát triển một cảm thức Thời Gian riêng. Mấy con được nuôi trong thủy cung cũng vậy. Nếu lịch trình hàng ngày của chúng lặp đi lặp lại kiểu giờ mở cửa rồi tới giờ cho ăn đấy, thì bọn nó có thể cảm thức được Thời Gian dựa trên lịch trình sinh hoạt của con người. Nhưng kể cả vậy, mấy đơn vị đo thời gian như là “giây” hay “năm” gì đấy vẫn chả có ý nghĩa với bọn nó. Bởi lẽ, chúng không cần thiết phải nhận thức về loại Thời Gian ấy.”

Em không chắc mình có hiểu kịp không nữa, cơ mà, vậy có nghĩa là con người có cảm thức về thời gian vì có những đơn vị đo thời gian như “giây” hay “năm”, đúng không?

“Ừm, đúng thế.”

Hể...? (Ủa chẳng phải ngược lại à?) Ừm, tui cũng nghĩ thế á. Chẳng phải vì ta có cảm thức về Thời Gian, nên mới có các đơn vị đo Thời Gian sao?

“Giờ em ‘cảm’ được sương sương 1 giây dài bao nhiêu, đúng không? Cơ mà, lúc em còn nhỏ — à, ý chị là lúc em còn nhỏ hơn bây giờ cơ.”

Hả?

“Hồi còn nhỏ ấy, tự nhiên có ngày em hiểu ra ‘một giây’ là gì đúng không. Nhưng trước đó, thế giới của em không hề tồn tại Thời Gian gọi là ‘một giây’.”

Nhưng đó là do em chưa có ‘thước đo’ Thời Gian thôi, chứ dòng chảy Thời Gian vẫn tồn tại mà, phải chứ?

“Ồ, phân biệt được rồi này, giỏi lắm. Đúng vậy, cái ‘thước đo’ mà em vừa nói cũng là một loại Thời Gian. Ý chị muốn nói ở đây là cảm thức dùng để nhận biết Thời Gian cũng chính là Thời Gian luôn.”

Chị vừa khen em ấy à...?

“Ờ.”

Tự nhiên được khen thế này làm em ngại ghê ấy. Mà nói chuyện với chị, thỉnh thoảng em lại bị vậy đó.

“À, nãy chị lạc đề chút thôi. Kệ đi.”

Chị nháááá! Em đã rất tập trung lắng nghe đó!

“Lấy cho chị cái bút kia đi. Cái dùng để viết lên bảng trắng ấy.”

Ể, cái này hả? Đây.

(Gì vậy, gì vậy) (Mở lớp dạy vật lý hả?) (Ra dáng giáo sư ghê) Chị định viết gì... lên bảng trắng... một dấu X thật lớn?

“Dấu X này biểu thị cho Thời Gian của em.”

Ý chị là đồng hồ cát ạ?

“À, nhìn cũng giống thật... Cơ mà, chúng ta đang nói về mỗi tọa độ thôi. Hiện tại thì em đang ở chỗ này, giao điểm của hai đường thẳng. Là phần eo của đồng hồ cát.”

Thế thì em sẽ rơi xuống sao.

“Không rơi đâu mà lo. Hình nó nhìn như vậy thôi. Phần trên của chữ X là tương lai, phần dưới là quá khứ.”

À, ra là đang ví von gì thôi. Ra rứa ra rứa. Thế còn hai bên dấu X là gì thế?

“Là vùng phi nhân quả. Em sẽ không thể can thiệp vào phần không gian mở rộng bên ngoài dấu X này.”

Sao cơ!? Tự nhiên em không hiểu gì hết á...!

“Tuy là chị vẽ trên một mặt phẳng, nhưng thực tế nó ở dạng 3D đấy. Đây là là hai cái hình nón chụm lại vào nhau. Cái này được gọi là nón ánh sáng. Phía trên là nón ánh sáng tương lai, phía dưới là nón ánh sáng quá khứ. Về cơ bản thì em đang ở giao giữa hai đỉnh của nón quá khứ và nón tương lai.”

EM KHÔNG HIỂU!!!!!

“Ồn ào quá. Chị đang giải thích từng thứ một nè, bình tĩnh đi. Em muốn biết Time-chan (tạm thời) là gì, đúng không?”

Muốn thì muốn ạ, nhưng mà...

“Thời gian của em và vùng phi nhân quả được ngăn cách bởi dấu X này. Đến đây hiểu không? Vậy em nghĩ đường kẻ của dấu X này là gì?”

Đường kẻ của dấu X?

“Thứ được vẽ dưới dạng dấu X này là ranh giới ngăn cách giữa Thời Gian của em với các phần khác. Vậy ranh giới này rốt cuộc là gì đây?”

Em chịu, cơ mà... Đường kẻ của dấu X à, là tia X chăng?

(Lol) (Vậy luôn hả bà) Ughhhh, thì nghe ngớ ngẩn thật, cơ mà tui chỉ nghĩ được có mỗi vậy thui à.

“Cũng không sai lắm đâu.”

Ể? Thật luôn?

“Đáp án đúng là ánh sáng. Tia X cũng là ánh sáng mà.”

A~, ra là vậy.

(Tuyệt) (Được đó chứ) (Thông minh ghê) Cảm ơn mọi người nhiều... mà không! Chả vui tí nào hết ấy! Đoán mò mà chứ có biết quái gì đâu!

“Có một mức hạn định về thế giới mà em cảm nhận được. Hạn định đó được quyết định bởi tốc độ ánh sáng. Vì tốc độ ánh sáng là bất biến, nên bức tường này không thể nào vượt qua được. Em không thể nhận thức hay tương tác gì với những thứ bên kia. Vùng phi nhân quả là vậy đấy.”

Rồi thế cái này thì liên quan gì đến Time-chan (tạm thời)? Chị lại lạc đề nữa hả?

“Liên quan hết ấy. Em nghĩ cơ thể của con này được làm từ gì?”

Hửm...? Ừm.... theo như nãy giờ chị nói thì.... ánh sáng chăng?

“Đúng thế! Giỏi lắm. Lớp vỏ ngoài của Time-chan (tạm thời) được làm bằng ánh sáng.”

Ánh sáng mà cũng đông đặc lại được như thế này ạ?

“Lúc nãy chị có nói là ‘kết tinh’ gì đấy, nhưng mà không phải là làm cho nó đông đặc lại đâu. Em có thể hiểu là phần đường kẻ dấu X mà chị vừa giải thích nãy, tức là ranh giới của nón ánh sáng, đang hiển hiện. Phần bên trong của Time-chan (tạm thời) đối với em là vùng phi nhân quả.”

Cái vùng... vùng phi nhân quả đó là lý do tại sao em không thể thấy bên trong cơ thể Time-chan (tạm thời), đúng không?

“Đúng vậy. Không thể thấy cũng không thể can thiệp. Nãy em đụng mà chị không cản, đúng không? Tại chị biết em sẽ không bị Time-chan (tạm thời) ảnh hưởng đó.”

Nhưng mà, lúc chạm vào em có cảm giác gì mà. Tiếng bước chân cũng nghe thấy đấy thôi.

“Đó là vì khi thế giới của em và ranh giới tiếp xúc với nhau, thì đã tạo ra một phản ứng ở phía bên này. Không có gì được truyền qua phía bên kia ranh giới cả.”

Tức là nếu em lỡ lấy ngón út đập vào mấy cái góc nhọn hoắt của bé này thì vẫn sẽ đau, đúng không?

“Đau chứ. Nếu thế thì ngón út của em sẽ va chạm với mặt cắt của thế giới. Nó cứng hơn góc tủ nhiều, sẽ đau lắm đấy. Cơ mà, đó cũng chỉ là tương tác vật lý hết sức bình thường thôi.”

Cả nhà hiểu gì không? Tui thì tui xoắn cả não để theo kịp nè. Cảm giác như bị ai đó túm đầu kéo đi xềnh xệch ấy.

(Tui phát sốt mất) (Buồn ngủ ghê) Đúng không~.

“Xem cái này mà không thấy thích nữa. Internet đúng là chả có tốt lành gì cả.”

Nhưng mà giờ ta có nhiều người xem lắm đó. Bây giờ chúng ta 30 người nè! Chắc cũng có những bạn mới vào coi lắm, nên tui sẽ “recap” lại nhé. À thì, bé con đang chiếu trên camera đây — tui đang gọi là Time-chan (tạm thời) — thì nó di chuyển được và được ngăn cách bởi ranh giới ánh sáng.... Nói thế, đúng không ạ?

“Ừm, cũng đúng.”

(Chả hiểu gì sất, nhưng mà tui biết mấy cái này ghê gớm lắm đây) (Tớ hiểu hết nè) (Hừm, không hiểu! Like cái nè!) Cảm ơn mọi người nhiều~. Hãy cứ coi tiếp chút nữa nha~.

Ủa, nhưng mà chị Tatara ơi, nếu dấu X này biểu thị cho thời gian của em, vậy thời gian của những người khác ở đâu? Thời gian của chị Tatara thì sao?

“Của chị... ở đây.”

Ồ, chị ấy vẽ thêm dấu X bên cạnh cái của tui kìa. Vậy là, có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu dấu X hả?

“Phải phải. Giống như thế này...”

Oa, bảng giờ toàn X luôn kìa.

A, có người hỏi này. (Nếu hai cái X đụng nhau thì sao?)

“Không đụng được đâu. Dù gì đây cũng chỉ là một sơ đồ mô phỏng thôi. Nhìn thì có vẻ chúng giao nhau đấy, nhưng trên thực tế thì, nón ánh sáng nào cũng nằm trong vùng phi nhân quả mà bản thân ta không thể can thiệp được. Hay nói cách khác, em và chị sẽ không thể chia sẻ cùng một Thời Gian.”

Ể, nhưng bây giờ chúng ta đang chia sẻ cùng một thời gian đấy thôi?

“Đó là do em nghĩ thế thôi. Cách nhanh nhất để thông tin trao đổi từ chị đến em là dùng ánh sáng truyền đi, nhưng các photon phản chiếu từ mắt chị đến mắt em luôn có độ trễ nhất định. Vì vậy, em và chị thực chất không hề chia sẻ chung một ‘hiện tại’. ‘Hiện tại’ của chị sẽ luôn luôn nằm trong vùng phi nhân quả của em.”

Sao chị lại nói điều cô đơn vậy chứ?

“Em nói thế thì chị cũng chịu. Có gì phàn nàn thì đi mà nói với các định luật vật lý ấy.”

Ừm...

Thế Thời Gian trong bé này cũng không phải là Thời Gian của em, đúng không? Nãy chị nói em không thể nào chạm vào nó được mà.

“Không phải.”

Vậy đây là Thời Gian của ai? Của chị Tatara à?

“Là một dòng Thời Gian độc nhất được sinh ra khi chị tạo ra Time-chan (tạm thời). Tức là Thời Gian của chính Time-chan (tạm thời).”

Nhưng người tạo ra Thời Gian đó là chị Tatara mà.

“Ừ thì đúng là như vậy.”

Chị làm được cả chuyện đó sao? Tự tạo ra thời gian được thì chị bất bại luôn còn gì nữa?

(Có thể làm cho một ngày dài gấp đôi không?) (Thật á!?) (Thế thì muốn làm gì cũng được rồi) Phải phải! Sao sao chị Tatara?

“Nếu là kéo dài thời gian của bản thân sao cho nhiều hơn người khác thì ai cũng làm được đó.”

Thật không vậy? (Làm sao hay thế!?) Kìa, mọi người đang hỏi đó.

“Chỉ cần di chuyển thật nhanh là được.”

Nhanh đến mức nào cơ?

“Chỉ cần ngồi trên ô tô thôi là dòng thời gian đã chậm lại một phần mấy trăm tỷ giây rồi. Càng tiến gần đến tốc độ ánh sáng thì càng hiệu quả.”

 

Nghe... không khả thi lắm nhỉ. Còn cách nào khác không ạ?

“Đến gần vật thể siêu to khổng lồ nào đó.”

“Lấy các thiên thể làm ví dụ đi. Lúc này chỉ cần đứng trên Trái Đất thôi là dòng chảy thời gian đã chậm lại vì trọng lực của hành tinh rồi. Hình như là bảy phần trăm tỷ giây thì phải. Nếu leo lên một ngọn núi thật cao, càng rời xa nguồn trọng lực, dòng thời gian sẽ trôi nhanh hơn đấy; khi ấy em sẽ già đi nhanh hơn người ở dưới chân núi. Trọng lực càng mạnh thì thời gian trôi càng chậm. Nếu muốn bắt đầu từ mấy cái nhỏ trước thì thì đến Mặt Trời xem sao.”

(Lol) (Đi được chắc!) (Tui leo núi suốt nghe mà còn sốc ngang đây này) (Chẳng phải cái này chỉ là thuyết tương đối thôi sao) Ủa, vậy hả? Cái này là thuyết tương đối à?

“Từ nãy đến giờ chị nói về mỗi chuyện đó chứ có nói gì à. Dòng thời mỗi người mỗi khác, là Thuyết tương đối đó.”

Thời Gian thất thường vậy sao?

“Không chỉ thất thường đầu, ở cấp độ vi mô, thời gian còn không tồn tại cơ.”

Không tồn tại?

“Ừ. Quá khứ, hiện tại lẫn tương lai, tất cả đều sẽ biến mất khi ở mức độ nguyên tử.”

Chuyện đó được sao?

“Hầu hết mọi thứ làm gì có tồn tại ở cấp độ nguyên tử. Không chỉ thời gian, mà còn là màu sắc, nhiệt độ hay quá trình sinh học… Màu sắc chỉ là cái nhãn mà hệ thần kinh của sinh vật có mắt tự tiện dán lên các bước sóng ánh sáng, còn nhiệt độ là kết quả sinh ra khi động năng của nguyên tử làm vật chất rung động thôi. Chứ bản thân mỗi nguyên tử thì làm gì có màu, nhiệt gì. Chính chúng ta đây nếu phóng to ra cũng chỉ là một đám mây nguyên tử trống rỗng.”

Hểể, nhưng mà… thực tế thì thời gian có tồn tại mà, đúng không?

“Và thế ta lại quay về câu hỏi ban nãy: Thời Gian có tồn tại hay không. Một khái niệm vốn dĩ không hề tồn tại ở cấp độ nguyên tử, không hiểu sao lại tồn tại khi ta nói đến quy mô con người và các hoạt động của ta nhỉ?”

Ừm.

“Trong quá trình chuyển từ vi mô lên vĩ mô, ở một giai đoạn nào đó, thời gian đã được sinh ra... Thú vị lắm nhể? Thế em nghĩ thứ gì đã tạo ra thời gian?”

Hừmmm.... Là con người ạ?

“Thế tại sao lại là con người?”

Lúc nãy chị nói rồi mà? Rằng thời gian được tạo ra bởi tri giác của con người hay gì đó.

“Oa, em có nghe hiểu nè. Ừm, đúng thế. Vì con người có vị giác nên ẩm thực mới phát triển. Vì con người có thị giác nên Văn Hóa Thị Giác như hội họa với phim ảnh mới phát triển. Tương tự như vậy, vì có cảm thức về Thời Gian nên Thời Gian mới phát triển. Nhìn theo góc độ đó thì nó hợp lý lắm chứ”

Nhưng mà, em không nghĩ nấu ăn hay hội họa nó cùng cái “level” của Thời Gian đâu. Ta thật sự có thể tạo ra Thời Gian dễ thế sao?

“Nhìn chị nè. Đầu tiên, chị chuẩn bị một cái hộp mà bên trong ta không thể nào quan sát được. Rồi, chị tạo ra một photon bên trong đó. Khi ấy, một nón ánh sáng sẽ tự động được sinh ra, và Thời Gian sẽ được tạo ra bên trong đó. Thao túng Thời Gian mới khó, chứ tạo ra photon dễ ợt à. Chờ một chút, mở hộp ra thì nó đã xuất hiện rồi đó.”

Hừmmm. Vậy lý do nó di chuyển như sinh vật sống là gì thế?

“Không biết. Thấy tạo ra thì nó di chuyển thôi. Có lẽ nó thuộc thể loại vậy.”

Thể loại?

“Thể loại mang tên 'sự sống'. Vì nó cũng chỉ là sản phẩm sáng tạo nên Thời Gian cũng có thể có nhiều hình dạng khác nhau tùy thuộc vào người tạo tác. Biết đâu cũng có thể lắp được hình dạng khác, nhưng công thức mà chị tìm thấy giờ chỉ có mỗi cái này thôi.”

A, có câu hỏi kìa. (Không có người quan sát thì nón ánh sáng có được tạo ra không?) Người ta hỏi thế đó. Chị hiểu cái đấy là gì không?

“Đó cũng là điều chị đang thắc mắc, nhưng mà cũng có thể. Có lẽ ta nên nghĩ ngược lại: liệu một photon không có nón ánh sáng có thể tồn tại được hay không.”

T-Thế sao?

“Vì quỹ đạo của photon trong không-thời gian chính là nón ánh sáng, nên có lẽ một điểm trên không-thời gian nơi photon được sinh ra, tức là sự kiện đó ấy— đã hoạt động như một người quan sát──”

Nè~, em không muốn chị nói chuyện với người xem mà lơ em đâu.

“Nhưng mà, chả phải em là người đọc bình luận sao.”

Thì đúng là vậy. Nhưng chị phải trả lời như là một cuộc đối thoại với em chứ.

“Rồi rồi.”

(Ghen kìa) (Dễ thương ghê) Hả? Không phải đâu? (Ghen với cả người xem luôn trời ơi, Lol) Không phải đâu mà???

“Đừng có cãi nhau với Internet làm chi. Hành động đó là hành động vô nghĩa nhất trên đời này đấy.”

Bộ chị có thù oán gì với Internet hả?

“Không. Số là mỗi lần chị thấy em trên Internet, là lúc nào chị cũng nghĩ ‘oa, cái này vô nghĩa thật’.”

Chị muốn đánh nhau hay gì?

“Hà hà hà.”

Đừng có mà “Hà hà hà” với em. (Cứ để tên nó như vậy à?) A, đúng rồi nhỉ. Hay chúng ta đặt tên cho bé nó đi? Cứ gọi nó (tạm thời) mãi thì tội lắm. Tự nhiên em thấy bé nó cũng cute phô mai que ghê.

“Tên, tên à... Pochi hay Tama gì cũng được.” [Tama là tên một con mèo cái nổi tiếng vì là một chủ trạm và nhân viên điều hành tại ga Kishi; còn Pochi là tên gọi phổ biến cho chó]

Đúng kiểu bà cụ luôn rồi đó...

“Hả?”

(Có khi tui cũng là bà cụ mất rồi) A, không không. Bà cụ cũng đỉnh lắm! Tui thực ra quý mấy bà cụ cực!

(Nếu là Sakura-chan thì cậu sẽ đặt tên gì?) Ừm, để xem nào. Xét từ ngoại hình của nó thì...

“Em để Internet gọi mình là Sakura-chan luôn ấy à?”

Cái… đó là tên thật của em mà, biết làm sao bây giờ!

(Tên thật luôn!?) (Thế này có sao không đó?) Lúc stream kiểu lộ mặt thế này thì mấy cái tên này cũng có sao đâu. Đừng bận tâm làm chi.

“Bất cẩn ghê á, Sakura-chan ạ.”

Riêng chị đừng có bao giờ gọi em thế nữa. À, còn các cậu thì thoải mái nhá. Mọi người muốn gọi gì thì gọi nha.

(Tự nhiên thấy ngại ghê) (Chắc là tui thân thiết quá rồi) (Có nên thêm ‘-san’ vào không ta?) Hể? Khoan chút nào. (Xin lỗi vì đã tỏ vẻ thân thiết quá nhé) (Otaku bọn tui dở mấy cái này lắm) (Bọn tôi thực sự xin lỗi, Totoki-san) Nàoooo! Tự nhiên mấy cậu tỏ vẻ xa cách hết là sao!?

“Họ đang ghẹo em đó.”

Thật sao? Mà, mọi người cứ gọi tui gì cũng được, thật đó... A, đúng rồi, tên! Tên của Time-chan (tạm thời). Suýt thì quên. Tui nghĩ là ta đặt tên dựa theo ngoại hình thì tốt hơn á.

(Kohakutō-chan) (Prism-chan) Tên đẹp quá! Hay ghê, tuyệt vời. Nhưng tui thấy hơi đẹp quá rồi. (Trò xếp diêm) (Match-kun) (Puzzle-chan) Ừm, ừm.

“Trông cũng giống hình phục dựng cũ của loài Hallucigenia đấy.”

Là gì cơ?

“Một sinh vật ở kỷ Cambri.”

Halluci-kun. Hallu-chan. Haru-chan. Nghe cũng không tệ nhỉ. Gì nữa ta... cách di chuyển của nó cũng đặc biệt nè. Cứ tiến tiến lùi lùi, đi đi lại lại theo một cái nhịp điệu kỳ lạ. A! Cái này chẳng phải giống pushmi-pullyu sao?

“Sao cơ?”

Là một con vật trong ‘Bác sĩ Dolittle’. Nó nhìn giống hưu nhưng mà không có đuôi, cả đằng trước lẫn đằng sau đều là đầu hết á. Em thích con đó lắm.

“Hể.”

Nhưng mà tên dài quá nhỉ. Viết tắt cũng khó đọc nữa.

Để xem nào. Nếu nghĩ theo hướng Thời Gian... à, Bandersnatch cũng liên quan gì tới Thời Gian mà?

“Cũng trong Bác sĩ Dolittle à?”

Không, trong ‘Alice ở xứ sở trong gương’ cơ.

“À, chị biết nè. Mặc dù chưa đọc bao giờ.”

Chưa đọc mà sao biết hay vậy?

“Sách của các nhà vật lý hay lấy ví dụ từ Alice ở xứ sở trong gương lắm. Cơ mà, chị không nhớ là có con Bander gì gì đó có xuất hiện không.”

Ra vậy. Cơ mà, về cơ bản con Bandersnatch là một con vật trong truyện, có thể chạy rất rất rấtttt nhanh. Em nhớ có đoạn viết là chặn Thời Gian còn dễ hơn là bắt Bandersnatch.

“Thế sao.”

Là con vật của Thời Gian nên gọi là Bandersnatch, viết tắt là Ban-chan ha! Hay đúng không? Dễ gọi quá trời còn gì.

“Em thấy được thì được thôi.”

Suy nghĩ nghiêm túc dùm cái coi! (Dễ gọi ghê ấy, tui thấy được đó) (Ban-chan dễ thương) Lại chẳng! (Chẳng phải Bandersnatch là một con mãnh thú hay gì sao?) (Một mãnh thú không thể bị bắt giữ sao, nghe sợ thật) Thì đó là, sự bất ngờ? Sự tương phản? Mấy cậu cứ coi là như vậy đi.

Ban-channnn~. Lại đây~. Đây nè đây nè. Đúng rồi, giỏi lắm~.

“Hả? Sao em gọi nó lại phản ứng?”

Sờ Ban-chan thích lắm đó. Chị Tatara thử vuốt ve nó lần nào chưa?

“Chưa...?”

(Nó thân thiện ghê) (Nó nghe lời kìa) (Nó có nghe được giọng nói cậu à?) Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Không biết tai nó ở đâu ta. (Đụng chạm mà chả lo gì luôn ghê thật đó) Tui không ngại mấy chuyện đụng chạm sinh vật sống đâu. À, nó có phải sinh vật sống đâu.

Sao vậy chị? Cái vẻ mặt đó là sao thế?

“Chị không hiểu. Tại sao nó lại nhận thức được em?”

Tại sao là sao. Chẳng phải là vì em gọi bé nó sao.

“Không, vô lý. Vì nó──”

Không phải “nó”. Gọi tên bé nó đàng hoàng đi.

“...Ban-chan.”

(Chị ấy nghe kìa) Đó, thỉnh thoảng chị ấy cũng thành thật lắm mà.

“Ồn ào quá. Ban-chan hay Kan-chan gì chị không biết, nhưng giọng nói của em không thể nào đến được chỗ nó. Như chị đã nói lúc nãy, phần bên trong của Ban-chan được ngăn cách bởi ranh giới của nón ánh sáng. Em nói gì thì cũng không thể nào lọt qua phía bên kia ranh giới được.”

Kan-chan là tên nào cơ? Cơ mà, chắc chắn là bé nó biết em đang ở đây, nhìn nó chạy nhảy nè. Đây này, đây này.

“Đúng là có vẻ như vậy thật, nhưng..................”

Chị Tatara?

“……………………………………………………”

Chị ấy lại suy tư rồi. Thôi kệ chị ấy đi.

Thực tế ảo tăng cường AR (Augmented Reality) là cụm từ mô tả trạng thái vật lý xung quanh con người, tuy nhiên trong không gian đó đã được chèn thêm các chi tiết ảo hóa nhờ vào smartphone, máy tính hay các thiết bị điện tử khác. Cái này giống cái trò Pokemon GO ấy, lúc mình bật cam đt đi lòng vòng xung quanh thấy pokemon. Đấy là thực tế tăng cường "Nón ánh sáng" là thí nghiệm được sử dụng để hiểu về sự liên quan giữa những sự kiện nằm trong nón và sự kiện trung tâm (tạm gọi là sự kiện X). Thí nghiệm này được mô tả với sự kiện trung tâm X phát ra những tia sáng xuyên qua không-thời gian.