Tokitoki Channel

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

(Đang ra)

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

Ái Tiềm Thuỷ Đích Ô Tặc

Phần tiếp theo của tiểu thuyết Quỷ Bí Chi Chủ, một trong những tác phẩm văn học mạng nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Câu chuyện lấy bối cảnh vào khoảng 6-7 năm sau sự kiện cuối cùng ở Quỷ Bí Chi Chủ.

155 4689

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Tạm ngưng)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

13 103

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

80 9668

My Online ‘Oshi’ and Real Life ‘Oshi’ Moved In Next Door ~I Thought That My Dream Life Was Beginning, But It’s Different from What I Expected~

(Đang ra)

My Online ‘Oshi’ and Real Life ‘Oshi’ Moved In Next Door ~I Thought That My Dream Life Was Beginning, But It’s Different from What I Expected~

遥透子

Ngay cả bạn thuở nhỏ kiêm nữ thần trường học của cậu “Minase Mafuyu” cũng bị cuốn theo. Souma cùng với kỹ năng sống thượng thường đã mở ra một khởi đầu cho câu chuyện harem của chính cậu.

43 3027

The Most Eccentric and Beautiful Girl in the School, [Himezaki-San], Confessed to Me!

(Đang ra)

The Most Eccentric and Beautiful Girl in the School, [Himezaki-San], Confessed to Me!

Koori Hoono; こおりほのお

Xin mọi người hãy tận hưởng tác phẩm này như một bộ manga 4koma!

26 639

Tập 01 - Chương 01 - Làm sao để uống Vũ Trụ (Part 3)

3.

Ờmm...

Cái này, hừm.... Ngon hay......?

Các cậu ơi, cái vị này.... gọi là vị có đúng không nhỉ? Thôi thì, để cho tiện, tui gọi cảm giác lành lạnh kỳ dị này là vị đi ha.

Lúc vừa cho vào miệng, có một cái lạnh mà tui chưa từng cảm nhận bao giờ cứ nhẹ nhàng lan rộng. Nó lan dần khắp cơ thể tui, cứ như thể tui đang hòa vào trong chính cái lạnh ấy vậy.

Thường khi nếm cái gì đó, thì vị sẽ lan ra khắp miệng đúng không? Nhưng cái này thì ngược lại, tui mới là người lan ra trong vị đó. Chính bản thân tui luôn. Đúng rồi! Cảm giác như hương vị này còn lớn cả tui ấy. Vì sao lại thế vậy, chị Tatara?

“Nó là vũ trụ cơ mà.”

Thế cơ á? Em không hiểu. Được rồi, đọc bình luận cái nào, (Giống bạc hà à bà?) Hửm, không phải đâu? Giống kiểu — đúng rồi, cảm giác rợn tóc gáy. Cái cảm giác rùng mình mà kiểu chạy dọc từ hông lên dọc sống lưng, qua gáy rồi lên tới đỉnh đầu ấy. Thì nó cũng y như thế nhưng lại đến từ lưỡi — hửm? Sao thế ạ? Tự nhiên cuống lên gì thế, chị Tatara?

“Dừng lại đi, đừng nói mấy chuyện đấy nữa.”

Mấy chuyện đấy?

“Mấy chuyện.... tục tĩu đó....”

Tục tĩu gì cơ....?

Umm, là sao vậy. Chị đang nói cái gì thế trời? Xin lỗi mọi người nghen, con người này có hơi lập dị chút, nên...

“Lập dị cái gì mà lập dị, em hỏi thử Internet đi.”

Ừm.... Mấy cậu hiểu không? Tục tĩu ở đâu ấy nhỉ? (Không) (Không hiểu gì hết trơn) (LOL) (Hiểu nè) Hể, cũng có người bảo là hiểu này. Hừm...? Xin lỗi nhé, tui mù tịt luôn.

(Bà nghĩ sao về hương vị của nó?) Được rồi.... Để mà diễn tả mùi vị của nó thì chắc là ‘thú vị’. Ừ, một mùi vị rất là ‘thú vị’

Em uống thêm một ngụm nữa được không?

“Ừ.... Cứ tự nhiên.”

Cảm ơn chị. Vậy em uống đây.

......

Aaaa, lại cái cảm giác lành lạnh ấy!

Mà chẳng hiểu sao, chị Tatara cứ trừng trừng nhìn tui mãi. Sợ quá. Bả bị cái gì không biết?

Uầyyy, thấm thật. Cái này nó thấm lắm luôn ấy.

Lần này, tui uống nhiều hơn một chút mà... hừm, hừm, tui hiểu rồi. Được rồi, lúc nãy tui có nói vị của nó ‘thú vị’ đúng không, nhưng mà ấy, nó còn hơn cả thế nữa.

Cái này là... tui hiểu rồi.

Vị này nó giống như ‘sự hiểu biết’.

Nói sao ta.... mà để tui review cho mấy cậu nha. Được rồi, thì lúc nãy, tui có nói hương vị này lớn hơn tui đúng không? Nghĩ lại thì cũng đúng, vì nó là Vũ Trụ mà. Tui đang tan vào trong vũ trụ. Khi ấy, không hiểu sao, mọi sự trên đời bỗng trở nên hợp lý một cách lạ thường!

Nè, mấy cậu hẳn có lúc tự hỏi rằng tại sao mình lại tồn tại trên thế giới này, đúng chưa?

Hồi lớp hai ấy, lúc mà tui đang đi về nhà thì bỗng nhiên đầu tui ánh lên một ý nghĩ: Sao mà ‘mình’ lại tồn tại? Cái khoảnh khắc đó hằn sâu trong trí nhớ tui đến giờ luôn. Tại sao mình lại tồn tại? Thế giới là gì? Tui còn nhớ rõ cả thời tiết, ánh sáng, thậm chí là ánh nắng xuyên qua mấy kẽ lá của hàng cây ven đường như thế nào nữa ấy. Chắc là chuyện ấy đã để lại cho tâm hồn trẻ thơ của tui một cú sốc lớn lắm.

Mọi người có bao giờ nghĩ vậy không?

A (Tớ hiểu) (Hiểu mà) (Triết lý quá) Lại chẳng! Dù sao thì, khi uống cái này vào thì tất cả những thắc mắc ấy tự dưng tan biến hết luôn. Lý do mà tui có mặt ở đây, lý do tại sao thế giới này lại như thế, tất cả những điều trước giờ luôn thấy thật lạ kỳ, tui đều hiểu hết rồi!

Có lẽ đây là lý trí— hoặc là trải nghiệm của cơ thể chăng? Hừmmm, khó giải thích ghê, cơ mà, cảm giác như kiểu sự hiểu biết tinh khiết ấy nó ập tới trước khi cơ thể tui kịp cảm nhận. Tại sao ư? Tại đó là tôi. Thế Giới này. Tôi tồn tại, nên mới có Thế Giới, nên mới có Vũ Trụ. Tôi = Vũ Trụ. Đúng rồi! Là cảm giác hòa làm một với vũ trụ đó!

Mọi người hiểu không?

Ừm, để xem nào (Không) (Chẳng hiểu gì sất) (LOL) À... là vậy à. Xin lỗi nhé, tui không có giỏi diễn đạt lắm. (Hiểu nè) A! Cũng có người hiểu này! Mừng quá... Vâng.... vâng. Đúng không ạ. Cho nên là...

A

Aa, phải làm sao đây? Nó biết mất rồi. ‘Sự hiểu biết’ của tui đang phai nhạt, xa dần..... A, a, aa....

Biến mất rồi.

Tui không hiểu nữa.

Aaaa..... Mới nãy còn hiểu vậy mà....

.......

Thút thít.

H-Hả!? Trời ơi, sao tui lại khóc thế này?

Hể.... Oa, xin lỗi mọi người. Ờ, tui không định khóc đâu. Hể? Sao thế này?

Tại sao nhỉ. Chả hiểu nữa.

Thút thít.

Ừm, xin lỗi, tui thật sự xin lỗi. Tui phải xì mũi rồi, tắt mic chút nhe.

——

Alô, alô, tui bật mic rồi đây. Thật sự xin lỗi mọi người! Để mọi người thấy mặt không tốt của tui mất tiêu rồi. Xin lỗi vì đã làm mấy cậu hết hồn nha. Chẳng là tự nhiên nước mắt, nước mũi cứ chảy tùm lum ra ấy. Tui cũng hết hồn luôn á.

Ừm, để xem nào... (Hòa làm một với vũ trụ, đáng sợ ghê) (Cái đấy là LSD chứ cái gì LOL) LSD là gì ấy nhỉ? (Cái đó có ổn thật không đó cậu?) Ừm... tui cũng không biết nữa. Nhưng mà tui thấy sảng khoái lắm. Để hỏi chị Tatara thử xem.

Ừmmmm, sao uống Vũ Trụ lại có cảm giác ấy vậy ạ? Mình dùng miệng uống, nên là nó sẽ được hấp thụ thông qua dạ dày mình đúng chứ? Hay trong đấy có thành phần gì đó đặc biệt chăng...?

“Chẳng liên quan gì đến thành phần cả. Chị nói là nó chỉ nhìn như chất lỏng nhưng không phải chất lỏng rồi mà. Vì bản thân nó đã là chính vũ trụ rồi.”

Cái đoạn ‘chính nó lại là Vũ Trụ’ ấy, em vẫn chưa thông. Chẳng phải chị nói nó chỉ là một mảnh của Vũ Trụ sao? Là một phần của ‘không gian’, đúng chứ? Vậy thì, tại sao chỉ bằng việc uống thôi mà em lại ‘thấu hiểu’ chứ?

“Vì ngay từ đầu em đã là một phần trong đó rồi. Em cũng là một phần của vũ trụ mà.”

Em hổng hỉu.

“Thử tưởng tượng bề mặt của một giọt nước đi. Nếu nhìn kỹ, em sẽ thấy nó phản chiếu cảnh vật xung quanh đúng không?”

À, ừm.

“Vậy nếu ta nhỏ một thứ nhỏ hơn giọt nước, như kiểu một phân tử nước đi, thì sẽ ra sao?”

Nó sẽ hòa vào làm một ạ?

“Đúng rồi. Giọt nước ở đây chính là thứ trong chiếc cốc này. Còn phân tử nước chính là em.”

Thế nên khi uống xong, em trở thành một phần trong đấy....?

“Đúng vậy, chỉ cần tiếp xúc thôi là sẽ 'hòa làm một với vũ trụ'. Mà cũng không nhất thiết phải uống, chỉ cần nhúng đầu ngón tay vào một lúc thôi cũng được như vậy rồi. Thậm chí chỉ cần nhìn thôi cũng được. Căn bản chỉ cần ý thức được nó là cũng đủ ảnh hưởng ở một mức độ nào đó rồi. Có điều, qua mấy lần chị thử nghiệm thì thấy uống là cách nhanh nhất. Có thể là do đưa nó vào cơ thể bằng cách đó hiệu quả hơn, nhưng cũng có thể do yếu tố tâm lý nữa.”

Mọi người hiểu gì không? Các cậu nghĩ sao? (Không hiểu) (Cũng hòm hòm) (Hiểu hết luôn nè) Khoan đã, thật luôn? Cậu có chắc không đó? (Bên trong cái cốc là một mảnh nhỏ, nhưng nó phản chiếu toàn bộ Vũ Trụ đúng không?)

“Cái này còn tùy cách hiểu cái 'toàn bộ Vũ Trụ' của mình như nào. Ví dụ giọt nước lúc nãy đi, giả sử một người có thị lực vô hạn nhìn vào giọt nước, người đó sẽ thấy được toàn bộ thế giới được phản chiếu trong đó, nhưng...”

Ểể, được sao.....? Kể cả vậy, phần bên kia đường chân trời cũng phản chiếu đến mắt người ta được đâu, đúng không?

“Chà, cũng thông minh phết ấy nhỉ. Chính xác, trong phép loại suy này thì điểm đó cũng tương tự vậy, những gì ở phía sau Chân trời sự kiện không được phản chiếu trong chiếc cốc này. Thế nên nó sẽ là vũ trụ ‘lân cận’. Tuy nhiên, ở cấp độ meta thì vũ trụ mang tính phi cục bộ, nên nó vẫn kết nối với các sự kiện ở phía bên kia đường chân trời.”

Ưuưu.....

“Bởi vì thứ mà chúng ta gọi là 'không gian' được tạo ra bởi những quy luật vũ trụ ở một cấp độ sâu hơn nhiều... Sao thế?”

EM KHÔNG HIỂU GÌ HẾT!!!!!!!!!!!

“Đừng có hét”

Em không hiểu! Em không hiểu gì hết! Bực mình quá đi à.

“Đừng có cố quá... Để hiểu được thì em cần phải nắm được kiến thức nền đã.”

Nhưng em muốn hiểu.

“Thôi thì, chị ghi nhận sự tâm huyết đó. Em xong chưa? Chị lấy lại nha?”

À, dạ vâng....

“Hửm?”

Ừmmm, em uống thêm ngụm nữa được không?

"Hả? Cũng được thôi... nhưng mà vừa phải thôi đấy."

Tại sao vậy? Bị đau bụng à?

“Không, vì thứ này rõ ràng vượt quá hiểu biết của con người. Nếu tự nhiên hứng lên mà tiếp xúc quá nhiều, thì không biết đâu đấy.”

Thế là cái này nguy hiểm ấy hả?

“Không biết”

Này, sao chị lại cho em uống thứ đó vậy?

“Không biết nên mới tính tự thử nghiệm, đúng lúc đó thì em đến đấy.”

Chị lại làm mấy chuyện nguy hiểm nữa rồi... Chị nên quý trọng bản thân mình hơn đấy.

"Bớt lo chuyện bao đồng. Cứ kệ đi.”

Nhưng chúng ta là bạn cùng nhà mà. Em lo lắng là phải rồi.

“Chẳng sao đâu. Chúng ta chỉ là sống chung thôi mà. Chứ vẫn là người dưng...”

……Em xin phép.

“Hả? A.”

……………………

“—Ấy!? Đồ ngốc, uống nhiều qu—“

Chân trời sự kiện là biên phía trong của không-thời gian gần một điểm kỳ dị, tất cả các loại vật chất nếu nằm dưới giới hạn này, kể cả các sóng điện từ đều không thể vượt ra ngoài để đến với người quan sát.