Tôi xuyên vào người một tên quý tộc ốm yếu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7108

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 91

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 123

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 217

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Tập 01 - Chương 17

“Ta chuẩn bị đi ra ngoài đây, nên hãy lấy cho ta thứ gì đó đơn giản để mặc.”

“Vâng, thưa ngài. Ôi, nhân tiện thì chủ nhân của tôi.”

“Gì?”

Astell khúm núm giữ chặt chiếc bánh sau lưng cô ta.

Không mấy ngạc nhiên gì khi nó có mùi vị rất ngon.

“Quản gia nói với chủ nhân là hãy đi tìm chiếc bánh khi ngài vừa thức dậy.”

“Ngài đã tìm thấy nó chứ ạ?”

“Ừm, ừ!”

“Cảm ơn vì món ăn nhé.”

Ruel cầm chiếc bánh lên với một nụ cười.

Vì sức mạnh hồi phục đã quay lại, nên anh ta rất đói.

Rộp.

Tôi nghe được một âm thanh êm dịu.

Tôi thích kết cấu giòn rụm cùng với một ít nước trái cây tuôn ra trong miệng tôi.

“Astell.”

Khi anh vừa ăn xong miếng bánh thứ hai, anh gọi lại Astel để hỏi 1 câu.

“Vâng, thưa ngài.”

“Ta muốn hỏi người một câu. Ngươi có thể trả lời ta không?”

“Hãy hỏi như ngài mong muốn ạ.”

Astel nhìn Ruel với đôi mắt đầy sự mong đợi của mình.

Có lẽ cô nghĩ rằng anh sẽ hỏi những câu liên quan đến nấu ăn. Hãy chuẩn bị câu trả lời trước thôi.

“Cái bánh ngon lắm đấy.”

“Ôi, thật chứ ạ?”

“Sức mạnh của ngươi là làm đồ ăn siêu đặc biệt à?”

Astell nháy mắt và siết chặt tay mình lại.

Cô trông có vẻ lo lắng như mình phạm phải một sai lầm nào đó vậyy.

“Ta thấy khá lạ mỗi khi ta ăn thức ăn của ngươi.”

“Thưa chủ nhân, ội của tôi đáng chết vạn lần! Nhưng tôi thề, tôi chưa bao giờ bỏ thứ gì lạ vào trong thức ăn! Tôi luôn dùng những nguyên liệu tươi ngon vì sức khỏe của ngài! Tôi đang nói sự thật ạ!”

Astel bỗng chợt cuối đầu.

“Không, không. Ta không nói đó là lỗi của ngươi. Hãy nhìn ta này.”

“Rồi sau đó…”

Astell nhìn đôi chân đang khuỵa xuống của mình, cùng với nước mắt lăn dài trên mặt cô.

“Ta cảm thấy như ta đã khỏe hơn.”

“Dạ?”

Nếu không hiểu rõ thì sẽ thấy bình thường. Nhưng thậm chí bản thân anh cũng không thể tin được.

Tuy nhiên, khi tôi ăn càng nhiều, tôi càng cảm thấy mình đang được hấp thu tinh hoa từ thảo dược vậy, nên tôi không thể không thắc mắc điều này được.

“Có ai ăn thức ăn của ngươi và từng nói điều đó chưa?”

“Tôi từng nghe rồi…đúng rồi.”

“Có, tất nhiên là có người nói rồi ạ.”

“Nh…nhưng, họ không nói những lời giống ngài đâu.”

Rất có khả năng là năng lực của cô ấy không hợp với người khác, hoặc nó chỉ đặc biệt hợp với vài người.

Tôi thấy khá hài lòng khi mình có mắt nhìn người tốt đến thế.

“Hãy chuẩn bị quần áo cho ta, ta sẽ tự mặc chúng, và làm cho ta thêm vài món ăn nhẹ. Ta nghĩ hôm nay mình sẽ đi ra ngoài thêm lần nữa.”

“Nhưng quản gia nói..... được ạ.”

“Cảm ơn ngươi.”

Ruel nhắc đi nhắc lại tên cô ta sau khi Astell rời đi.

‘...Mình không biết nữa.’

Astell không được đề cập trong cuốn tiểu thuyết.

Tôi nghĩ cô ta có thể đã chết trong biến cố Setiria.

‘Điều đó tuyệt vời lắm.’

Ruel nhếch miệng.

***

Cạch. Cạch

Nghe được tiếng của cây gậy, Cassion thở dài và quay người lại.

“Ngài đã đi ra ngoài chưa ạ?”

“Rồi.”

“Ngài đang ăn mặc đơn giản quá ạ.”

“Không, ta đang mặc 3 lớp đấy.”

‘Ta thậm chí không phải là một bà già cơ. Nhưng người đang thật hề hước đó.’

Ruel mỉm cười nhẹ và nhìn Drianna bồn chồn.

“Ồ, ngài đây rồi.”

“Lãnh chúa của tôi, tôi hy vọng ngài sẽ tha thứ cho sự thô lỗ của tôi vào đêm qua.”

“Cho dù ta có tha thứ thì cái mồm ba hoa chích chòe của ngươi cũng không ngừng được.”

“Tôi có thể làm gì để tâm trạng ngài tốt lên đây ạ?”

“Nói về công việc của ngươi trước đi.”

Drianna chỉ về phía cỗ xe mà tôi đang đi.

“Tôi có thể nói chuyện với ngài ở đó được không ạ?”

Cho dù câu chuyện đó có không quan trọng thì Ruel sẽ cho phép thôi.

“Ngài Ruel.”

“Ta sẽ tới đó.”

“Đối thủ của ngài là một phù thủy.” Cassion nói.

“Ta vẫn sẽ đi.”

Ruel đi theo Drianna và nở một nụ cười.

Sau đó anh bước vào chiếc xe với sự giúp đỡ của cô ấy.

“Khụ, khụ.”

Khi nghe thấy tiếng ho, cô ấy nhìn Ruel với một ánh mắt lo lắng.

“Vậy nghề nghiệp của ngươi là gì?”

“Ngài sẽ chấp nhận chúng ta lần nữa sao?”

Thay vì trả lời, Ruel bắt chéo chân và cười kiêu ngạo.

Không có một mảnh truyện nào liên quan đến phù thủy trong cuốn tiểu thuyết anh ta đọc và về thứ mà Carbena có.

Chắc hẳn đấy là một chỗ bí mật, nơi mà thậm chí Carbena không biết.

Sau đó họ tự kết luận rằng mình có tự do ở Setiria.

Ruel tung ra kết luận riêng của mình.

“Ngươi đi một mình à?”

“...Ừm. Tôi không mong rằng ngài biết điều đó..”

“Vậy tại sao ngươi còn quay lại?”

Nếu suy đoán đó đúng, Ruel ngồi trước mặt Drianna.

Cô ta khác với những hiệp sĩ bị đày phải đi. Họ yêu Setiria đến mức có thể phản bội lại chính tinh thần hiệp sĩ của mình.

Nhưng còn những phù thủy?

“Ngài có thể không biết. Có lẽ bây giờ lãnh chúa nghĩ chúng ta những kẻ trốn tránh và bỏ lại Setiria.”

“Đúng đấy. Ngươi thậm chí còn biết đọc suy nghĩ của người khác à? Ồ, ta sẽ phải hỏi thôi nếu ngươi đang dùng phép thuật.”

“Chúng tôi không trốn chạy.”

“Ngài đáng lẽ phải nhận ra chúng tôi.”

“Ngài có ý gì cơ chứ? Khoảng nửa năm trước, tôi đến để thăm ngài. Tất nhiên thì tôi không thể đề cập đến việc mình là phù thủy, nên tôi đã không thể gặp ngài.”

“...Ta?”

Ruel thấy xấu hổ. Bởi vì anh không có chút ký ức nào nữa.

Nhưng khóe miệng anh lại sớm nhếch lên.

‘Minetta, là ngươi.’

Những người đến thăm từ Setiria chắc hẳn đều đã bị đuổi ra, để có thể dễ dàng xóa cái tên Ruel Setiria.

‘Thật khó chịu đó.’

“Sau nửa năm, tôi không thể đến thăm được nữa vì quản gia của ngài. Người đó sẽ biết rằng chúng tôi là những phù thủy mất.”

“Tại sao bây giờ ngươi không bị bắt vậy?”

“Bởi vì Lãnh chúa sắp chết rồi. Tất nhiên thì đó là lý do tại sao hiện tại cũng chả có gì to tát. Nên tôi đã đến đây một mình.”

“Có phải vì Carbena không?”

“Đúng rồi ạ, cô ta đúng là một con đĩ khốn nạn, chính cô ta đã lấy đi mọi thứ.”

Drianna nhăn mặt và nắm chặt tay.

“Chúng tôi là những pháp sư tạo ra pháp thuật, những phép thuật được tạo ra chỉ dành riêng cho ngài Ruel thôi. Nó là di sản duy nhất của Lãnh chúa không hề biến mất.”

“Làm riêng cho ta? Tại sao?”

Sự thật là tôi không biết tí gì về câu chuyện đằng sau đó.

“Những Pháp sư phép thuật lên kế hoạch để xuất hiện lại vào khoảng 5 năm trước. Nhưng nó bị rối tung lên vì Carbena.”

Không như những lời nói tràn đầy sự tức giận, Ruel không thể tìm thấy sự tức giận nào trong mắt của Drianna lúc cô đang nhìn anh.

Đôi mắt tràn đầy lòng biết ơn vô tận.

Ruel xấu hổ.

Không có lý do nào để cô phải nhìn anh chằm chằm như vậy.

“Đầu tiên, tôi muốn xin lỗi vì đã đưa những thông tin trên hợp đồng Mana.”

Ruel ngậm miệng và đợi Drianna nói.

“... Ngài Ruel đã cứu chúng tôi khỏi những con quái vật quỷ.”

“Ngươi đang nói gì vậy…?”

“Tôi xin lỗi tôi không thể nói thêm được gì nữa, nhưng sẽ ổn thôi vì chúng tôi vẫn nhớ được sự tốt bụng ngài Ruel.”

Ruel dùng ngón tay gõ vào đầu gối

Mọi thứ đang dần trở nên thú vị hơn.

Một phù thủy luôn cần thiết cho việc hộ tống, và có thể lợi dụng điểm này để tiết lộ sức mạnh bí ẩn của Astell.

Ruel không thích họ vì họ đã trốn chạy khi Setiria gặp nguy hiểm.

‘Vâng, nếu một người đàn ông đang gấp, anh ta có thể trốn chạy. Họ nói rằng bởi vì tôi nên họ mới chạy trốn.’

Ruel cười nhẹ.

Setiria hoạt động bình thường và nó có thể chấp nhận được vài thứ nếu có đủ khả năng.

Bên cạnh đó, họ còn nói rằng mình nhận được một ân huệ sao?

Tôi thật sự muốn khen Ruel gốc quá đi.

“Vậy vấn đề là gì?”

Ruel dùng ánh mắt kiêu căng nhìn cô như lần đầu tiên gặp mặt.

“Làm ơn hãy đi gặp sư phụ tôi.”

“Chỉ vậy thôi à?”

“Đúng rồi ạ.”

“Được thôi.”

Khi anh ta chấp nhận, Drianna không thể kiềm chế sự vui mừng của mình.

“Cảm ơn, cảm ơn ngài rất nhiều.”

“Nhân tiện thì đó là Mineta, ta không phải người đuổi ngươi ra ngoài. Ta thậm chí còn không thể rời khỏi giường vì ta rất yếu. Dù sao thì, ta xin lỗi về điều đó.”

Tạch. Tạch.

Những giọt lệ nặng trĩu rơi trên má của Drianna.

Ruel ngạc nhiên.

Anh biết rằng Drianna sẽ ngạc nhiên, nhưng anh không hề mong là cô sẽ khóc.

Drianna ngồi trên toa xe như thể cô ấy bị ngã, cô lấy tay che đi khuôn mặt của mình.

“...Tôi chưa từng làm gì cho ngài cả. Chưa làm gì cả…”

“Ta sẽ không chết đâu.”

Ruel thở dài.

“Ta sẽ không chết, nên dừng lại đi.”

“Ha, nhưng không thể chữa khỏi được nữa rồi…”

“Ta sẽ không chết.”

Tôi nhìn lên và nói với tông giọng dõng dạc.

Cơ thể và giọng nói của anh thay đổi từ ngày đó, nhưng suy cho cùng thì anh vẫn luôn là chính anh.

Vẫn chưa thay đổi.

Thậm chí nếu Ruel có thể không nhớ, thì anh vẫn còn nhớ.

“Ta phải mang theo những Hiệp sĩ của ta, nên hãy đợi ở dinh thự nhé. Astell là một đầu bếp giỏi đấy. Nên cô có thể yêu cầu cô ta nấu thứ gì đó được đấy.”

“......”

“Khi ngươi khóc xong rồi thì hãy đi ra nhé.”

Ruel run rẩy và bước xuống xe.

‘Khốn nạn thật, tại sao những cái ghế đẩu này rộng quá vậy?’

Cùng lúc đó tôi đang nghĩ rằng mình nên có một chỗ đứng vững, tôi lại nghe thấy giọng của Cassion.

“Có điều gì không đúng ạ?”

“Không.”

“Tôi đã nghe thấy tiếng ai đó khóc.”

“Ta không khóc.”

Cassion nhìn tôi với một ánh mắt nghiêm trọng.

“Cô ta đã khóc khi biết rằng ta rất ốm yếu. Hãy ăn thôi nào. Ta sẽ mang đến cho những Hiệp sĩ.”

“Nói tóm lại thì, ngài lừa cô ta.”

“Cassion.”

“Vâng.”

“Ta không giỡn nữa đâu và chuẩn bị bữa ăn đi.”

Ruel đuổi Cassion vào dinh thự.

Khi nghe thấy tiếng cười từ đằng sau, Ruel nhăn mặt lại.

***

Lần này, không như lần trước, tôi ngồi trên một toa xe với những hoa văn bảo vệ và đi đến ngôi làng Sisel.

Mọi người đều để ý nó nên không cần thông báo.

Lãnh chúa về rồi.

Người chủ nhân Setiria trở lại rồi.

Ruel vượt qua ngôi làng Sisel để ến khu rừng gặp những Hiệp sĩ của anh, nó tạo ra một cảm giác thật sang.

Mặc dù anh không phải là một chàng trai chơi sáo, nhưng lại có những người đi theo anh đằng sau xe.

“Ngài rất được yêu thích quá đấy ạ.”

Ganien cười qua cửa sổ.

“Ngài ở đây để thấy cái bộ mặt chết tiệt của một thằng ăn xin như thế nào à.”

“Mọi người đều thông cảm với ngài Ruel hơn là tức giận đó.”

“Đó là bởi vì ngài chưa bao giờ chửi thề trước mặt họ.”

Ruel nhai những chiếc bánh quy một cách chua chát. Đây là một món ăn vặt được Astell làm.

Nó không chỉ tan ra trong miệng mà còn thắp sáng cả con người của anh.

“Ồ, còn mấy người ăn bánh quy này thì sao?”

“Ngon.”

“Ngon lắm.”

Cùng lúc đó, Ruel hỏi lại lần nữa.

“Hừm, các anh có thấy khỏe hơn sau khi ăn không?”

“Ồ, tôi đoán rằng có như không có.”

“Ta không cảm thấy vậy.”

“Thật chứ?”

Ruel chẹp môi.

Những tên khốn thật tội nghiệp, họ không được nhận được sức mạnh hồi phục của việc nấu ăn.

Miệng của Ruel không ngừng ăn cho đến khi cỗ xe ngừng lại.

“Ngừng ăn thôi và xuống xe nào.”

“Một cái nữa thôi mà.”

“Ngài đang chuẩn bị đi xuống đó, nên tại sao các ngài không nhả bánh quy ra?”

Những đầu ngón tay của Cassion run một chút khi anh ta nhìn vào những mảnh vụn trên miệng và quần áo của Ruel.

Anh ta cố gắng nhịn lại cơn buồn cười của mình.

“Thật khó khăn cho ngươi à.”

Ganien xuống xe đầu tiên, anh nhìn Cassion một cách đáng thương.

“Có vấn đề gì sao?”

Ruel khịt mũi và ăn chiếc bánh quy khác trước khi anh phải xuống xe và vịn vào tay Cassion.

“Anh ta trấn tĩnh nhanh đó.”

Và trong trường hợp này thì Cassion có lẽ sẽ nói thứ gì đó, anh ta chỉ vào ngực mình rồi kết quả là K.O với những người khác.*

(Dành cho ai không hiểu thì đây là cách Cassionnhìn vào ngực mình rồi hạ đo ván đối phương nhanh chóng)

Ruel di chuyển một cách gọn gàng không có nghĩa là bệnh tình của anh chuyển biến xấu.

Cassion lo lắng nhìn Ruel.

‘Ta thắc mắc là tại sao ngươi lại nhìn ta như thế đó, bởi vì ta chưa cho ngươi thừa kế di sản à?’

Ta sẽ tặng nó cho ngươi ngay khi ta quay về thôi.

Ruel cười ngay khi chân anh chạm đất.

Bùm. Bùm.

Có một tiếng động lớn trên sàn nhà.

Thậm chí đầu óc Ruel trở nên thoải mái hơn cùng với sự sắp xếp gần như hoàn hảo.

Tất cả họ đều mang những bộ quần áo sáng bóng như một thanh kiếm, dù cho chúng đã sờn rách hết rồi.

Cheynol đứng trước họ và nhìn vào Ruel, nói ra thứ mà anh ta lặp lại hàng trăm, hàng ngàn lần.

“Setiria!”

Trước tiếng khóc ngắn và dài, mọi hiệp sĩ đều đang đứng đằng sau họ rồi giơ nắm đấm lên và hô to.

“Setiria!”

Họ càng hô hào lớn, ngực anh càng trở nên nóng.

Để vứt bỏ sự hổ thẹn của mình trong quá khứ, Cheynol hô to hơn.

“Setiria!”

Ruel giơ tay mình lên.

Trong một khắc khu rừng trở nên yên ắng.

Ruel nhìn họ rồi đưa ra một mệnh lệnh đơn giản.

“Trở về đi, những hiệp sĩ của ta.”

“Hãy đòi lại những thứ thuộc về chúng ta!”

(Không liên quan nhưng mà ai ở miền Trung với miền Bắc nhớ giữ ấm và hạn chế ra ngoài để bảo vệ sức khoẻ, cày truyện cho team nha:>>>)