‘Đ*t m* thân thể đ*o gì như cái quần què!’
Cậu nhớ lại những lời của Ganien rằng cái bát* của cậu rất lớn, nhưng cậu không thể chứa nó vì cái bát quá yếu.
(Cái bát ở đây được ví như là thân thể của main, có thể chứa linh lực, sức mạnh,...)
‘Đại Pháp Sư…’
Ruel đột nhiên mở to đôi mắt vì cơn ớn lạnh trong cơ thể khi anh còn đang bận chửi rủa.
“Ngài có biết là ngài vừa cố giết cháu trai ruột thịt của ngài với đôi bàn tay của mình không?”
Ganien đột nhiên tức giận nhảy vồ về phía người đàn ông.
Bị tóm lấy cổ áo, ông ta cúi đầu như là một kẻ có tội vậy, và Drianna, người đang đứng kế anh ta cũng không thể ngăn được.
“Tôi xin lỗi, xin lỗi.”
“Ngươi có biết ngài Ruel đã phải đấu tranh một mình bao lâu rồi không, với cơ thể yếu ớt đó, trong khi ngươi bị nhốt?”
Nước da của ông ta tái đi.
“Cậu ấy lần đầu tiên có thể đi bộ trong cả năm năm qua đấy.”
Người đàn ông nhìn về phía Ruel, đưa cái đầu cúi xuống của ông ta lên.
Trước khuôn mặt tội lỗi, Ruel không có biểu cảm gì cả.
“Nước.” Ruel nói.
Cassion đứng dậy và đi ra ngoài.
“Dừng lại đi, Ganien.”
Mặc dù nó là một âm thanh nhỏ, Ganien buông tay và đẩy người đàn ông ra xa.
“Ta muốn nói chuyện với ông ấy.”
“... Được rồi.”
Ganien và Drianna đi ra ngoài.
Ruel hít sâu cùng với đôi tay run cầm cập.
Người đàn ông nhìn vào hơi thở ấy.
“Với cái cách thở đó… Ngài không định nghỉ ngơi sao?”
“Sau khi ta nói chuyện xong đã.”
Ruel quay lại rồi kiểm tra hơi thở của mình, anh chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình.
“Ngồi xuống đi.”
Người đàn ông chậm chạp đi đến chỗ ngồi mà tôi chỉ.
“Chú à, cháu mệt.”
Chỉ sau đó người đàn ông mới chạy đến và ngồi xuống.
Ông ta đảo mắt xung quanh, lo lắng như một người ngồi trên ghế lần đầu vậy.
“Ổn thôi mà.”
“... Nhưng,”
“Cháu còn sống và cháu chưa chết, nên ổn mà.”
“Chú xin lỗi…cháu đã đúng rồi.”
Cảm thấy như ông ta không đề cập đến vấn đề này, Ruel hỏi.
“Ý của chú là gì ạ?”
”Mọi thứ... ”
Trong một khoảnh khắc, Ruel nhận ra.
Người đàn ông với danh nghĩa là chú của Ruel đã gây nên nhiều tội lỗi với anh ấy.
Điều đó đúng như mong đợi.
Có lẽ ông ta đã có thể cứu cha mẹ Ruel, nhưng ông ta đã không thể, và ông ta có thể đã ngăn chặn được họ khi Ruel bị đuổi.
Tôi thắc mắc rằng tại sao, nhưng tôi nghĩ mình không cần biết.
“Hãy quên quá khứ ấy đi.”
Bằng việc quên đi quá khứ, người đàn ông đó không còn bị ràng buộc bởi nó nữa.
Và che đậy đi quá khứ rằng ông ta có thể nhúng tay vào những ma pháp sư.
Người đàn ông đó giao tiếp bằng mắt với Ruel lần đầu tiên.
Ruel cười khi cậu nhìn thấy đôi mắt một người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết.
Đôi mắt của ông ta vẫn chưa chết.
“Lần này chú có thể bảo vệ cháu không?”
Người đàn ông đó đã không thể bảo vệ bố mẹ Ruel lẫn Ruel, nhưng ông ta phải bảo vệ chính mình.
Tôi đã cho ông ta một cơ hội.
Một người đàn ông nắm chặt đôi tay của mình vì ông đã mất tất cả.
Đôi mắt sưng vì của người đàn ông lại đỏ lên.
Ruel đưa tay ra.
“Hãy nói lời chào nào. Tên cháu là Ruel Setiria.”
Giới thiệu bản thân đi chú.
Hành động nói tên của mình với người mình gặp lần đầu.
Ruel đã hoàn toàn che đậy được cái quá khứ ấy.
Người đàn ông cắn chặt môi.
Dù cho ông có xấu xí đến thế nào, ông cũng không thể để cháu trai nhìn mình khóc được.
“Tên chú là Tyson Setiria.”
Ruel cầm lấy đôi bàn tay gầy gò của ông ta.
“Lần này chú sẽ bảo vệ cháu chứ?”
Ruel đã hỏi câu hỏi tương tự trước đây. Cậu là một đứa trẻ và cậu đã lớn lên với ánh mắt trưởng thành của mình.
Trong quá khứ, Tyson đã gần hoàn thành xong cuộc nghiên cứu của mình, và mọi thứ đã xảy ra nên ông ta không thể cứu ai cả.
Ông ta đã bỏ chạy như thế.
Nếu ông ta biết được trước mọi việc, ông ta sẽ chạy ngay đi khi đang nghiên cứu hoặc làm bất cứ thứ gì.
Nếu đúng như vậy, anh trai ông ta đã sống, và đôi mắt của Ruel cũng sẽ trong sáng hệt như một đứa trẻ bằng tuổi.
Thậm chí bây giờ, ông ta vẫn còn hối hận.
Tuy nhiên…
Tyson nhắm và mở mắt.
Ruel như là đứa con trai của ông ta vậy.
Ông ta gần như đã giết một đứa trẻ với chính đôi bàn tay của mình.
Ông ta quỳ xuống và cúi đầu.
“Ta sẽ bảo vệ cháu, ngay cả khi ta có thể sẽ chết.”
Ông ta thực hiện một khế ước ma pháp.
Đây như là một sự chuộc tội cho quá khứ và lời cam kết rằng sẽ bảo vệ Ruel.
“Xong rồi đó. Cháu không muốn thứ gì hoành tráng như vậy đâu.”
Ruel phản ứng khá ủ rũ.
Thậm chí nếu Tyson không mạo hiểm mạng sống mình, Cassion vẫn có thể làm điều đó.
Tyson cười nhẹ. Nụ cười có vẻ không thân thiện lắm.
“Cháu cần chú làm một số việc.”
“Giống thật đấy.”
“.....?”
“Cháu nói có một vài việc, nhưng nó không chỉ là một vài việc, đúng không? Hệt như khi cháu còn nhỏ.”
“Chú không thể nói rằng ‘Chú có thể làm điều đó vô thời hạn.’ Khụ, khụ.”
Tyson đứng dậy lúc Ruel ho.
“Ổn thôi.”
“Cháu mắc bệnh gì vậy? Cháu có thể nói cho chú không…?”
Ruel bị rối bởi câu hỏi cẩn thận ấy.
“Từ khi cháu còn nhỏ đúng không?”
“Cháu đã rất khỏe mạnh khi cháu còn nhỏ. Cháu không biết rằng tim chú thắt lại khi nghe rằng cháu bị bệnh và bị đuổi.”
‘Mình rất khỏe khi mình còn nhỏ á?’
Ruel nghi ngờ.
Ruel Setiria, quả là một tên quý tộc ốm yếu.
‘Anh ta bị bệnh khi bị đuổi khỏi gia tộc à?’
Carbena và Mineta cố gắng lợi dụng cái danh nghĩa của mình.
Nói cách khác, họ không phải là người hại cậu.
‘Cái gì cơ?’
“Cháu không tin à.”
Khi họ tiếp tục giữ im lặng, Tyson lại ủ rũ ngồi xuống.
“Nghe như nó là một cái cớ để bao biện vậy, sau đó thù chú vẫn không tìm cháu được. Tuy nhiên-”
“Cháu tin chú.”
Ruel cắt ngang cuộc trò chuyện, anh sợ rằng nó sẽ tốn nhiều thời gian.
Tyson mỉm cười và vô ý nói.
“Ừ, cháu có yêu cầu chú làm gì không?”
“Hãy trở lại Setiria đi ạ.”
“Cháu sẽ chấp nhận chú chứ?”
“Cháu không phải là học trò của chú, nhưng dù sao cũng hãy dành thời gian của chú để dạy một ai đó đi ạ. Cháu muốn hỏi chú một thứ ngay bây giờ.”
Khi Tyson trông ngạc nhiên, Ruel cười nhẹ và nói, “Bây giờ chú hãy chôn vùi quá khứ đi.”
“... Ừ, chú sẽ quên.”
Tyson nắm chặt đôi tay của Ruel.
“Nói với chú điều cháu cần làm ngay bây giờ đi.”
“Cassion.”
Cassion mang lên hai ly nước và một chiếc chậu lớn.
“Cho chú ấy thấy những chiếc bánh quy đi.”
“Vâng ạ.”
Khi Ruel rửa miệng bằng nước và làm ướt cổ họng khô khan của mình, Cassion lấy ra một cái rổ từ túi mình và đưa vài cái bánh cho Tyson. Mắt Tyson thay đổi khi nhận được những chiếc bánh. Mắt ông ta sáng rực lên.
“Cháu lấy chúng ở đâu vậy?”
“Có thứ gì đó không ổn sao ạ?”
“Lúc bình thường cháu gọi thứ này là gì? Sức mạnh hồi phục hay sự tái tạo? Ừm, dù sao thì đó cũng là thứ trong những chiếc bánh quy ấy.” Tyson nói.
‘Đúng như mong đợi mà.’
Ruel cười.
“Đây chỉ là một lượng nhỏ sức mạnh, nhưng tuyệt lắm. Sao cháu có thể mang thứ sức mạnh này vào chiếc bánh vậy?”
“Chú nói một lượng nhỏ sao?”
“Ừ, chú cần nghiên cứu thêm, nhưng nếu không phải là một lượng nhỏ, nó đã là một nguồn hồi phục tuyệt vời rồi.”
“Nó có thể hồi phục cho cháu.”
Thú vị lắm, mặt Tyson tối sầm lại.
“Nó, nó hoạt động à?”
“Vâng ạ.”
“Vậy thứ này… Chú phải nghiên cứu nhiều hơn mới được, nhưng sức mạnh ở đây… Nó có nghĩa là sức mạnh phục hồi có thể hồi phục lại hình dạng ban đầu của nó. Nếu nó có thể hồi phục cho cháu, có nghĩa là cháu đang không khỏe… .”
Ông ấy bắt đầu nói nhiều thứ hơn.
Cuối cùng thì sức khỏe yếu ớt của Ruel chứng minh được
rằng sức mạnh của Astell trong bánh có tác dụng rất lớn.
‘Mình cảm thấy tệ thật, nhưng nếu nó hoạt động thì.”
Ruel ăn một chiếc bánh quy như thể cậu rất hài lòng vậy.
Cậu cảm thấy sảng khoái ngay khi ăn chiếc bánh ấy.
‘Đây là điều tốt nhất rồi.’
“Cháu có thể nói cho ta cháu mắc bệnh gì không?”
“Đừng lo, cháu sẽ không chết đâu. Dù sao thì, cháu đã yêu cầu điều đó.”
Ruel rời khỏi giường.
Không có vấn đề gì khi cậu thức dậy, mặc dù có một chút loạng choạng.
Cassion lập tức đưa cây gậy cho Ruel.
Tôi còn muốn nằm thêm một chút nữa, nhưng tôi còn rất bận.
‘Mình có thể nghỉ ngay sau đó.”
Cạch. Cạch.
Cảm thấy một cảm giác quen thuộc, Ruel di chuyển cây gậy của mình.
“Rue-, Ruel…!”
“Trước tiên thì hãy trở lại Setiria nào.”
“Cháu vẫn chưa khỏe mà! Cháu cần nghỉ ngơi!”
Phớt lờ những lời của Tyson từ đằng sau, Ruel bước ra khỏi phòng.
“Có phải hơi quá sức khi di chuyển ngay lập tức không vậy?”
Ganien dựa vào tường và hỏi.
“Ta sẽ nghỉ ngơi trên xe. Ta sẽ cảm thấy chán khi ở đây thêm một lúc mất.”
“Ruel!”
Cánh cửa mở ra và Tyson chạy ra. Ông ta cảm thấy râm ran.
Đôi mắt đỏ ngầu của ông ta trông không bình thường lắm.
‘Mình phải vứt bỏ nó tôi.”
Bởi vì đã mất bình tĩnh, Ruel hiểu ra sự quyết tâm của mình.
Hiện giờ anh có thể đang khỏe mạnh.
“Ta không thể cho cháu đi như thế này. Nếu ta cũng mất cả cháu nữa… Ta, ta…”
“Ganien, ngươi đã từng đối mặt với một pháp sư chưa?”
“Tất nhiên rồi thưa ngài.”
Ganien rút kiếm ra.
Anh ta đã nở nụ cười như thể anh ta đang muốn chiến đấu vậy.
“Đó là chú ta, nên hãy lịch sự đi.”
“Tôi sẽ làm đủ cách để có thể đánh nhau với ông ấy.”
“Đi thôi, Cassion.”
Cassion đứng phía sau Ruel và đi theo anh ta.
Keng!
Khi Drianna mang trà lên, cô nhìn thấy cuộc đối đầu giữa Tyson và Ganien, cô ta giật mình và làm vỡ tách trà cùng chiếc ấm trà.
“Này, chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Drianna hỏi trong sự hoảng hốt.
“Chú của ngài ấy không muốn để cháu trai mình đi, vì ông ta quan tâm quá nhiều.”
“... Cháu chưa thể đi!”
“Drianna.”
“Vâng, vâng!”
“Ganien sẽ tự chăm sóc được cho bản thân mình, nhưng để đề phòng thì hãy sơ tán khỏi mấy số chỗ lân cận đi. Ồ, ngài ấy sẽ thua mất, nên tôi sẽ gọi bác sĩ.”
Drianna biết rằng hội Bích hiệp sĩ rất nổi tiếng.
Tuy nhiên, thật xấu hổ nếu tuyên bố trước công chúng rằng chủ nhân của cô, một ma pháp sư vĩ đại bị đánh bại trước hiệp sĩ mất.
Ruel cười. Giống như người biết trước mọi thứ vậy.
Drianna không thể thốt lên khi nhìn thấy nụ cười ấy.
Cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ruel một cách vô hồn.
“Có phải là nhiều quá không?” Cassion cười nhẹ và nói.
“Đúng đó.”
“Vâng, ngài pháp sư ấy đã mất tinh thần rồi, và Ganien quá mạnh.”
“Ngươi nghĩ trận chiến này mất bao nhiêu thời gian?”
“Không có con mồi nào dễ săn một pháp sư điên. Với kinh nghiệm của tôi, tôi nghĩ cuộc chiến sẽ kết thúc trong vòng năm phút.”
“Ha.”
Cassion khẩy vai, Ruel mỉm cười tiến đến chiếc xe.
Khoảng năm phút sau, Ganien đi lên xe.
“Có mất nhiều thời gian không?”
Xét đến thời gian để đi lên xe, nó có nghĩa rằng trận đấu đã kết thúc dưới ba phút.
‘Đó là một con quái vật, quái vật.’
“Còn chú?”
“Ông ta đã khóc.”
“Ngươi đánh ông ta đến nổi khóc luôn à?”
Ruel cười nhếch mép hỏi.
Sau đó Ganien lên tiếng như thể mình đã bị buộc tôi oan.
“Không thể nào, tôi chỉ lịch sự nói, với một thanh kiếm á. Tôi không giỏi giao tiếp lắm.”
Anh ta chắc hẳn là một người hâm mộ cuồng nhiệt.
Với khuôn mặt hiếm khi thỏa mãn của mình, Ruel không muốn nghe thêm gì nữa.
“Có tổn hại gì đến xung quanh không?”
“Không, làm thế thô lỗ lắm.”
Nó có thô lỗ không khi đánh bại kẻ khác chứ?
Ruel nén câu hỏi lại và dựa vào xe.
“... Ta muốn chú ấy biết.”
Rằng chú ấy bận.
“Ông ấy sẽ hiểu thôi. Đó là lý do tại sao ông ấy khóc.”
Ganien nhăn mặt.
Anh ta và Cassion nhìn nhau với ánh mắt ấm áp.
Đó là vẻ mặt nhìn đứa cháu trai vừa dành món quà cho ông chú của mình, với vẻ mặt vui mừng.
Điều đó quá phản cảm đến nỗi Ruel chặn miệng anh ta lại.
‘.... Mình không thể nói rằng hôm nay mình ngày hôm nay là lần đầu tiên mình thấy Tyson..’
Cỗ xe yên lặng di chuyển.
***
Cộc. Cộc.
“Thiếu gia.”
“Gì cơ?” Người đàn ông nói thẳng.
Mặt anh ta đỏ, và người anh ta sặc mùi rượu.
Người hầu cẩn thận mở cửa rồi nhún vai một phát và đi vào căn phòng chỉ sau khi xác nhận rằng cậu chủ không ném thứ đồ uống nào đó.
Người hầu có hơi lo lắng, cô nói với người đã say từ ban ngày.
“Bích hiệp sĩ của vương quốc Cyronian đã đến để xem thiếu gia.”
“... Gì cơ?” Người đàn ông bỏ ly rượu mình định uống xuống.
“Một lúc trước, Bích hiệp sĩ của vương quốc Cyronian đã đến gặp ngài.”
“Hahahaha!”
Đột nhiên, anh ta điên cuồng cười và người hầu bắt đầu run rẩy.
Sau đó ông ta đảo mắt xung quanh để tránh những thứ có thể ập đến bất cứ lúc nào.
“Ngươi điên à?”
Mặt người đàn ông trở nên nghiêm túc ngay lập tức.
“Tại sao Bích hiệp sĩ lại đến gặp ta chứ?”
Mặc dù anh ta là người con cả của gia đình Lumina, nhưng anh ta không may mắn nên bị tụt lại phía sau. Không ai không biết điều đó. Và những hiệp sĩ Cyronian nổi tiếng đến để gặp anh ta ư?
Đó thực sự là một trò đùa không vui đấy.
Người đàn ông cố ném cái ly rượu.
Nếu không phải vì những lời nói có vẻ gấp gáp của người hầu.
“Và có một ai đó cạnh hiệp sĩ ấy.”
“Ai?”
“Tôi không biết ạ.”
Trước câu trả lời câu hỏi của người hầu, ông ta lắc lắc cái ly mình định vứt, nhìn người hầu một phát rồi uống.
‘Nó có giống bọn không?’
Một năm trước, một người lạ đến gặp anh ta.
Họ nói rằng nếu anh ta yêu cầu họ một điều, họ sẽ biến anh ta thành người kế nhiệm.
Anh ta đuổi họ đi, đuổi họ đi như những kẻ điên rồ.
‘Hiệp sĩ, Bích hiệp sĩ, đến gặp mình. Cùng với người nào đó sao?’
Anh ta hoàn toàn không biết câu trả lời. Người đàn ông tặc lưỡi và nói. “Mang họ vào đi.”
***
“Vào đi.”
Người hầu nhẹ nhàng mở cửa.
“Ta thích tên của ngươi đấy.”
Ruel hài lòng nói với Ganien.
Đối với bản thân cậu, Ruel không thể nói tên mình ra, bởi vì cậu phải làm việc cật lực để có thể xây dựng lại Setiria.
Người hầu nhìn vào đứa con trai yếu ớt đang lờ mờ nói gì đó với Bích và bắt đầu nghi ngờ.
“Cô có thể hướng dẫn tôi hướng đi không?”
Cassion nói, anh thích thú với ánh mắt của người hầu khi đang nhìn họ chỗ này chỗ kia.
“Lối này ạ.”
Khi Ruel tiếp cận căn phòng của con trai cả nhà Lumina, Hale Lumina, cậu cảm nhận được có một mùi rượu nồng nặc.
‘Anh ta là một kẻ quý tộc uống rượu suốt ngày.’
Ruel biết điều này.
Đây là một cảm giác mạnh mẽ về những người đàn ông không chín chắn trong các cuốn tiểu thuyết.
Khi cánh cửa mở ra, cậu nhìn thấy người đàn ông cùng với khuôn mặt đỏ ngầu.
Từ ban đầu thì ông ta còn không muốn gặp và chào hỏi khách nữa cơ.
Mặc dù họ đã đến, Ruel nghĩ rằng với một đứa trẻ ba tuổi còn có sự hiểu biết sâu hơn với việc uống rượu.
Một người điên không nên được đối xử như một người bình thường.
Ngay từ đầu nó đã sai trái rồi.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại