Setiria có nhiệm vụ như một cánh cổng đến vương quốc Leponia và bởi có vị trí gần rừng Masu, có nhiều doanh trại to nhỏ khác nhau ở mỗi làng.
Khi tôi theo chân những đứa trẻ, tôi bị kiểm tra những doanh trại ở trung tâm thị trấn, nên khá là dễ phát hiện.
Chỉ có 2 người lính đang tuần tra xung quanh doanh trại.
‘Khá là yên tĩnh.’
“Điều gì đang xảy ra vậy?”
Một trong số họ nhìn thấy đoàn người Ruel và chặn đường lại bằng một thanh giáo.
“Có một cuộc bạo động ở Trung tâm Uỷ thác, nhưng họ không đến để giải vây cả, nên ta đến để giải quyết.”
Vào khoảnh khắc ấy, những tiếng cười chồng lên nhau của cả đàn ông và phụ nữ phát ra từ những doanh trại.
Người lính khá bối rối và quay lại.
“Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng để đến những doanh trại sớm thôi. Còn bây giờ, các ngươi nên đi về đi.”
“Các cậu đang nói về điều gì đấy?”
“Không phải chuyện của anh.”
Có một mùi cồn nồng nặc phát ra từ cửa sổ mà ai đó đã mở.
Thời gian cảnh giác nhất của những người lính là vào ban đêm.
“Ha.”
Ruel cười một tiếng.
Như tôi nghĩ, đây đúng là một mớ hỗn độn.
“Việc mở một bữa tiệc rượu bây giờ có sớm quá không?”
“Ta bảo ngươi quay lại đây.”
“Nhờ có ngươi, ta sắp phải diệt cỏ tận gốc thôi.”
“Này.”
“Nói với bọn họ rằng Lãnh chúa đến rồi.”
Cassion nói một cách lịch sự.
“...gì chứ?”
Người lính đột nhiên trở thành một con cừu hiền lành và chớp mắt nhanh.
“Nói với bọn họ đi.”
Trước nụ cười và lời yêu cầu kiêu căng của Ruel, người lính chạy vội vào doanh trại.
Rầm.
Chắc hẳn họ phải bận rộn lắm nên bữa tiệc mới bị huỷ chứ.
Ruel nói với Ganien.
“Bắt tất cả chúng và trói lại.”
“Thậm chí cả nữ ư?”
“Tất nhiên rồi, tất cả chúng. Nếu có ai chống cự, ngươi có thể hạ gục được đấy.”
“Được rồi, tôi sẽ dọn dẹp chúng.”
Ganien vào các doanh trại và đánh nhau một cách thích thú.
“A!”
Tôi có thể nghe thấy một tiếng thét.
“Chậc.”
Ruel tặc lưỡi.
Chỗ này lộn xộn quá. Mọi thứ từ to đến nhỏ đều phải được sửa chữa.
‘Hãy thay đổi tất cả mọi thứ chúng ta thấy.’
Mặc dù tôi không thể lấy lại tiền ngay lập tức được, nhưng vấn đề an ninh công cộng thì khác.
Nếu chúng thông minh hơn một chút, vấn đề sẽ phần nào được giải quyết.
Sau khoảng năm phút, Cassion mở miệng.
“Ngài có thể đi vào rồi ạ.”
Chậc. Chậc.
Tôi đi vào những doanh trại đó với Cassion.
Tôi bắt họ quỳ xuống trên sàn nhà để quan sát xem họ đã nhận ra sai lầm của mình chưa.
Mặt mọi người đều bầm tím, rõ ràng rằng họ đã bị đánh khá nhiều.
“Ai là đội trưởng?”
Không cần nói gì cả, họ đều nhìn thănge vào một người đàn ông.
“Ta muốn nói một lần cho hết, những ta còn nhiều việc phải làm, nên ta sẽ nói ngắn gọn. Khụ, khụ.”
Một sự nghi ngờ nhẹ hiện lên trên mắt họ khi tiếng ho phát ra.
Họ như đang muốn nói rằng, ‘Người đàn ông ốm yếu này nên đi ra ngoài?’
‘Lần thứ ba rồi đúng không? Tôi muốn làm tốt hơn.’
Nhưng thật khó để lợi dụng mana vì sự ốm yếu của cơ thể này.
Tôi không thể.
Ruel biểu lộ hoa văn của mình để thể hiện mình là Lãnh chúa.
Sau đó họ bắt đầu xanh mặt.
“Đầu tiên, rượu bị cấm.Hãy uống rượu trong giờ nghỉ của các ngươi. Bất cứ ai thấy chai rượu đều phải cởi đồ mình ra như là trách nhiệm của một người lính. Thứ hai, cấm mang phụ nữ không phải lính vào doanh trại.Hãy làm việc đó khi các ngươi nghỉ ngơi.”
Ruel hít một hơi thật sâu và lau sạch đi mồ hôi lạnh của mình trước khi lại có thêm một đợt nữa.
“Thứ ba, khi có biến cố xảy ra ở khoảng cách xa, những người lính nên đến đó trong vòng mười phút. Nếu khoảng cách ngắn thì phải đến trong vòng hai phút. Thứ tư, chia ngôi làng Sisel thành bốn huyện, và tuần tra với hai nhóm, mỗi nhóm bốn người và cử họ đến mỗi huyện. Đặc biệt là tuần tra về đêm. Thứ năm, đương nhiên, cấm cư xử thô lỗ.”
Tách, tách.
Ruel cầm cây gậy của anh ta.
“Ta không nhận những câu hỏi. Bắt đầu từ hôm nay, những luật lệ này sẽ có hiệu lực ngay lập tức.”
Tất cả họ đều xấu hổ về việc bị bắt hôm nay. Tôi chắc rằng những tiếng ồn từ việc uống rượu đã bị thổi bay.
“Ta sẽ chỉ định một người canh gác ở đây và hỏi dân làng, nên đừng hành động nông nổi. Đừng quên, trách nhiệm này thuộc về tất cả chúng ta.”
“Tôi, tôi…! Chủ nhân! Chủ nhân của tôi!”
Ruel quay đi. Thật lãng phí thời gian khi nghe những lời xin lỗi. Khi tôi rời khỏi doanh trại, gió đêm thổi qua cơ thể tôi.
Khi tôi bỏ đi khỏi những thứ tôi có thể thấy, tôi cảm thấy mình trở nên nhẹ nhõm.
“Trời trở gió rồi.”
Tôi có choàng một chiếc áo len, nhưng Cassion vẫn cởi bỏ áo choàng của anh ta. Tôi không từ chối và mặc lên một lớp áo choàng khác.
Tôi cảm thấy lạnh sóng lưng. Có lẽ bởi vì cái lạnh.
Cassion hỏi.
“Ngài có muốn ở lại đây không ạ?”
“Không, ta định quay về dinh thự. Ta phải gặp mặt một vị khách, nên ta sẽ chuẩn bị.”
Anh ta không nên mang theo những hiệp sĩ để đợi anh ta chứ?
“Được rồi.”
“Ruel.”
Khi nghe được những lời của Ganien, Ruel nhìn anh ta.
“Ngài sẽ tiếp tục làm việc này à?”
Anh ta không hiểu Ganien đang nói gì, nhưng Ruel cười một cách thoải mái.
“Là một cuộc chiến hỗn độn đó, vui lắm mà?”
“Cái gì..”
Ganien buộc miệng thốt ra những lời ấy, nhưng không có ý ghét bỏ gì cả.
Anh ta phải vui sướng đến mức nào khi chưa từng là một hiệp sĩ chứ.
Điều tốt hơn là không còn gì để nói.
Ruel nhẹ nhàng dụ dỗ anh ta.
“Ngươi muốn tiếp tục ở lại đây à? Nếu muốn, ta sẽ gán anh vào trách nhiệm vì tạo ra một cuộc chiến hỗn độn đó.”
Mắt của Ganien lần đầu rung chuyển.
Cassion cảm thông nhìn anh ta và chuyển sang nhìn Ruel.
“Như ngươi có thể thấy, ta chưa từng làm gì sai như ngươi nói. Khá là đáng tin, đúng chứ?”
Trong một khoảnh khắc, Ganien thắc mắc nhìn Ruel. Bất kể anh nhìn chăm chú cỡ nào, Ruel không có chút gì đáng tin cả.
Hơn nữa, tôi nghĩ ngài ấy cần nhận được sự giúp đỡ từ người khác.
“Được rồi, sửa lại lời nói đi.”
Ruel thừa nhận lỗi sai của mình.
“Trông giống như người mà ngài có thể tin tưởng hơn là đáng tin chứ?”
“Đúng rồi.”
Không như một khắc trước, câu trả lời được thốt ra một cách mượt mà.
‘Mẹ nó chứ.’
Cảm thấy có thứ gì đó không đúng, nhưng Ruel vẫn kiên trì, nhờ đó anh ta có thể lợi dụng Ganien một lần nữa.
“Vậy ngươi muốn thử à?”
“Sẽ không chán khi ta còn ở đây đâu.”
“Sau đó hãy đồng ý nhé, trở về nào. Về dinh thự thôi.”
Ruel quay lưng lại và cười nhếch mép.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã có thể đối xử với Ganien như một người hộ tống.
Nó đủ để trao lại hàng trăm châu báu, nhưng nó miễn phí bởi vì họ là những người bạn thân mà.
‘Haha… Đây là nhân lực miễn phí.’
***
Cỗ xe di chuyển.
Chân Ruel đầy những vết phồng từ việc đi bộ nhiều trong ngày của anh.
Cassion lấy ra một số băng cấp cứu và Akals từ cái túi giống như X-Raemon và chữa trị cho nó.
“Tôi không nghĩ ngài đã quen với việc đi bộ đâu.”
“Tôi chưa từng thấy nhiều vết phồng như thế này.”
Mặc dù anh biết rằng Ganien không có ý định châm biếm nào, nhưng nó có vẻ khó nghe.
Anh ít khi đi bộ trong năm năm, và anh vừa là một người vừa là một bệnh nhân bình thường.
Ganien tiếp tục nói ,mặc dù anh ta nhìn thấy vẻ mặt của Ruel.
“Thật kì lạ khi biết rằng cơ thể mình đang yếu đi từng ngày mà.”
“Gì cơ?”
“Anh yếu về mặt thể chất, nhưng anh lại có một ý chí mạnh mẽ như một hiệp sĩ. Có một ý chí mạnh mẽ trong một cơ thể khỏe mạnh. Đó là điều mà những người cầm kiếm biết. Nhưng anh thì khác. Anh coi thường sức mạnh của mình.”
Những từ ngữ ấy trở nên dài hơn và Ruel không quan tâm những gì Ganien đang nói.
Ganien thoa phía sau cổ anh ta một lúc và mở miệng một cách xấu hổ.
“Ý của tôi là, anh thật tuyệt. Anh yếu, nhưng cũng không phải vậy.”
“Đó là một lời khen, đúng chứ?”
“Đúng vậy, tôi không giỏi dùng từ lắm.”
“Nó ổn khi cho rằng đấy là một lời khen. Đây là lời nói của một trong các Bích hiệp sĩ, và sẽ thật vinh dự khi nó được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.”
Ruel cúi đầu mình xuống một chút.
Sự xấu hổ của Ganien còn chìm sâu xuống trong một lúc.
“Dù sao đi nữa, những hành động của anh tuyệt lắm, nhưng tôi muốn anh di chuyển có điều độ. Đây là yêu cầu của tôi với tư cách một người bạn thân.”
‘Làm thế nào để ta phải di chuyển điều độ hơn chứ?’
Đó là lần ra ngoài thứ 3 của tôi trong 5 năm qua.
Tôi sống một khoảng thời gian ở Sisel và một ngôi làng không tên, nhưng tôi cũng phải mất một ngày để đến đây.
Ở ây, từ ‘điều độ’ nghe có vẻ giống như cấm không cho tôi ra ngoài.
‘Ồ, ta đang phiền não về một vài thứ thôi.’
Chỉ riêng hôm nay thôi, tôi đã ngất đi và nôn ra máu.
“Lời nói tốt đẹp đấy, Ganien.”
Cassion hoàn thành việc chữa trị và cẩn thận mang giày vào.
“Tôi không nghĩ lắng nghe lời nói của bạn thân mình là một điều tồi tệ.” Cassion nói.
Ruel cảm thấy xấu hổ bởi ánh mắt của hai người.
Thậm chí ngay cả Cassion, anh ta đang gặp vấn đề nhưng biết mình sẽ không chết được, anh ta cũng đang nghĩ tôi có nên liều lĩnh vậy không.
“Miễn là tôi ở gần, nó sẽ ổn thôi, nhưng ngài đã nghĩ gì về điều xảy ra sau đó chưa? Ngài cần người giỏi về việc đó như tôi và phải làm việc miễn phí.”
Tôi nổi gai ốc.
Ruel đột nhiên cảm thấy một vết nhói ở lưng.
Gainen biết tôi lợi dụng anh ấy, nhưng anh cũng chẳng nói gì.
‘Anh ấy là nhân vật chính vì có một trái tim nhân hậu à?’
“Anh đã suy nghĩ về ai đó chưa?”
“Có rồi.”
Tôi trả lời không chút do dự.
Ganien cười trấn an mà không hỏi đó là ai.
Khi anh ta đến vương quốc Leponia, anh ta sẽ gặp được nhiều nhân tài.
Liệu nó là một cuộc gặp gỡ vô tình hay là một sự tiếp cận dựa trên các khả năng, người anh ta chọn đủ để tạo ra nhiều đội hiệp sĩ.
Nó có vẻ như tất cả những nhân tài đã đi rồi, nhưng như là những người dân Leponia, làm sao tôi có thể chỉ đứng nhìn chứ? Tôi sẽ lấy lại mọi thứ mà đáng lẽ Ganien phải có.
‘Để sống.’
Đột nhiên cỗ xe dừng lại. Người Ruel rung lên cùng lúc.
Trong lúc đó thì Ruel không có lựa chọn nào ngoài việc thè lưỡi ra khi anh thấy Cassion và Ganien những người khác không hề nhúc nhích.
“Tôi sẽ đi kiểm tra thử.”
Ganien mở cửa xe và đi ra ngoài.
‘Đang khoe khoang à?’
Ruel thấy có chút thú vị.
Lý do cỗ xe đột nhiên dừng lại thường là vì sự phớt lờ của những tên cướp.
“Tôi xin lỗi vì đã như thế này.”
Một giọng phụ nữ truyền cánh cửa.
“Là ai vậy?”
Ganien nói với giọng hung tợn.
“Tên tôi là Drianna, một học trò của những Hiệp sĩ Phép thuật của Setiria.”
Cô ấy là học trò của những Hiệp sĩ Phép thuật? Có thứ gì đó trong Setiria à? Tất nhiên rồi, có một phù thủy nằm trong ‘Hiệp sĩ bậc SSS’.
Mọi người đều có năng lượng, nhưng sử dụng năng lượng để chuyển hóa thành phép thuật là một vấn đề khác, nên nó ít khi xuất hiện.
“Đây có phải cỗ xe mà Lãnh chúa đang đi không?”
Vì nghe thấy tiếng người gọi mình nên Ruel mở cửa xe và nhìn cô ta.
Chân tôi khá đau khi bước xuống.
“Tại sao cô tìm ta?”
“Tôi biết khá là thô lỗ, nhưng ngài có thể cho cháu thấy biểu tượng của gia tộc không ạ?”
“Không, những phút của ngày hôm nay hết rồi.”
Nếu tôi lộ ra biểu tượng quá nhiều, tôi không biết khi nào mình sẽ ngất đi đâu, hay nhuốm toa xe bởi máu, hoặc có thể là cả hai.
Drianna nắm váy mình với khuôn mặt khó chịu.
“Vậy có vấn đề gì à?”
Tôi cảm thấy cô ta sẽ về nhà một cách vui vẻ sau khi làm việc, nên cô ta không thể trông ổn khi dừng cỗ xe lại được.
“Ngài có thật sự là Lãnh chúa không ạ?”
“Ganien, trở về thôi. Về nhà nào.”
Tôi nhắm mắt làm ngơ trước sự thô lỗ của cô bé mặc dù tôi đã dành thời gian cho điều đó, nhưng tôi nghĩ rằng cô bé ấy sẽ đuổi theo thôi.
Tôi mệt mỏi. Đầu tôi bắt đầu đau.
“Ừ, tôi…!”
Khi Ganien trở lại toa xe, Drianna siết chặt tay cô ta lại trong sự hoang mang.
“Đi nào.”
Với lời nói của Ruel, cỗ xe bắt đầu đi một lần nữa.
“Ngài không phiền khi không nghe nội câu chuyện của cô ấy à? Không ai đủ can đảm dám dùng tên phù thủy ra nói chuyện đâu.”
“Ta đau đầu rồi.”
“Được rồi, tôi sẽ không hỏi lại lần nào nữa đâu.”
Ruel mỉm cười dựa vào toa xe.
Anh không biết rằng cô ta tiếp cận mình làm gì. nhưng sự thật là nếu ai đó đang vội, họ phải học cách cúi đầu trước người khác.
***
“Ừm.”
Ruel mở mắt ra lắng nghe tiếng chim hót.
Anh nhìn xung quanh nhưng không thể thấy Cassion.
‘Có sớm quá không nhỉ?’
Xuyên qua cửa sổ là bầu trời đầy mây.
Ruel đứng dậy từ chỗ ngồi của mình và nhìn vào bàn chân. Những vết phồng đã biến mất.
‘Đó hẳn là sức mạnh của sự hồi phục.’
Nếu ai đó biết về sức mạnh của sự phục hồi, họ có lẽ sẽ muốn nó làm cái gì to lớn chút*, nhưng những điều nhỏ nhặt vẫn tốt.
‘Bình yên, thật là cuộc sống bình thường.’
Ruel mỉm cười khi tâm trí anh đang quay cuồng nhưng lại đang cố tạo ra khung cảnh đầy nhiệt huyết trong đầu.
Cốc, cốc.
“Ngài vừa ho ạ, chủ nhân của tôi?”
Giọng của Astell vang lên.
Thay vì Cassion thì có người khác chăm sóc cho anh khá là khó xử.
“Vào đi.”
Vẫn như vậy, Ruel ngồi nghiêm trang như một vị lãnh chúa.
“Quản gia đã rời khỏi đây để tiếp đón khách ạ.”
“Khách ư?”
Hmm… Có người nào muốn gặp ta à?
“Vị khách đó tên Minart phải không?”
Ruel hỏi, nhớ lại về Minart.
“Không ạ. Tôi chỉ nghe được rằng cô ta là học sinh của những Hiệp sĩ Phù thủy trong Setiria thôi ạ.”
Trông khá là gấp gáp đấy..
Ruel rất phấn khích vì anh không biết cô ấy mang điềm gì đến.