Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 49

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 178

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 78

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 165

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1722

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu - 77-Sự thật dần hé lộ

Dưới lớp máu đỏ thẫm vẫn còn chưa khô, cô ấy xuất hiện.

“Alina…?”

Không thể nhầm được. Người đứng trước mặt tôi… chính là Alina.

Tôi chết lặng. Trong khi tôi vẫn chưa kịp phản ứng, cô ấy tránh ánh mắt tôi, lặng lẽ bước về phía Bordin.

“Alina..! Rốt cuộc chuyện này là gì?!”

“…Thưa chủ nhân.”

Alina chần chừ, mắt nhìn Bordin bằng ánh nhìn khó đoán.

Bordin—cánh tay còn lại cầm chặt một con dao găm—lao đến chém cô ấy.

Nhưng như thể đã đoán trước từ lâu, cô ấy lách người né tránh, rồi lập tức bắt lấy cánh tay duy nhất còn lại của ông ta, vặn mạnh không chút nương tay.

“Ưgh!”

“Chẳng phải chủ nhân luôn dạy rằng không được phép sơ hở sao?”

Khi con dao rơi khỏi tay Bordin trong tiếng rên đau đớn, Alina dùng chân đá mạnh, khiến nó lăn xa, ra ngoài tầm với của ông ta.

“Ha… Quả nhiên, ta đã thấy có gì đó không đúng.”

Bị tước mất vũ khí và cả hai tay giờ đã vô dụng, Bordin bật cười khẽ, một tiếng cười không hề phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.

“Sống sót được đến giờ sau khi trúng độc mãng xà? Cô chắc chắn đã làm gì đó.”

Ông ta liếc về phía tôi, nhưng Alina đã bước tới, đứng chắn giữa tôi và ánh mắt ông ta.

“Triệu chứng vẫn vậy, nhưng tôi đã thay nó bằng một loại độc không gây hại cho cơ thể.”

“Khụ…”

Nụ cười rỗng tuếch tắt dần khi Bordin nhắm mắt lại một lúc.

“Tại sao lại phản bội ta?!”

Khi ông ta mở mắt ra lần nữa, nụ cười đã biến mất, thay vào đó là cơn giận dữ bừng bừng sát khí. Gương mặt méo mó gào lên với Alina.

“Ta đã nhặt cô từ con hẻm lạnh lẽo đó, nuôi dạy thành một sát thủ tài giỏi với tất cả những gì có thể. Và đây là cách cô báo đáp ư?!”

Tiếng gào thét khiến ánh mắt Alina run rẩy dữ dội. Nhưng rồi cô ấy nhắm chặt mắt, đè nén cảm xúc đang chực trào vỡ trong lồng ngực.

“Tôi luôn xem chủ nhân như một người cha.”

“Vậy tại sao?!”

“…Tiểu thư không làm gì sai cả.”

“…Gì cơ?”

“Chúng ta đã phạm một tội không thể tha thứ với cô ấy. Tôi không muốn để cô ấy phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.”

Bordin nhìn Alina, sững sờ như không hiểu nổi điều mình vừa nghe, rồi bật cười lớn.

“Nực cười! Phản bội ta vì thương hại à? Cô nghĩ điều đó sẽ thay đổi được gì sao?!”

“Tôi chỉ không muốn bước tiếp trên con đường sai trái này nữa.”

Nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt cô ấy, Bordin khẽ thở dài, đầy uể oải.

“Được thôi… Vậy giờ sao? Cô định giết ta à?”

“Xin người dừng lại đi, sư phụ. Tôi không có ý định giết người.”

“Dừng lại? Nếu ta dừng bây giờ, cô nghĩ con quái vật đó sẽ tha cho ta chắc?”

“Người có con dấu hoàng gia mà, phải không?”

Cái gì cơ?

Chỉ trong thoáng chốc, tôi vẫn nghe rõ những lời đó.

“Con dấu hoàng gia?”

Tôi biết đến nó. Trong côt truyện gốc, nó từng được nhắc đến.

Con dấu hoàng gia—một huy chương tối cao, chỉ trao cho năm người trong toàn đế chế.

Một bảo vật do chính hoàng đế rèn nên, ban tặng cho những ai có công lao hiển hách với đế quốc.

Chỉ cần sở hữu con dấu đó, phần lớn quý tộc đã không dám động đến, và người nắm giữ còn được hoàng cung đặc cách bảo hộ.

Hơn nữa, nó còn có một đặc quyền tối thượng: xóa bỏ bất kỳ tội danh nào ngoại trừ tội phản nghịch, nhưng chỉ được dùng một lần duy nhất.

Trong nguyên tác, kho báu đó từng được trao cho nhân vật chính khi người ấy cứu vãn đế quốc khỏi diệt vong.

Nhưng tại sao thứ ấy lại nằm trong tay Bordin?

“Hãy giao con dấu cho tôi. Tôi sẽ bảo vệ cả sư phụ lẫn tiểu thư.”

“Ngông cuồng. Cô tưởng mình là ai?”

“Tôi sẽ đích thân đứng ra nhận hết mọi tội lỗi.”

“…Cái gì?”

Bordin nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngỡ ngàng, nhưng Alina vẫn giữ vẻ cương quyết.

“Tôi sẽ đảm bảo lời khai phù hợp để sư phụ không bị nghi ngờ. Sau đó, với năng lực của người, người hoàn toàn có thể tiếp tục sống.”

“Dù ta may mắn sống sót… thì cô chắc chắn sẽ chết, đúng không?”

“Tôi không bận tâm.”

Câu nói đó khiến Bordin lặng người. Nhìn thấy ánh mắt đầy chân thành của cô ấy, ông ta chẳng thể thốt nên lời.

Sau một thoáng lặng im, Alina quay sang phía tôi.

“Alina…”

“Tiểu thư.”

“Cô… rốt cuộc đang—”

Tôi chưa kịp hỏi dứt câu, Alina đã đưa ngón tay đặt lên môi tôi, khẽ ngăn lại.

“Tiểu thư chắc hẳn có rất nhiều điều muốn hỏi. Nhưng bây giờ không phải lúc. Xin hãy nghe tôi.”

Tôi thực sự có hàng tá câu hỏi cần lời giải đáp.

Nhưng cuối cùng, tôi gật đầu, chọn cách lắng nghe trước.

“Tôi sẽ giao con dấu hoàng gia cho tiểu thư. Nếu cô mang nó đến hoàng cung, họ sẽ trực tiếp bảo vệ cô.”

“…Cái gì?”

“Đừng lo. Dù Athena có mạnh đến mấy, cô ta cũng không thể chống lại cả đế quốc.”

“Cái đó nghĩa là—”

“Nếu là dấu ấn nô lệ, đại hiền nhân ở hoàng cung có thể giải trừ an toàn.”

“Alina…”

“Khi cô đến được hoàng cung, cô sẽ được sống tốt hơn rất nhiều—”

“Alina. Khoan đã.”

Tôi đưa tay ngăn lại, và lần này, cô ấy im lặng.

Tôi hoang mang.

Tôi không thể hiểu được… vì sao tôi lại phải đến hoàng cung?

“Tiểu thư. Thời gian không còn nhiều—”

“Alina, tôi không hiểu. Tại sao tôi lại phải đến đó?”

Câu trả lời đến ngay, không hề do dự.

“…Tiểu thư không muốn được tự do sao?”

Một thoáng trống rỗng bao phủ tâm trí tôi.

Tự do?

“Tự do…?”

“Một cuộc sống không bị giam cầm nơi này. Một cuộc sống theo ý mình, thưa tiểu thư.”

“Hãy kết thêm bạn, và sống đúng như những gì cô hằng mong muốn.”

Nhìn nụ cười ấm áp của Alina, tôi biết… cô ấy không nói đùa.

Cuộc sống tự do…?

Chuyện đến quá đột ngột. Nhưng tôi thử nghĩ đến.

Không còn bị giam cầm trong căn biệt thự ngột ngạt này, mà là một nơi khác. Nơi tôi có thể sống theo ý mình.

Một cuộc sống như Alina nói—tự do, không bị ràng buộc bởi bất kỳ ai.

Nhưng trớ trêu thay…

Tôi không thể tưởng tượng mình có thể hạnh phúc trong cuộc sống đó.

“…Không.”

“…Tiểu thư?”

Alina thoáng bối rối, tròn mắt nhìn tôi.

Có lẽ tác dụng tê liệt của độc đã bắt đầu giảm, cơ thể tôi cử động được đôi chút. Tôi lùi lại một bước, đối mặt với cô ấy.

“Không. Một cuộc sống không có Athena—tôi không cần nó.”

“Cô từng nói rồi đấy thôi. Rằng một kẻ như tôi chẳng có giá trị với ai cả.”

“Tiểu thư… không… tôi không có ý đó…”

Lời tôi nói khiến ánh mắt Alina run lên mạnh mẽ.

Tôi chưa bao giờ quên. Những vết thương không thể xóa mờ do bao người để lại.

Nhưng đau đớn nhất… chính là khi Alina cũng quay lưng với tôi. Theo cách tàn nhẫn nhất.

Bởi vì chúng tôi từng thân thiết. Bởi vì tôi đã tin cô ấy. Nên nhát dao từ cô ấy… sắc hơn tất cả.

“Tôi biết ơn cô… nhưng tôi sẽ ở lại.”

Thật lòng mà nói… tôi vẫn chẳng hiểu vì sao cô ấy lại đối xử tốt với tôi đến vậy bây giờ.

Chỉ là vì thương hại sao?

Hay tôi chỉ trông quá đáng thương đến mức cô ấy đưa tay ra?

Có lẽ là do cảm giác tội lỗi thôi thúc cô ấy làm vậy.

Nhưng dù là lý do nào đi nữa… chẳng điều gì trong số đó khiến tôi thấy dễ chịu.

Tôi đã quá mệt mỏi với những ánh nhìn thương hại hướng về phía mình rồi.

“Thế là đủ rồi, Alina. Cô không cần làm gì thêm cho tôi nữa.”

“Tiểu thư…”

Alina nhìn tôi bằng đôi mắt đầy đau lòng. Một thoáng thôi, suýt nữa tôi cũng bật khóc.

Cảm ơn… và xin lỗi, Alina.

“Keuhahaha…”

Khi tôi và Alina còn đang lặng im trong khoảnh khắc cảm xúc, một tràng cười khẽ vang lên sau lưng.

Tôi quay đầu lại—là Bordin. Dù bị thương nặng, ông ta đang cúi đầu, cô nén cơn cười không ngừng trào ra.

“…Ngươi cười gì chứ?”

Không hiểu sao, tiếng cười đó khiến tôi cực kỳ khó chịu.

Tôi đứng thẳng, cơ thể đã gần hồi phục hoàn toàn, nhìn chằm chằm vào ông ta. Đáp lại là một nụ cười nhếch mép đầy chế giễu.

“Xin lỗi nhé, tiểu thư. Chỉ là buồn cười quá nên ta không nhịn được. Mà này, có vẻ cô rất tin tưởng vào tiểu thư Athena nhỉ?”

Dù ông ta nói với giọng khinh miệt, tôi vẫn thẳng thắn đáp lại.

“Vì tôi yêu cô ấy.”

“Heh…! Yêu ư? Yêu, cô bảo là yêu…”

Tiếng cười ngày một lớn khiến tôi nhăn mặt vì bực.

Cái quái gì khiến hắn cười như vậy chứ?

“Thật thảm hại… yêu đến mức không biết mình chỉ là một con rối đang nhảy múa trong tay con quái vật đó.”

“…Ngươi đang nói cái gì vậy?”

“Keuh… Cô muốn biết thật à?”

Bordin cô gượng đứng dậy, nhưng Alina lập tức giơ kiếm lên, cảnh cáo.

“Sư phụ. Đừng tiến thêm bước nào nữa.”

“Alina, ta chỉ muốn nói sự thật với tiểu thư thôi mà. Chính cô cũng biết mà, đúng không? Nhìn cô ấy lúc này—ngốc nghếch biết bao.”

“Nếu cô thật sự quan tâm đến cô ấy, chẳng phải nên nói cho cô ấy biết sao?”

Lời nói đó khiến toàn thân Alina khẽ run lên.

“…Vẫn còn quá sớm.”

“Ngược lại đấy. Nếu cô muốn đưa tiểu thư đến hoàng cung như dự định, thì thẳng thắn còn nhanh hơn bất kỳ lời thuyết phục vô nghĩa nào.”

Alina lặng lẽ liếc nhìn tôi.

Ánh mắt ấy chất chứa quá nhiều cảm xúc—lo lắng, buồn bã, áy náy, và cả điều gì đó khác mà tôi không gọi tên được.

…Sao cô ấy lại nhìn mình như vậy?

Không chịu nổi ánh nhìn nặng nề đó, tôi quay sang Bordin.

“…Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Tôi gặng hỏi. Và hắn ta, không ngần ngại, đáp lời ngay.

“Nghe kỹ đây, tiểu thư.”

Hắn duỗi cánh tay vặn vẹo ra trước, tiếng xương gãy kêu lên rợn người trong không khí tĩnh lặng.

“Sự nhục nhã, xấu hổ, căm ghét bản thân, bất lực và cả tội lỗi mà cô đã chịu đựng từ khi đặt chân đến dinh thự này—”

Hắn ta mỉm cười rộng đến mức đáng sợ, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm.

“—Cô có tin không nếu ta nói, tất cả đều do Athena sắp đặt?”

“…Ngươi vừa nói gì?”

Tôi sững người, mặt mày méo mó vì không thể tin nổi những gì mình vừa nghe. Bordin bật cười sằng sặc rồi tiếp lời.

“Đúng vậy đấy. Tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây—”

“—Đều nằm trong kế hoạch của Athena, người khẩn thiết mong cô phải hoàn toàn suy sụp.”