Dịch Giả: Tsumimoto
____________________________________________________
Chúng tôi đã hết sạch vật liệu vì quả cầu bùn to tổ bố hôm qua tôi đã làm, nên bây giờ tôi được phân cho công việc hỗ trợ nung gạch. Thực ra thì, người chịu trách nhiệm theo dõi nhiệt độ và vật phẩm ở đây là những người thợ thủ công, nên tất cả những gì tôi cần làm là chặt củi. Dù sao tôi cũng không nên dây dưa vào loại công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ đó bởi vì tôi là một tên nghiệp dư. Cho dù là vậy, nếu là chuyện đơn giản như quăng củi vào lò thì có lẽ tôi làm được.
[Kỹ Năng・Tăng Cường Thể Chất: 3] đã học.
Sau khi liên tục vung rìu trong ba ngày, thì việc nó lên cấp cũng là lẽ thường tình thôi.
Trong giờ ăn trưa, sếp nói,
“Kon, chẳng biết sao tôi thấy gần đây cậu đô con lên hẳn đấy”
“Thì tôi vung rìu nhiều lần mà, nên cũng là lẽ thường tình thôi-“
Tôi chỉ việc thử nói ra để cho xong chuyện.
Ngay cả khi tôi chỉ sử dụng kỹ năng ở mức 3%, thì dường như cấp độ của nó vẫn tăng lên và tôi cũng có một chút cơ bắp rồi.
Khi công việc kết thúc, tôi đi tuyến đường thông thường để mua đồ nấu bữa tối và trên đường về đã ghé qua nhà tắm.
“Tìm được mày rồi, thằng chó xanh thẫm đem theo cái xô! Có ngon thì đứng lại xem, thằng khốn!”
“Qua đây nhanh lên!”
“Thì ra mày ở đây!”
“Lần này mày tiêu rồi!”
Có một vài người đi đến từ con đường khác, nhưng một nhóm bốn người đang tìm tôi đã xuất hiện. Mấy tên này là lũ say xỉn mà hôm bữa tôi mới gặp, phải không?
Tạm thời tôi sẽ ngó lơ họ và cứ đi ngang qua trong khi vờ như mình đang suy nghĩ.
(Hmm, không biết họ đang nói ai nhỉ. Bộ có người trông như thế ở đằng sau mình à?)
“Khoan. Đừng có chạy!”
Ah- lẽ ra mình phải biết chuyện thế này không có tác dụng. Cũng chẳng tốn bao lâu tất cả bọn họ đã tập trung lại chỗ tôi. Tệ thật chứ, bây giờ chưa phải 8 giờ.
“Hả? Nó có thể là gì được nhỉ? Các anh không tìm được người có màu da xanh thẫm đó à?”
“Bọn tao tìm người mắt đỏ da xanh thẫm ở khu vực này được một lúc rồi, và bọn tao không tìm được được ai khác ngoài mày cả. Nếu là ở khu vực này, thì chỉ có mày phù hợp với miêu tả đó thôi, thằng khốn. Mày không nhớ à? Sao hôm đó mày dám làm tao xấu hổ với cái kỹ năng kỳ lạ đó chứ”
Tôi giả vờ như đang cố suy nghĩ.
“Ah- mấy tên say xỉn hôm bữa à? Ngay khi tôi nghĩ là mình sẽ bị dính vào tên say xỉn, thì hắn tự nhiên ngã xuống nên tôi chỉ nhân cơ hội đó mà chạy thôi. Nếu vì thế mà anh bị thương thì cho tôi gửi lời xin lỗi. Và cũng cảm ơn rất nhiều vì thông tin giá trị đó”
Tôi cười toe toét sau khi nói thế để cho họ dịu xuống một chút. Nếu họ để máu dồn lên não thì tôi sẽ lại nhân cơ hội đó mà chạy trốn.
“Mày, mày không biết bọn tao là ai à! Bọn tao là tổ đội hạng 5 [Long Nha] đó! Bọn tao cần cứu lấy mặt mũi, nên mày cũng nên mong đợi phải trả giá đi”
Hmm-, quả tên sặc mùi chuuni luôn. Chà, mà chắc cũng được bởi nó dễ nhớ. Cơ mà, ở đâu đó cũng luôn có một tổ đội có cái tên đó nhỉ.
“Ah-, vậy nếu tôi ngã là chúng ta xong chuyện rồi à? Đằng sau tôi không có cái gì đâu nhỉ?”
Tôi kiểm tra xem đằng sau mình có gì không rồi tiếp tục ngã, nhưng họ lại không nhìn rõ được như thế.
“Thằng khốn! Thôi đùa cợt đi!”
Họ muốn gì ở tôi cơ chứ?
“Bây giờ bọn tao có nên đập mày bầm dập không? He he he. Chỉ vì chuyện này mà bọn tao đã nhịn uống sake một lúc rồi đó”
Uwa- điệu cười thô tục chưa kìa. Hẳn khi họ ngừng uống thì sẽ dư dã thời gian dữ lắm nên mới có thể đi tìm tôi. Mà khoan, họ làm sao để gây ra hành động bạo lực trong thị trấn nhỉ? Bây giờ trong tay họ có cầm thanh kiếm nào đâu.
“Ah- kệ đi. Vậy là các người muốn xử lý vụ này như thế à-“
Sau khi nói thế, tôi lập tức bắt đầu chuẩn bị.
[Hình ảnh ・ Cát khô mịn xuất hiện trong tay mình ・ Triển khai]
Sau khi xác nhận cảm giác bàn tay phải đã đầy cát, tôi lập tức ném nó đồng thời cố đập vào mặt họ như một đứa trẻ đang ném đậu trong lễ Setsubun. Khi xác nhận là họ đã trúng đòn, tôi chạy hết tốc lực. Nói thật nhé, tôi không muốn sử dụng cát chút nào đâu vì tôi vừa mới ra khỏi bồn tắm, nhưng chắc là về đến nhà phải rửa liền thôi.
“Uwa! Thằng khốn! Chơi dơ như vậy mà thấy được à!”
“Chết tiệt!”
“Lè! Có gì đó vào miệng tao”
“Nó đến kìa! Coi chừng!”
Hình như tôi đã ném trúng mắt của họ nên họ không thấy tôi chạy đi. Yup- giải pháp hòa bình đúng là nhất mà. Trong khi nghĩ những chuyện như thế, tôi vừa vào chung cư vừa nghe tiếng la hét gì đó của họ.
Khi bước vào chung cư, tôi tình cờ băng qua Hengst-san.
“Tôi nghe thấy có người la hét mấy câu kinh khủng kìa. “Quay lại đây! Thằng hèn!” hay gì đó như thế ấy. Bộ có đánh nhau à?”
“Ah- tôi mới vừa bị bắt trong lúc trên đường về nhà từ nhà tắm, nên tôi ném cát vào mắt họ rồi chạy đi”
“Mấy tên đó bám dai dữ lắm, cậu không nên bỏ qua bởi sau này nó sẽ thành rắc rối cho cậu thôi. Cậu nên xử lý chúng một lần cho xong. Miễn là cậu không giết chúng là được rồi”
Anh mới vừa lỡ miệng nói chuyện khủng khiếp lắm đó. Oi.
“Chà, để tôi nghĩ về nó sau nhé”
“Bảo trọng nhé, được chứ-“
Cái giọng nói đẹp đẽ vô dụng của anh ta thật phiền phức. Chắc để ngày mai tôi báo lại chuyện này cho lính gác.
****
Hôm nay là ngày nghỉ phép nên tôi sẽ đến đồn lính gác sau khi giặt đồ xong.
Tôi đến phòng chủ nhà và gõ cửa.
“Caam ở phòng số 2 đây. Có ai ở nhà không?”
“Chờ một chút”
Sau khi nói thế, tôi phải chờ khoảng 3 phút trước khi nghe thấy tiếng mở khóa cửa.
“Có chuyện gì?”
“Tôi chỉ muốn hỏi là đồn lính gác ở chỗ nào thôi. Cô có biết đồn gần nhất nằm ở đâu không?”
“Hmm-, đồn gần nhất ở ngay chỗ cổng ấy”
Không biết đến nơi đó có ổn không nữa?
“Ah-, thì ra là ở ngay cánh cổng à. Cảm ơn cô rất nhiều”
Sau khi nói thế, cô ấy đóng cửa lại. Tận mắt thấy cánh cửa đóng lại đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến con tim của tôi. Sau đó, tôi lập tức nghe thấy được tiếng khóa cửa. Un, bây giờ tôi sắp khóc rồi.
Đi theo con đường mọi khi, tôi dành thời gian kiểm tra quầy hàng trên đường đến cổng. Chắc là tôi sẽ mua đồ ngọt nào đó trước khi về nhà. Kế bên cánh cổng có một cánh cửa nhỏ.
“Tôi nghe nói ở đây có đồn lính gác nhưng mà-“
Ngay khi tôi nói thế, thì cánh cửa mở ra.
“Oh, hôm nay cậu không đi làm à?”
Đó là anh gác cổng tôi quen biết, hay chí ít, tôi nghĩ là chúng tôi có quen nhau.
“Vậy thì, ngồi đi rồi nói”
“Hôm qua có một đám người cố gây gỗ đánh nhau với tôi. Tôi phân vân không biết làm thế nào để xử lý họ, nên tôi đến đây để xin lời khuyên. Hồi ở làng thì chúng tôi không có chuyện nào như thế cả”
“Hmm-, chắc là cậu có thể hét lên nhờ giúp đỡ. Nếu không trốn được, thì cứ đánh trả, miễn là không giết họ là được. Nếu cậu có thể gọi được sự giúp đỡ thì tôi dám chắc là cuối cùng cũng sẽ có người đến để giúp cậu. Ý tôi là, cư dân của thị trấn này đều có xu hướng gắn bó chặt chẽ với hàng xóm nên nếu có chuyện xảy ra thì họ sẽ lập tức đến. Nếu không thể gọi được sự giúp đỡ, thì cậu phải tự thân mà xử lý thôi, bởi có ai đến đâu. Cậu nên câu thời gian bởi sẽ có người đến ngay khi cậu sắp bị giết”
“Nghe mơ hồ quá nhỉ?”
“Chà, chắc vậy... Những loại người đó xuất hiện ở những nơi có rất nhiều mạo hiểm giả. Tôi đã gặp phải một mớ hỗn độn lớn hồi sống ở thị trấn lớn gần thủ đô hoàng gia và người ở nơi đó giả vờ như đó chỉ là chuyện thường ngày ở huyện nên chẳng ai giúp cả. Thị trấn lớn đúng là đáng sợ mà”
“Tôi cũng biết khá rõ về họ đấy. Tôi có nên miêu tả họ không?”
“Được chứ, nói đi. Tôi sẽ viết lên bản ghi chú của mình”
“Họ là tổ đội hạng 5 có tên [Long Nha]. Họ có 4 thành viên và tất cả đều là đàn ông. Một người là thú nhân đô con có râu, một người là ma nhân hệ thủy nhanh nhẹn và gầy gò. Tôi không chắc về người thứ ba cho lắm, nhưng tôi nghĩ chúng tôi có hơi giống nhau, nên chắc là hắn có vóc dáng trung bình, còn người cuối cùng mặc áo choàng nên có lẽ hắn là pháp sư. Chắc là bấy nhiêu thôi”
“Vậy là họ có giao thiệp với công hội à. Tôi đã điền bản báo cáo rồi. Ra ngoài đường nhớ cẩn thận đó. Và cảm ơn vì đã đến báo cáo”
“Cơ mà, mấy tên đó là lũ ngốc nhỉ? Họ tự nguyện nói ra tên luôn mà...”
“Có lẽ họ nghĩ cậu sẽ bị kinh ngạc và xin lỗi khi nghe thấy tên và hạng của họ. Họ thực sự là lũ ngốc nhỉ?”
Trong khi cầm cây bút lông, anh ta dựa vào ghế và duỗi tay.
“Chà, thật tốt khi điều đó giúp cho việc xác định danh tính của họ dễ dàng hơn”
Trong khi chúng tôi đang tán dốc một lúc, thì số lượng người ở cánh cổng đã đột ngột gia tăng nên tôi đành quyết định ra về.
Bánh kếp ngon phết. Họ sử dụng rất nhiều kem sữa trứng và đổ trái cây theo mùa được đun sôi trong nước đường. Cũng không khác gì mấy so với bánh kếp ở kiếp trước của tôi, có điều, quả nhiên, ở thế giới này chẳng có một tí kem tươi và sô-cô-la nào nên hiển nhiên là sẽ không có sốt sô-cô-la hay rắc sô-cô-la lên rồi.
Cũng đã lâu rồi kể từ lần cuối tôi ăn bánh kếp. Từ hồi đến đây, tôi chưa từng ăn cái nào nên tôi cảm thấy như nó ngon hơn nhiều. Ah-, chắc là về nhà tôi nên làm đồ ngọt nhỉ? Tôi bỗng dưng nổi hứng.
Trên đường về, tôi thấy có một quầy hàng bán cam nên đã mua 5 trái. Tôi không chắc mình còn đủ đường hay không nên tôi cũng mua một ít. Khi về đến nhà, tôi lập tức vào bếp và rửa sạch những quả cam. Sau đó, tôi cắt chúng thành từng lát tròn mỏng rồi cho vào nồi để đun sôi.
Khi bắt đầu sủi bọt, tôi chắt nước nóng ra và lặp lại quá trình đó thêm 2-3 lần nữa. Bởi nếu bỏ đi thì thật lãng phí, nên tôi đổ vào cốc dùng để uống bia, cho thêm chút đường và uống. Đó chỉ là trà thảo mộc đơn giản mà thôi. Chắc là vỏ cam cũng có thể được coi là thảo mộc nên chúng được sử dụng trong trà vỏ cam.
Tiếp theo, tôi lại đổ nước đầy nồi, thêm đường vào khuấy đều cho đến khi tan hết. Rồi tôi cho thêm những lát cam và đun ở lửa nhỏ đến khi nước bay hơi hết. Sau đó, tôi vẫn để khô tại đó. Tôi không thể quăng nó vào lò vi sóng bởi ở đây chúng có tồn tại đâu, nên tôi thử sử dụng khí ấm được tạo ra từ ma thuật để làm khô.
Vì tốn quá nhiều thời gian nên tôi chỉ việc đặt nó vào lò và điều chỉnh củi sao cho chỉ có lửa nhỏ. Mùi cam và mùi đường thơm đến mức tôi muốn lấy ra ăn ngay, nhưng tôi quyết định phải kiên nhẫn.
Sau một lúc, tôi lấy nó ra. Nó vẫn còn hơi ấm nên tôi để nó lên một miếng vải sạch đã được trải để nó hút hết độ ẩm còn dư. Trong khi chờ đợi thứ đó, tôi bắt đầu pha trà hoa cúc bằng lá trà mình đã mang từ nhà đến, đúng lúc có một người lạ mặt vào bếp.
Cô ấy hơi thấp hơn tôi, mái tóc màu bạc buộc đuôi ngựa, cô ấy có làn da sẫm màu và đôi tai nhọn. Cô ấy mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, nhưng tôi có thể nói rằng cô ấy có thân hình đẹp. Có lẽ cô ấy là... à không, tôi dám chắc cô ấy là Dark Elf.
“Xin chào, tôi là Caam ở phòng số 2. Tôi vẫn chưa có cơ hội để gặp mặt cô, nên chưa giới thiệu bản thân được. Hân hạnh được gặp cô”
“Fraîche ở phòng số 5”
Tôi cảm thấy như cô ấy chỉ nói thế thôi và chẳng muốn làm gì với tôi nữa nên sau đó, tôi cũng chẳng nói gì khác. Tôi nghĩ cô ấy sẽ nhanh chóng làm việc mình cần và rời đi, nhưng mà, mặc dù đã uống nước xong rồi, cô ấy vẫn chưa rời bếp. Không biết lý do là gì nhỉ. Cô ấy cũng có hơi bồn chồn.
Tôi tự hỏi là đã đủ khô chưa nhỉ. Trong khi nghĩ thế, tôi cầm một miếng lên và cho vào miệng. Un, khá ngon.
“Cậu làm mấy món ngọt đó à?”
“Eh? À, ừm. Đúng vậy”
“Vài ngày trước tôi có ăn một cái cậu làm, nó ngon lắm. Cảm ơn”
“Ah-, không cần cảm ơn đâu. Như đã viết trong tờ giấy ấy, tôi thấy thích nên mới làm thôi. Cũng như bây giờ tôi đang làm đây này”
“Tôi ăn một ít có được không?”
Ah-, thì ra cô ấy muốn ăn à. Cô ấy cũng có mặt đáng yêu đến mức không ngờ luôn ấy.
“Cứ tự nhiên. Dù sao tôi cũng mới vừa định để lại một nửa nên lấy một ít đi”
Nói thế xong, tôi lấy phân nửa bỏ vào bát gỗ của mình và bỏ nửa còn lại vào cái bát để ở trong gian bếp dùng chung. Sau khi để lại tờ ghi chú khác, lúc tôi sắp về phòng mình thì,
“Hmmm- Mùi gì thơm thế. Thì ra lần này là cam à-“
Trong khi nói thế, Hengst bước vào phòng nên tôi quyết định trở vào bếp để tán nhảm với anh ta. Rõ ràng anh ta không thể ngồi ghế bởi chúng được tạo ra để chủng tộc dạng người sử dụng nên anh ta gập chân ngồi xuống và chìa tay ra lấy đồ ăn.
“Ngon phết ha? Một tên đàn ông giỏi nấu ăn đúng là hiếm thấy nhỉ, phải không?”
“Trong nhà hàng cũng có đàn ông nấu ăn mà, phải chứ? Họ có hiếm thấy gì đâu?”
“Chà, cậu cũng có thể làm đồ ngọt mà, nên cậu cũng khá tuyệt vời đấy, Caam-kun ạ. Cô cũng nghĩ thế nhỉ, Fraîche-san?”
“Đàn ông thường có mục tiêu trở nên mạnh mẽ, nhưng nếu cậu ta yếu ớt nhưng có thể nấu ăn thì cũng đã đủ rồi”
“Cái cách nói chuyện khắc nghiệt quá đó. Chà, với tôi thì đó cũng như là sở thích thôi mà? Tôi phải học vì ở đây có ai nấu cho mình ăn đâu”
“Nếu đã là sở thích thì cậu cũng nên cố gắng cải thiện nó. Bằng cách đó, cậu có thể nấu đồ để ăn thì khỏi cưới chồng cưới vợ cũng được. Chậc, đó là lý do cái tên này lại yếu ớt đấy...”
Họ liên tục ăn cam khô trong khi nói thế. Dường như món ăn đó cũng sắp trở nên nổi tiếng rồi.
“Tự làm thì đỡ tốn tiền hơn đó”
“Ái chà chà, tiết kiệm thế. Tốt cho cậu. Mặc dù cậu vẫn là một tên yếu ớt”
“Chà, không phải Hengst-san là dân chơi sao? Gặp cô nào là tán tỉnh cô đó nhỉ?”
“Không phải ai cũng thế đâu, tôi chỉ tán những cô nàng trinh nữ thôi. Bao nhiêu cũng được, miễn là họ vẫn còn là trinh nữ”
“Điều mà anh ta mới nói có hơi vô lễ với phụ nữ quá nhỉ?”
“Tên khốn nạn nhất. Hãy suy ngẫm về hành động của mình đi, con lừa ngu ngốc”
Cô ấy nhìn anh ta bằng ánh mắt khá dữ tợn. Cô trông đáng sợ lắm đó, biết không hả?
“Hmm- Đừng có lên cơn ghen bởi tôi không nói lời tình tứ nào với cô thế chứ-“
Tinh thần của con ngựa này đúng là khó vỡ mà. Fraîche-san quyết định tiếp tục phớt lờ anh ta.
“Với tư cách là người ở chung nhà, đến cả tôi còn nghĩ anh là ngưởi tệ hại nhất. Chà, đã là đàn ông thì ai lại không có ước mơ có được harem chứ, nhưng về phần tôi, tôi chỉ muốn yêu một người mà thôi”
“Cậu thuộc chủng tộc khác nên giá trị của chúng ta khác nhau. Với chúng tôi, thì đây chỉ là chuyện thường”
“Vậy sao? Chà, hãy coi chừng bị phụ nữ xiên chết đó nhé”
“Nếu tôi bị xiên chết từ chính diện, thì tôi không đủ hào phóng để cho họ một cái ôm rồi”
“Haa, chà, cứ bảo trọng đi”
Con ngựa này làm tôi thấy mệt mỏi quá.
“Và chừa lại một ít cho người khác với chứ”
Cùng với câu nói đó, tôi sắp sửa trở về phòng thì,
“Nhắc mới nhớ, cậu có gặp rắc rối với ai không vậy? Tiếng hét hôm qua tôi nghe có liên quan đến cậu, phải không?”
Anh ta nói thế trong khi nhét cam khô vào miệng. Tôi đáp lời,
“Chà, chắc vậy”
“Đối thủ của cậu là tổ đội 4 người hạng 5, phải không? Nếu thích thì để tôi giúp cậu xử lý bọn chúng cho, coi như lời cảm ơn cho mấy cái này”
“Lời đồn đúng là truyền nhanh mà. Cảm ơn, nhưng không sao đâu”
Tôi nói thế trong khi cười toe toét.
“Mặc dù cậu yếu đến mức thảm thương, nhưng cậu vẫn nghĩ mình có thể đánh thắng bốn người ư? Và lời đồn không có truyền nhanh đâu bởi tôi đứng đây vẫn có thể nghe thấy tiếng của chúng mà”
“Vậy là anh có thính giác tốt à. Tôi yếu thì yếu đấy, nhưng tôi vẫn có cách chiến đấu của riêng mình. Tất cả phụ thuộc vào cách anh sử dụng sự hèn nhát đó thôi. Miễn là có ý chí sống còn thì anh vẫn có cách để làm được”
Nói thế với một nụ cười, tôi tạo ra một cây dao hắc diện thạch trên tay và ném nó về phía con ruồi đang bay lượn trên tường. Tôi ném trúng và nó kẹt vào tường. Độ chính xác mà kỹ năng ném mang lại đúng là nhất. Tôi không ngờ là mình ném trúng nó đấy.
“Ooh- tuyệt vời”
“Đúng đó, tôi đã tự đề cao bản thân khi gọi cậu là yếu đuối. Caam, cho tôi xin lỗi”
Oh? Tôi đã được tên khốn này xin lỗi. Điều đó có hơi vui đấy.
“Rồi? Cậu lấy con dao đó từ đâu vậy?”
Con ngựa nói thế trong khi nhâm nhi cam khô. Tôi ngồi lại ghế và biểu diễn nhiều dạng ma thuật. Họ rất hào hứng với điều đó và chúng tôi không còn bầu không khí căng thẳng như trước nữa.
Cơ mà, tại sao lại đột nhiên quyết định rằng tôi sẽ là người nấu bữa trưa chứ? Giữa chừng thì cô chủ nhà đến nên cuối cùng tôi phải nấu cho đủ bốn người ăn. Bạn có thể làm được nhiều món với pasta đấy. Chà, tôi chắc là vậy. Trong khi nghĩ thế, chúng tôi ăn xong bữa trưa. Họ đánh giá món ăn rất cao.
Hình như cô chủ nhà không phát hiện cái lỗ nhỏ tôi đã tạo ra trên tường.
Cũng lâu rồi tôi mới có thời gian lười nhát trong phòng đến tận buổi tối. Tôi sắp sửa tập luyện như mọi khi nhưng rồi quyết định hôm nay không làm. Xét cho cùng thì đây cũng là ngày nghỉ của tôi mà. Được nghỉ ngơi cũng rất quan trọng đó chứ.
Sau bữa tối, tôi đến nhà tắm và lại bắt gặp mấy tên đó.
Tôi không đổi thời gian, tuyến đường và ngoại hình của mình bởi như thế sẽ phiền phức lắm. Và ngoài ra, bây giờ tôi có thể làm bất cứ chuyện gì miễn là không giết họ, mặc dù miễn cưỡng, nhưng tôi quyết định xử lý mấy tên này.
“Thằng khốn! Mày là thằng ngu à! Sử dụng cùng thời gian và cùng đoạn đường để đến đây. Bọn tao sẽ cho mày thấy cái-”
*Bang!*
Một âm thanh chói tai và ánh sáng chói mắt đã cắt ngang bài phát biểu của họ.
Trong khi bốn tên đó đang giãy dụa, họ hét lên,
“Thằng hèn!”
“Bọn bây cẩn thận!”
“Mắt tao!”
Có lẽ họ không nghe thấy lời của nhau đâu. Tôi hiển nhiên đã bảo vệ mắt của mình và bịt tai bằng đất sét tạo ra bằng ma thuật có vai trò như nút bịt tai nên tôi không sao cả.
Tôi lập tức kích hoạt Tăng Cường Thể Chất ở mức 10% và bắt đầu xử lý từng tên một. Tôi lên gối tên đầu tiên. Bạn có thể nghe thấy tiếng răng rắc khi hắn tiếp đất và chân của hắn bị cong theo hướng kỳ lạ.
Tên thứ hai vẫn rón rén và bịt tai, nên tôi cho hắn ăn một cú đá chẻ vào sau gáy mà không kiềm chế tí sức nào.
Tên thứ ba cũng đang bịt mắt bằng tay trong khi la hét cái gì đó. Tôi mặc kệ lời nói của hắn và cho hắn ăn một cục đá cỡ nắm tay tạo ra từ ma thuật vào cằm để hắn ngậm miệng lại.
Tên thứ tư cũng bịt mắt bằng tay trong khi lăn lộn trên mặt đất nên tôi chỉ việc tiến lên và vùi gót chân vào mặt hắn. Tôi nghĩ có lẽ mũi hắn đã nát rồi.
Tôi cũng nghĩ là họ có lẽ không nghe thấy lời tôi nói đâu, nhưng tôi vẫn nói ra,
“Đã đánh nhau rồi, thì đánh trước rồi nói sau chứ, không biết à? Mày chẳng khác gì một thằng ngu nếu cứ lan man như thế đấy. Cứ coi như đây là bài học đắt giá cho bọn mày đi”
Sau khi nói thế, tôi khôi phục Tăng Cường Thể Chất xuống mức 3% và đảm bảo mình không gặp phải bắt kỳ loại đau cơ nào...Un. Tôi chắc là mọi thứ đều ổn. Chẳng có đau gì cả.
Bởi vì có âm thanh lớn phát ra từ đâu đó, nên cư dân sống quanh đây đều bắt đầu chạy ra ngoài nên tôi giải thích tình hình với họ.
Một Oba-san tròn trịa nói,
“Mấy đứa đều là người hôm qua nhỉ? Cháu đánh với 4 tên đó à, cháu có sao không?”
“Chà, cháu xử lý họ như thế này ạ”
Tôi nói thế trong khi chỉ về bốn tên đang rên rỉ và không thể gượng dậy được.
“Họ chưa chết nên không có chuyện gì, phải không ạ? Dì có biết lính gác mất bao lâu để đến đây không ạ?”
“Dì nghĩ là không lâu đâu. Ý dì là, vì âm thanh rất lớn nên dì chắc là giờ đã có người gọi họ rồi”
Trong khi chúng tôi trò chuyện, có một vài người đi ra từ đám đông và bao vây bốn tên để chúng không thể chạy thoát. Sau đó, có một vài người lính đến và đưa những tên đó đi. Họ cũng dắt tôi đi cùng. Chà, chắc là cũng là chuyện thường tình thôi mà. Dù sao tôi cũng cần phải giải thích tình hình.
“Chúng tôi không phải người có lỗi! Thằng đó tự nhiên ném cát vào mắt chúng tôi rồi tấn công chúng tôi đó!”
Chúng cứ lớn tiếng khẳng định như thế nên lính gác lấy vải bịt miệng chúng để chúng im lặng.
“Cách đây mấy hôm, mấy tên đó say xỉn rồi bắt đầu gây gỗ đánh nhau với tôi. Tôi không cố ý làm họ bị thương nhưng có người trong số họ đã vấp chân tôi và bị té nên tôi tận dụng cơ hội đó để chạy thoát. Rồi hôm qua họ cố phục kích tôi nên tôi ném cát vào mắt họ để chạy. Hôm nay tôi cũng đã báo cáo họ cho lính gác. Tôi được bảo là ‘Cậu tự vệ cũng được, miễn là không giết họ’. Tôi thực sự không muốn dính dáng tới họ, nhưng tôi nghĩ cứ để như vậy thì sẽ càng lúc càng phiền phức nên hôm nay khi họ cố tấn công tôi, tôi liền đánh trả”
“Ah-, đừng lo về chuyện đó. Chúng tôi đã nhận hai bản báo cáo về một nhóm 4 người cố gây gỗ đánh nhau với một người da xanh thẫm trong khu vực đó. Với lại, cậu bảo là hôm nay cậu đã đến báo cáo bọn họ à?”
“Vâng. Tôi đảm bảo là hôm nay mình đã đến báo cáo. Tôi thậm chí còn thấy người ta viết gì đó, anh ta còn bảo với tôi rằng họ cũng sẽ báo cho công hội”
“Hẳn là thế rồi, nhưng tổ đội Long Nha cũng đã làm chuyện như thế này ở thị trấn khác và điều đó đã khiến họ bị trục xuất. Vì thế, lần này chúng tôi không trục xuất họ nữa. Mà chúng tôi sẽ gửi họ đến tiền tuyến”
“Tiền tuyến là sao?”
“Cậu không biết à? Bây giờ ở biên giới giáp với nhân loại đang có giao chiến đấy. Bởi vậy, chúng tôi đang gửi cho họ những tiềm năng chiến trang dư thừa nào mà mình nhận được”
“Ah-, nhưng mà... tôi khá chắc là mình đã đánh gãy xương họ...”
“Không sao cả. Chúng tôi chỉ việc nhờ người có thể sử dụng thuật trị thương để bức họ lành lặn lại. Họ sẽ tự thân trả tiền, dĩ nhiên rồi”
“Ah- vậy sao? Nhân tiện, tôi sẽ thế nào?”
“Cũng chẳng có hình phạt đặc biệt nào với cậu cả, bởi cậu đã vài lần nhường nhịn khi họ cố gây gỗ đánh nhau với cậu. Cậu chỉ đánh để đuổi họ đi vì họ quá cố chấp nên cậu không làm sai. Thế nhưng, nếu đối phương có người chết thì cả hai đều sẽ bị phạt và ném đến tiền tuyến”
“Được rồi, từ giờ tôi sẽ cẩn thận”
Sau đó, tôi hỏi về luật lệ của thị trấn và rồi quyết định về nhà. Tôi mang theo cái xô suốt đấy.
“Chào mừng trở về. Chuyện đó khủng khiếp quá nhỉ?”
“Tôi xin lỗi vì đã gây rắc rối”
“Không sao. Tôi chẳng thấy bất tiện gì đâu. Chà, với cái đà như vậy, có lẽ chúng đã xông vào đây và bắt đầu đập phá mọi thứ nên ít nhất là chuyện đó đã không xảy đến. Rồi? Cậu có bị buộc tội gì không?”
“Họ nói tôi không có lỗi gì nên được thả đi. Họ bảo rằng tôi sẽ bị gửi ra tiền tuyến nếu lỡ giết ai đó trong số những người kia”
Hahaha, tôi cười trong khi nói thế.
“Nếu chuyện đó mà xảy ra thì tôi gặp rắc rối đấy, biết chứ? Ý tôi là, nếu cậu đột ngột bị gửi ra tiền tuyến thì ai trả tiền thuê nhà của cậu đây?”
“Ah-, phải rồi. Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng không để bị chết. Tôi cũng sẽ đảm bảo mình sẽ không bị gửi ra tiền tuyến”
“Cậu phải làm thế nhé?”
Cùng với câu nói đó, cô chủ nhà về phòng. Tôi vào bếp và bắt đầu thở dài.
“Haaa- thì ra cô ấy quan tâm tiền nhà còn nhiều hơn tính mạng của mình...”
Cũng vì thế mà tôi cho nhiều đường hơn lúc bình thường vào trà hoa cúc của mình, uống xong và quyết định về phòng để đi ngủ.
Lúc tôi rời khỏi bếp, Fraîche-san đến và hỏi về tình hình.
“Tôi hiểu rồi”
Khi tôi bảo với cô ấy rằng tôi đã đập chúng, cô ấy chỉ nói thế rồi rời đi. Cô ấy chẳng hỏi gì về âm thanh lớn kia, nhưng tôi chắc là cô ấy ít nhiều gì cũng lo lắng cho tôi.
Ha- hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi. Tôi dám chắc tất cả là bởi vì mấy tên đó. Chúng không từ bỏ được à.
Cái tiếng phun cát trong miệng ra Hengst hiểu nhầm là Caam bị gei :V nên mới có cái “cưới chồng” nhé