Dịch Giả: Tsumimoto
________________________________________
-Góc nhìn của Suzuran-
Mặc dù mệt mỏi vào buổi sáng sớm, nhưng tôi vẫn cố gắng thức dậy.
Tôi rửa mặt và chải tóc trước một tấm đồng được mài nhẵn bóng. Tôi cởi bộ đồ ngủ đã cũ của mình ra và mặc bộ quần áo thường ngày của mình vào.
Tôi thường bỏ bữa sáng, nhưng hôm nay tôi phải ra ngoài nên lần này sẽ ăn uống đàng hoàng. Về phần bữa trưa, tôi nhận lấy bento, thứ đã lâu rồi mẹ không làm cho tôi. Tôi cảm thấy có hơi hoài niệm vì điều đó.
Bên trong chiếc túi da mỏng, tôi đặt những bộ đồ để thay và hộp bento. Sau khi bỏ vài quả trứng vào chiếc giỏ bằng rơm hôm qua mình đã chuẩn bị, những thứ mà tôi sẽ mang theo đều đã đâu vào đó cả rồi. Việc chuẩn bị đã hoàn tất sau khi tôi đeo kẹp tóc và bông tai được Caam tặng cho.
Tôi cầm lấy cây giáo đang dựa ở lối vào và nói, “Con đi đây” dù cho đã không còn ai ở nhà. Hôm nay tôi sẽ đến Aegirine nơi Caam đang làm việc.
Lý do cho chuyện đó là vì tôi cảm thấy thật tệ khi mà anh ấy lần nào cũng là người về nhà. Với lại, vì tôi muốn xem nơi anh ấy đang sinh sống, nơi mà lần trước về nhà anh ấy đã kể cho tôi nghe. Tôi đã nói chuyện này cho cha mẹ vào 5 hôm trước nên tôi nghĩ không chào một ai mà đi như vậy thì cũng không sao.
Vào lần đầu tôi nói chuyện này cho họ nghe, cha đã bắt đầu than vãn nhưng mẹ lại nói,
“Dạo này trên đường đã không còn nhiều quái vật với động vật nữa, và con bé biết chỗ tìm thằng bé nên không sao cả đâu. Và bên cạnh đó, con bé cũng khá mạnh mà nên nếu có bị tấn công thì em đảm bảo con bé vẫn có thể làm gì đó”
Sau khi bà nói thế, có vẻ như cha cuối cùng cũng đã bị khuất phục. Sau đó, “Con cũng có thể bảo vệ bản thân khỏi lũ đàn ông, phải không?”, mẹ khẽ nói thế nên dường như cha không nghe thấy.
Khi tôi hỏi ý Miiru và Kuchinashi về chuyện đó thì họ nói là “Cứ đá vào háng của họ đi, thế là xong rồi!” nên nếu có bị tấn công thì tôi sẽ làm y như thế. Họ cũng có nói là,
“Mấy quả bóng gắn giữa hai chân đàn ông là yếu điểm của họ đấy. Nếu cậu tấn công vào đó thì họ sẽ bất động trong một lúc hay bất tỉnh vì đau đớn. Cậu có thể ngăn họ bằng cách đó nên nếu được thì cố mà nhắm vào đó nhé”
Tôi sẽ chắc rằng mình ghi nhớ điều đó. Un, nếu Caam có cái đó thì có lẽ những người đàn ông khác cũng có. Cơ mà, tôi chưa từng coi chỗ đó là yếu điểm. Lần tới chạm vào chúng, tôi sẽ cố cẩn thận như lúc cầm quả trứng.
Tôi sẽ phải đi ngang qua cái ao để lên con đường tới thị trấn, nên tôi sẽ chào Onee-san ở đó.
“Chào buổi sáng ạ. Em sẽ lên thị trấn một khoảng thời gian”
“Ara, em tính lên gặp Caam-kun à? Nhớ bảo trọng nhé? Ừm, nếu là Suzuran-chan thì chị nghĩ là không có gì đáng lo đâu”
Tôi tự hỏi tại sao bọn họ đều nói là không có gì đáng lo nếu là tôi nhỉ? Có phải là vì sức mạnh của tôi không? Ừm, ngoài những quả trứng ra thì tôi thực sự không phải lo gì nhiều.
Tôi cũng thấy Schinken, người đứng trên tháp canh ở vùng ngoại ô ngôi làng, đang vẫy tay với tôi nên tôi cũng vẫy tay lại.
Nhàn nhã đi bộ một lúc, tôi đã nghĩ, “Hồi đó có phải khung cảnh cũng như thế này không nhỉ-?”, trong khi suy nghĩ như thế, tôi bước vào một căn nhà không có tường và ăn bento.
Lúc lấy bento từ trong hộp vải ra và mở xem, tôi thấy có một ổ bánh mì có kẹp thịt xông khói, phô mát và rau.
“Mình đã nói với mẹ là mình không thích ăn rau rồi mà...”
Trong khi nói thế, tôi lấy rau ra vứt đi. Ăn xong, tôi tháo nút của túi da đựng nước ra, uống cạn một hơi rồi quyết định nghỉ ngơi một chút trong khi uể oải nhìn những đám mây.
Tôi hay nhìn thấy Caam tạo ra một quả cầu nước trên đầu ngón tay và dùng nó để uống nên tôi cố làm theo nhưng đã thất bại. Mặc dù Schinken và Miiru cũng khéo léo hơn nhiều so với những người khác, nhưng ngay cả họ cũng không thể làm được. Trước đây chúng tôi đã được Caam dạy rằng tôi nên ‘tưởng tượng mình đang dùng tay múc nước từ xô’ vì vậy tôi thử làm thế nhưng tôi làm được nhất thì chỉ là khiến nước xuất hiện mà thôi.
Caam rất giỏi ở khoảng ma thuật, anh ấy có thể làm mọi thứ, và anh ấy cũng rất thông minh bởi vậy anh ấy rất là tuyệt vời. Ý tôi là, anh ấy còn được bảo là khỏi cần đi học nữa trong mùa xuân năm thứ ba chúng tôi đi học để có thể làm việc cho làng.
Sau khi anh ấy làm thế, ruộng đồng đã được mở rộng, nhà mới được xây lên, giếng mới được đào, và số lượng dân làng gia tăng. Chúng tôi không còn phải giết lợn, bò và cừu trong mùa đông vì thức dân dự trữ của chúng tôi cũng đã tăng lên.
Anh ấy cũng tạo ra một loại sake mới và đào một con suối nhỏ để chúng tôi có thể làm ao nuôi cá. Trưởng làng và đến cả những người lớn khác cũng đều dựa dẫm vào anh ấy nên đó là lý do tôi nghĩ Caam thực sự rất tuyệt vời.
Ban đầu tôi nghĩ anh ấy chỉ là một cậu bé sống gần nhà và tốt bụng đến mức đánh thức tôi dậy vào mỗi buổi sáng. Nhưng rồi, từ lúc nào không hay, tôi đã thích anh ấy. Tôi có hơi tự cao và đã làm quá lên với Caam trong nhiều chuyện nhưng tôi rất mừng khi mà Caam đã trở thành bạn trai tôi.
Có thể cha nói những điều ác ý về Caam, nhưng tôi biết ông đã công nhận anh ấy. Trong khi đó, ngay từ đầu mẹ đã chẳng nói lời nào xấu về Caam nên bà luôn cổ vũ chúng tôi. Hẳn là Caam đã nói lý do anh ấy đi làm là để học hỏi nhưng tôi nghĩ anh ấy làm thế để vừa học vừa kiếm thêm tiền.
Nói thật thì, tôi muốn chúng tôi trở thành một cặp và sống chung với nhau nhưng chúng tôi lại không có tiền để xây nhà riêng. Thuê nhà thì cũng cần tiền nên chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài tiết kiệm từng ly từng tí.
*Xào xạc*
Tôi chỉ liếc mắt về phía âm thanh phát ra. Tôi thấy được dấu vết chuyển động mờ nhạt từ bụi cây gần nhất vì nó đung đưa dù không hề có ngọn gió nào. Bây giờ tôi sẽ cầm giáo tới gần xem sao.
Cây giáo này là thứ tôi được mẹ tặng cho. Hẳn là trông nó giống như làm từ gỗ nhưng có vẻ bên trong bị đụt rỗng và thay bằng sắt. Cũng vì thế, ngay cả khi tôi cầm thật chặt hay đỡ những đòn tấn công từ rìu hay búa thì nó cũng sẽ không vỡ, vì vậy nó chẳng khác nào một thứ tuyệt vời cả.
Tôi đang ngây ngươi nhớ lại chuyện đó thì con Goblin bỗng dưng xuất hiện từ bụi cây và bắt đầu lao vào tôi. Bộ nó nghĩ là đã đến lúc tấn công rồi à? Tôi cho rằng con quái vật đó rất thông minh khi nói đến chuyện này.
Nắm lấy cây giáo, tôi vung nó sang ngang trong khi kiềm lại một chút và đảm bảo phần gốc của mũi giáo sẽ trúng đầu nó. Tôi thường sử dụng toàn lực để tấn công để chỉ có phần đầu của nó bị chém đứt nhưng vì tôi kiềm lại, nên lần này cả cơ thể nó bị đánh bay đi. Tôi lo lắng về việc máu của nó dính vào mình nhưng tôi rất mừng vì chuyện đó đã không xảy ra do tôi không chém đầu nó.
Tôi đã làm cong mũi giáo khi sử dụng nó để chém đầu một con Goblin vào buổi chinh phạt đầu tiên. Cũng vì thế mà mẹ đã hơi nổi điên, nên đó là lý do bây giờ tôi đảm bảo mình đánh bằng gốc của mũi giáo khi vung.
“Cậu không biết là giáo chỉ dùng để đâm thôi sao?”
Kuchinashi nói thế với tôi nhưng thay vì đâm, thì tôi cảm thấy động tác vung phù hợp với mình hơn.
Tôi sẽ dính máu nếu cố phân tách và tôi không muốn như thế nên đành để nó lại đó.
Un, tôi nghỉ ngơi đủ rồi. Hãy cố hết sức trên đoạn đường còn lại của chuyến đi nào.
Lúc tôi tới thị trấn thì mặt trời cũng đã khá cao rồi. Tại nơi đó, tôi được một người gác cổng-san gọi lại.
“Cô đã đến thị trấn này bao giờ chưa? Nếu có thì hãy nêu tên bản thân và tên làng hay thị trấn”
“Suzuran đến từ Làng Beryl”
“Làng Beryl... Làng Beryl... À, đây rồi. Về vụ ngoại hình thay đổi, chắc do cô đã cao hơn. Mục đích cô ở lại là gì?”
“Tôi sẽ ở nhà người quen cùng làng trong khoảng 2 đến 3 ngày. Mục đích là để hẹn hò”
“Hẹn hò ư... cô không nói ra thì cũng không sao đâu... Ừm, cũng được. Cứ tự nhiên”
Tôi tự hỏi liệu có vấn đề gì khi tôi nói thật về mục đích mình ở lại chứ. Chà, sao cũng được.
Sau khi giao 5 xu đồng lớn thì,
“Anh có biết chung cư có tên Clinochlore nằm ở đâu không? Tại không biết vị trí chính xác nên tôi mới hỏi”
“Ah, nơi đó à... Cô nên đi-”
Anh ta im lặng trong giây lát, không biết là tôi đã sai ở đâu nhỉ. Ừm, không sao cả vì tôi đã tìm ra vị trí chung chung của nó rồi.
Bước vào cổng, tôi tiếp tục đi dọc theo con đường mà mình được chỉ. Đúng như người gác cổng-san đã nói, khi đi qua góc của ngôi nhà làm điểm mốc, thì cô có thể nhìn thấy chung cư.
Thì ra đây là nơi anh ấy đang sống... Nhìn xung quanh thì chẳng thấy miếng rác nào trên đất cả. Đúng là một nơi sạch sẽ. Tôi không thể nói thế với ngôi nhà kế bên được.
“Tôi có thể giúp gì được cho cô không? Chúng tôi đã hết phòng rồi, cô không biết ư?”
Đó là một người phụ nữ tai mèo. Đôi mắt cô ấy có hơi đờ đẫn nhưng mà khí chất của cô ấy thì có hơi đáng sợ. Cảm giác y hệt như khi mẹ nổi điên.
“Có một người tên là Caam sống ở đây, phải không ạ? Tôi có thể gặp anh ấy chứ?”
“Đúng là như thế, có điều, quan hệ giữa cô và cậu ta là thế nào?”
“Chúng tôi ở chung làng. Tôi là Suzuran, bạn gái của Caam”
“Ahh, thì ra cô là người bạn gái mà cậu ta hay nhắc đến đấy à. Đặc điểm của cô đúng là phù hợp với những gì tôi được nghe kể, nên chắc đúng là cô rồi nhỉ? Nếu vậy thì mời đi theo tôi, để tôi dẫn cô đến phòng cậu ta. Chà, nếu cô mà nói dối thì tôi chỉ việc báo cáo cho lính canh thôi”
“Cảm ơn cô rất nhiều”
Sự thẳng thừng của cô ấy thật đáng sợ.
Có lẽ đó là ‘chìa khóa tổng’ nhưng tất cả những tiếng leng keng đó làm tôi cảm thấy như cô ấy đang đến chỗ tôi để phanh khui toàn bộ bí mật của tôi.
“Đây là phòng của Caam, cứ vào đi. Nếu vẫn như thường lệ thì cậu ta sẽ về khi mặt trời lên đến đỉnh của ngọn núi kia”
Sau khi nói thế, cô ấy đi mất. Vào trong có thực sự ổn không?
Tôi bước vào trong và thấy có một chiếc giường đơn sơ, một chiếc bàn tròn, một chiếc ghế, một cây xẻng thân quen đang dựa vào tường, một cái kệ đựng rất nhiều thứ, và một cái balo trông có vẻ tiện lợi. Có lẽ đúng là phòng này rồi nhỉ?
Tôi đặt những quả trứng lên bàn, để cây giáo cạnh cây xẻng, và hành lý của mình kế bên balo rồi ngồi ghế. Trên bàn còn sót lại đồ ăn vặt nhưng tôi sẽ không lấy gì cả vì ít nhiều gì thì đây vẫn là phòng của người ta. Tôi chỉ lặng lẽ ngồi đợi.
****
Vài ngày sau khi tôi trở về từ đợt bùng nổ quái vật bí ẩn kia và hôm sau cái ngày ở khu đèn đỏ, bây giờ tôi đang ở công hội để xuất trình thẻ của mình.
“Caam-sama, phải không? Vì có công chinh phạt một con High Goblin nên hạng của ngài sẽ lên 4. Chúng tôi cần cập nhật thông tin chi tiết về nó nên tôi có thể xin thẻ của ngài không?”
“Vâng”
“Rồi, thứ lỗi cho tôi”
Sau khi nói như thế, tấm thẻ của tôi bị lấy đi. Hình như vẫn là cô nhân viên lần trước đã làm thẻ cho tôi.
“Với điều đó, hạng của ngài đã lên thành 4. Xin được chúc mừng”
Sau khi nói thế, tấm thẻ được trao lại cho tôi.
Lần này cô ấy cũng vẫn nói thế với giọng điệu kinh doanh. Tôi tự hỏi rồi sẽ ra sao nếu tôi lên hạng 10. Chà, cũng chẳng có gì to tát vì tôi không có làm việc chăm chỉ đến thế đâu.
Năm ngày sau vụ đó, ngày làm việc của tôi đã kết thúc và mai là ngày nghỉ do tôi tự phân bổ. Vì thế mà tôi quyết định hôm nay sẽ làm bản thân mình kiệt sức hẳn. Rèn luyện cơ bắp trước, đi tắm xong rồi ngủ. Chắc là như thế-. Trong khi đang suy nghĩ về điều đó, thì tôi mở khóa cửa phòng nhưng nó đã mở sẵn rồi nên tôi mới không có cảm giác mở khóa.
“Có phải mình quên khóa cửa không ta. Mình chắc chắn đã khóa khi rời khỏi nhà sáng nay rồi mà-”
Trong khi lẩm bẩm lời phàn nàn đó, tôi bước vào phòng chỉ để thấy Suzuran ở đó.
“Mừng anh trở về”
Tôi bước trở ra và đóng cửa lại rồi đếm số phòng trong đầu từ lối vào.
“Cô chủ nhà, con ngựa, phòng mình, và Celesso-san. Un, hình như mình có vào nhầm đâu chứ”
Tôi nói thế to rõ để xác nhận.
Tôi lại mở cửa phòng sau khi đã chắc chắn và xác nhận là Suzuran ở đây.
“Mừng anh trở về”
“...Anh về rồi đây. Iya- chuyện đó làm anh ngạc nhiên đấy. Anh chưa từng nghĩ là em lại thực sự đến đây cả”
“Em có thể tự mình tìm đến đây bằng cách hỏi người gác cổng. Đây nè, em có mang trứng lên làm quà”
“Cảm ơn nhé”
Thật là tuyệt khi mà hôm nay tôi khỏi phải mua trứng.
“Sao em lại đột nhiên đến đây vậy? Theo đúng như anh đã hẹn thì năm ngày nữa anh sẽ về nhà mà”
“Em cảm thấy thật khó khăn vì lần nào anh cũng phải trở về. Đó là lý do em nghĩ nếu chúng ta xen kẽ thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn”
“Hmm-, chắc cũng đúng. Em tự mình lên đây à? Em có bị tấn công không?”
“Có một con Goblin nhưng bị em đánh bay rồi. Lần này nó không bị chém đứt đầu nên em mới có thể xử lý mà không bị dính máu đấy”
“Hm-. Cơ mà, hãy cẩn thận nhé?”
“Dạ”
Cô ấy đang đeo kẹp tóc và bông tai mà tôi tặng nên hôm nay cô ấy cũng có sửa soạn đó chứ. Nếu đây là khi ở làng thì tôi không bao giờ có thể thấy đâu.
Sau đó, tôi kể những chuyện đã xảy ra vào vài ngày trước cho cô ấy nghe.
“Con High Goblin có mạnh không? Em không biết rõ lắm”
“Hm... Khi đó anh đang rất hoảng nên cũng không biết nữa, tuy nhiên, nó có thể sống sót khi bị một tảng đá lớn rơi trúng và một mũi tên bắn xuyên miệng thì liệu như thế có tính là mạnh không?”
“Hmm-, nếu nó vẫn có thể di chuyển sau khi bị trúng tên thì có lẽ sức mạnh của nó gần với một con lợn rừng hay một con gấu”
“Đúng chứ-. Thêm khả năng sử dụng vũ khí hay ma thuật nữa thì... quái vật đúng là đáng sợ mà. Anh muốn tránh những nhiệm vụ chinh phạt hết mức có thể. An toàn mới là nhất”
“Đúng vậy. Nếu Caam chết, thì em... Em chẳng thể làm gì để thay đổi được nó cả...”
Chính xác-. Dù vậy, ý nghĩ cô ấy sẽ đi nổi điên lên tàn sát lũ quái vật để trả thù cho tôi thật là đáng sợ.
“Ah, đã trễ thế này rồi à. Anh sẽ đi nấu bữa tối. Em có yêu cầu gì không?”
“Sao cũng được cả miễn là không có rau. Nếu là thịt thì càng tốt ạ”
Tôi cũng nghĩ vậy...
Tôi lấy pasta và thịt xông khói trên kệ ra. Tôi cũng sử dụng sữa mình đã mua và một vài quả trứng Suzuran mang đến để có thể làm carbonara(Trans: Một loại Spaghetti).
Hai người chúng tôi xuống bếp. Tôi bắt đầu nấu ăn trong khi Suzuran ngồi ghế và kiên nhẫn chờ đợi. Nếu nhìn cô ấy thì bạn có thể nói cô ấy trông y hệt búp bê truyền thống của Nhật. Mặc dù cô ấy có chiếc sừng trên trán.
Chắc mì cũng sắp xong rồi. Đúng lúc đó thì,
“Lalala~~~, hôm nay mình nên ăn gì đây taaaaa~~~”
Con ngựa với giọng nói xinh đẹp ngu ngốc bước vào bếp.
“Ơ kìa, thật là một cô gái dễ thương-. Tên tôi là Hengst, còn em?”
“Suzuran-desu”
“Ah-, thì ra em là bạn gái của Caam-kun... Hn hn, phải chi em là hoa chưa có chậu thì anh đã lập tức tán tỉnh em rồi... thật buồn làm sao”
Trên mặt cô ấy lộ ra vẻ vô cảm khi liếc nhìn tôi. Cô ấy đang dùng mắt để hỏi rằng liệu cô ấy có thể làm gì anh ta không nên tôi nhắm mắt lại và lắc đầu nhẹ như một động tác truyền đạt ý nghĩa là từ bỏ đi.
“Anh vừa nghĩ rằng em là cô gái trong thị trấn mới được Caam tìm về và cậu ta đang cố mang em lên phòng. Ha-ha-ha-”
“Chém gió vừa phải thôi nhé? Tôi không phải là dân chơi làm loại chuyện đó đâu”
Im mồm đi đồ con ngựa ngu ngốc. Tôi có thể bị ăn một đấm vào lồng ngực vì chuyện đó đấy.
Tôi cho pasta vào chảo với những nguyên liệu đã xào và thêm trứng đã đánh và sữa vào để hoàn thành.
“Của em đây”
“Cảm ơn ạ”
“Ah, tôi sẽ dùng củi còn dư này nhé-?”
“Cứ tự nhiên”
Cùng với câu nói đó, Hengst bắt đầu rán gì đó. Đánh giá mùi hương thì có phải là thịt xông khói không ta?
Vào lần trước về làng, tôi đã kể rất nhiều về nơi này cho cô ấy nên cô ấy có biết về khu vực chung của chung cư này. Tôi cũng kể cho cô ấy một chút về đặc điểm của những người khác sống ở đây nhưng Suzuran có vẻ không quan tâm lắm.
“Cảm ơn vì bữa ăn”
“Không có chi”
Tôi nhanh chóng rửa chảo và chén dĩa. Chúng tôi sắp về phòng thì Celesso-san bước vào bếp. Chậc, tôi có linh cảm xấu về chuyện này.
“Ara, Caam-kun, Cô gái đứng đằng sau là cô bạn gái mà cậu kể đó à? Cô ấy dễ thương nhỉ? Cô ấy cũng khá cao nữa...”
“...Cảm ơn cô rất nhiều”
Tôi không biết liệu cô ấy có lờ đi lời bình luận về chiều cao hay không nhưng vì không cô ấy không thường được hay gọi là dễ thương nên cô ấy có hơi xấu hổ.
“Cậu tính về phòng để làm tình à? Chắc là rất kịch liệt nhỉ? Nếu lớn tiếng quá thì cậu nên thuê phòng khác thì hơn, biết chứ?”
Linh cảm xấu của tôi đã trúng phóc rồi.
“À, không... tôi sẽ ghi nhớ” (Caam)
“Tôi có thể cho cậu một mức giá đặc biệt nên hãy đến hỏi tôi nhé?” (Celesso)
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó” (Caam)
Sau khi nói thế, tôi dắt tay Suzuran về phòng mình.
“Ý cô ấy là sao?”
“Ah, cô gái đó làm việc ở khu đèn đỏ. Đó là lý do anh nghĩ chúng ta nên nghe theo cô ấy, chúng ta sẽ thuê một căn phòng giá rẻ”
“Hmm-.... Anh đã từng đến đó chưa?”
“...rồi”
Thật khó lòng để giữ bí mật với Suzuran nên tôi đành nói thật cho cô ấy biết. Còn đỡ hơn là cô ấy phát hiện ra rằng tôi nói dối.
“Anh đã làm với ai?”
Bầu không khí trở nên hơi căng thẳng. Đáng sợ quá.
“Anh không làm gì cả. Anh đã thề với cha và Ichii-san là mình chắc chắn sẽ không làm chuyện đó”
Khi nói đến những vị thần ở thế giới này thì tôi không chắc liệu họ có tôn giáo như thế nào nên tôi không thể nói là ‘Anh thề với thần’. Nếu nói về thần mà tôi biết thì chỉ có cái quý ông nhếch nhác kia thôi.
“Hmm-, Vì sao mà anh phải đến đó?”
“Có nhớ nhiệm vụ trấn áp đợt bùng phát quái vật lớn mà hồi nãy anh kể cho em không? Lúc trở về sau vụ đó thì đồng nghiệp bảo anh là “Đi thôi!”. Khi đó anh không tài nào từ chối được nên mới làm theo. Mà ở đó anh chỉ uống rượu sake thôi”
“Em sẽ không bận tâm nữa vì anh đã không làm chuyện đó. Em có nghe câu chuyện về một người đàn ông có ba người vợ nên em biết đàn ông là loài luôn mong muốn có nhiều phụ nữ. Caam nghĩ sao về chuyện đó? Nói thật cho em nghe đi”
Hồi kiếp trước của tôi thì thật không tài nào tưởng tượng nổi khi thực hành chế độ đa thê. Ở đây có cái đó à? Còn về đa phu thì sao? Tôi không biết nữa!
“Bây giờ thì anh có thể nói là mình không có chuyện đó”
“Ý anh là sao khi nói ‘bây giờ’?”
“Anh đã có Suzuran ở làng rồi nên anh không muốn có một cô ở đây”
“Vậy thì một cô gái ở làng thì được ư?”
“Ở làng cũng vậy đấy. Anh thực sự không muốn phản bội Suzuran”
Huh? Có phải bầu không khí đã bớt căng thẳng đi không?
“...Được rồi. Anh có làm chuyện đó với người khác thì em cũng ổn thôi, nếu em nói thế thì anh sẽ làm gì?”
“Anh không biết. Anh không muốn làm một chuyện vô trách nhiệm”
“Vậy... nếu em và một cô gái khác lên giường chung với Caam thì sao? Anh sẽ làm gì?”
“...Có lẽ anh sẽ thuận theo chiều gió. Nếu là người như Miiru, Kuchinashi, và Tryapka-san, những người đã có bạn trai, hay là anh biết người đó đã có chồng thì anh tuyệt đối không làm đâu”
“Em hiểu rồi. Nói thật thì, em đã rất lo lắng khi mà Kuchinashi nói rằng “Hẳn là Caam sẽ qua lại với cô gái khác trên thị trấn đấy, cậu biết không?””
Có phải bầu không khí đã hoàn toàn trở lại bình thường rồi không?
“Anh hiểu, anh đã làm em lo lắng rồi”
“Không sao đâu. Nếu em phát hiện ra anh đang qua lại với cô gái khác thì chắc em sẽ cho anh ăn một cú vào cằm bằng toàn lực của mình. Ít ra thì em nghĩ như thế”
Liệu ăn cú đó xong thì tôi có ngủm không nhỉ? Dù có may mắn thì tôi vẫn bị tổn thương nhẹ vùng não, phải không?
“... Nhìn mà xem, anh không muốn lừa dối Suzuran nên bây giờ anh sẽ nói thật cho em biết”
“Chuyện gì ạ?”
“Lúc đang uống rượu ở cửa hàng đó ấy, có một cô gái nói là đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên và bắt đầu bám lấy anh. Celesso-san, người mà hồi nãy em mới gặp ấy, đã kêu cô ấy từ bỏ vì anh cố chấp và cũng đã có bạn gái rồi nhưng cô ấy lại nói là không quan tâm và cứ tiếp tục dính lấy anh. Cô ấy vẫn làm thế mặc dù những người phụ nữ khác sẽ ngừng lại nếu anh nói với họ rằng mình không có ý định ngủ cùng họ”
“...Em hiểu rồi. Thì ra là vậy à... Mặc dù như thế, nhưng anh vẫn không có làm chuyện đó, phải không?”
“Aa, đúng vậy”
“Anh dẫn em đến cửa hàng đó sau nhé. Em muốn nói chuyện với cô gái đó”
“... Anh hiểu rồi. Ngày mai đến đó nhé”
“Un”
Cũng thật trùng hợp, bầu không khí lúc đó đã không trở nên căng thẳng.
(Ara-, chuyện này lại thành ra thú vị đấy chứ-) (Celesso)
(Chính xác-) (Torene)
(Theo cách đó à?) (Hengst)
(Tôi không hiểu lắm) (Folly)
(Tôi cũng không hiểu, mọi người biết không?) (Fraîche)
(Đây là câu chuyện về bạn gái của Caam-kun từ làng đến đây và hỏi liệu cậu ta có đang tán tỉnh cô gái khác hay không. Caam-kun là một đứa trẻ cố chấp nên dù có đến cửa hàng của tôi thì cậu ta vẫn không xì tiền ra mua dịch vụ của cô gái nào cả. Thế nhưng, có một cô đã đổ Caam-kun vào cái nhìn đầu tiên nên cô ấy bắt đầu nịnh nọt cậu ta. Hình như đó là nguyên nhân của cuộc trò chuyện này. Buồn ghê, cô gái đó đã quá thành thật vì lợi ích của bản thân) (Celesso)
(Chuyện đó có gì to tát đâu chứ? Dù sao cũng có cả đống cô kia mà) (Hengst)
(Con ngựa ngu ngốc này! Cũng có những người đàn ông chỉ muốn yêu một người phụ nữ thôi. Caam không có như anh, người gì đâu chỉ cần là trinh nữ là theo đuổi tuốt) (Fraîche)
(Nếu có người chọn một người làm người yêu trong suốt cuộc đời, thì cũng có người thích có một đại gia đình. Có vẻ như Caam là người thích một người duy nhất) (Folly)
(Đúng vậy. Ngay cả ở tộc Elf chúng tôi đây, chúng tôi thường chỉ có một người yêu. Dù vậy, vẫn có người cưới hai hay ba người tùy ý) (Fraîche)
(Theo những gì cậu ta nói, thì cô ấy rất mạnh và giác quan rất nhạy nên cô ấy đáng sợ lắm nhưng giờ gặp rồi thì tôi lại không tài nào tưởng tượng được cô ấy đáng sợ đến thế. Tôi tự hỏi liệu hy vọng của Latte có cơ hội nào trở thành hiện thực hay không) (Celesso)
(Gì đây? Có phải cái cô Latte này là người ve vãn với Caam không? Bảo cô ấy bỏ cuộc đi) (Torene)
(Ý tôi là, dù sao chúng tôi cũng thuộc tộc Succubus kia mà-. Thay vì kêu cô ấy bỏ cuộc, thì trái lại tôi sẽ cổ vũ cho cô ấy) (Celesso)
(Cô tồi tệ quá đó... Chà, chuyện diễn ra sau này sẽ tùy vào hai cái đó) (Fraîche)
Từ căn phòng đầu tiên phát ra những lời thì thầm rất nhỏ.
“Nè”
“Gì? Đi tắm ư? Gần đây có nhà tắm đó nên em có muốn đi cùng không?”
“Phòng kế bên có ít nhất 5 người. 3 nữ và hai nam”
“Anh hiểu rồi. Cảm ơn”
(Hình như chúng ta bị phát hiện rồi) (Hengst)
(Tệ rồi đây-) (Torene)
(... Thôi thì dừng cuộc chơi nào. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần đấy) (Folly)
(Thôi xong) (Fraîche)
(Arara....) (Celesso)
*CỐC CỐC CỐC!*
“Này-, gì thế? Ít ra em nên cố tỏ vẻ duyên dáng hơn một chút khi gõ cửa chứ, em biết không?”
Anh ta cố giả vờ như không biết gì nhưng quả nhiên là đã quá muộn rồi.
“Hengst-san, anh có thể mở cửa được không?”
“Ừm, cậu thấy đó... giờ tôi đang ở cùng một cô gái và cô ấy đang khỏa thân đó”
“K H Ô N G S A O Đ Â U N Ê N H Ã Y M Ở C Ử A Đ I”
Tôi siết chặt tay nắm cửa hơn nữa.
“Không không không, như thế rõ ràng là vô lễ với cô ấy, phải không?”
“Nghe trộm cuộc trò chuyện của người khác cũng có lịch sự gì đâu, phải không?”
Cả hai chúng tôi đều cười trong khi không nhúc nhích lấy một inch.
“Caam, để cho em”
“Được thôi-”
Tôi tránh sang một bên và đúng lúc đó,
*BANG!!!*
Cánh cửa mở ra cùng lúc với cái tiếng lớn ấy vang lên.
Bên trong căn phòng chật hẹp đó có 4 người đang đứng ở góc khuất của cánh cửa và mỉm cười chua chát.
“Những người đang có mặt ở đây sẽ không có đồ ngọt để ăn trong một khoảng thời gian nhé. C Ô N G B Ằ N G M À, P H Ả I K H Ô N G?”
Sau khi tuyên bố điều đó với nụ cười thật tươi, tôi quyết định về phòng mình.
“Khôôôônggg! Đồ ngọt của tôi!” (Torene)
“Mu, khắc nghiệt thật đó, đồ ngọt của cậu ta ngon hơn so với đồ ngọt được bán quanh đây” (Folly)
“Tệ thật...” (Fraîche)
“Hahaha, cũng có tránh được đâu chứ-“ (Hengst)
“Ara-“ (Celesso)
“Iya- dù sao thì, ngay lúc cậu ta chuyển chỗ với Suzuran-chan thì cánh cửa đột nhiên mở ra luôn. Hình như đúng như cậu ta nói đấy, cô ấy rất mạnh. Tôi thực sự ngạc nhiên luôn đấy, biết không?” (Celesso)
“Mà khoan cái đã nào. Celesso! Đây là lỗi của cô đó!” (Torene)
“Không phải cô cũng là người đi cùng sao?! Tự chịu trách nhiệm về hành động của mình đi! Nếu cô không đi cùng thì đã không sao rồi!” (Celesso)
“Họ đúng là những con người kỳ lạ” (Suzuran)
“Anh cũng nghĩ vậy... Chúng ta đi tắm nhé?” (Caam)
“Un” (Suzuran)
Khi đã tách khỏi cái nhóm ồn ào đó được một chút, tôi đã nắm tay Suzuran. Tôi nên tận hưởng sự ấm áp này dù chỉ một chút.
“Thì ra Caam cũng biết làm đồ ngọt”
“Anh có làm một ít mỗi khi rảnh rỗi không có gì làm sau giờ làm việc. Anh biết cách làm là vì anh đã quan sát học hỏi từ người khác”
“Muốn ăn”
“Được chứ. Ngày mai nhé?”
“Un”
Bây giờ cô ấy đang nở một nụ cười thật tuyệt đẹp. Trông cô ấy giống hệt như lúc ăn Kaarage ấy.
Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện một lúc thì cuối cùng cũng đến nhà tắm. Sau khi tắm xong, có lẽ vì khái niệm thời gian ở thế giới này vẫn còn khá mơ hồ nên tôi phải đợi ở lối vào tầm 20 phút rồi mới có thể về phòng mình.
Tóc của Suzuran vẫn còn ướt nên tôi tạo ra một làn khí ấm trong tay mình, lấy một chiếc lược và nhẹ nhàng chải tóc cho cô ấy.
Tôi nghĩ rằng mái tóc của cô ấy thực sự rất đẹp, đặc biệt là khi không có dầu gội và dầu xả ở thế giới này. Chúng tôi nhàn nhã tận hưởng thời gian lặng lẽ qua đi khi chải tóc cho cô ấy, rồi sau một lúc, chúng tôi lên giường.