Tôi Trở Thành Ma Vương Và Lãnh Địa Của Tôi Là Hòn Đảo Hoang

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1314

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5579

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Tập 02: Arc Làm Việc Xa Nhà - Chương 32: Thời Điểm Tôi Được Mời Tham Gia Nhiệm Vụ Chinh Phạt (Phần 1)

Dịch Giả: Tsumimoto

_________________________________________

Sau một vài hôm trở về thị trấn, tôi đã lên thêm 1 hạng. Tôi đã hoàn thành 20 nhiệm vụ thấp hơn hạng hiện tại của mình một bậc, nên là, bây giờ tôi đã hạng 3 rồi. Tôi cũng được chúc mừng vì lần lên hạng này. Tôi thấy đó không phải là thành tựu đáng để khen ngợi vì tôi dám chắc là ai cũng có thể lên hạng 3 nếu họ làm công nhân kiếm tiền để sống. Chà, sao cũng được.

Có lẽ đây không phải là suy nghĩ bất thường nhưng tôi nghĩ là mình chẳng có gì phải thấy biết ơn vì công hội mạo hiểm giả cả. Ngay cả khi có biết ơn, thì cũng chỉ ở mức giúp đỡ mọi người tìm công việc khác khi công việc mà họ đang làm bị hủy do trời mưa. Điều đó hẳn là ngớ ngẩn nhưng tôi tin là như thế.

Vào đêm nọ cách vài ngày sau khi tôi lên hạng 3, tôi nghe thấy có bốn tiếng gõ cửa. Bộ họ cũng làm điều đó ở thế giới này à?

“Là Folly đây. Caam, cậu có đó không?”

“Vâng. Mời vào”

Vậy là chúng tôi sắp cùng ở riêng trong phòng à... Chuyện này làm tim tôi đau đấy.

“Thứ lỗi”

Anh ta nói thế khi bước vào và cũng tình cờ ngó quanh phòng tôi.

“Mời ngồi”

Sau khi mời anh ta ngồi, tôi cũng ngồi luôn.

“Ah-, chắc là tôi nên pha trà”

“Cậu không cần bận tâm đâu, tôi cũng sớm rời khỏi đây thôi. Trước đó cậu có nói là mình đang làm công nhân nhỉ, nhưng có phải cậu đăng ký tại công hội và nhận việc từ tờ giấy dán trên tường không?”

“Ơ, chắc vậy”

“Nếu là vậy thì có thể nói chuyện nhanh hơn rồi, cậu có thể cho tôi xem thẻ công hội của cậu không?”

“Uhm... Tại sao anh lại muốn xem nó?”

Vừa hỏi như thế, tôi vừa bắt đầu lấy thẻ ra khỏi cái hộp trên kệ.

“Ngay lúc này, công hội đang ban bố nhiệm vụ khẩn cấp nên tôi được bảo phải tìm càng nhiều người tham gia càng tốt”

“Eh?”

“Đi bằng xe ngựa, nếu rời khỏi cổng vào buổi sáng, thì cậu có thể tới được chân núi trước trời tối một chút. Người ta đã xác nhận một lượng lớn quái vật bùng phát ở đó nên có vẻ họ muốn gia tăng lực lượng chiến đấu, ngay cả khi chỉ một chút. Kể cả cậu không chiến đấu, thì họ cũng có nói là họ đang tìm kiếm những người có thể làm việc hậu cần giúp đỡ trị thương và phân phối khẩu phần ăn. Hôm nay công hội mới thực sự dán nhiệm vụ này. Nếu là Caam thì bảo đảm đồ ăn sẽ rất ngon. Cậu không muốn chiến đấu thì cậu ở hậu phương cũng được”

“Ehh?”

Tôi đang đưa thẻ công hội của mình cho Folly-san nhưng tôi quá ngạc nhiên nên tay tôi đã khựng lại.

“Nếu cậu không phiền thì...”

Trong khi nói thế, anh ta tiếp nhận tấm thẻ mà tôi sắp đưa. Ah- đã quá trễ rồi. Đáng lẽ tôi nên nhận ra điều đó khi anh ta hỏi về vụ tôi đăng ký ở công hội chứ.

“Hou, thì ra cậu có thể đóng cả hai vai trò tiên phong và hậu vệ. Cậu cũng có thể sử dụng tất cả hệ nữa. Ma thuật phức hợp? Chà, câu đó để sau tôi hỏi. Cảm ơn, trả lại cho cậu này”

“Ah, được”

“Umu, nếu cậu ta như thế này thì cũng được rồi. Dù là cậu ta tấn công bất ngờ đối thủ hạng 5, thì thực tế là cuối cùng cậu ta là người chiến thắng...”

Thôi cái kiểu nói chuyện như chỉ có mình anh ở đây đi.

“Uhm-, có lẽ nào anh, đang mời tôi?”

“Dĩ nhiên rồi. Có là người đơn lẻ thì tập trung càng nhiều càng tốt mà. Chúng tôi cũng tuyển thêm người từ thị trấn khác. Tôi đã nói với Fraîche rồi và cô ấy nói cô ấy cũng đi”

“Nếu anh nói như thế thì thật khó lòng mà từ chối-. Được thôi, ít nhiều gì thì tôi cũng có liên kết với công hội mà, nên tôi đành chấp nhận vậy”

“Tôi xin được gửi lời cảm ơn. Tôi không nghĩ là cậu sẽ chấp nhận đâu, bởi tôi tưởng là cậu thấy ngại. Tôi còn nghĩ cậu sẽ thấy khó chịu khi bị vây quanh bởi những con người xa lạ”

Ể-, thay vì ngại, thì nói tôi tránh giao tiếp với người khác thì chính xác hơn đó. Mặc dù tôi chưa từng gặp người có thể nói được sự khác biệt giữa hai cái đó.

“Rồi, ma thuật phức hợp này là sao? Giải thích đơn giản cho tôi nghe với”

Cũng vì thế, trên tay tôi tạo ra một quả cầu nước ấm.

“Đây là kết quả của việc kết hợp ma thuật hỏa và thủy để tạo ra nước nóng. Tôi đã biến nó thành quả cầu có nhiệt độ tương tự như nước nhà tắm rồi nên chạm nó cũng không sao đâu”

“Ooh, cậu nói thiệt kìa. Nó thực sự ấm”

Tôi luôn đón nhận cái phản ứng này mỗi lần người ta chạm vào ma thuật mà tôi biểu diễn này.

“Chà, nếu anh chờ một chút thì nó sẽ còn nóng hơn đấy”

Như nước sôi 98 độ ấy.

“Đúng là khá tiện lợi cho mỗi lần cậu muốn lau người”

“Chà, nếu là bồn tắm thì tôi có thể dễ dàng đổ đầy đấy”

“Thế thì tôi có thể thật lòng nói rằng đúng là chuyện tốt khi tôi đến nhờ cậu. Bị bao bọc bởi máu quái vật đúng là chẳng dễ chịu tí nào, nên có cậu thì mọi người đỡ rồi.

Chúng ta sẽ rời đi vào ngày mốt. Chúng ta chỉ trở về khi số lượng quái vật đã giảm, nên tôi không biết chính xác là lúc nào mới về. Cứ hỏi công hội để biết thêm chi tiết. Vậy thì, tôi giao cho cậu đấy”

Sau khi nói thế, Folly-san đứng dậy và rời khỏi phòng tôi.

Un, nói thật nhé, tôi chẳng muốn đi đâu. Hẳn là vì tôi xuất thân là người Nhật, nhưng tôi cảm thấy như cái này chẳng liên quan gì đến tôi. Chà, tôi thực sự nên ngừng mang giá trị từ thế giới trước của mình đến đây.

****

Cũng tới giờ làm việc rồi, nhưng tôi đang nghĩ đến việc cúp làm hôm nay bởi vì tôi vẫn còn phải chuẩn bị.

“Sếp ơi. Tôi rất lấy làm tiếc về vụ này nhưng hôm nay cho tôi nghỉ làm nữa nhé”

“Vì sao? Cậu lại tính về làng nữa à?”

“Không phải. Người quen sống chung chỗ bảo tôi rằng người ta đã xác nhận một đợt bùng phát quái vật nên công hội đang yêu cầu thành viên tham gia. Có vẻ như khả năng chiến đấu không phải là vấn đề vì họ cũng đang tìm người làm việc hậu cần”

“...Tôi hiểu rồi. Sống sót mà về đấy nhé, được chứ?”

Sếp ơi, cái đó gọi là Flag... chết đấy ạ.

“Vâng. Tôi sẽ đảm bảo không chết”

“Khi cậu về, tôi sẽ đãi cậu một chầu ở khu đèn đỏ”

Kitsune-san, cái đó cũng là Flag đấy...

“C-Cậu nên viết cho bạn gái mình một bức thư”

Macho-san, đó cũng là Flag nốt...

“Tôi sẽ đảm bảo không chết và tệ nhất thì, tôi chỉ việc ở hậu phương tới khi kết thúc. Cứ coi như tôi xuống sắc do cảm lạnh nên phải nằm trên giường một khoảng thời gian đi”

“Được chứ. Nhớ về đấy nhé”

Nhân tiện nói luôn, hình như sếp thực sự làm toàn thời gian ở đây chứ không phải là thông qua công hội nên ông ấy không cần làm việc như thế này.

Sau đó, tôi đến công hội để hỏi thêm chi tiết.

“Uhm, tôi muốn hỏi thêm chi tiết về vụ bùng phát quái vật số lượng lớn”

“Hiểu rồi”

Tôi được nói cho nghe về vị trí đợt bùng phát và tập hợp mạo hiểm giả từ thị trấn khác. Hôm qua tôi đã nghe về mấy cái này rồi nên cũng đã nắm được đại khái về tình hình.

“Về trang bị mà ngài cần, mang theo vũ khí, áo giáp, dụng cụ dùng để bảo trì mấy cái kia, cũng như đồ ngủ là đủ rồi. Ngài không cần đem theo nước, lương thực, thuốc và mấy cái tương tự đâu, những thứ đó có bao gồm trong hàng tiếp tế được công hội cung cấp. Những thứ khác mà ngài cần mang theo là đồ để thay và khăn tắm. Ngài có thể mang theo đồ giải trí mà ngài cho là cần thiết như rượu và thuốc lá, nhưng hành lý nặng có thể làm ngài chậm chân nên hãy ghi nhớ điều đó khi quyết định vật mà mình mang theo nhé. Đây là nhiệm vụ khẩn cấp nên không có yêu cầu cụ thể nào liên quan đến thứ hạng cả. Cũng vì thế, tùy vào thành tựu của mình, ngài cũng có thể lên hạng. Nếu ngài muốn tăng hạng thì cứ cố hết sức là được”

Dễ thương đấy chứ. Cô ấy nói thế với nụ cười ngọt ngào làm con tim tôi hơi xao xuyến.

“Được rồi. Thế nhưng, tôi nghĩ công việc hằng ngày phù hợp với mình hơn nên tôi sẽ chỉ tăng hạng bằng cách làm những việc đó”

“Là vậy sao? Xét cho cùng thì loại công việc đó cũng khá an toàn mà. Có điều, cũng có người thực hiện những nhiệm vụ thế này với mong ước làm giàu nhanh chóng để rồi mất hết tất cả khi họ chết đi. Nếu ngài có hỏi thì tôi cũng chẳng biết đâu mới là tốt... Dù sao, để đăng ký làm nhiệm vụ, thì mời ngài xuất trình thẻ công hội”

Cô ấy bắt đầu viết gì đó lên tài liệu. Tôi chẳng thể thấy được nó là gì bởi cô ấy ở bên kia quầy.

“Của ngài đây. Cảm ơn rất nhiều. Vậy thì, sau một lúc cổng mở vào ngày mai thì chính là lúc khởi hành. Xin hãy cẩn thận bởi vì dù chúng tôi cũng có gửi đội thứ hai đi tới đó, thì cũng phải mất một ngày mới tới được khu vực đó nên ngài phải chờ tới ngày tiếp theo để viện quân tới nơi”

“Hiểu rồi. Cảm ơn cô vì đã giảng giải tường tận”

Tôi cũng chẳng có món đồ đắt tiền nào nên tôi sẽ không bao gồm chúng trong đồ chuẩn bị của mình. Mang theo vũ khí, áo giáp, chút đường và muối, táo và bánh quy cứng là đủ rồi.

Giờ nói mới nhớ, hầu hết những vật tôi mang theo là nguyên liệu nhưng tốt hơn hết là nên giữ an toàn bởi hẳn là tôi cần phải tạo ra liệu pháp bù nước qua đường miệng tại nơi đó. Vì thế, mặc dù họ nói là sẽ cung cấp lương thực, nhưng có lẽ chỉ ở mức món súp với đồ ăn không dễ bị hỏng như thịt khô nên tôi cũng phải bù đắp cho việc thiếu chất xơ và vitamin. Một chút bắp cải và chanh hay nước chanh có lẽ là đủ rồi.

Tiếp theo là trang bị bảo vệ. Tôi hiện không có cái nào cả vì ở nơi bây giờ tôi làm việc không nhất thiết phải chiến đấu. Cũng vì thế, tôi đến cửa hàng bán vũ khí và áo giáp để mua một cái, nhưng dường như không có cái nào lọt vào mắt tôi cả. Vậy thử hỏi trong lúc chờ đợi xem sao.

“Cho hỏi. Ông có cái khiên nào phù hợp với thứ trông như kiếm song thủ, giáo, hay gì đó như kích không?”

“Hả? Cậu có thứ vũ khí đặc biệt gì vậy, cậu nhóc? Tôi không biết nó là gì thì sao giúp được chứ”

Tôi bắt đầu thấy lo mình sẽ không thể tìm được nên tôi đành nói thật cho ông ấy.

“Cây xẻng-desu”

*Bffft*

Ông ấy phọt nước mình đang uống ra và bắt đầu mắc nghẹn trong khi có một ít nước chảy ra từ lỗ mũi ông ấy.

“Cậu nói là xẻng à? ... cậu nhóc, cậu có chắc là mình đang tỉnh táo không vậy?”

“Không phải, nó chắc chắn vượt qua mục đích sử dụng bởi nó vừa cứng lại vừa rẻ. Thêm vào đó, ví chiều dài của nó và hơi nặng ở phần đỉnh, ông không nghĩ là nó như kiểu sự kết hợp của rìu, kiếm, và giáo sao?”

“Cậu có thể cho tôi thấy cách cậu sử dụng nó không?”

Tôi mượn một cây giáo ngắn từ Occhan chủ tiệm.

“Ông cầm nó như vậy nè”

“Hmm-, hay là cậu thử cái khiên này trước đi”

Tôi gắn khiên vào tay trái rồi cầm giáo ngắn như cách cầm xẻng và thử vung xem. Dường như nó không hạn chế chuyển động của tôi và cũng không có cảm giác không thoải mái.

“Ah-, tôi quên nói là mình cũng sử dụng rựa và xà beng nữa”

“Tôi có thể hiểu được con rựa, nhưng... cậu sử dụng xà beng kiểu gì?”

“Ông có thể dùng nó để đánh, đâm và bắt vũ khí của đối thủ. Vì nó chỉ là sắt được tạo hình giống một cái que, nên ngay cả khi nó bị vũ khí đánh trúng thì cũng chẳng dễ gì bị hư hại. Nó thực sự là một công cụ đa năng. Tùy vào cách ông sử dụng mà nó có thể dùng cho mọi việc”

“Cậu nhóc à, tôi nói điều này hẳn là khó nghe nhưng cậu có nghĩ rằng cậu không sử dụng vũ khí phòng thủ nào hết thì tốt hơn không? Cậu có nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng tưởng tượng được cái tình huống cậu cần khiên trong khi sử dụng xẻng cả. Tuy nhiên, nếu cậu nghĩ mình thực sự cần thì tôi vẫn bán cho cậu. Dù sao thì đây cũng là kinh doanh mà”

“Là vậy sao? Tôi nghĩ là ông nói đúng. Nếu tôi thấy cần thiết thì lần sau sẽ đến mua. Thế còn áo giáp thì sao?”

“Hmm-”

Trong khi thốt ra lời đó, ông ấy nhìn toàn bộ cơ thể tôi.

“Tôi nghĩ giáp da là được. Có da cứng và da mềm. Nó cũng có thể làm từ vật liệu mang về từ nhiệm vụ chinh phạt như da Orge nhưng mà... điều đó hẳn là bất khả thi vì vật liệu cần phải được lột sạch sẽ và không có vết thương nào”

“Nhân tiện thì, giáp da giá bao nhiêu?”

“Da cứng thì 2 xu bạc lớn. Da mềm thì ở khoảng 2~3 xu bạc đến 1 xu bạc lớn”

“Tôi xin lỗi nhưng tôi đành gác cái đó lại rồi. Tôi mới đến thị trấn này được khoảng 30 ngày nên cũng chưa có nhiều tiền lắm. Thôi thì cho tôi một ít da dày còn dư đi ạ”

“Cậu tính làm gì với nó chứ? Mà, sao cũng được. Tôi không nên đào sâu quá. Tôi có còn sử dụng nó nữa đâu nên cậu làm gì thì kệ cậu, nên một xu đồng lớn là đủ rồi”

“Cảm ơn ông rất nhiều”

“Cảm ơn làm cái gì. Nhớ đến nữa nhé”

“Dĩ nhiên rồi”

Hm, mặc dù chúng chỉ là đồ dư, nhưng vẫn khá là ngạc nhiên khi tôi tốn có nhiêu đó mà đã lấy được. Chà, ít ra là bây giờ tôi đã có thứ phòng thân rồi.

Chắc là tôi cũng nên kiểm tra tiệm quần áo.

“Vâng~, kính chào quý khách~”

Cùng với phong thái trẻ trung, một Onee-san tai chó có vẻ tốt bụng bước ra. Tôi dám chắc là có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô ấy vì cô ấy còn trẻ. Chà, chuyện đó có liên quan gì đến tôi đâu chứ.

“Cho hỏi. Chị có áo khoác ngoài làm bằng vải dày có màu giống da tôi không? Hay gì đó có màu xanh lá đậm ấy”

“Chỗ tôi có cả hai cái đấy~”

“Vậy cho tôi lấy chúng”

“Được rồi~ Giá 5 xu đồng lớn nhé~”

“Tôi cũng cần một ít vải đen lớn và dày nữa. Chị có loại đai da mỏng không?”

“Chúng tôi cũng có những thứ đó~...hmm-, 5 xu đồng lớn là đủ cho vải dày rồi nhưng còn đai da thì sẽ là 1 xu bạc”

Cô ấy có cách nói chuyện rất phóng khoáng nhưng tôi cũng không ghét nó đâu. Nếu cô ấy như thế này thì tôi đảm bảo mấy tên yếu kém sẽ không thể kháng cự lại được. Thậm chí là lúc này đây, bên ngoài có một gã cầm hoa đang quyết định xem liệu có nên vào cửa hàng hay không. Nói đi cũng phải nói lại, chuyện đó có liên quan gì đến tôi đâu chứ nên tôi chỉ việc giao 2 xu bạc và 5 xu đồng lớn rồi rời khỏi cửa hàng.

“Chúc may mắn”

“Wha!”

Tôi đột nhiên gọi người đàn ông nên anh ta bị bất ngờ. Tôi sẽ cổ vũ cho anh ta.

Lúc về đến chung cư, tôi đã khâu miếng da dày vào bên trong phần khuỷu tay và đầu gối của bộ đồ mới mua. Sau đó, tôi ra ngoài vườn, tạo ra một quả cầu nước ấm và quăng mọi thứ mình đã mua vào trong đồng thời tạo dòng thủy lưu như thường lệ để nó xoay vòng vòng. Tôi giặt đồ để loại bỏ đi cái mùi hương kỳ lạ của đồ mới mua.Tôi cũng sẽ giặt phần đồ còn lại như vậy. Thật tốt khi cái mùi mới tinh đó đã biến mất nhưng mà… ừm, nếu tôi treo chúng ở đó thì có lẽ mai sẽ khô.

Chuyện tiếp theo tôi phải làm là kiểm tra trang bị của mình. Tôi lấy cái ba lô đã được chỉnh sửa lại từ trước ra rồi cho đồ may vá và vật dụng y tế vào. Đường với muối mà hôm nay tôi mua được đựng trong chai nên tôi lấy vải bọc chúng lại để đảm bảo chai không bị vỡ. Còn trái cây thì để trong túi giấy chắc là được rồi.

Tôi bỏ quần áo của mình vào túi da để nó không bị ướt trước khi nhét vào ba lô, rồi sau đó cuộn chiếc chăn hơi bẩn và buộc chặt vào bên trên ba lô. Tiếp đến là kiểm tra vũ khí.

Tôi để cây xẻng như vậy cũng chẳng sao nên tôi sẽ dùng con rựa. Tôi tự hỏi liệu mình có nên mài độ dốc của nó một chút không. Ngay cả khi tôi có mài thật sắc bén đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng trông mong gì nó vẫn nguyên xi sau khi chém quái vật vài lần. Còn nói đến xà beng thì... Un, tao thích mày như vậy đấy. Tôi chỉ nói thế bởi kể cả tôi có muốn cải thiện nó thì cũng chẳng biết làm như thế nào. Tôi nên mài phần phẳng à? Hay phần dùng để rút đinh ra? Thực ra tôi không cần làm gì liên quan đến cái này đâu nhỉ?

Tôi đang nghĩ đến việc tiếp theo nên làm một thứ tựa như áo gi-lê đa năng. Tôi thực sự không thể làm ra một cái hàng thật giá thật được nên tôi đã xếp chồng nhiều tấm vải đen dày và khâu chúng lại thật chắc trong khi để hở phần đầu và phần tay. Tôi sẽ chỉ mặc cái này bên ngoài đồ bình thường của mình như một chiếc áo khoác, vì vậy tôi đã gắn đai da vào kẻ hở để cố định nó. Đương nhiên, đai da tôi gắn vừa dài lại vừa hẹp chẳng khác gì đai của bộ đồ MOLLE.

Phần trước bộ áo gi-lê tôi gắn hai cái bao đựng bao với miệng túi hướng về phía bên phải để ném dao. Nó nằm ở vị trí dễ dàng lấy vật ra, do đó, chúng chỉ được gắn đặt để có thể dễ dàng điều chỉnh vị trí.

Ở bên trái thắt lưng, tôi may nhiều vòng để gắn xà beng vào. Đây là để xà beng không rung lắc khi tôi di chuyển.

Rồi sau lưng là chỗ gắn con rựa với phần tay cầm hướng về phía trên bên phải. Ban đầu tôi nghĩ đến việc đặt nó phía đối diện xà beng nhưng rồi quyết định không làm nữa vì tôi thấy nó sẽ cản trở nếu tôi bị văng hay bị ngã. Chà, điều đó cũng chẳng quan trọng gì bởi tôi có thể thay đổi nó bất kỳ lúc nào.

Để kiểm tra xem coi có thứ gì cản trở hay không, đầu tiên tôi thử nhảy lên nhảy xuống rồi nằm xuống và bắt đầu lăn lộn.

Có vẻ đều ổn cả. Tùy tình huống mà tôi có thể đặt túi nhỏ vào nơi gần bụng hoặc sau lưng. Để có thể thích nghi với mọi tình huống, tôi chỉ việc để lại một vài chỗ trống.

Giờ tới con dao bình thường của mình, tôi đã gắn bao đựng dao vào một trong những cái thắt lưng da và đặt nó lên đùi phải y như bao súng. Tôi đặt nó ở đó để có thể lấy ra bằng cách vươn tay phải. Tôi cũng gắn miếng đệm khuỷu tay và đầu gối để tránh bị thương khi lăn lê bò lết.

Bên cạnh đó, tôi vẫn phải đeo ba lô nên tôi phải đảm bảo con rựa không bị rơi rớt trong khi đeo ba lô. Un, có vẻ như không có vấn đề gì cả.

Sau đó, tôi bỏ hết đồ cần thiết vào ba lô và thử kiểm tra tổng trọng lượng bằng cách chạy quanh thị trấn khoảng một giờ. Tôi đón nhận một vài ánh mắt kỳ lạ nhưng tôi thấy trang bị của mình chẳng có vấn đề gì.

Vì tôi chẳng cần dùng đến chúng cho tới khi đến đích, nên tôi chỉ việc bỏ thắt lưng và xà beng vào sau ba lô và chỉ trừ cây xẻng là để ở ngoài. Tất cả những gì còn lại là chờ quần áo khô rồi thế là tôi chuẩn bị xong.

*Cốc cốc*

“Fraîche đây”

“Tôi ra liền”

“Cậu chuẩn bị xong chưa? Hẳn là có nhiều điều cậu không biết cho lần tham gia chiến dịch đầu tiên nên tôi mới tới... để... CÁI XẺNG ĐÓ LÀ SAO!”

“Cô nhìn mà không biết à? Đó là vũ khí chính của tôi đấy”

“Không không không, đó là nông cụ mà?”

“Cô không biết sao? Tùy vào cách sử dụng mà nó có thể là công cụ hay vũ khí”

“Nàààààyy, Folly! Anh tới phòng Caam một chút được không-”

Vì lý do nào đó mà cô ấy gọi cho Folly-san.

“Có chuyện gì? Cô không hét thì tôi vẫn nghe thấy mà. Cô sẽ làm phiền hàng... xóm... xẻng á?”

Fraîche-san đưa cái xẻng của tôi cho Folly-san để dẫn dắt cuộc trò chuyện theo hướng đó. Bộ nó thực sự là vũ khí kỳ lạ à?

“Hình như cái tên này tính cầm xẻng để chiến đấu đấy”

“Sao lại là xẻng chứ? Cậu không có đủ tiền để mua vũ khí thật à? Tôi có nói là cậu ở hậu phương cũng không sao mà, cái đó có hơi...”

Tôi không chắc tại sao xẻng lại bị nhận nhiều lời chỉ trích đến vậy, nhưng tôi vẫn sẽ bảo vệ nó.

“Không được sao? Xẻng có độ dài vừa phải và trọng tâm còn gần với phần đầu. Đánh, chém, đâm, anh thậm chí còn có thể dùng nó để chặn đòn. Nhìn mà xem, nếu anh mài phần đầu đúng cách, thì nó y hệt cây rìu luôn mà?! Vì ban đầu nó là nông cụ nên chẳng những cứng lại còn giá rẻ! Chẳng thứ gì tuyệt vời hơn thế này!”

“Rồi, rồi. Tôi hiểu rồi nên bình tĩnh lại đi. Nếu nó thành thứ vô dụng thì tôi đành phải để cậu trở về đấy. Cứ ghi nhớ đi”

“Vâng”

“Vậy, hiệu suất thực tế của nó thì sao? Ra vườn xem thử hoạt động của nó nào”

****

“Vậy thì, tôi lên nhé? Tôi sẽ đánh thanh kiếm của anh từ bên hông nên tôi giao cho anh đấy”

“Rõ rồi. Tôi biết cậu sẽ lao vào tôi nên tôi phải làm gì đó chứ”

“Vậy thì...”

Trong khi nói thế, tôi đảm bảo mình kiếm lại cú vung.

*Clink!*

Lúc cây xẻng đánh trúng thanh kiếm thì âm thanh va chạm lớn hơn tôi tưởng. Tôi nghĩ là anh ta đỡ được không ngờ là nó lại nặng như vậy, anh ta suýt nữa đã làm rơi vũ khí của mình rồi.

“Tsk---. Cú đó làm tay tôi tê rần luôn rồi. Nếu cậu mà đánh người cầm khiên thì có lẽ họ sẽ không thể dùng nó trong một lúc đấy” (Folly)

“Hmm-, cậu đã nói cho anh ta cách để chặn đòn từ trước nhưng cậu nghĩ sẽ ra sao nếu đánh với mũi tên?” (Fraîche)

“Chà, nếu tôi thấy nó thì tôi chỉ việc che vùng đầu đi thôi. Nó bắn vào người tôi thì cùng lắm là trúng tay hay chỉ trúng giáp mà tôi đang mặc. Mặc dù tôi nghĩ làm thế có thể gây nguy hiểm cho những người xung quanh tôi vì nó bay theo đường cong” (Caam)

“Mu- tôi hiểu được sức mạnh của nó rồi nhưng mà, cậu sử dụng nó trong thực chiến kiểu gì?” (Fraîche)

“Để xem...Nếu tôi sử dụng nó như kiếm song thủ thì liệu tôi có làm tốt vai trò tiên phong không?” (Caam)

“Chắc... là đúng. Chúng tôi sẽ nhờ cậu đóng vai trò tiên phong vậy. Thế còn áo giáp?” (Folly)

Sau khi nghĩ về nó một lúc, tôi tạm thời được chỉ định làm tiên phong.

“Ban nãy tôi đã mua vài bộ đồ xanh lá đậm và xanh chàm từ tiệm quần áo. Tôi vừa mới khâu da mềm vào phần khuỷu tay và đầu gối để bảo vệ những chỗ đó. Tôi cũng làm một bộ gi-lê luôn”

Mà khoan, tôi đã nghĩ về kiểu chiến đấu thời hiện đại khi quyết định làm thứ này, phải không nhỉ? Nếu chỉ được bảo đi mua giáp thì tôi không làm đâu nên đó là lý do tôi mới mua áo khoác ngoài màu xanh lá đậm với hiệu ứng camo và màu chàm sẫm để ẩn mình trong bóng tối.

(Trans: Khăn trùm đầu và đồ bịt mặt chỉ được thêm vào ở Light Novel thôi)

“Cậu mặc đồ kiểu đó là chết chắc đấy, biết không?” (Fraîche)

Hử? Cô ấy nói thế với vẻ tràn đầy sự tự tin.

“Chúng ta sẽ đến nơi có nhiều bụi rậm và cây cao, phải không?” (Caam)

“Đúng như cậu nói, có điều...” (Folly)

“Xin hãy chờ một chút” (Caam)

Cùng với câu nói đó, tôi lấy bộ đồ màu xanh lá đã hơi khô và mặc vào. Tôi đến chỗ bụi rậm ngoài sân của chung cư và cắt một ít lá.

[Hình ảnh・Chất lỏng có độ nhớt cao・Bao phủ lên người mình・Triển khai]

Sau khi ma thuật đó được kích hoạt, tôi lấy những cái lá mình đã cắt và gắn lên bộ đồ, khuôn mặt, và tóc để biến nó thành một bộ đồ cỏ tạm thời. Tôi đã hoàn toàn che đi bản thân và chỉ để lại một chút không gian ở miệng và mắt.

“Thấy sao nào? Nếu trốn trong bụi cây thì tôi sẽ như vầy mà phục kích kẻ địch”

“Ah-. Un” (Folly)

“Tôi không nói gì nữa đâu. Cậu thích làm gì thì làm đi” (Fraîche)

 Người đầu tiên thì có vẻ không bận tâm lắm và người kia thì có vẻ đã bỏ cuộc rồi.

Tôi sử dụng thủy ma thuật để rửa sạch khắp người vì toàn thân tôi nhớt nhợt, nên tôi lại phải đem đồ đi phơi.

“Chà, tôi chắc là từ mai mình phải hỏi anh đủ điều. Xét cho cùng thì kinh nghiệm chiến đấu của tôi là con số 0 tròn trĩnh mà”

“Được chứ, được chứ”

Sau khi nói thế, họ về phòng mình.

Hình như phong cách chiến đấu của thế giới trước của tôi không phổ biến ở thế giới này. Thay vì tung những đòn tấn công tầm xa trong khi mặc đồ khó thấy, thì họ chỉ muốn trực diện tấn công phủ đầu.

Vậy thì, nó cũng chẳng cần thiết lắm nhưng chắc tôi có thể làm vài cái bánh quy cứng để đem theo. Dù sao tôi cũng mua nguyên liệu rồi nên tôi có thể đi làm chúng.

Trước tiên, tôi trộn đường vào bội nhồi và lần lượt thêm sữa và bột mì.

Khi đã làm xong, tôi sẽ để nguội trong tủ lạnh... mà cái đó có tồn tại đâu chứ nên tôi đành để cái bát lên một xô đầy nước đá.

Sau khi nó đã nguội, tôi cán cho nó mỏng hơn và cắt thành từng miếng vuông để dễ bảo quản. Tôi đã làm nóng lò nướng ở mức 200 độ từ trước nên tôi bỏ chúng vào trong và nướng trong khoảng 10 phút. Un, khi bạn đã quen với lò nướng đá thì nó dễ đến mức không ngờ đấy.

Trong khi nướng trong lò, mùi của bột nhồi đã thu hút Celesso-san và Torene-san đến. Tôi sẽ mang cái này theo cùng vào ngày mai nên tôi chỉ cho họ ăn thử một cái thôi.

““Cứng quá!””

Họ nói vậy đấy, nhưng cái này làm theo công thức tôi còn nhớ nên các cô có phàn nàn thì cũng làm thay đổi được gì đâu. Đúng như bạn mong đợi đấy, có vẻ họ không trông mong sẽ có đợt phục vụ thứ hai.

Sau đó, tôi kiểm tra hành lý lần cuối để đảm bảo mình đã chuẩn bị xong xuôi. Tôi không mong chờ nó lắm nhưng tôi không ngủ thì sao đi được chứ nên tôi đành lên giường vào khoảng thời gian thường lệ của mình. Tôi không ngủ quên thì được rồi.

****

Vào lúc mặt trời mọc đã có ba người tụ lại gian bếp để dùng bữa ăn nhẹ rồi.

“Cậu ngủ có ngon không?”

Sau khi trò chuyện vớ va vớ vẩn như thế, chúng tôi lập tức quyết định đi đển cổng.

Trước lúc cổng mở, đã có một vài mạo hiểm giả đang tán gẫu để giết thời gian tại đó rồi. Ai nấy cũng đều mặc giáp làm từ da nào đó hay cầm loại khiên gì đó. Bởi chỉ có mỗi mình tôi cầm xẻng với mặc áo gi-lê đa năng nên đã thu hút một vài ánh nhìn nhưng tôi quyết định lờ nó đi.

Sau một lúc ngẳn ngủi, cánh cổng mở ra, vì vậy chúng tôi lên xe và hướng đển địa điểm nhiệm vụ. Trên đường, tôi sẽ chẳng có việc gì để làm trong khoảng hơn nửa ngày nên tôi quyết định tiếp tục luyện tập tưởng tượng mà đã lâu rồi mình chưa làm.

****

Những người ở thị trấn gần đó có lẽ đến sớm hơn chúng tôi bởi căn cứ có lều trại và khu vực nấu ăn đều đã được dựng xong cả rồi. Họ cho chúng tôi mượn một chiếc lều nên chúng tôi chỉ lấy ra những thứ cần thiết để thám hiểm và để phần hành lý còn lại ở đó.

“Ah-, chúng ta bỏ hành lý trong đó có sao không vậy?” (Caam)

“Những người ở đây phải thay phiên nhau trông chừng hành lý. Những mạo hiểm giả có tình đồng chí cao đến mức kỳ lạ như vậy đấy nên mặc dù vẫn có trường hợp tranh nhau chiến lợi phẩm nhưng hiếm khi có người trộm hành lý của cậu lắm. Thế nhưng, tốt hơn hết là cậu nên mang những vật có giá trị theo bên mình” (Folly)

“Đúng vậy. Tôi cũng như vậy đấy, tôi mang theo cung tên, dao găm và tiền bên mình và còn lại thì để lại đằng sau” (Fraîche)

“Khi nói đến những cuộc thám hiểm như thế này, thì cậu phải vác theo những vật nặng như nước và lương thực trong lúc đi. Cũng có những trường hợp cậu phải gác đêm nên khá là rắc rối nếu cậu không muốn được thoải mái nhất có thể” (Folly)

“Hmmm-, vậy thì chắc tôi sẽ đem theo cái áo khoác ngoài màu xanh lá đậm, vũ khí, muối, đường và tiền theo” (Caam)

“Một khi cậu đã chuẩn bị xong thì hãy lập tức bắt đầu nhé. Chúng ta sắp vào rừng nên phải luôn giữ cảnh giác đấy” (Folly)

Giọng nói của anh ta thì vẫn y như vậy nhưng lại có cảm giác căng thăng trong bầu không khí nên tôi cũng quyết định trả lời theo cách này.

““Đã rõ””

****

Sau khi đi bộ một lúc, ngay trước lối vào khu rừng, chúng tôi đã tìm thấy một đàn quái vật lớn.

“Tôi đã tận mắt xác nhận lũ quái vật rồi. Hẳn là từ giờ tôi phải nói là có rất nhiều con, nhưng trông mệt thật đấy” (Caam)

“Chúng ta có lựa chọn nào khác ngoài làm chuyện này đâu... Mắt cậu tinh đến mức không ngờ luôn đấy nhỉ?” (Fraîche)

Nếu bạn có sở thích chơi game FPS, dù có không muốn hay không thì cuối cùng cô cũng sẽ bắt đầu để ý đến phần bóng của con người và đại loại vậy trong khi bị bao quanh bởi thiên nhiên.

“Cũng có tránh được đâu chứ, phải không? Xét cho cùng thì đây cũng là một đợt bùng phát lớn không rõ nguyên nhân. Tạm thời chúng ta cứ hành động như nhóm ba người đi” (Folly)

“Hiểu rồi”

“Đã rõ”

“Umu. Vậy thì Caam, kinh nghiệm thực chiến của cậu là gì?” (Folly)

“Giả chiến với vài cậu bạn trong lớp lúc đi học, vài con Goblin và động vật hoang dã trong lúc rảnh rỗi, một con Goblin trong chuyến đi đến thị trấn của trường và tôi từng ném cát vào mắt mấy tên ngốc kiếm chuyện với mình. Chắc có nhiêu đó thôi”

Thực ra tôi có thêm một chút kinh nghiệm ngoài lề như lúc tôi thử nghiệm đạn đá nên nếu điều tệ nhất xảy ra, tôi có thể bắn lũ quái vật nhưng mà... chà, thôi thì cứ đảm bảo chúng tôi không rơi vào tình huống mà tôi phải sử dụng đến nó.

“Vậy là cậu chẳng có tí kinh nghiệm thực chiến nào cả. Tôi lấy làm tiếc khi phải yêu cầu cậu quan sát chúng tôi trước và quyết định xem cậu sẽ là tiên phong hay hậu vệ” (Folly)

“Thế này thì sao. Tôi sẽ tấn công phủ đầu bằng cung của mình trước và cứ tiếp tục bắn cung trong khi chúng hướng tới đây. Rồi, một khi cậu tham chiến thì hãy cảnh giác xung quanh bởi tôi sẽ bọc cho cậu” (Fraîche)

“Tôi thì không sao. Nhưng cậu thì thế nào, Caam?” (Folly)

Tôi suy nghĩ một chút và kết luận rằng mình sẽ không thể tự làm một cuộc tấn công bất ngờ.

“Tôi cũng không sao, tôi không thể tự mình thực hiện một cuộc tấn công bất ngờ được nhưng khi đàn Goblin bước vào phạm vi 30 bước, tôi sẽ bắt đầu ném rìu hắc diện thạch vào chúng. Sau khi chúng tiến vào gần hơn nữa, Folly-san nên di chuyển sang bên trái. Cũng vì thế, Fraîche-san, hãy tránh tấn công bên phải Folly-san nhé” (Caam)

“Hiểu rồi. Vậy thì đi thôi. Tôi sẽ giao việc kết thúc cho cô, Fraîche” (Folly)

“Rõ rồi” (Fraîche)

Cùng với câu nói đó, cô ấy xiết chặt dây cung đã kéo và bắt đầu nhắm mục tiêu. Mũi tên đầu tiên bắn trúng cổ của con Goblin đứng đằng sau con đi trước. Đúng như bạn dự đoán, chỉ có tộc Elf mới bắn chuẩn đến mức đáng khó tin như vậy.

Sau khi mũi tên thứ hai bắn chết con khác, có một con Goblin cuối cùng đã nhận ra và chúng bắt đầu truy đuổi chúng tôi. Trong lúc chúng đang chạy lên, đã có thêm một con nữa bị giết do mũi tên cắm xuyên mắt. Khi chúng bước vào phạm vi của tôi, tôi ném một vài cây rìu trước khi cầm cây xẻng mình để dưới đất lên.

Trong khi tôi đang chuẩn bị, Folly-san đã hỗ trợ tôi và đánh bại hai con trong nháy mắt. Tôi cũng quyết định vung xẻng xuống và chẻ đôi đầu con Goblin cùng với cây gậy nó dùng để phòng thủ. Gần đó, Fraîche-san đã bắn tên chết một con nữa.

Sau đó, cho chắc ăn, tôi đã cắm xẻng vào cổ những con bị tôi giết bằng rìu hắc diện thạch. Trong lúc tôi làm thế, Folly-san đã đánh bại một con khác.

“Tôi đã góp sức nhiều hơn mình mong đợi đấy” (Caam)

“Tôi tán thành! Mà cậu có chắc kinh nghiệm thực chiến của cậu có nhiêu đó thôi không?”

“Có đúng không?” (Fraîche)

“Cân nhắc đến việc cậu không do dự mà giao bên trái cho tôi, có phải cậu làm thế là vì tôi cầm kiếm bên tay phải không?” (Folly)

“Như thế cũng đúng nhưng tôi nghĩ rằng Fraîche-san sẽ dễ dàng nhắm bắn ở bên phải hơn vì ở đó có ít chỗ che chắn” (Caam)

“Phán đoán khá chính xác đấy. Chà, có lẽ chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì đâu. Giờ thì, chúng ta bắt đầu phân tách thi thể nhé” (Folly)

Sau đó, chúng tôi chỉ chạm mặt quái vật thêm vài lần.

“Giờ mà không về thì trời tối mất. Đi về thôi”

Tôi thử đề nghị điều đó vì dựa trên đồng hồ sinh học của mình, thì tôi thấy là chỉ còn một tiếng nữa là mặt trời lặn. Nếu giờ mà không nhanh chân, thì chúng tôi sẽ phải cảnh giác cao độ vì trời tối. Ít nhất tôi muốn tránh điều đó.

Trong khi nhìn về hướng mặt trời lặn, Fraîche-san nói,

“Chắc là cậu nói đúng. Nếu giờ chúng ta không trở về thì đúng là trời sẽ tối”

“Quyết định vậy đi. Đi về thôi”

Chúng tôi tán thành quyết định đi về.

Lúc về đến nơi cắm trại thì nơi đó còn sống động hơn so với hồi sáng.

Phụ nữ thì chạy quanh chỗ làm bếp.

Những quầy hàng bán thực phẩm bảo quản.

Những tấm bảng viết rằng “Bảo trì vũ khí và áo giáp”.

Và những cô gái đẹp có vẻ không hợp với cảnh sắc nơi đây.

Tôi có thể hiểu đây là một nơi tương đối an toàn nhưng kinh doanh ở đây liệu có ổn không? Chà, tôi chẳng thấy bất kỳ quầy hàng nào bán rau củ và hoa quả nên mang theo chúng quả là quyết định sáng suốt của tôi.

Có một Onee-san xinh đẹp bắt đầu chào mời tôi nhưng tôi lịch sự từ chối. Sau khi làm thế, cô ấy bắt đầu chào mời tất cả những người đàn ông mà cô ấy đi qua. Un, bệnh tật đúng là đáng sợ mà...

Khi chúng tôi về đến lều, tôi kiểm tra xem liệu hành lý mình có mất thứ gì không. Đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu nào cả.

“Vậy thì, hãy thảo luận kế hoạch cho ngày mai nào. Theo ý kiến của mình, tôi nghĩ tốt hơn hết ngày mai chúng ta cũng đi cùng đường. Hai người thì sao?” (Folly)

“Tôi thì thấy không có vấn đề gì. Còn cậu thì sao, Caam?” (Fraîche)

“Tôi không chắc cho lắm, đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện như thế này nên đành giao cho mọi người vậy” (Caam)

“Umu. Vậy ngày mai hãy thử đi sâu vào rừng xem. Sáng mai chúng ta lên đường để có nhiều thời gian. Quyết định thế đi, mọi người có thể tự do làm những gì mình muốn cho tới khi đó” (Folly)

“Hiểu rồi” (Fraîche)

“Đã rõ” (Caam)

Vì đã đến giờ ăn tối, tôi lấy đồ dùng của mình và xếp hàng tại khu vực phân phối khẩu phần ăn. Họ có một ít súp thịt khô và bánh mì đen cũ.

Súp thịt khô chỉ có vị muối của thịt khô và chẳng có gì khác. Y hệt như hôm qua tôi nói, món ăn thực sự chỉ làm từ thịt khô cắt lát. Ít ra, tôi có thể cho bắp cải vào món này. Dường như mang theo thứ đó đi cùng cũng là quyết định sáng suốt.

Về phần hương vị thì... Chẳng khác gì chuyện mà bạn mong đợi từ thịt khô mặn trong nước nóng. Tôi cạn lời với nó luôn rồi. Nếu người làm phóng sự về ẩm thực trên TV mà ăn món này thì có lẽ họ sẽ rút ra thêm vài lời bình luận nhưng đây là giới hạn mà vị giác của tôi có thể truyền đạt.

“Muối tự nhiên và thịt hơi cứng rất phù hợp để nấu súp. Gì cơ? Cậu nói đó chỉ là hương vị của nguyên liệu thôi sao? Cậu có thể xác định hương vị của nguyên liệu sao?”

Tôi có thể nói như thế đấy nhưng mà... liệu có ổn không?

Chà, tôi đành lấy bắp cải mà mình mang theo, cắt nhỏ ra và cho vào súp. Về phần bánh mì đen thì tôi nhúng qua súp trước khi ăn. Un, mặn chát.

Sau bữa tối, tôi ra ngoài lều và tạo ra một quả cầu nước. Tôi bỏ cây xẻng và con rựa vào trong và nhẹ nhàng rửa sạch vết máu. Trong lúc tôi đang dùng khăn lau chùi thì có người gọi tôi.

“Thứ lỗi. Tôi cũng muốn rửa sạch vũ khí của mình, liệu có được không?”

“Eh? Ừm, tôi cũng không bận tâm lắm”

“Cảm ơn cậu nhiều”

Sau khi nói thế, anh ta nhúng vũ khí vào nước để rửa sạch vết máu. Nhắc mới nhớ, ở khu vực này chẳng có lấy một cái ao hay con sông nào. Nước họ dùng để nấu ăn có lẽ lấy từ những cái thùng chúng tôi mang theo. Trong khi tôi đang nghĩ về điều đó, thì đã có một hàng dài xếp trước mặt tôi từ lúc nào không hay nên tôi bắt đầu thấy lo rồi.

Quả cầu nước hơi to hơn so với bình thường nên tôi có thể cho ba món vũ khí vào đó để làm việc này hiệu quả hơn. Một khi nước chuyển thành màu đỏ, tôi chỉ việc quăng nó vào khu vực không người. Tôi không biết lý do là gì nhưng mỗi lần tôi làm thế thì họ đều ngạc nhiên.

Người đầu tiên tính trả tiền cho tôi nhưng tôi từ chối. Nhìn mọi người tập trung xung quanh và nhúng vũ khí của họ vào quả cầu nước cũng thú vị ra phết.

[Kỹ năng・Công kích hệ・Thủy: 3] đã học.

Hmm-, tôi chẳng có làm gì đặc biệt cả nên sao nó lại lên cấp nhỉ? Chà, kệ đi.

Khi Folly-san tới đầu hàng, anh ta cuối cùng đã nhận ra tôi.

“Thì ra cậu là nguyên do của cái hàng này”

Có vẻ anh ta có hơi ngạc nhiên vì không ngờ rằng lại nhìn thấy tôi ở đó vận hành quả cầu nước khi đến lượt anh ta.

“Có người đang tạo ra cầu nước để rửa vũ khí miễn phí. Hơn thế nữa, khi nước bẩn, cậu ta chỉ việc ném đi mà không hề tiếc nuối. Cũng vì thế mà, “Woah! Cậu ta là một pháp sư tuyệt vời nhỉ?”, cái đề tài đó cứ nổ ra, cậu biết không?”

Sau khi rửa sạch vết máu, anh ta ngồi kế tôi và dùng vải lau chủi thanh kiếm trong khi nói thế.

“Oh-, cái loại tin đồn đó đã được đồn đi rồi à?”

“Trong khu vực này chẳng hề có lấy một nguồn nước, nên mọi người đều nghĩ rằng có lẽ họ không còn lựa chọn nào khác ngoài lau sạch vết máu bằng miếng vải. Đó là lý do lời đồn lại lan nhanh đến vậy đấy”

Lúc này, anh ta ngâm miếng vải trong dầu và bắt đầu dùng nó lau kiếm. Chắc là thanh kiếm sẽ lập tức bị rỉ sét nếu anh ta không làm như thế.

“Tôi sẽ không thể ngừng làm việc này tới khi chúng ta về nhà nhỉ?” (Caam)

“Có lẽ đúng. Mọi việc đều diễn ra khá suôn sẻ nên chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi” (Folly)

“Tôi cũng nghĩ vậy. Chà, tôi chỉ việc ngồi đây trong khi duy trì quả cầu nước này thôi nên cũng tương đối dễ dàng với tôi. Câu hỏi duy nhất hiện giờ là nhiệm vụ chinh phạt sẽ tốn bao lâu”

“Chúng ta không biết nguyên nhân thì nhiệm vụ này vẫn chưa kết thúc được. Chà, hãy coi chừng đừng cố gắng quá sức nhé” (Folly)

“Cơ mà, có bạo động thì chuyện này sẽ đột ngột dừng lại nhỉ?” (Caam)

Tôi chỉ tính nói thế làm trò đùa trong khi cười nhưng mà.

“Phải. Họ hẳn là đã bắt đầu nghĩ rằng cậu cung cấp nước miễn phí để rửa vũ khí rồi. Cậu thật sai lầm khi không yêu cầu bất kỳ khoản phí nào. Tôi dám chắc ngày mai mà cậu đòi tiền thì sẽ có lời phàn nàn xuất hiện đấy”

“Tôi cũng nghĩ vậy-“

Chà, chắc là không sao đâu vì tôi chỉ cần giữ cho quả cầu nước này lơ lửng trong khi ngồi đây. Tôi nghĩ mình có thể thấy biết ơn vì chí ít, điều đó không gây tổn hại gì đến tôi cả.

“Mà dù sao thì, cậu sắp cạn kiệt ma lực rồi nhỉ? Có thấy mệt mỏi không?”

“Un, cũng chẳng cảm thấy gì khác biệt cả”

Cái này thì nhằm nhò gì so với hồi tôi giúp thu hoạch hay hồi tôi cày những cánh đồng đâu.

“Nếu là vậy thì không phải pháp sư hợp với cậu hơn sao? Với kỹ năng đó, tôi nghĩ cậu có thể tìm được công việc tốt hơn ở bất cứ nơi đâu, dù là làm việc cho quý tộc ở những quận thượng lưu hay thậm chí là giáo viên, giáo viên dạy ma thuật cho con cháu của quý tộc và người giàu trong những thị trấn lớn hơn”

Ở thị trấn đó có quý tộc ư?

“Anh nói cũng có lý, có điều, mặc dù có thể sử dụng ma thuật, nhưng tôi lại không biết cách ứng xử trong những tình huống như vậy. Cứ nghĩ đến việc mình có thể xúc phạm đến ai đó đã làm tôi thấy rùng mình rồi. Nếu là như vậy, tôi nghĩ tốt hơn là mình cứ vung xẻng nơi tiền tuyến... Ah, kia là người cuối hàng rồi”

Sau khi nói thế, tôi ném quả cầu nước vào khu vực không có lều trại.

“Và hơn nữa, như đã nói từ trước, tôi không nghĩ mình hợp với nghề giáo viên. Vậy thì, tôi trở về lều đây”

Tôi cũng sẽ không đóng vai trò pháp sư ở hậu tuyến vì tôi e là mình sẽ bắn nhầm vào đồng đội.

“Mình tính nhờ cậu ta trở thành pháp sư của bọn mình, nhưng cậu ta đã khéo léo từ chối rồi...”

Hình như Folly-san đang lẩm bẩm gì đó ở đằng sau tôi nhưng tôi không nghe thấy được.

“Vậy thì, hãy xem lại kế hoạch cho ngày mai của chúng ta nào. Như đã nói khi nãy, tôi nghĩ chúng ta nên đi cùng một đường để có thể tiến xa hơn” (Folly)

“Anh biết là tôi không thấy có vấn đề gì rồi mà” (Caam)

“Tôi cũng không phiền” (Fraîche)

Nè, đừng có kết thúc cuộc thảo luận như thế chứ. Rồi sau đó chúng ta sẽ làm gì? Liệu thế này có thật sự ổn không?

“Ah, tôi có nướng vài cái bánh không dễ bị hỏng đây. Có muốn ăn thử không?” (Caam)

Tôi không thể chịu được sự im lặng nên tôi tìm mấy cái bánh quy cứng trong ba lô và đưa cho họ.

“Hou...”

“Thì ra là vậy. Hay thật, tôi đang tự hỏi có phải giữa đêm hôm qua cậu đã làm gì không. Cậu chỉ việc ngủ sớm cho hôm nay thì tốt hơn đấy! Chậc! ... Cho tôi vài cái đi...”

Cùng với câu nói đó, cô ấy lấy vài cái.

Gì đây? Cô nàng Dark Elf này đúng là thú vị ra trò.

““Cứng quá””

“Nó khá cứng nhỉ? Hôm qua Celesso-san và Torene-san cũng có phản ứng tương tự khi tôi cho họ ăn thử”

Có vẻ như tôi cần có gì đó để bắt đầu cuộc trò chuyện. Thực ra tôi nghĩ rằng Folly-san sẽ có thể dễ dàng nhai nó nên tôi chỉ cứ khăng khăng tin rằng Anh ta chỉ nói thế vì nó cứng hơn anh ta nghĩ.

Chà, kệ đi, sau đó, tôi lên giường ngủ sớm hơn những người khác.