Nướng bánh là một công việc rất khó khăn.
Sáu ngày một tuần, ăn vội bữa sáng ở trại trẻ mồ côi, rồi tới làm việc tại tiệm bánh Hansel cách đó ba phút đi bộ.
Tôi đi ngang qua một đứa trẻ vừa đi giao báo về.
Nhưng dù thế nào thì, đây vẫn là sáng sớm.
“Ngủ thêm chút nữa cũng được mà.”
Tôi đã yêu cầu Laura ở lại rồi, nhưng cô ấy vẫn cứ ngoan cố đi theo.
Đầu tiên là, đốt lò.
Kiểm tra tình trạng của lò, khi bắt đầu ấm lên, nướng bột đã chuẩn bị để qua đêm từ tối hôm trước.
Nói đơn giản thì, tôi phải nướng cả trăm ổ bánh mì các loại.
Lò nướng rất nóng làm tôi mồ hôi nhễ nhại.
Còn Laura thì đi lau sàn nhà.
Sử dụng một miếng vải ẩm để tránh bụi.
Lúc mới đầu cô ấy dự định đi quét dọn bên ngoài mặt tiền cửa hàng, nhưng tôi đã ngăn lại vì để cô ấy ở ngoài một mình khiến lòng tôi lo lắng.
Hương thơm của bánh mì tràn ngập khắp cửa hàng trước buổi trưa.
Đó cũng là lúc mở cửa tiệm bánh.
Khoảng tới gần trưa, những công nhân làm việc quanh chỗ này sẽ tới để ăn trưa.
Cửa hàng nhỏ chen chúc khách hàng, bánh ngọt với bánh kẹp bán rất chạy.
Theo lời của chủ tiệm thì, sự đa dạng trong các loại bánh ngọt những năm gần đây đã tăng lên đáng kể, nhờ có đường và cacao thu được từ các thuộc địa.
Khi làn người bắt đầu lắng xuống vào buổi chiều, công việc chuẩn bị cho ngày kế tiếp lại bắt đầu.
Lấy tay nhào miếng bột lớn trên bàn.
Thành thực mà nói thì, bàn tay trẻ con làm mấy chuyện này khá tốt.
Chắc chắn chủ tiệm cùng căn bệnh đau lưng kia sẽ rất khó làm công việc này rồi.
Lượng bột mì, đường, bơ, sô-cô-la cùng những loại thành phần khác trong kho cũng cần phải tính toán, và sau khi làm xong các đơn hàng bán cho các nhà buôn trung gian, giờ buổi tối bận rộn lại tiếp tục.
Giải quyết xong mọi việc, dọn dẹp sạch sẽ xong thì cũng sẽ là lúc tiệm bánh chuẩn bị đóng cửa, cùng với câu “Cảm ơn đã chăm chỉ nhé.”
Tôi thấy làm việc ở chỗ này khá bận rộn, nhưng so với những tiệm bánh khác trong khu phố, tiệm bánh Hansel này vẫn chỉ là một tiệm bánh nhỏ.
Tiền lương không cao lắm, nhưng vẫn đủ cho một đứa nhỏ như tôi.
Cơ mà, tôi muốn Laura ngừng đưa hết toàn bộ số tiền cô làm được cho tôi.
“Cậu tự giữ lấy tiền của mình cũng được mà.”
Tôi nói,
“Erwin cứ dùng đi.”
Cô đáp lại như vậy.
Sao mà tôi tiêu được cơ chứ.
Đây là bóc lột đấy.
Lúc ban đầu Laura rất nhút nhát, nhưng dần dần cũng đã có thể giám sát được cửa hàng.
Giờ cô đã trở thành “Cô gái mời hàng” nhờ vào vẻ ngoài ưa nhìn trời phú của mình.
Chủ tiệm cũng nói doanh thu của tiệm bánh đã tăng lên.
Mà, với cá nhân tôi thì, tôi không muốn đùn đẩy Laura quá nhiều.
Tay nghề của chủ tiệm rất tốt.
Còn tôi chỉ nhào bột với nướng bánh theo chỉ dẫn của ông thôi, nhưng ăn thì cũng khá ổn.
Thực ra cũng có chút tiếng tốt đối với mấy khách quen.
Theo quan điểm của tôi, tiệm bánh này có rất nhiều tiềm năng.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage