…Quả nhiên là Liz-san. Gặp nhau nhanh hơn tôi nghĩ.
Đôi mắt xanh ngọc lục bảo vẫn tỏa sáng như mọi khi.
Và ở đằng sau là các anh.
Duke-sama, chẳng hiểu sao có cảm giác trưởng thành hơn nhỉ.
Ngài ấy dần trở thành mẫu người tôi thích rồi.
Từ giờ ngài ấy sẽ không còn nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng như thế nữa nhỉ.
“Alicia-chan? Có chuyện gì thế?”
Lâu lắm chưa bị gọi kiểu đó.
Tại chỉ có mỗi Liz-san gọi tôi kiểu đó thôi.
“Tại sao cậu lại run rẩy thế?”
Liz-san hỏi một người trong đám các vị tiểu thư.
“Alicia-sama…”
Tôi khẽ lườm cô tiểu thư vừa định mở miệng nói.
Rồi tiểu thư kia lập tức ngậm miệng.
Nhắc đến nữ phản diện thì thường tạo áp lực bằng cách lườm.
Vì mỗi ngày tôi đều luyện tập cách lườm nên nhất định lườm giỏi hơn ai hết.
Hơn nữa do thiết lập là một tiểu thư phản diện, nên tôi có thể sử dụng đôi mắt xếch như mắt mèo này cho việc lườm.
Nếu trong học viện mà có cuộc thi lườm thì chắc chắn tôi sẽ giành được chiến thắng đó.
“Alicia đã làm gì thế?”
Anh Albert lại gần chỗ tôi.
…Tôi muốn để lại ấn tượng trước mặt mọi người ở đây rằng tôi là nữ phản diện.
Nhưng tôi vẫn chưa làm gì đám tiểu thư kia mà nhỉ.
Mấy cô gái đó tự dưng sợ hãi đó chứ.
“Alicia-sama đã nói với chúng tôi những lời khiếm nhã…”
Trong đám mấy cô tiểu thư đó, có một tiểu thư nói như thể đang muốn nịnh nọt anh Albert.
Ái chà, đó là những lời khiếm nhã sao. Tôi đã không hề biết đó.
Mấy cô gái đó đúng là tiểu thư nhỉ. Họ chưa bao giờ nghe thấy hay bị nói những lời như vậy.
Mà tôi cũng là một tiểu thư của gia đình có địa vị khá cao đó.
“Alicia, em đã nói những lời khiếm nhã với họ à?”
Anh Albert có chút nhăn mày rồi nói.
Tôi đã nói thế à?
Đến tôi cũng không rõ nữa.
“Em đã nói ồn ào quá.”
“Tại sao em lại nói vậy?”
Liz-san nói chen ngang.
…Tôi đang nói chuyện với anh Albert cơ mà.
Tại sao Liz-san lại nhảy vào chứ.
“Chỉ là mấy cô gái đó tự bị tổn thương đó chứ”
Tôi vừa lườm Liz-san vừa nói.
“Alicia-chan sẽ đau khổ nếu bị nói những điều làm trái tim tổn thương đúng không? Làm vậy với người khác là không được đâu”
Liz-san mỉm cười với tôi.
Làm ơn ngưng ngay cái nụ cười cũ rích đó đi.
Đúng là không chịu được mà.
“Mới lần đầu gặp, chưa biết tôi là người như nào mà đã tới bắt chuyện là mấy cô gái đó ấy chứ”
Tuy tôi thấp hơn Liz-san, nhưng tôi lại nói với ánh mắt coi thường cô ấy.
“Không phải trách nhiệm thuộc về mấy cô gái đó sao?”
Chắc Liz-san không nghĩ tôi lại nói kiểu đó đúng không. Cô ấy cứ sững sờ nhìn tôi.
Bất ngờ nhỉ.
Nếu cứ giữ phong độ như này thì tôi có thể trở thành nữ phản diện hoàn hảo.
Tôi liếc nhìn về phía Gill.
Gill dùng hết sức lườm Liz-san và đám tiểu thư đến mức đông cứng.
Một ánh mắt thật lạnh lùng… Giỏi lắm Gill.
“Alicia, sao thế?”
Anh Albert nhòm tôi với vẻ lo lắng.
Ấy, sao tôi lại bị mọi người lo lắng vậy.
“Có khi nào Alicia-chan đang bị sốt không”
Liz-san nói như thể vừa mới nhớ ra gì đó.
Cô đang nói cái gì vậy?
Cô ta bị dở hơi à?
Liz-san định chạm vào tôi.
Tiếng ‘bốp’ vang lên, tôi đánh vào tay Liz-san.
Tất nhiên đây không phải do vô thức mà là tôi cố ý đánh đó.
Tại cô ta đối xử với tôi như người bệnh.
“Đừng có chạm vào tôi”
Tôi lườm Liz-san rồi nói.
Lườm Liz-san, đánh và không dùng kính ngữ với người hơn tuổi, tất cả đều làm tăng điểm cho nữ phản diện nhỉ?
Tuyệt vời. Tâm trạng thoải mái quá.
“Gill, đi thôi”
Tôi nói với Gill rồi rời khỏi đó.
Tôi cảm nhận được ánh nhìn của mọi người sau lưng, nhưng không hề ngoảnh lại mà cứ thế bước đi.