Tôi sẽ trở thành nữ phản diện lưu danh lịch sử

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1519

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1179

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 5

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Web Novel (Novel Vol 1) - Chương 77

“Gill”

Tôi nhìn thấy Gill đang đi trên hành lang và khẽ gọi.

Em ấy đang phát ra hào quang không cho ai lại gần. Không ai tưởng tượng được đó lại là một cậu bé 9 tuổi đâu.

“Alicia!”

Gill nhận ra tôi ngay và chạy về phía tôi.

Cậu bé thở phào nhẹ nhõm và nhìn tôi.

Mới lúc nãy trông em ấy không có vẻ gì là lo lắng cho tôi vậy mà…

Hay em ấy chỉ đang giấu cảm xúc đi nhỉ.

“Chị có sao không?”

“Ừa, chị không sao”

“Người lúc nãy là ai?”

Gill hỏi tôi với vẻ mặt đáng sợ.

“Duke-sama từ gia đình Seeker đó”

“Con trai quốc vương bệ hạ?”

“Đúng rồi”

Gill xoa xoa cằm và cúi đầu.

Tôi muốn nói nếu cứ nhăn mày như vậy thì sẽ biến thành khuôn mặt đó mất, nhưng một khi Gill đã suy nghĩ gì đó với vẻ mặt này thì có gọi thì em ấy cũng không nghe thấy.

“Duke đã làm gì Alicia?”

“Ngài ấy đã hôn lên cái vòng cổ tặng chị lần trước”

“Hả? Có khi nào kim cương đó là do Duke, con trai quốc vương bệ hạ tặng chị sao?”

“Đúng rồi”

Gill trợn tròn mắt, nhìn viên kim cương đang tỏa sáng lấp lánh trước ngực tôi.

Đúng là kinh ngạc khi được con trai quốc vương bệ hạ tặng cho cái vòng cổ nhỉ.

Lúc tôi được nhận cũng đã sững sờ đó.

“Từ trước đến giờ chưa làm gì là do Alicia vẫn còn nhỏ à…”

Gill lẩm bẩm cái gì đó, nhưng tôi không nghe được ẻm đang nói gì.

Duke-sama trước giờ là kiểu nhân vật như vậy à.

Tôi nghe đồn ngài ấy lạnh lùng với các cô gái. Nhưng tôi không thể tin được mấy lời đồn kiểu đó.

Tuy nhiên, trong game ngài ấy chỉ dịu dàng với mỗi nữ chính Liz-san thôi nhỉ.

…Đối tượng đó lại hướng về tôi rồi nhỉ? Rốt cuộc Duke-sama thích tôi ở điểm nào chứ.

Nhưng chắc tôi vẫn còn đang ở vị trí em gái nhỉ.

Thích thì cũng có nhiểu kiểu thích.

“Alicia, nhìn đằng kia đi”

Ánh mắt Gill hướng về sân trong.

Tôi cũng nhìn về phía sân trong.

Ah, Liz-san kìa.

Và còn… giáo viên của ngôi trường này à.

Mái tóc trắng, đeo kính, hơi mập, cảm giác đúng kiểu giáo sư.

Đó là luận văn do Liz-san viết?

Tôi cũng muốn đọc. Cô ấy viết luận văn như nào nhỉ.

Mà chủ đề là gì vậy ta?

Có vẻ chỉ có cách tóm vị giáo viên hơi mập đó và bắt giao nộp thôi nhỉ.

“Gill”

“Em biết rồi”

Chúng tôi xác nhận việc Liz-san rời đi và đi ra sân trong.

Liệu vị giáo viên đó có dễ dàng giao bài luận văn cho tôi không nhỉ.

Tôi chậm rãi tiến lại gần ông ấy.

Giáo viên đó nhận ra ngay tiếng bước chân của chúng tôi và ngoảnh lại.

“Ah, em là Alicia và Gill nhỉ”

Nói xong ông ấy mỉm cười.

Họ đã cho toàn bộ giáo viên trường này biết thông tin chúng tôi rồi sao. Nếu vậy thì nói chuyện sẽ nhanh hơn.

“Ta tên là John. Mong được giúp đỡ”

Đúng là một người có bầu không khí êm dịu.

“Đây”

Nói xong, thầy John mỉm cười và nhanh chóng đưa bài luận văn của Liz-san cho tôi.

Tôi vẫn chưa nói gì mà, tại sao ổng biết tôi muốn bài luận văn cơ chứ.

“Em cảm ơn”

Tôi nói xong liền nhận lấy bài luận văn của Liz-san từ thầy John, đang định rời khỏi đó thì nghe thấy giọng nói dịu dàng ôn hậu.

“Chào mừng em đến với học viện này”

Thầy John nói với chúng tôi với một nụ cười ấm áp.