Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến Ngày hội trường.
Việc chuẩn bị cho vở kịch của lớp đã bước vào giai đoạn cuối. Tất cả diễn viên đều đã thuộc làu thoại, và cũng đã tập dượt toàn bộ nhiều lần. Đạo cụ lớn nhỏ, trang phục cũng gần như đã hoàn tất.
Việc kịch có gây cười được không, hay có nhiều khán giả đến xem không thì phải đợi đến khi chính thức công diễn mới biết, nhưng công tác chuẩn bị cho vở kịch thì diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Thế nhưng, vào thứ Sáu, đúng một ngày trước Ngày hội trường… chuyện đã xảy ra.
Khi tôi đến trường và đang đi trên hành lang, tôi chợt để ý thấy một nam sinh đi đằng trước. Chân phải của cậu ta bị bó bột, hai nách kẹp nạng để đi. Uầy… gãy xương ư…? Trông khó đi quá… Ban đầu tôi còn ngớ người nghĩ vẩn vơ, nhưng nhìn kỹ lại, tôi nhận ra bóng lưng đó là một người quen.
“Ơ… Ho… Hosokawa ư?”
Tôi không khỏi thốt lên thành tiếng.
Cậu nam sinh đang chống nạng ấy, chính là Hosokawa, bạn cùng lớp với tôi.
Nghe thấy tiếng tôi, Hosokawa đang đi đằng trước liền quay đầu lại.
“…………”
Cậu ấy nhìn tôi, vẻ mặt đầy bối rối.
“Chân cậu…”
Bình thường tôi và Hosokawa chỉ nói vài câu trong lúc tập luyện, thêm vào chuyện lần trước tôi đã "dắt" Koigasaki đi, khiến tôi cảm thấy khá ngượng khi nói chuyện với cậu ấy. Thế nhưng, lúc này không phải là lúc để bận tâm mấy chuyện đó.
“Hôm qua câu lạc bộ có chút chuyện…”
Hosokawa cúi đầu lẩm bẩm. Câu lạc bộ… À, nhớ rồi, cậu ấy là thành viên đội bóng đá mà.
“Ơ… thậ… thật ư…? Bị gãy à?”
“Ừm…”
Gãy xương ư…? Vậy thì đóng kịch… không phải là không thể sao?
“Vậy vở kịch thì sao đây…?”
“…Chắc là không được rồi…”
Nghe tôi hỏi, Hosokawa cúi gằm mặt ngượng ngùng đáp lời.
“Ơ…?”
Hosokawa đóng Hoàng tử, mà không thể diễn nữa ư…?
Không có Hoàng tử thì vở Bạch Tuyết làm sao mà công diễn được.
Giờ phải làm sao đây? Tìm người đóng thế ư? Nhưng mà, mai đã đến ngày công diễn rồi. Dù có tìm người thay thế thì liệu có ai có thể thuộc hết lời thoại chỉ trong một ngày không?
“Dù tôi rất không muốn đóng kịch… nhưng tôi tuyệt đối không phải vì không muốn diễn mà cố tình làm mình bị thương đâu…”
Trong lúc tôi đang bàng hoàng, đứng sững lại thì Hosokawa ngượng nghịu nói ra câu đó. Mà tôi thì có nghi ngờ điều này đâu chứ…
“Hosokawa ư?”
Hosokawa vừa bước vào lớp, các nam sinh trong lớp liền ngạc nhiên kêu toáng lên khi nhìn thấy cậu ấy.
Mọi ánh mắt trong lớp lập tức đổ dồn về phía Hosokawa.
“Chân cậu…!”
Hosokawa giải thích nguyên nhân cho các bạn cùng lớp đang ngỡ ngàng.
“Thật vậy sao…?”
Cả lớp bắt đầu xôn xao.
“Hoàng tử thì sao đây?”
“Đã đến ngày cận kề rồi… không ổn chút nào nhỉ?”
Cả phòng học tràn ngập bầu không khí lo lắng.
Giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng kết thúc buổi sinh hoạt lớp sáng, rồi triệu tập một cuộc họp khẩn cấp.
Lớp trưởng Hasegawa đứng lên bục giảng.
“Tôi nghĩ mọi người đều đã biết, bạn Hosokawa đóng vai Hoàng tử không thể diễn được nữa rồi… Trong số những người chưa có vai diễn, có ai muốn đóng vai Hoàng tử không ạ?…”
Hasegawa vẫn giữ thái độ bình tĩnh, hỏi cả lớp.
“Không làm được đâu nhỉ? Làm sao mà thuộc hết lời thoại trong một ngày được!”
“Có ai nhớ được không?”
Mọi người trong lớp chỉ nói vậy thôi chứ đúng như dự đoán… không một ai dám xung phong đóng vai Hoàng tử cả.
“Không có ai… đúng không?”
Hasegawa vẫn bình tĩnh nói.
Không không, thế này thì không được rồi! Kiểu gì cũng phải có người nhận chứ, Hasegawa cậu đang nói cái gì vậy…”
“Vậy thì, tôi sẽ diễn.”
“!”
Câu nói tiếp theo của Hasegawa khiến cả lớp chấn động. Dĩ nhiên, ngay cả tôi cũng phải nghi ngờ tai mình. Hasegawa, sẽ đóng Hoàng tử ư…?
“Không ai có ý kiến gì sao?”
Cả lớp chìm vào một tràng xôn xao, nhưng không một ai lên tiếng.
“Vậy thì, cuộc thảo luận kết thúc tại đây.”
Hasegawa không hề thay đổi sắc mặt từ đầu đến cuối, lặng lẽ kết thúc cuộc họp khẩn cấp.
Sao lại thế này… Không ngờ Hasegawa lại tự nguyện đóng vai Hoàng tử… Mà cứ thế mà chốt hạ luôn rồi…! Tôi đóng Bạch Tuyết, Hasegawa đóng Hoàng tử ư…?
Ngày hội trường ngày mai, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì đây…!