Ngày hôm sau là ngày nghỉ bù của lễ hội trường.
Tôi chẳng muốn ra ngoài, mà cũng không có hứng thú chơi game gì, cả ngày cứ thế nằm ườn trên giường. Suốt cả ngày hôm đó, cảnh Hasegawa Midori từ chối tôi và cảnh Koigasaki Momo ôm chặt lấy tôi cứ thế thay phiên nhau hiện lên trong đầu không biết bao nhiêu lần. Tôi vùi mặt vào gối, chìm đắm trong suy nghĩ.
“Người ta khó khăn lắm mới bỏ một ngày nghỉ quý báu ra xem… mà hóa ra lại không phải Bạch Tuyết BL… đồ Naoki ngốc nghếch dối trá! Trả lại cho Akari tâm trạng hớn hở của tôi đi——!… Ơ… Na… Naoki…………?”
Akari tự tiện xông vào phòng tôi la lối om sòm. Mà nói mới nhớ, hình như hôm qua con bé cũng làm ầm ĩ chuyện gì đó, nhưng lúc ấy đầu óc tôi chỉ toàn chuyện Hasegawa Midori và Yamamoto-san, chẳng nghe lọt tai Akari nói gì. Còn hôm nay thì lại đầy ắp những chuyện khác, cũng hoàn toàn không để tâm đến lời con bé.
“Mẹ… mẹ ơi——! Naoki nó cuối cùng cũng… mắc bệnh tâm lý rồi! Là người bị tâm thần, bị tâm thần đó! Nó chẳng phản ứng gì cả, ánh mắt cứ như vừa bị cưỡng bức vậy——!”
Akari hình như nói với mẹ những lời kinh khủng lắm, nhưng đến cả những chuyện này tôi cũng chẳng còn tâm trí để ngăn cản nữa.
“Cưỡng… cưỡng gì cơ? Akari con học mấy lời đó từ đâu ra vậy hả!”
Suốt cả ngày hôm đó, cả Koigasaki Momo lẫn Hasegawa Midori đều không liên lạc gì. Đương nhiên, tôi cũng chẳng liên lạc với họ.
*
Ngày hôm sau.
Tôi gần như thức trắng để đón bình minh, lòng nặng trĩu chuẩn bị… rồi đến trường.
Hasegawa Midori… và cả Koigasaki Momo… rốt cuộc tôi nên dùng vẻ mặt nào để gặp họ đây? Nếu được thì tôi thật sự không muốn gặp mặt, nhưng vì là bạn cùng lớp, có muốn tránh cũng không được.
Tôi cứ thế nghĩ ngợi vẩn vơ trên đường đi học, chẳng mấy chốc đã đến được lớp học.
Tôi với tâm trạng phức tạp mở cửa lớp, vừa bước vào trong thì…
“Ối ~ Kashiwada!”
“Hôm kìa vất vả rồi nha~!”
“…Hả?”
Các bạn học đang tụ tập gần bục giảng trò chuyện, vừa nhìn thấy mặt tôi đã lên tiếng gọi. Đó là nhóm các bạn năng động trong lớp, những người mà trước lễ hội trường tôi gần như chưa bao giờ trò chuyện, thế nên việc họ bắt chuyện khiến tôi khá ngạc nhiên.
“Ơ, ơ ơ…”
Tôi ngập ngừng đáp lời họ.
“Vở kịch của lớp mình được đánh giá tốt ngoài mong đợi đó!”
“Dù sao thì Kashiwada mặc đồ nữ trông cũng hài hước thật mà~!”
Hai nam sinh lên tiếng nhắc đến vở kịch lễ hội trường hôm kìa.
“Hả? Thật… thật vậy sao…?”
“Tại vì Kashiwada mặc đồ nữ buồn cười hết sức!”
Một cô bạn ăn mặc khá nổi bật trong số đó (tất nhiên là tôi chưa từng nói chuyện với cô ấy trước đây) cũng cười và nói như vậy.
“Hả? À… á ha ha ha…”
Dù hơi hoang mang, nhưng tôi cũng hùa theo họ mà cười.
Kể từ khi nhập học đến giờ, hình như đây là lần đầu tiên tôi được những người bạn cùng lớp không mấy thân thiết chào hỏi thân thiện như vậy.
Nói thật… tôi thấy vui lắm. Trước lễ hội trường, hầu hết các bạn cùng lớp đều chẳng hề nhận ra sự tồn tại của tôi, một người mờ nhạt như tôi mà lại có ngày được người ta bắt chuyện như thế này…
Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến tôi thấy diễn vai Bạch Tuyết thật sự là quá tốt rồi. Bộ dạng mất mặt mà mình đã phô ra trước mặt mọi người cuối cùng cũng có kết quả.
Trong chốc lát, tôi quên bẵng đi cảm giác u sầu, đúng lúc tôi đang mang tâm trạng vui vẻ định bước về chỗ ngồi thì——
“Kashiwada.”
Chuyện bất ngờ ập đến.
Giọng nói quen thuộc khiến tôi ngạc nhiên quay đầu lại… hiện ra trước mắt là bóng dáng quen thuộc của Hasegawa Midori.
Chẳng biết có phải là ảo giác của tôi không, ánh mắt của Hasegawa Midori pha lẫn chút u buồn, cô ấy nhìn tôi rồi bước về phía tôi.
Tại sao…? Tại sao sau khi mọi chuyện đã xảy ra… cậu vẫn có thể gọi tên tôi như vậy chứ?
Giờ đây tôi chỉ cần nhìn thấy mặt Hasegawa Midori thôi cũng thấy khó chịu rồi.
“Ha… Hasegawa… chào buổi sáng.”
Tôi gượng gạo nặn ra nụ cười chào Hasegawa Midori, rồi như thể đang trốn tránh, bước nhanh về phía chỗ ngồi của mình. Hasegawa Midori có lẽ còn muốn nói gì đó… nhưng giờ đây tôi chẳng muốn nói gì cả.
“Chào, Kashiwada.”
Về đến chỗ ngồi, Kiryuu phía sau đã đợi sẵn với vẻ mặt gian xảo.
“Sáng nay trước khi mày đến, đã có đầy rẫy tin đồn rồi đó. Ví dụ như mày đi dạo lễ hội trường với Hasegawa Midori, mà không chỉ thế, còn đi cùng con gái lớp khác, rồi cả mấy cô gái dễ thương trường ngoài nữa… Mày cái đồ này biến thành cái loại dân chơi này từ khi nào vậy?”
“Tin… tin đồn…? Là cái gì vậy…”
Tôi đi dạo lễ hội trường với Hasegawa Midori, Azuki Sakurai và cô Murasaki mà lại bị người trong lớp nhìn thấy sao…? Là lúc nào vậy…? Mà nói đến đây, đến cả một người như tôi cũng có tin đồn nữa, bộ không có chủ đề nào khác để nói hay sao chứ…
Mà thôi, bảo tôi là dân chơi sao? Đùa cái gì vậy. Bị Hasegawa Midori từ chối, giờ đang suy sụp đến mức chán nản thế này, thì rốt cuộc là cái loại dân chơi gì chứ.
“Không có, chỉ là mọi chuyện tự nhiên mà thành ra như vậy thôi…”
“Tự nhiên mà thành cái kiểu gì mà mày lại hăng hái đi dạo lễ hội trường với con gái thế hả! Mà thôi, mấy chuyện đó để sau tao sẽ tra hỏi mày tử tế… Thế rồi buổi lễ hội đêm hôm ấy của mày thế nào rồi!”
“Hả? À…”
Sau đó… hẳn là ý hỏi tôi có tỏ tình với Hasegawa Midori trong buổi lễ hội đêm không. Tôi suýt quên mất rồi… Thằng này biết tôi đã chạy đi tìm Hasegawa Midori lúc đốt lửa trại.
Mặc dù lúc đó, ban đầu tôi hoàn toàn không có ý định tỏ tình với Hasegawa Midori…
“Sau đó tao có đi tìm cô ấy rồi, nhưng tìm mãi không thấy… Mày có tìm được Hasegawa Midori không? Có tỏ tình không!”
Ực, đây là chủ đề tôi chẳng muốn nói đến nhất lúc này… Kiryuu hăm hở truy hỏi, khiến tôi cảm thấy bực bội từ tận đáy lòng. Thế nhưng, cũng không thể nói dối nó…
“Đừng hỏi nữa…”
Tôi nói với giọng trầm hẳn đi, chỉ vỏn vẹn từng ấy lời.
“Hả…?”
Tôi quay lưng lại với Kiryuu ngồi xuống, còn nó thì túm lấy vai tôi.
“Này… thật ư? Ý mày là…”
“Đại khái là kết quả đúng như mày nghĩ đó…”
Không ngờ có ngày tôi lại phải kể lại chuyện này với nó… Vừa nói, ngay cả bản thân tôi cũng thấy buồn.
Nghe tôi nói, khuôn mặt ngăm đen của Kiryuu càng lúc càng tái đi. Có vẻ nó không ngờ tôi lại thật sự tỏ tình, hơn nữa còn bị từ chối.
“Thật… thật hay giả vậy… Tao cứ nghĩ đi dạo lễ hội trường cùng nhau rồi thì chắc phải có cảm tình rồi chứ…”
Nó lộ ra vẻ mặt lúng túng khó tả, vắt óc suy nghĩ xem tiếp theo nên nói gì.
“Ừm~~… Thôi nào, lấy lại tinh thần đi! Dù sao thì ngay từ đầu độ khó đã cao rồi mà! Được rồi, tao biết rồi, bạn gái tao học trường nữ sinh, lần tới tao sẽ sắp xếp cho mày đi gặp gỡ nhé!”
Kiryuu vừa vỗ vai tôi vừa nói như vậy. Xem ra nó cũng đang dùng cách của riêng mình để động viên tôi.
Gặp gỡ sao… Dù tôi rất cảm kích tấm lòng của nó, nhưng tâm trạng thì chẳng thể nào chuyển biến nhanh đến vậy…
Đúng lúc này tôi mới để ý thấy, Koigasaki Momo không biết từ khi nào cũng đã đến lớp, đang vui vẻ trò chuyện với mấy bạn nữ khác.
Nhìn thấy Koigasaki, tôi lại không khỏi… nhớ rõ mồn một chuyện hôm kia, cảm giác như suýt chút nữa là đỏ bừng mặt rồi. Chỉ may mắn là chỗ chúng tôi ngồi cách xa nhau.
Sau hôm đó, tôi đã vô số lần suy nghĩ về lý do Koigasaki lại làm như vậy… nhưng dù có nghĩ thế nào, tôi cũng không thể hiểu nổi cô ta vì sao lại làm thế. Ngay cả việc phải đối mặt với cô ta ra sao, lòng tôi vẫn chưa thể sắp xếp nổi cảm xúc của mình.
“Mà này, Kashiwada này… cậu tính sao về buổi tiệc ăn mừng lễ hội trường đây?”
Sau buổi họp lớp sáng nay, Kirigaya hỏi tôi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng thái độ như vậy thì tôi cũng dễ thở hơn…
“Tiệc ăn mừng à? Ồ…”
Hình như ủy viên ban tổ chức lễ hội trường có nói trong buổi họp lớp. Thứ Sáu này sẽ tổ chức tiệc ăn mừng lễ hội trường tại quán Monjayaki gần trường, ai đến được thì cố gắng tham gia… Đại khái là thế.
“Tôi… chắc không đi đâu.”
Dù thế nào, tôi cũng không muốn tham gia hoạt động này. Tham gia khi tâm trạng đang chán nản thế này, tôi nghĩ cũng chẳng thể vui vẻ gì. Hơn nữa, lỡ mà… bị xếp chỗ gần Hasegawa thì đúng là địa ngục.
“Thật hả trời~ Vai chính mà không đến thì buổi tiệc làm sao mà sôi nổi được chứ?”
Kirigaya nói với giọng trêu chọc. Vai chính á…? Là Bạch Tuyết trong vở kịch à? Đúng là tôi đóng vai chính trong vở kịch thật, nhưng có tôi hay không thì buổi tiệc ăn mừng cũng có khác gì đâu chứ.
“Mà thôi, cũng đúng…”
Kirigaya vừa nói vừa nhìn mặt tôi cười khổ. Có vẻ cậu ta cũng hiểu được tâm trạng tôi không muốn tham gia vì chuyện của Hasegawa.
Góc bảng đen có dán tờ danh sách dự tiệc ăn mừng, yêu cầu mọi người ghi tên mình vào. Tôi lập tức cầm bút đứng dậy, ghi tên mình vào ô “Vắng mặt” của danh sách. Lỡ mà ủy viên ban tổ chức lễ hội trường hay người xung quanh có hỏi, thì cứ nói là tôi có việc. Nhưng hạng người như tôi có đi hay không cũng chẳng khác gì, tôi nghĩ cũng chẳng ai vì tôi không đi mà nói thêm gì đâu…
“Kashiwada-kun…”
“…!”
Nghe thấy tiếng nói làm tôi giật mình. Ngoảnh đầu lại, Hasegawa đang đứng ngay bên cạnh.
Lại… lại nữa rồi… Rốt cuộc là sao đây…?
Sắc mặt cô ấy có vẻ hơi căng thẳng, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Ánh mắt tôi lập tức dời khỏi Hasegawa.
“Tiệc ăn mừng… cậu không đi à?”
Hasegawa thấy tên tôi ghi ở ô “Vắng mặt” nên bắt chuyện với tôi.
“Hả? À, ừm…”
“Nế… nếu được… tớ mong cậu có thể đến…”
“…Hả?”
Lời của Hasegawa làm tôi ngạc nhiên một chút. Nhưng tôi lập tức nhận ra cô ấy nói với tư cách lớp trưởng.
“Xin lỗi… tôi có chút việc…”
“…………Thế à.”
Khoảng thời gian nói chuyện với Hasegawa thật sự rất gượng gạo. Tôi mong sớm được thoát khỏi cảnh này.
“À, mà… tôi nghĩ phần lớn mọi người sẽ đi thôi mà…?”
Tôi nghĩ Hasegawa với tư cách lớp trưởng, mong muốn càng nhiều bạn cùng lớp tham gia càng tốt, nên tôi nói thêm câu này để trấn an cô ấy.
“…………Tớ… tớ thì…”
Khi tôi vừa định quay lưng rời đi, Hasegawa lại mở lời như muốn nói điều gì đó.
“Tớ thì… mong Kashiwada-kun có thể đến…”
Cô ấy cúi đầu không nhìn mặt tôi, nói hết câu.
“À… xin… xin lỗi…! Tớ… lại nói linh tinh gì thế này…”
Sau đó cô ấy như đột nhiên bừng tỉnh mà nói, rồi cứ thế quay về chỗ ngồi của mình.
Mong tôi có thể đến…?
Cô ấy… cô ấy đang nói cái gì vậy? Hasegawa cô ấy…
Tại sao lại nói lời như vậy? Đã từ chối tôi rồi, tại sao lại còn nói những lời khiến người ta phải hi vọng thế này…?
Tôi với đầu óc quay cuồng, ngây người nhìn hai chữ “Kashiwada” mình vừa viết dưới ô “Vắng mặt.”
Mặc dù có chút giận Hasegawa… nhưng khoảnh khắc suy nghĩ không biết có nên lập tức lấy bút xóa tên mình đi, rồi viết lại vào ô “Có mặt” không, khiến tôi tự nhận ra mình vẫn còn luyến tiếc.
Cuối cùng, tôi không viết lại, quyết định vắng mặt buổi tiệc ăn mừng.
Nhưng dù đã thất tình, mọi thứ vẫn chẳng hề thay đổi. Dù trong giờ học hay giờ giải lao, ánh mắt tôi vẫn vô thức tìm kiếm Hasegawa. Chỉ có thể tự nhận rằng đây đã trở thành một thói quen rồi.
Nhìn tình hình này… liệu tôi có thể quên được Hasegawa không? Cái ngày tôi thích một người khác… liệu có đến không?
Chiều hôm đó sau khi tan học.
Tôi không có việc gì đặc biệt, đang định đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi về thẳng nhà thì.
“Kashiwada… có tiện không?”
“…!”
Koigasaki cô ấy đứng chắn trước bàn tôi.
Tôi theo phản xạ… nhớ lại chuyện hôm kia bị con nhỏ này ôm chặt lấy, quá hoảng loạn mà lùi lại, còn đá đổ ghế của mình. Đến cả bản thân tôi cũng thấy mình thật sự quá thảm hại.
“Chuyệ… chuyện gì nữa đây…?”
“Tôi có chút chuyện muốn nói… lên sân thượng được không?”
Sân thượng… nghĩa là, không nói được ở đây sao…?
Nhưng con nhỏ này, cô ta đã làm ra chuyện như vậy, tại sao lại có thể như không có chuyện gì mà tìm tôi nói chuyện thế này?
“Tớ… tớ nói này, cậu đó…”
“Hả? Gì vậy?”
Tôi gọi theo bóng lưng Koigasaki đang nhanh chân ra khỏi lớp, định lên sân thượng, cô ta quay đầu lại, nhìn tôi với vẻ mặt bực bội.
“À… không, không có gì… chẳng có gì cả.”
“Hả?”
Tôi vốn định nhắc đến chuyện hôm kia, nhưng thấy vẻ mặt cô ta chẳng khác gì ngày thường, nên mất hết dũng khí để nói ra. Hơn nữa, dù có nhắc đến chuyện này, tôi cũng không biết nên nói gì…
Cô ta trưng ra thái độ như vậy, khiến tôi cảm thấy bản thân mình, người vẫn luôn bận tâm và tim đập nhanh vì chuyện đó, cứ như một thằng ngốc vậy. Chẳng lẽ chuyện hôm kia là giấc mơ hay ảo tưởng của tôi sao? Tôi thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ như thế.
Haizzz… Tôi thật sự không thể hiểu nổi con nhỏ này đang nghĩ gì.
Tôi lặng lẽ đi sau Koigasaki, bước lên cầu thang dẫn lên sân thượng. Koigasaki cho đến khi lên tới sân thượng, cũng chỉ quay lưng về phía tôi, không nói thêm lời nào.
“Mà nói thật nhé, dù có thể cậu không muốn nhắc đến… nhưng Hasegawa-kun đã nói gì với cậu vậy?”
Vừa lên đến sân thượng, Koigasaki đã khoanh tay hỏi tôi.
“Hả…?”
Chuyện cô ta muốn nói là chuyện này sao… Nhưng tôi không hiểu mục đích cô ta hỏi câu này là gì.
“Thì là, lúc cậu tỏ tình ấy… Cô ấy đã nói gì với cậu?”
Tức là, tôi bị từ chối vì lý do gì sao… Hỏi chuyện này thì được gì chứ?
Tại sao lại làm cái chuyện xát muối vào vết thương thế này chứ?
Chỉ riêng việc đối mặt với Koigasaki, người dường như xem chuyện hôm kia như chưa từng xảy ra, là tôi đã khó che giấu được sự dao động của mình rồi…
“Cái gì mà………… ừm, tuy tôi là người quan trọng không thể thay thế của cô ấy, nhưng tình cảm này không giống tình yêu, với lại cô ấy không hiểu rõ cảm giác đó, đại khái là thế…”
Nói thật, tôi vẫn không muốn nhớ lại, nhưng Koigasaki lại cứ nghiêm túc gặng hỏi như vậy, nên tôi đành bất đắc dĩ kể cho cô ta nghe.
Giờ nghĩ lại thì, những lời Hasegawa nói lúc đó… hẳn là cô ấy đã cố gắng lắm mới nghĩ ra để từ chối mình mà không làm mình tổn thương nhiều nhất có thể. Nghĩ đến đây, mình lại càng thêm chán nản.
「Vậy à…」
Koigasaki nghe mình nói, bắt đầu trầm tư.
「Tôi vốn định hỏi cậu, ngày hội trường hôm đó… cậu nói vấn đề giữa Hasegawa và anh cậu đã được giải quyết êm đẹp rồi đúng không?」
「Ể? Đúng vậy…」
Nhắc mới nhớ, chuyện này mình cũng chưa kể cô ấy nghe. Mà cũng chẳng còn hơi sức đâu mà kể mấy chuyện đó nữa.
「Tức là Hasegawa và anh cậu đã làm hòa thật sự rồi?」
「Ừ, đúng vậy… Xong rồi… hôm lễ hội đêm sau, mình vốn không định tỏ tình. Ban đầu có một bạn nam định tỏ tình với Hasegawa, bị mình ngăn lại. Sau đó, Hasegawa cảm ơn mình vì chuyện của anh ấy… Xong rồi, mình theo đà bộc lộ mình là otaku, kết quả Hasegawa lại nói với mình… 'Dù Kasiwada có là otaku hay không thì cậu vẫn là người không thể thay thế và quan trọng đối với tớ, điều đó sẽ không thay đổi'…」
Phải rồi, lúc đó mình cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nếu có thể, mình rất muốn quay lại khoảnh khắc trước khi tỏ tình. Nhưng cũng chính vì lúc đó quá hưng phấn mà theo đà tỏ tình, mới ra nông nỗi này…
「Ể? Vậy sao! Cái… cái này nghe… có vẻ không tệ chút nào nhỉ?」
Koigasaki ngạc nhiên hỏi dồn mình.
Mình nói chuyện với Koigasaki cảm giác hoàn toàn trở lại bình thường rồi, dù sao thì Koigasaki ngay từ đầu cũng đã bình thường như mọi khi… Tức là… nhìn thái độ của Koigasaki hôm nay, chuyện hôm kia… chỉ là vì mình trông quá thảm hại, nên cô ấy làm thế để an ủi mình thôi ư… không có ý nghĩa nào khác sao…?
…………………………
…Thật là, chuyện này đáng lẽ mình phải biết ngay từ đầu chứ! Vừa nãy mình đã thất vọng vì cái gì chứ. Mình rốt cuộc đã mong chờ điều gì vậy… Ugh, tự mình cũng thấy thật đáng xấu hổ…
「Kasiwada? Gì vậy, sao thế? Rồi sao nữa?」
「Ể! Ồ… ồ ồ… Rồi, mình nghe câu đó quá hưng phấn, sau khi tỏ tình thì 'hy sinh' luôn…」
「…………」
Nghe mình nói, Koigasaki im bặt.
「…………Nhưng… nhưng mà… nghe những gì cậu kể ban nãy, hình như Hasegawa cũng không phải hoàn toàn không có ý gì đâu nhỉ… Đã nói cậu là 'người không thể thay thế và quan trọng' rồi, có lẽ chỉ là cô ấy chưa hiểu về tình yêu, sau này tâm trạng cũng có thể thay đổi…」
「Cậu… muốn nói gì vậy?」
「Thế… thế nên………… bỏ cuộc thế này… có lẽ vẫn còn quá sớm…」
Koigasaki quay mặt đi, cô ấy cúi đầu nói chuyện, khiến mình không biết bây giờ cô ấy đang có biểu cảm gì.
Bỏ cuộc vẫn còn quá sớm sao…? Cho đến tận bây giờ, biểu cảm bối rối của Hasegawa khi mình tỏ tình vẫn còn hiện rõ mồn một trong tâm trí mình. Hasegawa bị mình tỏ tình, miệng thì nói rất vui… nhưng thực ra cô ấy rất bối rối. Sức chịu đựng của mình không đủ mạnh để nhìn thấy biểu cảm đó… mà vẫn không bỏ cuộc tiếp tục yêu thích cô ấy. Hơn nữa… cái ký ức đau lòng như vậy, mình không muốn trải qua thêm lần nào nữa. Mình không muốn phải chịu thêm tổn thương nào nữa.
「Đừng… đừng nói mấy lời khiến mình còn có chút hy vọng như thế…」
「…! Ka… Kasiwada…」
「Mình đã quyết định, sẽ từ bỏ rồi…」
「…………」
Thấy mình như vậy, Koigasaki cũng không nói gì nữa.
Nếu sức chịu đựng của mình mạnh mẽ hơn một chút nữa… có lẽ mình đã có thể không bỏ cuộc chỉ vì bị từ chối một lần, và tự nhủ phải tiếp tục cố gắng. Nhưng bản thân mình bây giờ, thật sự là không làm được.
「…Thế còn cậu…………」
Mình muốn hỏi chuyện mình vẫn luôn bận tâm. Tùy vào câu trả lời, mình nghĩ có thể sẽ bị đả kích đến mức không thể vực dậy được nữa… Nhưng mình không thể không hỏi.
「Cậu thì… sa… sao rồi? Lúc đốt lửa trại… cậu có nói chuyện với Suzuki đúng không…?」
「Ể? À, đúng vậy…」
Mình hạ quyết tâm mở lời:
「…Cậu… cậu tỏ tình… rồi sao…?」
「Tỏ tình á?」
Koigasaki chợt lên giọng.
「Tôi đi tỏ tình á? Tại sao?」
「Ờ, thì, vì hình như thời gian tỏ tình ở lễ hội đêm sau đã thành thông lệ rồi, mà cậu lại có vẻ rất thích những hoạt động như thế…」
「Sao tôi có thể đi tỏ tình chứ! Là vì bạn tôi nói muốn tỏ tình nên tôi mới đi cùng cô ấy để tìm người, tình cờ gặp Suzuki trên đường nên mới nói chuyện vài câu thôi…」
「Ể…! Vậ… vậy sao…?」
Không phải… đi tỏ tình với cậu ấy… Vậ… vậy sao…
「…Thế… thế nhưng cậu với Suzuki… vẫn ổn chứ? Nghe chính cậu ấy nói thì hình như cậu ấy biết cuốn doujinshi mua ở Comiket mùa hè là do cậu tặng rồi. Ngày hội trường hôm đó còn hào hứng nói chuyện otaku ở tiệc mừng công của câu lạc bộ nhạc nhẹ nữa…」
「Ể? Ồ, ừm, đúng rồi, nhắc mới nhớ tôi quên chưa báo cáo với cậu.」
Câu trả lời của Koigasaki ngắn gọn đến bất ngờ. Mình còn tưởng cô ấy sẽ… đúng vậy đó! Mình vui cực!! mà la lên chứ… nhưng Koigasaki lại khá là bình tĩnh.
「Cậu… không vui sao?」
「Ể? Đương nhiên là vui rồi. Suzuki bây giờ chủ động nói chuyện với tôi hơn trước nhiều.」
Koigasaki vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dường như không nói với vẻ quá vui vẻ.
Hay là cô ấy thấy mình đang trong tình trạng chán nản nên mới nghĩ cho mình? Cũng đúng, giờ mà cô ấy hưng phấn la toáng lên, mình cũng chỉ càng thêm chán nản mà thôi…
Nói xong hết những điều cần nói, Koigasaki định từ sân thượng quay về lớp.
「À, Koigasaki…」
Mình không kìm được gọi theo bóng lưng cô ấy. Cảm giác cứ thế mà tạm biệt thì hơi tiếc. Mình thật sự muốn nhắc đến chuyện hôm kia, muốn xác nhận đó không phải là giấc mơ hay ảo tưởng của mình. Muốn hỏi cô ấy tại sao lại làm vậy, rốt cuộc có… ý nghĩa gì. Hơn nữa, chuyện cô ấy an ủi mình mình còn chưa cảm ơn cô ấy nữa…
「Ể? Gì vậy?」
Koigasaki nghe mình nói, quay đầu lại nhìn mình.
「À, không… không có gì… chỉ là…」
「Gì vậy chứ? Lúc nãy cậu cũng thế, có gì muốn nói thì nói thẳng ra đi.」
Thái độ bực bội khi cô ấy nói chuyện, buồn thay vẫn y như mọi khi.
「Khô… không có gì… chỉ là, cái đó…」
「Ối giời ơi, rốt cuộc là cái gì vậy chứ? Cậu phiền quá đi, có gì thì nói thẳng ra đi mà!」
「…………Hôm… hôm kia… lúc lễ hội đêm sau, trong khu nhà học… Cái… cái đó… đó là…」
Mình lấy hết dũng khí, nặn từng lời ra.
「…………!」
Ngay khoảnh khắc nghe mình nói, vẻ mặt vốn đang bực bội của Koigasaki bỗng chốc đỏ bừng lên.
「………………」
Cô ấy lập tức dời mắt khỏi mình, dường như còn muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời. Mắt liên tục đảo qua đảo lại, mặt đỏ bừng và siết chặt vạt váy.
Phản ứng này… cô ấy đang… xấu hổ sao?
Koigasaki không nói một lời, quay lưng lại mình rồi nhanh chóng bỏ đi.
「Khoan đã, này…」
Tôi vội vàng đuổi theo bóng lưng cô ấy. Koigasaki không quay đầu, cũng chẳng nói lời nào, chỉ lẳng lặng bước nhanh xuống cầu thang. Nhìn từ phía sau, đến vành tai cô ấy cũng đỏ bừng. Vừa bước xuống hết bậc thang, khi tôi định đưa tay giữ vai Koigasaki, một người đứng trên hành lang đã lên tiếng gọi chúng tôi.
"A, Kashiwada! Cả bạn Koigasaki nữa!"
"Su... Suzuki...?"
Ngay cả Koigasaki cũng dừng bước, nhìn về phía Suzuki.
Suzuki không đi một mình, cậu ta đang đứng cùng ba nam sinh khác. Tôi có cảm giác như đã gặp họ ở đâu rồi thì phải... À, chẳng lẽ là thành viên của câu lạc bộ Nhạc Nhẹ? Tôi từng thấy khuôn mặt này trên sân khấu câu lạc bộ Nhạc Nhẹ trong lễ hội trường.
"Koigasaki! Sao hôm nay cậu không đến thế~? Tại sao lại không đến vậy~?"
Một trong số đó, một người có mái tóc vàng nhuộm rất nổi bật, vừa thấy Koigasaki đã hỏi ngay.
"A... xin... xin lỗi... cái đó... tớ có hẹn khác rồi..."
"Thật á~? Tiếc quá đi mất!"
"Kawano, đừng có ép người ta vậy chứ. Cậu xem kìa, bạn Koigasaki trông rõ ràng đang lúng túng rồi."
Nam sinh vừa nói chuyện với Koigasaki bị một nam sinh khác vỗ vào lưng.
"Vậy nhé, tạm biệt hai cậu."
"Ờ, ờ ờ..."
Suzuki chào chúng tôi xong, các thành viên câu lạc bộ Nhạc Nhẹ ồn ào rời đi.
"Hôm nay...? Có chuyện gì à...?"
Cuộc nói chuyện vừa rồi khiến tôi tràn đầy thắc mắc, thế nên đợi đến khi chắc chắn những người của câu lạc bộ Nhạc Nhẹ đã đi khuất hẳn, tôi mới mở lời hỏi Koigasaki.
"Ơ?... À, ừm... Hôm lễ hội trường có tổ chức tiệc mừng nho nhỏ, nhưng hôm nay thì sẽ tổ chức một buổi tiệc mừng chính thức hơn ở nhà bạn Suzuki..."
"Ơ? Thật sao! Thế tại sao cậu lại không đi!"
Cô ấy vừa bảo có hẹn khác rồi mà...
"Vì con gái một mình đến phòng của bốn nam sinh tập trung... Cho dù tớ không còn sợ con trai như trước nữa, thì cũng chắc chắn không thể làm được đâu! Ngay cả bữa tiệc mừng tổ chức ở trường sau lễ hội, tớ cũng đã căng thẳng đến mức mệt lả người rồi... Hơn nữa, tuy tớ có thể nói chuyện được với bạn Suzuki rồi, nhưng những bạn nam khác thì tớ vẫn sợ..."
Như vậy... nghĩa là, cái "có hẹn khác" kia thực ra là nói dối, là vì không muốn đi nên mới không đi đúng không... Quả thật trong tình huống đó, có thể tưởng tượng được nó khắc nghiệt đến mức nào đối với Koigasaki, người vốn sợ đàn ông...
"Cái gì... Khó khăn lắm cậu mới dần dần thân thiết với Suzuki, thế này có ổn không...? Đây chẳng phải là cơ hội tốt sao?"
"Nhưng mà, không làm được thì là không làm được thôi. Cho dù có đi, cũng chỉ muốn về nhà ngay lập tức..."
"Cậu có thể đến nhà Suzuki đó?"
"Tớ thì rất muốn đến nhà bạn Suzuki xem thử đó..."
Koigasaki cúi đầu, dáng vẻ đang suy nghĩ, nhưng ngay lập tức đã đi đến kết luận là "vẫn không được".
Đến giờ, tôi đã được cô nàng này giúp đỡ không ít lần. Mặc dù kết quả không mấy suôn sẻ... nhưng để có thể thân thiết với Hasegawa, cơ duyên cũng là do cô nàng này đã chủ động sắp xếp cho tôi hẹn hò với Hasegawa ngay từ đầu. Khi tôi hẹn hò với Hasegawa, cô ấy cũng cho tôi lời khuyên; lúc tôi gặp trở ngại, cô ấy đã nhiều lần động viên tôi; và khi giúp Hasegawa làm lành với thầy Yamamoto, cô ấy cũng đã cùng tôi bàn bạc.
Ít nhất, tôi cũng phải đền đáp lại cô ấy... cái ơn trước đây. Hơn nữa, những sự giúp đỡ cô ấy đã dành cho tôi từ trước đến nay, lại vì lỗi lầm của bản thân tôi mà đổ sông đổ bể... Nếu không chuộc lại lỗi này, tôi sẽ cảm thấy bất an trong lòng.
Tôi lấy điện thoại từ túi ra, mở danh bạ và nhấn nút gọi.
"...? Ka... Kashiwada...? Cậu định gọi cho ai...?"
"Alo, Kashiwada đấy à? Có chuyện gì thế?"
Chuông reo một tiếng, Suzuki đã nhấc máy ngay lập tức.
"À... bữa tiệc mừng của câu lạc bộ Nhạc Nhẹ hôm nay... tớ có thể đi cùng không...? Cùng với Koigasaki..."
"Hả?"
Người kêu lên không phải Suzuki mà là Koigasaki đang đứng trước mặt tôi.
"Vì cuộc hẹn của Koigasaki là đã định trước với tớ rồi... Nghe Koigasaki nói chuyện tiệc mừng... khiến tớ cũng hơi muốn đi..."
"À, ra là vậy à? Được chứ!! Bọn tớ giờ đã đến ga rồi..."
"Được không ạ? Ờ... vậy thì, các cậu cứ đi trước đi. Tớ và Koigasaki sẽ đến ngay, dù sao thì tớ cũng biết đường đến nhà cậu rồi."
"Thật sao? Vậy bọn tớ đợi hai cậu nhé!"
Ngay trước mặt tôi, sau khi tôi cúp máy, Koigasaki với vẻ mặt pha lẫn giận dữ và bối rối đang trừng mắt nhìn tôi.
"Cậu... cậu đó... cậu đang nghĩ cái gì vậy hả!"
"...So với việc cậu đi một mình, có tớ đi cùng sẽ tốt hơn đúng không?"
"Đú... đúng là vậy... nhưng cậu đâu có liên quan gì đến câu lạc bộ Nhạc Nhẹ!"
Koigasaki nói không sai. Suzuki là kiểu người phóng khoáng, nên cậu ấy đồng ý ngay tắp lự, nhưng trong mắt các thành viên khác của câu lạc bộ Nhạc Nhẹ, có lẽ tôi sẽ là một kẻ phiền phức lắm. Không chỉ là người ngoài, hơn nữa tôi còn chưa từng gặp mặt ai ngoài Suzuki, vậy mà lại cố tình tham gia buổi tiệc mừng của họ. Các thành viên khác của câu lạc bộ Nhạc Nhẹ sau khi nghe Suzuki giải thích, giờ chắc đang càu nhàu không ngớt. Nghĩ đến việc bây giờ phải đến một nơi như thế, dù lời là do chính tôi nói ra, nhưng tôi vẫn cảm thấy lòng nặng trĩu.
"Đối với cậu mà nói, đó là sân nhà của người khác, chắc khó mà chịu đựng nổi trong không gian đó đúng không...? Cậu vốn nhút nhát như vậy, lại phải hòa nhập vào giữa những người lần đầu gặp mặt...?"
"...Cậu... cậu phiền phức quá đi..."
Lời của Koigasaki nói trúng tim đen. Tôi hoàn toàn không tự tin có thể hòa nhập vào nhóm thành viên câu lạc bộ Nhạc Nhẹ. Thẳng thắn mà nói, tôi siêu không muốn đi, chỉ mới tưởng tượng thôi mà dạ dày đã bắt đầu đau rồi.
"Cậu xem, cậu cũng đang trưng ra vẻ mặt không muốn đi kìa."
"Tất nhiên là tôi không muốn đi rồi! Một nơi mà đã biết trước chắc chắn sẽ không được chào đón như thế..."
"...! Vậy cậu mau gọi điện cho bạn Suzuki, nói là vẫn không đi nữa..."
"Không được, tôi phải đi! Nhất định phải đi!"
"...Hả? Cậu có biết mình đang nói gì không..."
"Chuyện của tôi không quan trọng! Quan trọng là ý muốn của cậu! Cậu muốn đi đúng không?"
Tôi không kìm được mà lớn tiếng nói, còn Koigasaki thì ngạc nhiên đến mức hơi ngẩn người. Cô ấy nhìn mặt tôi một lúc lâu không nói năng gì, rồi không lâu sau đó, cô ấy im lặng gật đầu.
"Được rồi. Vậy thì, tôi đã nói với Suzuki là sẽ đến ngay, mau đi thôi!"
"...Ừm..."
Koigasaki trả lời rất ngoan ngoãn. Cô ấy cúi đầu, khiến tôi không nhìn rõ được biểu cảm. Tóm lại có vẻ như cô ấy đã chấp nhận, thế là chúng tôi lên đường đến nhà Suzuki.
Đến nhà Suzuki, chúng tôi bấm chuông cửa, Suzuki bảo cứ vào phòng khách, thế là chúng tôi bước vào nhà cậu ấy. Có vẻ như những người nhà khác của Suzuki đều không có ở đó. Nhà Suzuki là một căn nhà biệt lập hai tầng, tôi cũng từng đến vài lần rồi. Bước vào phòng khách tầng một, tất cả mọi người, kể cả Suzuki, đều đang ở đó. Bên cạnh bàn có hai người đang ngồi trên sofa, một người ngồi dưới thảm, tất cả đều đang chuẩn bị chơi Wii. Chỉ có Suzuki là đang đứng trong bếp.
"Chúng cháu làm phiền rồi ạ..."
"A, Koigasaki, đang đợi cậu đó~!"
Chàng trai tóc vàng vừa nãy ở trường đã gọi Koigasaki, giờ trông có vẻ rất vui khi thấy mặt cô ấy. Koigasaki chỉ đành nở nụ cười gượng gạo đáp lại.
"Cậu đó..."
Chàng trai vừa vỗ lưng gã tóc vàng kia đang thở dài thườn thượt, vẻ mặt bất lực. Cậu ta có mái tóc đen dài với phần mái rũ xuống, tai còn đeo khuyên, đúng là kiểu người theo phong cách visual kei.
“…………”
Còn một người nữa, là cậu trai tóc ngắn hơi mập mạp, nãy giờ vẫn im lặng quan sát tình hình. Nhớ lại thì… hình như hồi lễ hội trường, cậu ta là người chơi trống trên sân khấu thì phải. Chưa nói đến Suzuki, hai chàng trai còn lại cũng đều khá bảnh bao, chỉ riêng người đánh trống là trông có vẻ bình thường hơn cả.
Thế nhưng, chỉ cần nhìn kiểu tóc và cách mặc đồng phục của cả ba, vẫn toát ra cái khí chất của dân Riajuu, khiến tôi trong khoảnh khắc đã cảm thấy… mình khó mà kết thân với họ được. Suzuki không chỉ chơi thân với loại Otaku cổ hủ như tôi, mà còn thân thiết với cả những người như thế này nữa… Điều đó lại một lần nữa khiến tôi thấy nể phục cậu ta thật sự.
“…………”
Ba thành viên CLB Nhạc nhẹ im lặng nhìn tôi, kẻ vừa ló ra từ phía sau Koigasaki. Trên mặt tất cả đều như viết rõ hai chữ: “Thằng cha này là ai?”, “Hắn đến đây làm gì?”.
“À, vào đi, vào đi nào~”
Suzuki cười toe toét chào đón chúng tôi, cái thái độ ấy khác xa một trời một vực so với mấy thành viên CLB Nhạc nhẹ kia… khiến tôi ngay lúc này đã có cảm giác muốn về nhà ngay lập tức.
“Ê~ Kasiwada này, cậu có biết nấu ăn không? Hay cứ thế bỏ thịt với rau vào nồi là xong nhỉ~”
Suzuki gọi tôi, thế là tôi và Koigasaki liền đi theo cậu ta vào bếp.
Suzuki hình như đang cắt rau củ, nhưng động tác rất lóng ngóng, trông khá nguy hiểm. Trong bếp chất đầy thịt để lát nữa bỏ vào nồi, còn rau củ thì lại lèo tèo vài cọng. Mấy thứ này là thành viên CLB Nhạc nhẹ tự bỏ tiền túi ra mua sao? Vậy thì lát nữa chúng tôi cũng phải góp tiền thôi…
“À, phải rồi… Hôm nay là tiệc lẩu mà…”
Koigasaki lẩm bẩm. Tiệc lẩu… hay ho thật, đúng là từ ngữ dành riêng cho dân Riajuu.
“Mình cũng chưa nấu bao giờ nên không rành lắm…”
“Không… Hay là… để mình làm cho? Ở nhà mẹ mình nấu lẩu mình cũng hay phụ giúp mà…”
Koigasaki đề nghị như vậy. Con bé này biết nấu ăn ư…
“Cũng đúng! Vậy thì…”
Koigasaki, cậu chỉ cần giúp Suzuki là được rồi mà! Tôi định nói thế… nhưng rồi lại thôi. Tôi muốn để Koigasaki và Suzuki cùng nhau nấu ăn, cho hai đứa có cơ hội tiến triển… Nhưng nếu thế, cái kẻ vướng víu như tôi không nên ở lại đây, mà phải sang bên nhóm thành viên CLB Nhạc nhẹ kia. Chúng tôi vừa khác lớp, lại mới gặp lần đầu, hơn nữa còn là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt (tôi = Otaku cổ hủ, họ = dân Riajuu). Việc chơi game cùng với những người đó… chắc chắn là không thể, làm sao mà hòa nhập được chứ.
“Ba… ba người… cùng nhau chuẩn bị món lẩu đi…”
Để tự bảo vệ mình, tôi buột miệng nói ra câu đó. Xin lỗi nhé, Koigasaki… rõ ràng mình muốn giúp cậu, vậy mà lại gây ra cái tình huống khó xử này mất rồi… Thế nhưng, khi nghe thấy tiếng ồn ào vui vẻ của các thành viên CLB Nhạc nhẹ đang bắt đầu chơi game, trong lòng tôi lại dấy lên nỗi sợ hãi, cảm thấy mình chẳng thể nào hòa nhập vào đó được.
“À, một mình mình làm chắc không sao đâu! Hai cậu cứ đi chơi game đi!”
Koigasaki xắn tay áo lên, nói một cách dứt khoát. Giỏi thật, lâu lâu cậu cũng đáng tin ghê đó nha.
“Một mình cậu làm được không đó…?”
Nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, ba người đứng trong bếp chỉ thêm vướng víu, còn tôi với Suzuki, những kẻ không biết nấu ăn, chắc cũng chẳng giúp ích gì được. Hơn nữa, có lẽ Koigasaki muốn tự mình nấu ăn để tăng thiện cảm với Suzuki.
“Vậy thì, giao cho cậu nhé?”
Koigasaki gật đầu thật mạnh đáp lại lời Suzuki. Tôi và Suzuki rời khỏi bếp, để lại Koigasaki đang hừng hực khí thế ở đó, rồi đi về phía nhóm thành viên CLB Nhạc nhẹ đang ở phòng khách. Ghế sofa đã không còn chỗ trống, thế là tôi đành ngồi xuống thảm.
Nhìn màn hình TV, có vẻ họ đang chơi game Super Mario Bros. trên máy Wii – game này tôi cũng có nên biết, nhưng mà…
“Khoan đã, ê! Ai vừa giẫm lên người tôi đó!”
“Á—! Chết rồi—!”
Có vẻ không ai trong số họ quen chơi game cả, đứa nào đứa nấy đều dở tệ. Hơn nữa còn ồn ào nữa chứ.
“À, đến lượt Suzuki chơi à?”
Người vừa bị ‘chết’ hình như là gã tóc vàng ban nãy nói chuyện với Koigasaki, hắn đưa tay cầm điều khiển Wii cho Suzuki.
“À, thế Kasiwada có muốn chơi không?”
Suzuki quan tâm đến tôi, liền cầm tay cầm mà gã tóc vàng đưa cho rồi chuyền thẳng sang tôi.
“Ơ! Không, tôi không chơi đâu… Đừng để ý đến tôi quá…”
Trong lòng tôi biết rõ, mấy thành viên CLB Nhạc nhẹ, ngoại trừ Suzuki ra, đều chẳng ưa gì cái kẻ ngoài cuộc như tôi, nên hôm nay tôi phải cố gắng giữ thái độ khiêm tốn, dịu dàng một chút, thế là tôi trả lời cậu ta như vậy.
“Ủa~ sao thế? Vậy Kasiwada xếp sau tôi nha.”
Suzuki lộ ra vẻ mặt khó chấp nhận, nhưng vẫn cầm lấy tay cầm điều khiển và bắt đầu chơi game.
Sau đó một lúc lâu, tôi cứ thế ngồi nhìn các thành viên CLB Nhạc nhẹ chơi game. Suzuki đã mấy lần muốn đưa tay cầm cho tôi, nhưng tôi đều thấy ngại nên cứ liên tục từ chối.
Thế nhưng dù vậy, vì có Suzuki ở đó nên tôi cũng không cảm thấy quá xa lạ hay bị ghét bỏ.
“Suzuki, cho tôi mượn nhà vệ sinh một lát được không?”
“À, ừ, được thôi~”
Tôi bỗng cảm thấy mắc tiểu, liền đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh cạnh bếp.
… Khi chuẩn bị vào nhà vệ sinh, tôi bỗng dưng để ý đến Koigasaki đang nấu ăn, thế là liếc nhìn vào bếp một cái.
“...!”
Koigasaki hình như đang cắt thịt… nhưng ngay cả tôi nhìn vào cũng thấy cách cô ấy cầm dao, rồi động tác tay trái giữ thịt đều rất kỳ quặc. Hơn nữa, tay cầm dao của cô ấy còn đang run rẩy, trông khá nguy hiểm. Cô ấy dịch tay phải định cắt thịt.
“Khoan đã, cậu đó…!”
Tôi không kìm được mà đặt tay mình lên tay Koigasaki đang cầm dao, ngăn cản động tác của tay phải cô ấy. Vì tôi ngay lập tức phán đoán rằng nếu cứ thế cắt xuống, cô ấy chắc chắn sẽ cắt vào tay.
“...! Á… cậ… cậu… cậu làm cái gì vậy hả!”
Koigasaki nhìn thấy mặt tôi, kinh ngạc hét lớn. Cái âm lượng vượt quá sức tưởng tượng của cô ấy khiến tai tôi ong ong. Cho dù thế nào thì cậu cũng quá bất ngờ rồi đó… Tôi không ngờ cô ấy lại sửng sốt đến vậy.
“Cậu… cậu… cậu tại sao đột nhiên chạm vào tay tôi…! Cậu… cậu… cậu đang nghĩ cái gì thế hả…?”
Koigasaki đỏ bừng mặt, mức độ hoảng loạn của cô ấy vượt quá sức tưởng tượng của tôi.
Tôi vội vàng rút tay đang đặt trên tay Koigasaki ra.
“Không phải, cậu vừa nãy suýt nữa thì cắt vào tay rồi còn gì! Cậu căn bản không quen cầm dao mà!”
“Ơ… à, ừm…”
Koigasaki nhìn xuống tay mình, không nói được lời nào.
Vì Koigasaki hét lên, các thành viên CLB Nhạc nhẹ đang chơi game cũng ngạc nhiên liếc nhìn về phía chúng tôi.
“Cho… cho dù… cho dù là vậy… cậu… cậu đột nhiên… chạm vào tay tôi… tôi vẫn sẽ giật mình mà… đừng làm thế nữa!”
Cô ấy không nhìn mặt tôi, nói khẽ bằng giọng yếu ớt. Mặt cô ấy vẫn còn đỏ bừng, đặt con dao lên thớt, dùng tay trái nắm chặt tay phải của mình.
Cô ấy vốn sợ con trai, đụng vào bất ngờ chắc chắn sẽ giật bắn mình... Mà trước giờ đâu có phản ứng như vậy với mình đâu, rốt cuộc là chuyện gì...? Hay là cô ấy không muốn mình chạm vào tay đến vậy ư?
«Này, cậu thật sự thạo nấu ăn sao...?» Nhớ lại cách cô ấy cầm dao bếp lúc nãy, tôi không khỏi nảy sinh nghi vấn này trong lòng.
«...!» Nghe tôi nói, Koigasaki khẽ run lên, không thốt nên lời. Má cô ấy vừa nãy còn đỏ bừng, giờ đã trắng bệch.
«...Lẩu làm đến đâu rồi?» Thấy phản ứng của cô ấy khiến tôi càng lúc càng bất an, tôi liền bước đến trước bếp ga, nhìn vào nồi lẩu đang sôi sùng sục.
«...Ơ!» Nhìn vào nồi, thứ đập vào mắt tôi là...
«Cái... cái quái gì thế này...!» Một nồi lẩu có màu nâu bất thường, nhìn thôi đã thấy mất ngon rồi. So với nồi lẩu mẹ tôi nấu ở nhà, trông nó cứ như hai thứ hoàn toàn khác nhau vậy.
«Ối giời ơi, cậu này... Sao lại cho thịt bò vào trước thế hả! Thịt bò phải là lúc chuẩn bị ăn mới cho vào chứ!» Trong cái thứ nước lẩu (?) màu nâu trong nồi, nổi lềnh bềnh là những miếng thịt bò đã dai ngoách và đổi màu. Hơn nữa, dù cho cả cải thảo, củ cải, thịt gà viên, miến dong... vào cùng, nhưng rau củ thì hình thù to nhỏ không đồng đều, cách thái thì lộn xộn hết cả.
Cái tên này... ra vẻ biết nấu nướng lắm, vậy mà ngay cả rau củ cũng không thái nổi! Nói chung, để nồi lẩu khỏi tệ hơn nữa, tôi vội vàng tắt lửa bếp ga.
«Mà sao nó lại có màu nâu thế này...!» Tôi nhớ lại nồi lẩu vẫn thường ăn ở nhà, ấn tượng là nước dùng phải trong vắt chứ...
«À, là vì... tôi nếm thử thấy nhạt nhẽo quá, nên đã đổ xì dầu vào để nêm nếm...»
«Xì dầu ư? Không phải đâu... Cuối cùng người ta sẽ chấm nước tương giấm hoặc sốt mè để ăn mà, nên vị nhạt một chút cũng có sao đâu...!»
Ngay cả nước dùng cũng chưa kịp hầm mà đã đổ thẳng xì dầu vào nồi rồi... Thế này thì khác gì mấy bà vợ đoảng nấu ăn dở tệ trong diễn đàn 2ch với topic «Vợ tôi nấu ăn siêu tệ» đâu chứ!
Nồi lẩu nước tương màu nâu đáng sợ đó, khiến người ta dù đói meo cũng chẳng buồn động đũa.
«Cậu thế này... thật sự có giúp nhà nấu lẩu không thế...? Không biết làm thì cứ nói thẳng là không biết làm đi chứ...!»
Nếu thế thì có lẽ để tôi làm còn ổn hơn... Vừa nãy còn tự tin nói một mình cũng làm được là sao vậy hả! Cậu nói hùng hồn thế nên tôi mới tin tưởng giao cho cậu, nhưng mà cái nồi lẩu thế này tôi thật sự không tài nào nuốt nổi...
«Cậu... cậu phiền phức quá đi! Không cần cậu nói tôi cũng biết mà! Đừng có mắng tôi thế chứ!» Koigasaki dường như bị mắng đến mức bốc hỏa, bắt đầu cãi lại. Tuy nhiên, có lẽ chính bản thân cô ấy cũng thấy nản với tài nấu nướng của mình, nên việc cãi lại cũng tiết chế hơn mọi khi.
Chắc là thấy tình huống của chúng tôi kỳ lạ, các thành viên câu lạc bộ nhạc nhẹ cũng ngưng chơi game, ồn ào kéo đến nhà bếp.
«...» Từng người bọn họ nhìn vào nồi, tất cả đều chết lặng.
«Vô... vô cùng xin lỗi ạ...! Quả nhiên con nên nhìn hướng dẫn mà làm... Chẳng xem gì cả, chỉ làm theo cảm tính, mới ra nông nỗi này...» Koigasaki cúi đầu xin lỗi các thành viên câu lạc bộ nhạc nhẹ.
Không ổn rồi, nếu bây giờ Koigasaki mà bị mấy thành viên câu lạc bộ nhạc nhẹ trách mắng thì...
«À, không phải đâu... xin lỗi! Là lỗi của tôi... cô ấy đã nói không tự tin nấu ăn, mà tôi vẫn cố tình đẩy việc cho cô ấy...! Nên mới thành ra thế này...» Tôi muốn cố gắng giảm bớt lỗi cho Koigasaki, nên buột miệng nói ra những lời này.
«...Ơ... cậu... cậu thế này là sao...?» Lời tôi nói khiến Koigasaki kinh ngạc, mở to mắt nhìn tôi.
Chàng trai tóc vàng vừa nãy mấy lần trò chuyện với Koigasaki, liền quay đầu nhìn Koigasaki. Koigasaki cứ ngỡ sẽ bị mắng, sợ hãi đến mức căng thẳng cả người. Ưm, nếu có chuyện gì thì cứ để tôi...
«Không không! Tụi này mà làm thì tám phần cũng chẳng suôn sẻ gì đâu, dù sao tụi này cũng giao hết cho cậu làm, bản thân thì cứ lo chơi, đừng bận tâm đâu! Đúng không!» Chàng trai tóc vàng mỉm cười khuyến khích Koigasaki, rồi quay sang hỏi ý kiến các thành viên câu lạc bộ nhạc nhẹ phía sau. Nghe những lời này, Koigasaki và tôi đều thả lỏng người đi rất nhiều. Phù, may quá rồi...
Các thành viên câu lạc bộ nhạc nhẹ khác cũng nối lời, nói «Đúng rồi đúng rồi», «Biết đâu ăn lại ngon»... để khuyến khích Koigasaki. Mấy người này... đúng là rộng lượng quá sức! Cái kiểu người Riajuu này, đúng là tử tế với con gái ghê... Toàn bộ nguyên liệu họ tự chuẩn bị đều thành công cốc rồi cơ mà... Tóm lại, Koigasaki không bị trách mắng khiến tôi yên tâm đi rất nhiều.
«Em... em đi... mua nguyên liệu mới! Lần này em sẽ xem thật kỹ Cookpad (chú thích: trang web công thức nổi tiếng Nhật Bản) rồi mới bắt tay vào làm! Thật sự xin lỗi ạ!» Koigasaki cầm cặp sách của mình, bắt đầu chuẩn bị ra ngoài mua đồ.
«Ơ? Không cần đâu mà!»
«Không, không được đâu... Mình làm thì phải tự chịu trách nhiệm chứ!»
Chàng trai tóc vàng muốn giữ cô ấy lại, nhưng Koigasaki lại từ chối. Có vẻ cô ấy cho rằng việc làm hỏng nồi lẩu này bản thân phải chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, nếu lỡ mà lại thất bại nữa thì cũng phiền phức lắm, tôi cứ thấy mua mấy món chế biến sẵn không cần phải nấu nướng gì thì tốt hơn...
Nghĩ đến đây, tôi chợt nảy ra một ý.
«À... đúng rồi, vậy Suzuki, cậu dẫn Koigasaki đi siêu thị đi! Một mình Koigasaki chắc không biết đường đâu, với lại mang vác đồ cũng phiền phức nữa!» Đây chẳng phải là cơ hội tuyệt vời để Suzuki và Koigasaki có thể ở riêng với nhau sao!
«À, ừm, cũng phải ha~ Vậy tôi dẫn đường cho.»
«Ơ... ơ ——!» Đề nghị của tôi, khiến Koigasaki hoảng đến mức không biết làm sao.
«Vậy thì mọi người cứ tự nhiên ngồi nhé.» Suzuki nói xong với chúng tôi, liền cùng Koigasaki rời khỏi phòng khách. Thế là cuối cùng tôi cũng thành công sắp xếp cho Suzuki và Koigasaki hai người đi mua đồ rồi... Koigasaki... cố gắng lên nhé...
Sau khi tiễn Koigasaki và Suzuki ra ngoài mua đồ... tôi mới nhận ra nơi này bỗng trở thành không gian khiến tôi khó mà ở lại được.
Không ổn rồi... tôi còn chưa kịp thân với bất kỳ ai, giờ thì lại chỉ còn lại mỗi tôi với mấy thành viên câu lạc bộ nhạc nhẹ...
Các thành viên câu lạc bộ nhạc nhẹ lại ồn ào quay về trước TV, tiếp tục chơi game.
«Cầm lấy.»
«...Ơ?» Đột nhiên có người đưa bộ điều khiển Wii cho tôi, người đưa không ai khác chính là chàng trai tóc vàng. À đúng rồi... vì đây là game bốn người, nếu tôi không chơi thì sẽ không đủ bốn người, không thể tiếp tục chơi được nữa... Tôi lại phải chơi game với những thành viên còn chưa thân thiết trong tình huống gượng gạo thế này...
«À, cậu là bạn của Suzuki phải không? Tên gì thế? Học lớp nào?» Chàng trai tóc vàng vậy mà lại bắt chuyện với tôi.
«À... tôi là Kashiwada, học lớp A...»
«Lớp A ư? Không cùng lớp với Suzuki à? Vậy là cùng trường cấp hai hay gì đó à?»
«À, không phải... cấp hai cũng khác trường... chỉ là, tình cờ hợp cạ với cậu ấy...» Tôi không thể nói là do có chung sở thích otaku nên không thể giải thích rõ ràng, chỉ có thể ấp a ấp úng mãi.
«Ồ~ tôi là Kawano lớp C. Đây là Kojima cũng học lớp C với tôi, còn đây là Tanabe lớp D.»
Tóc vàng... à không, Kawano tự giới thiệu, rồi giới thiệu luôn mấy thành viên còn lại với tôi. Kojima thì tóc đen mái dài, nhìn rất chất, cứ như mấy ban nhạc visual kei ấy. Còn Tabata là tay trống người hơi mũm mĩm. Chẳng những không ngó lơ, cậu ta còn đặc biệt chào hỏi tôi nữa chứ. Cái cậu Kawano này, không ngờ lại là người tốt... Làm tôi thấy vui vui trong lòng.
...Đã hiếm hoi lắm mới có người chịu thể hiện thái độ thân thiện như thế... mình còn tự đóng cửa lòng làm gì cơ chứ? Đằng nào thì từ giờ đến lúc Suzuki với Koigasaki về, mình cũng phải ở chung với mấy người này thôi. Thế thì mình cũng cố gắng hết sức... để làm quen với họ cho bằng được! Tôi tự nhủ thầm trong bụng.
Và cứ thế, trò chơi chính thức được khởi động.
"Oa—Khoan đã nào, sao lại chết dễ như vậy hả trời! Sao lại đâm trúng con nấm đầu to kia chứ!"
Họ chắc hẳn chưa quen với game này, cứ liên tục "ngỏm" ở những chỗ dễ như bỡn. Nhưng mà chết xong lại được hồi sinh ngay mà.
"Ai đang điều khiển Louis mà hay thế?"
"À, là tớ..."
Không biết từ bao giờ, Louis mà tôi điều khiển đã vượt lên dẫn đầu rồi.
"Khoan đã!"
Tôi vội gọi mấy người còn lại đang định xông lên.
"Ngay phía dưới này có đồng tiền vàng cực lớn đó, phải lấy cho bằng được mới thôi!"
Chẳng hiểu sao, tôi cứ vô thức mà la hét ầm ĩ lên.
"Ơ? Tiền vàng á?"
"Cậu rành ghê nha."
"À, tớ cũng có game này..."
"Thế à? Hèn chi cậu chơi mượt thế!"
Kojima, người trông như dân visual kei "pha ke", và Tabata, tay trống mũm mĩm, đều thoải mái bắt chuyện với tôi. Điều đó khiến tôi không khỏi thấy vui.
Mấy người còn lại cũng ham món tiền vàng lớn kia, thế là thi nhau đi theo sau lưng tôi.
"Ối giời—!"
Louis của tôi lỡ tay va trúng kẻ địch, thế là chưa kịp chạm vào đồng tiền vàng lớn đã "chết" lăn quay. Vừa nãy tôi còn nghĩ mấy người này đúng là chơi game mà cũng làm ồn ghê gớm. Nhưng mà đến lúc mình "chết" rồi thì đúng là sẽ vô thức mà la làng lên thật...
"Thôi được, để tôi... Á!!"
"Ê, Kawano, đừng có kéo người khác chết chung chứ! Đến tớ cũng "chết" theo rồi đây này!"
Mario do Kawano điều khiển, và Người Nấm do Kojima điều khiển, cả hai đều theo sau tôi để giành đồng tiền vàng lớn đó, nhưng chớp mắt một cái là cũng "ngỏm" hết.
"Pụt..."
Chứng kiến cảnh này, tôi không nhịn được mà bật cười phá lên.
Đúng lúc ấy, cửa phòng khách bỗng mở ra, Suzuki tay xách túi ni-lông bước vào.
"Tớ về rồi đây... Không khí có vẻ nóng bỏng nhỉ?"
Suzuki thấy bộ dạng của chúng tôi thì có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Chào buổi trưa ạ~"
"!"
Phía sau lưng Suzuki, thấp thoáng bóng dáng Koigasaki... và cả chị Mitsuki, chị của Suzuki nữa. Chắc là chị ấy cũng vừa về đến nhà đúng lúc này.
"Chị là chị của Souta đây~ Thằng bé nhà chị được các em chiếu cố nhiều rồi nhé~"
Mới hôm nào đến nhà Suzuki gặp chị ấy xong, vậy mà giờ màu tóc đã đổi rồi. Tổng thể thì là tóc nâu pha cam, nhưng riêng phần đuôi tóc thì đã bạc màu thành vàng óng ánh.
"Chị của Suzuki á? Dễ thương xỉu!"
Kawano nhìn thấy chị Mitsuki thì hớn hở ra mặt. Cái tên này... y như lúc buông lời bỡn cợt Koigasaki, đúng là nhìn mặt mà bắt hình dong, cứ thấy gái đẹp là mắt sáng rỡ!
Thế là Koigasaki và chị Mitsuki cùng nhau vào bếp trổ tài nấu nướng. Tuyệt vời quá rồi... Chứ mà giao phó cho mỗi Koigasaki thì tôi lo nơm nớp, đúng là được cứu một bàn thua trông thấy!
Suzuki cũng sang bên tôi nhập hội chơi game (chơi kiểu ai "chết" thì đổi lượt).
Sau đó, thật bất ngờ... trò chơi diễn ra vô cùng sôi nổi. Một phần cũng do game này khá dễ để khuấy động không khí... nhưng một lý do khác khiến bầu không khí thêm phần náo nhiệt chính là các thành viên câu lạc bộ nhạc nhẹ không hề giống như những gì tôi vẫn tưởng tượng. Họ rất dễ bắt chuyện, và cũng đối xử khá thân thiện với một người ngoài như tôi. Ít nhất là trong khoảng thời gian chơi game này, tôi cảm thấy mình đã làm quen được với họ kha khá rồi.
Tôi cứ đinh ninh rằng: "Mấy người trong câu lạc bộ nhạc nhẹ chắc chắn sẽ thấy một đứa ngoài luồng như mình thật phiền phức"... Nhưng biết đâu đấy, đây chỉ là hiểu lầm của tôi thôi. Thực ra họ cũng chẳng hề nói gì nhiều với tôi, mà là do bản thân tôi tự suy diễn quá nhiều mà ra cả.
Tôi vốn hay rơi vào mấy cái suy nghĩ tiêu cực kỳ quặc... mà trước đây cũng đã không ít lần chỉ đơn thuần là do tôi tự nghĩ linh tinh cả. Đúng là một cái tật xấu của tôi mà.
Ngẫm kỹ lại, ngay cả Koigasaki và Suzuki, nhìn bề ngoài cứ như thể những "người nổi bật" đến từ thế giới khác tôi vậy, thế mà cuối cùng chúng tôi vẫn có thể là bạn thân của nhau. Nhưng sau khi đã chơi thân với họ rồi, tôi lại mắc cái tật hễ thấy ai đó ăn diện nổi bật hay trông sành điệu một chút là chỉ nhìn vỏ ngoài mà vội vàng kết luận rằng "trông cứ như người nổi bật ấy nên chắc chắn không thể thân được". Thế nhưng... thử nghĩ lại những kinh nghiệm trước đây xem, ngay cả trong số những người trông như "người nổi bật", cũng có rất nhiều người dễ nói chuyện, dễ gần. Trước giờ đúng là tôi quá cứng nhắc rồi. Ít nhất, từ hôm nay trở đi... lấy chuyện hôm nay làm động lực, mình sẽ không nhìn bề ngoài mà phán xét người khác nữa. Cố gắng hòa đồng với cả những "người nổi bật" này nữa... Cố lên nào.
"Chị Mitsuki đổi màu tóc rồi kìa! Dễ thương quá đi mất thôi~!"
"Thiệt hả~? Cảm ơn em nha~!"
"À, cái vòng cổ kia là của Q-pot đúng không ạ?"
"Đúng rồi đúng rồi~ Momo em có thích Q-pot không?"
"Dạ vâng, em thích mê luôn! Em vẫn luôn muốn thử ghé quán cà phê Q-pot ở Harajuku một lần xem sao..."
"À, quán đó trước đây chị từng đi với bạn rồi!"
"Ơ, thật ạ? Sướng quá đi thôi~!"
"Ở đó tuyệt vời lắm nha~! Lần tới bọn mình cùng đi nhé?"
"Ơ, có được thật không ạ?"
Tôi lắng nghe tiếng Koigasaki và chị Mitsuki đang vui vẻ chuyện trò từ trong bếp vọng ra. Xem ra bên hội con gái cũng đang "nóng" không kém. Thấy Koigasaki vui vẻ đến thế, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để thấy chị Mitsuki đến đây là một điều may mắn rồi.
Chẳng mấy chốc, nồi lẩu do chị Mitsuki và Koigasaki cùng trổ tài đã hoàn thành. Chúng tôi tạm dừng trò chơi, quây quần bên nồi lẩu nóng hổi. Chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy nồi lẩu này khác một trời một vực so với nồi lẩu của Koigasaki làm hồi nãy. Từ hình thức đến hương vị đều khiến người ta phải trầm trồ vì độ ngon tuyệt vời.
"Ôi chao ôi~!"
"Nhìn hấp dẫn quá đi thôi~!"
Các thành viên câu lạc bộ nhạc nhẹ cứ thế mà xuýt xoa trước nồi lẩu, vẻ mặt cảm động đến mức hơi lố. Lúc nãy thấy nồi lẩu của Koigasaki, miệng thì cứ khen lấy khen để động viên, nhưng trong bụng thì chắc đang lo sốt vó cho tính mạng bản thân rồi...
Chị Mitsuki và Koigasaki chia thức ăn trong nồi lẩu cho mọi người, bọn tôi đói meo nên cứ thế mà cắm cúi chén lấy chén để. Nồi lẩu đúng như vẻ ngoài, ngon "bá cháy bọ chét" luôn. Hồi Koigasaki làm cái nồi lẩu kinh dị kia, tôi đã nghĩ không biết phải làm sao đây... May sao chị Mitsuki đã kịp thời trở về cứu vãn tình hình...
Sau đó, chị Mitsuki và Koigasaki cũng nhập cuộc chơi. Sau khi đã chơi thỏa thích một trận, mọi người cùng nhau dọn dẹp. Koigasaki tuy ban đầu còn căng thẳng, nhưng nhờ có chị Mitsuki ở bên, đến giữa chừng em ấy cũng thả lỏng và dần vui vẻ hòa nhập. Còn bản thân tôi... cũng bất ngờ có được một khoảng thời gian thật sự vui vẻ. Kể từ khi bị Hasegawa "đá", tôi cứ mãi mang theo tâm trạng u uất, nhưng hôm nay thì mọi thứ đã đổi khác, tâm trạng tôi cũng vui vẻ trở lại rồi.
Dọn dẹp xong xuôi, trời cũng đã nhá nhem tối, thế là cả lũ cùng kéo nhau về. Sau khi chào tạm biệt Suzuki và chị Mitsuki, chỉ còn lại tôi, Koigasaki và mấy thành viên câu lạc bộ nhạc nhẹ. Thế nhưng, giữa bọn tôi giờ đã chẳng còn chút ngượng ngùng nào nữa, cứ thế mà vừa đi vừa trò chuyện rôm rả trên đường ra ga.
"Tạm biệt nha~"
「Chào bạn Koigasaki, dù lễ hội trường đã kết thúc rồi, nhưng bất cứ lúc nào bạn cũng được chào đón đến CLB Nhạc nhẹ chơi nhé!」
「Cảm... cảm ơn các bạn rất nhiều...!」
「Tạm biệt nha~ Koigasaki và Kashiwada nhớ cẩn thận trên đường đó!」
「À, à ừm... tạm biệt!」
Sau khi tạm biệt các thành viên CLB Nhạc nhẹ ở ga, tôi và Koigasaki cùng hướng về nhà, đi chung đến tận sân ga đợi chuyến tàu của mình.
「...Bạn đã thân với họ từ lúc nào không hay đấy chứ.」
Vừa bước lên tàu, Koigasaki đã mở lời như vậy.
「À, à ừm... đúng vậy... tôi với mấy người bên CLB Nhạc nhẹ, nói chuyện khá hợp bất ngờ đó... Còn bạn thì sao?」
「Hả? Ừm... may mà hôm nay tôi đã đi... Dù có lỗi với mọi người vì làm hỏng món ăn... nhưng tôi đã rất vui...」
Koigasaki mỉm cười thanh thản khi nghĩ về những chuyện hôm nay.
「Mà nói chứ, bạn chơi game siêu quá đi! Đây là lần đầu tiên tôi thấy kính nể bạn đấy!」
「Dù sao thì tôi cũng có trò đó mà... "Lần đầu tiên" là sao chứ! Mà bạn cũng tệ thật đó! Tính đâm mấy con nấm đầu mới vừa lòng đây hả!」
「Biết sao giờ! Bình thường tôi có chơi game đâu chứ!」
Chốc lát sau, chúng tôi bắt đầu rôm rả kể về những kỷ niệm vui vẻ trong ngày hôm nay.
「Hôm nay... thật sự rất vui... may mà tôi đã đi... Nếu chỉ có một mình, tôi nhất định sẽ không muốn đến đâu...」
Koigasaki cảm thán nói xong... rồi quay sang nhìn chằm chằm tôi.
Đột... đột nhiên nhìn tôi vậy làm gì chứ...
「...Vớ... Với lại tại bạn... dùng đủ mọi cách, cứ nhất quyết lôi tôi đi mà...」
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Cô ấy đột nhiên nhìn thẳng và nghiêm túc như vậy... tôi thấy ngượng chết đi được...
Để Koigasaki không nhận ra mình đang đỏ mặt tía tai, tôi vội quay mặt sang một bên.
「Bạn... bạn với Suzuki... nói chuyện có ổn không?」
Cảm thấy ngại ngùng quá, tôi vội đổi sang chuyện khác.
「Hả? À... ừm...」
Giờ nghĩ lại, có lẽ Koigasaki và Suzuki đã tự mình xây dựng mối quan hệ tốt đẹp khi không có tôi ở đó rồi, có khi tôi chẳng cần làm những chuyện thừa thãi này...
「...Cái đó... tôi biết hết rồi... Bạn... bạn đã cố ý tạo cơ hội cho tôi và Suzuki được ở riêng với nhau...」
「Hả? Ờm, đúng vậy...」
Koigasaki lại nhìn tôi, cô ấy hôm nay sao thế không biết nữa...
「Không chỉ có thế... Khi món ăn của tôi bị hỏng, dù miệng bạn cứ lầm bầm phàn nàn, nhưng cuối cùng vẫn bênh vực tôi...」
「Hả! Đâu có, tôi có làm thế đâu...」
Nghe cô ấy nói thẳng ra như vậy, tôi càng thêm ngượng. Tôi lại cảm thấy mặt mình nóng ran lên.
「Chuyệ... chuyện nhỏ này thì đương nhiên rồi, dù gì chúng ta cũng có quan hệ hợp tác mà...」
「…………」
Đúng lúc đó, chuyến tàu vừa đến ga tôi phải xuống. Tôi không muốn để cô ấy nhận ra mình đang ngượng, nên việc phải chào tạm biệt Koigasaki ngay lúc này thật sự đã giúp tôi một tay.
「Vậy thì, ngày mai gặp nhé...」
Khi tàu đến ga, tôi chào Koigasaki rồi bước xuống. Ngay lúc đó...
「...Sao cả bạn cũng xuống xe vậy chứ!」
「Hả? À, không... Vớ... với lại chúng ta đang nói chuyện dở dang mà...!」
Nói chuyện dở dang ư...? Tôi lại thấy cuộc nói chuyện của chúng ta đâu có đứt đoạn ở chỗ khó xử đến thế đâu...
Cô ấy có điều gì muốn nói với tôi sao?
「...Bạn à...」
Koigasaki không nhìn mặt tôi mà mở lời:
「Rốt cuộc... là sao chứ? Chẳng phải bản thân bạn... bây giờ đang thất tình đau khổ lắm sao...?」
「Hả! Đột... đột nhiên nói mấy chuyện này làm gì chứ...」
Koigasaki cúi đầu, bắt đầu nói những lời này. Tôi vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui, vậy mà cô ấy lại muốn gợi lại những ký ức không vui làm gì chứ...
「Thế mà... lại vì tôi, cố tình theo đến một nơi xa lạ, còn giúp tôi và Suzuki có cơ hội ở riêng với nhau...」
Con nhỏ này đột nhiên làm sao vậy? Rốt cuộc nó muốn nói gì đây?
「Bạn đúng là đồ ngốc mà... Sao lại cứ phải làm cái người tốt bụng đó chứ? Chẳng phải bạn đang bận lo cho chính mình sao?」
Vừa nãy cô ấy còn có vẻ cảm ơn tôi mà... Sao thái độ lại đột nhiên như đang giận dỗi vậy? Con nhỏ này...
「Tại sao chứ...? Tại sao bạn cứ luôn giúp tôi vậy? Ngay cả khi bản thân đang buồn khổ như vậy mà cũng chịu làm đến mức này...?」
Koigasaki nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc. Không hiểu sao đồng tử của cô ấy... trông hơi ướt át, là ảo giác của tôi sao?
「...Bạn cứ... cứ luôn như vậy... Lúc bị Ashida bám riết... lúc đồ cosplay của tôi bị em gái làm hỏng cũng thế...」
Koigasaki đưa mắt nhìn xuống, chậm rãi nói từng lời, như thể đang hồi tưởng về những chuyện đã xa xưa.
Cô ấy đang nhắc đến chuyện hồi học kỳ một, khi bị Ashida bám riết mà gây gổ, và chuyện sự kiện cosplay vào mùa hè. Tại sao bây giờ lại khơi gợi những chuyện đã từ lâu lắm rồi chứ...?
「Chuyện hồi Hosokawa... Rồi lúc lễ hội trường quyết định để tôi đóng Bạch Tuyết... Cả lúc tác phẩm tự xuất bản của tôi bị người ta chê bai trong sự kiện doujinshi nữa...」
Koigasaki đau buồn nhíu mày, rồi nhắm mắt lại. Có lẽ cô ấy đang hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Nghe những lời Koigasaki nói, từng khung cảnh cứ thế hiện rõ mồn một trước mắt tôi, như thể chúng vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Kể từ khi chúng tôi thiết lập mối quan hệ hợp tác... quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện. Cả những chuyện đau khổ, những chuyện kinh khủng đến không ngờ. Thế nhưng... cũng có biết bao chuyện vui đã đến. Tôi thường tự hỏi, nếu tôi không thiết lập mối quan hệ hợp tác với cô ấy, không dính dáng gì đến cô ấy, thì cuộc sống trung học của tôi chắc hẳn sẽ tẻ nhạt hơn nhiều lắm.
「Tại sao bạn... cứ luôn như vậy chứ...? Là vì... chúng ta có quan hệ hợp tác sao...?」
Tôi nhớ, trước đây cô ấy cũng... từng hỏi tôi một câu tương tự, rằng "tại sao":
Lúc ấy, ngay cả bản thân tôi còn không rõ tâm trạng của mình, nên chẳng thể trả lời được gì.
Trong khoảnh khắc, tôi đã định lấp liếm cho qua chuyện... nhưng biểu cảm của Koigasaki khi hỏi tôi lại quá đỗi nghiêm túc, khiến tôi cũng cảm thấy mình phải thành thật nói ra hết nỗi lòng.
Lần này, tôi nhất định phải trả lời thật rõ ràng, rằng tại sao mình lại giúp Koigasaki.
Lý do tôi giúp Koigasaki là...
「...Đương nhiên rồi, ban đầu thì đúng là vì chúng ta đã thiết lập quan hệ hợp tác. Bạn cũng đã giúp tôi, và tôi cũng mong nhận được sự hỗ trợ của bạn sau này, nên mới giúp lại bạn... Thế nhưng dạo gần đây thì không chỉ có vậy nữa... Bản thân tôi cứ có cái ý muốn giúp đỡ bạn, nên đành phải lắm chuyện mà thôi...」
「...! Bạn... bạn nói gì cơ...?」
Koigasaki liền lảng mắt đi chỗ khác, rồi cúi đầu xuống.
「Phải nói là tôi không thể chịu nổi khi nhìn thấy bạn đau khổ...」
「....................」
「Nếu sự giúp đỡ của tôi có thể khiến bạn vui vẻ hơn một chút... thì điều đó cũng sẽ giúp bạn trở lại là chính mình hơn...」
「....................」
「Không chỉ là vì bạn, mà còn là vì chính cảm xúc của tôi... Nếu một chút vất vả, bôn ba của tôi có thể khiến bạn không phải chịu đựng đau khổ... thì tôi sẽ làm. Chỉ cần chút chuyện nhỏ này thôi mà có thể... giúp bạn tiếp tục mỉm cười, vậy thì tôi sẽ làm mọi thứ. Trước đây đã như vậy... và đương nhiên, sau này cũng sẽ thế.」
Tôi đã nói một tràng dài... nhưng tất cả những lời ấy đều xuất phát từ tận đáy lòng tôi.
「……………………………………」
Koigasaki cúi gằm mặt, không nói lấy nửa lời.
「…… Khoan đã, mình đang… nói cái gì thế này…………」
Tôi chợt sực tỉnh, nhớ lại lời mình vừa nói, tự dưng càng thấy xấu hổ hơn, khiến cả mặt nóng bừng.
Chết tiệt, sao mình lại đường đường chính chính nói ra những lời xấu hổ thế này… Dù đó là tâm tư thật lòng của tôi, nhưng mà có thể tuôn ra một tràng những câu sến sẩm đến rợn người như vậy, đến tôi cũng phải nể phục bản thân mình.
Koigasaki quá lâu không phản ứng khiến tôi tò mò không biết cô ấy ngớ người ra vì sốc, hay là đã bị những lời lẽ mùi mẫn của tôi làm cho lay động rồi…?
「… Đau quá!」
Cô ấy bất chợt lấy cặp sách của mình đập vào mông tôi.
「Cậu… cậu làm gì vậy! Đau lắm đấy!」
Thực ra cô ấy hình như không dùng nhiều sức lắm, nên cũng không đến nỗi đau.
「Cậu… cậu… cậu đang nói cái quái gì thế… Lý do kiểu gì vậy! Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả!」
「Hả!」
Khốn kiếp, tôi đã đặc biệt nói ra những lời lẽ đáng xấu hổ đến thế, sao lại phải chịu đối xử như vậy! Cô là cái kiểu nữ chính tsundere vô cớ động thủ hay xuất hiện trong light novel hả!… Không phải, không thể đánh đồng thế giới 2D với 3D được…
「Cái… cái kiểu… những câu sến sẩm đến rợn người như vậy mà cậu cũng nói một cách nghiêm túc thế này………… Cậu… cậu ngốc hả! Tự nói xong không thấy xấu hổ à! Cậu đàng hoàng mà lại nói ra những lời khoa trương thế này, chắc là đọc truyện tranh nhiều quá rồi!」
「Cái… cái gì? Cô… nói quá đáng thế… Chẳng phải cô hỏi tôi một cách nghiêm túc, tôi mới nghiêm túc trả lời sao!」
Lời của Koigasaki khiến tôi nóng mặt, liền phản bác lại. Việc chúng tôi cãi nhau ầm ĩ trên sân ga khiến cả hai trở nên rất nổi bật, những người xung quanh trong nhà ga đều lén lút nhìn chúng tôi.
Haizz… Tôi bắt đầu hối hận vì đã trả lời cô ấy một cách nghiêm túc đến thế. Gạt bỏ xấu hổ để nói ra tâm tư thật lòng, mà nhận lại được toàn là những lời này đây! Cô ta đúng là một thiên tài chọc tức người khác!
Dù đang bực mình, nhưng tôi cũng không muốn tiếp tục thu hút sự chú ý, chỉ tặc lưỡi chứ không cãi lại nữa.
「… À thì…」
「Hả?」
Koigasaki lẩm bẩm, tôi bực bội hỏi lại.
「Cái gì mà… Rốt cuộc là sao… Tại sao… tại sao cậu lại nói ra những lời như vậy…」
「… Hả?」
Koigasaki không còn lớn tiếng nữa, cúi đầu lẩm bẩm thì thầm. Thấy thái độ của cô ấy thay đổi chóng mặt, tôi trong phút chốc cũng quên đi cơn giận, rơi vào sự hoang mang.
Đến lúc này tôi mới nhận ra… mặt cô ấy đỏ ửng. Trong phút chốc tôi còn nghĩ cô ấy tức giận nên mặt đỏ bừng… Lẽ nào cô ấy thực ra đang xấu hổ?
… Giờ tôi mới chợt nhớ ra, cái đồ này là kiểu người khi xấu hổ sẽ nói ra những lời khó nghe để che giấu, đúng là một kẻ phiền phức cực kỳ. Vậy thì, lẽ nào thái độ bây giờ của cô ấy, cũng là để che giấu sự xấu hổ của mình…?
「… Kiểu như cậu, kiểu như tôi…………」
「Hả? Cậu vừa nói gì cơ…?」
Koigasaki cúi đầu thì thầm gì đó rất nhỏ, nhưng tôi nghe không rõ lắm.
「Đối với cậu mà nói, tôi chỉ là… 'người đồng hành hợp tác' mà thôi, đúng không…?」
Koigasaki ngẩng đầu nhìn tôi.
Trên mặt cô ấy không thấy chút giận dữ nào. Biểu cảm vô cùng khó chịu, dường như có điều gì đó muốn dốc hết lòng nói với tôi…
Không hiểu vì sao, trong khóe mắt… lại đọng lệ.
Koigasaki cô ấy, đối với tôi mà nói… "chỉ là người đồng hành hợp tác" thôi sao…?
… Làm sao có thể chứ.
Tôi vừa nãy đã nói với Koigasaki lý do tôi giúp cô ấy… nhưng trong lòng tôi vẫn còn một "lý do giúp cô ấy" mà chưa nói cho Koigasaki nghe.
Tất nhiên, những lời tôi nói với Koigasaki, tất cả đều là tâm tư thật lòng của tôi.
Không thể chịu nổi khi thấy Koigasaki chìm trong đau khổ, nếu sự giúp đỡ của tôi có thể khiến Koigasaki vui vẻ, thì điều đó sẽ giúp cô ấy trở nên giống chính mình hơn…
Ngoài ra, tôi đã không nói ra với Koigasaki, lý do cuối cùng tôi giúp Koigasaki là… chút "tư tình riêng" của tôi dành cho cô ấy.
Thông qua việc giúp đỡ cô ấy, có thể nhận được sự cảm ơn của cô ấy… Không, cũng không phải thế… Tôi hy vọng có thể… thông qua việc giúp Koigasaki, nhận được một chút thiện cảm, được cô ấy yêu mến… Trong thâm tâm, tôi đã mong chờ như vậy. Tôi không thể nào phớt lờ cảm xúc này nữa. Mà cái lý do này, dù có xé miệng tôi ra tôi cũng không thể nói thành lời.
Thấy cái đồ này thân thiết với Suzuki, dù tôi không muốn thừa nhận… nhưng lòng vẫn thấy đau nhói.
Cô ấy đối với tôi mà nói, không chỉ là "người đồng hành hợp tác".
Dù không muốn thừa nhận, nhưng đối với cô ấy, tôi…
「Chỉ là người đồng hành hợp tác sao…? Làm sao có thể chứ…」
「… Hả…?」
Tôi nuốt nước bọt, hạ quyết tâm mở lời.
「Vì… vì cô… đối với tôi mà nói, là người quan trọng…」
Koigasaki dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi.
「Quan trọng… là… bạn… bè… mà…」
「……………………… Hả…」
Đây từng là lời mà Koigasaki từng nói với tôi.
Bạn bè quan trọng… đó là sự thật không thể chối cãi… nhưng bản thân tôi cũng đã hiểu rõ, thực ra không chỉ có vậy.
Cảm nhận của tôi về Koigasaki, đã vượt qua mức bạn bè… đã coi cô ấy là người khác giới. Nhưng những lời như vậy… tôi tuyệt đối không thể nói với cô ấy. Dù có xé miệng tôi ra, tôi cũng không muốn nói.
「…………………………………………………………」
Koigasaki nghe lời tôi nói, thất thần im lặng một lúc.
Một lát sau, cô ấy ngoảnh mặt đi. Trong con ngươi… không hiểu sao, dường như đã mất đi ánh sáng.
「… Là thế à?」
Koigasaki chỉ đáp lại ngắn gọn như vậy, rồi xoay người quay lưng về phía tôi. Một lát sau, chuyến tàu tiếp theo đã tới. Koigasaki lẳng lặng lên tàu.
「… Ơ… này…?」
「…………」
Koigasaki không những không trả lời tôi, mà còn không thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái.
Đột nhiên, cô ấy bị làm sao vậy?
Tôi hơi lo lắng cho Koigasaki đang có vẻ không ổn, nên không có ý định rời đi, chỉ đứng nhìn bóng lưng của cô ấy.
「Cửa tàu đóng, xin quý khách chú ý.」
Một lát sau cửa tàu đóng lại, chuyến tàu Koigasaki đang đi đã chạy đi mất. Kết quả là trong suốt khoảng thời gian đó, cô ấy không hề nhìn tôi thêm một lần nào, không đáp lại tiếng gọi của tôi.
Tại sao cô ấy lại đột nhiên tức giận?
Tại sao cô ấy lại khóc?
Tại sao cô ấy… lại hỏi câu hỏi như vậy?
Trong một khoảng thời gian, tôi nhìn chằm chằm vào đường ray sau khi tàu đã đi, đứng chết lặng tại chỗ, chỉ có thể ngẩn người đứng trên sân ga.