Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Hoàn thành)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

90 161

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 51

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 359

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4536

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1412

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 56

Vol 2 - Chương 8: Chiếc nhẫn vàng và hai bản báo cáo

“Cái quái gì thế này…? Rain, Silk, hai em thấy sao?”

Rain liếc nhìn con ma vật với ánh mắt cảnh giác, trượng trong tay hơi siết lại.

Cô quan sát từ góc độ ma thuật và thần học, trong khi Silk lặng lẽ cảm nhận khí tức từ bản chất tinh linh.

“Không rõ… được ạ.”

Rain nhíu mày, nghiêng đầu, vẻ mặt trầm tư nhưng không hoảng hốt.

“Không rõ?”

“Nếu phải nói thì… nó hơi giống sinh vật ma pháp. Nhưng có cảm giác ô uế lắm. Như một con người rất tệ… bị quăng vào hố bùn ma lực rồi biến dị ra cái này ạ. Cảm giác là… thứ bị vặn xoắn từ bên trong.”

Giọng Rain đều đều, nhưng ánh mắt lộ ra vẻ lo ngại.

“Em cũng nghĩ vậy.”

Silk nói nhỏ, giọng chậm rãi như đang cân nhắc từng từ.

“Không giống tinh linh nhiễu loạn, mà là phản chuyển. Kiểu như undead… nhưng có sinh khí.”

Cả hai vẫn chưa thể nắm bắt được bản chất thực sự của khí tức phát ra từ nó.

Tôi cũng thấy khó chịu khi nhìn ma pháp vận hành quanh nó.

Thông thường, ma pháp tôi điều chỉnh đều có hiệu lực tốt với sinh vật sống.

Nhưng với tên bị xích này, dù đã dùng vài ma pháp suy yếu, tôi vẫn cảm thấy ma lực bị triệt tiêu từng chút.

Thông thường, kháng ma pháp đến từ năng lực hoặc ý chí mạnh.

Nhưng tên này… bản thân hắn dường như đã sở hữu sức kháng cố hữu, có thể đến từ cơ thể hoặc sự biến đổi ma tính.

Nhưng cũng không phải kiểu miễn nhiễm như undead… Cảm giác lại giống ác ma hoặc sinh vật ma pháp hơn.

“Có thể là ác ma nào đó không?”

“Xét về mức độ nhiễu loạn tinh linh… thì khá gần. Nhưng nó khác với con Hecto eyes lần trước.”

Silk bình thản đáp, ánh mắt sắc sảo nhưng không tỏ ra sợ hãi.

Nói tóm lại, thân phận vẫn chưa xác định được.

“Còn xích thì sao ạ?”

Marina bước đến, chỉ vào đống xích vương vãi, đôi mắt lấp lánh tò mò.

Tôi thầm nghĩ: nếu đây là tàn dư ác ma, có thể bị nguyền rủa.

Phải cẩn trọng.

“〈Cảm nhận ma lực〉, 〈Cảm nhận chú lực〉.”

Rain vung trượng, niệm chú ngắn gọn, thần thái nghiêm túc.

Trong một mê cung xa lạ, mọi dấu hiệu bất thường đều cần cảnh giác.

“Ừm, xích thì không sao. Nhưng trong đám đó… có cái gì đó lạ lắm.”

Rain khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dò xét.

“Đâu, để tôi xem…”

Tôi vừa thận trọng thu gom đống xích vào túi ma pháp, vừa lục tìm món đồ “lạ” kia.

Chẳng mấy chốc, tôi phát hiện ra một vật nhỏ nằm lẫn trong đám kim loại.

“Nhẫn à?”

Tôi lấy nhíp gắp nó lên, không chạm tay trực tiếp.

Một chiếc nhẫn vàng.

Kích thước nhỏ hơn ngón tay tên xích béo lùn kia.

“…Không được. Dùng ‘Giám định’ cũng không xem được chi tiết. Chỉ biết là có ma pháp được khắc vào.”

Tôi cau mày.

“Cảm giác của nó… không tốt lắm.”

Rain nói nhỏ, giọng có phần lạnh đi.

“Ừ. Mang về rồi kiểm tra sau.”

Dù gì thì tôi cũng không muốn đeo món đồ không rõ nguồn gốc tìm thấy trong xác ác ma, và nó có khí tức rất khó chịu dù không rõ giám định.

Chỉ là một chiếc nhẫn nhỏ, vậy mà lại có cảm giác tồn tại rất rõ ràng.

“Giờ sao ạ? Có thể lần theo dấu vết xích kéo được đấy.”

Marina giữ vẻ hăng hái, nhưng giọng nói nghiêm túc hơn.

“…Dù gì thì cũng chưa có hướng cụ thể. Trước hết, ta điều tra xem nó đến từ đâu đã.”

Tôi đáp.

Có thể có tàn tích triệu hồi, hoặc bản thân mê cung có tính chất lôi kéo như thế.

Truy ra nguồn gốc là điều cần thiết.

Sinh vật đó rất mạnh.

Về cấp độ ma vật thì chắc chắn trên hạng C.

Nếu nó xuất hiện từ tầng một, thì mê cung này không hề đơn giản.

“Để em đi trước dò đường. Em lần theo dấu xích, mọi người nghỉ ngơi đi.”

“Ừ, nhờ em đấy.”

Tôi gật đầu, đồng thời thi triển 〈Hồi phục Ma lực liên tục〉 lên Marina và Rain.

Rồi cất kỹ chiếc nhẫn vào túi nhỏ rồi nhét vào túi ma pháp.

Tránh đụng trực tiếp là tốt nhất.

“Này, Yuke. Em cũng muốn nói một chuyện.”

“Sao thế, Marina?”

Tôi quay lại, thấy Marina đang do dự, mắt cụp xuống.

“Ừm… hơi khó nói… nhưng em nghĩ bên trong thứ đó là người ạ.”

“Em thấy được à?”

Tôi bất ngờ.

Lớp xích che kín hết, tôi không thấy gì.

“Không. Mà là cảm giác khi chém trúng. Kiểu… cảm giác giống như người lắm. Em nghĩ là do chức năng của ‘Samurai’. Cứ như, khi chém thì em có thể ‘cảm’ được đối phương là gì… Dù… em không giỏi nói mấy chuyện kiểu này. Ngu quá nên không biết diễn đạt sao cho đúng ạ…”

Giọng cô nhỏ dần, hơi tự trách.

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Marina.

“Không sao. Thế là đủ rồi.”

Lỗi là do tôi – một thủ lĩnh mà chưa hiểu sâu chức năng của Samurai.

Nghề quá hiếm, tôi chưa từng tiếp xúc trực tiếp.

Tôi có nghe rằng Samurai gắn bó sâu sắc với việc “chém” – họ là những kẻ sống để giết.

Vì thế, cảm giác với sinh mệnh của mục tiêu rất nhạy.

Chém đồ vật không sống khiến họ cảm thấy "vô vị".

Nên có lẽ, họ có giác quan riêng về bản chất kẻ địch.

Nếu Marina nói là “người”… rất có thể kẻ kia từng là người – hoặc gì đó rất gần với con người.

“Còn nữa… hắn không có ma thạch.”

Nghe vậy, tôi mới khựng lại.

Đúng vậy. Không hề thấy ma thạch.

Nếu là ma vật thì không thể thiếu thứ đó.

“Có thể là ‘kẻ bị ác ma nhập’… Cái nhẫn đó là nguyên nhân chăng?”

“Chuyện đó để về rồi tính, Yuke-san. NeNe trở lại rồi.”

Silk lên tiếng, ánh mắt hướng về hành lang.

Cô chỉ tay, thị lực ưu việt trong bóng tối giúp cô sớm nhận ra.

Ánh sáng ma pháp chiếu lên bóng dáng NeNe đang chạy nhanh trở lại.

“Em về rồi. Có hai việc cần báo cáo… Một, em tìm thấy cầu thang.”

Nghe vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Mục tiêu ban đầu – tìm đường – đã hoàn thành.

“Nhưng là cầu thang đi lên…”

“Đi lên? Mình đang ở cống ngầm mà không đi xuống sao?”

Marina ngạc nhiên bật tiếng.

Tôi cũng thấy kỳ lạ.

Tôi cứ nghĩ sẽ đi xuống theo dòng nước, nào ngờ lại ngược hướng?

Vậy… phía trên là mặt đất sao?

“Em chưa kiểm tra phía trên. Báo cáo thứ hai, em tìm thấy chỗ ở của tên xích.”

“Sao rồi?”

“Không có ai. Mọi người đến xem sẽ nhanh hơn.”

“Hiểu rồi. Vậy đến đó trước.”

Tôi gật đầu, rồi nhìn vào bóng tối phía trước.

Xác chết biến mất.

Chiếc nhẫn vàng.

Một sinh vật có thể từng là người.

Cảm giác ớn lạnh bò dọc sống lưng.

Có lẽ… tôi vẫn còn thiếu bản lĩnh.

“Đi cẩn thận. Cảm giác không lành cho lắm.”

Tôi nhủ thầm trong đầu, rồi cùng các thành viên tiến bước vào sâu trong màn đêm mê cung.