Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

(Đang ra)

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

Miyama Suzu

Guy Gullveig tuy là con trai của một quý tộc nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú. Cậu đã trải qua những ngày tháng bất hạnh bị anh trai cùng cha khác mẹ ngược đãi và bị cha mình phớt lờ.

7 17

Góc nhìn của tác giả

(Đang ra)

Góc nhìn của tác giả

Entrail_JI

Anh ta là trung tâm của vũ trụ.Anh ta đánh bại mọi kẻ thù và cuối cùng giành được cô gái xinh đẹp.

1 5

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

300 437

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

28 120

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

635 6190

Vol 1 - Chương 63: Kết thúc kỳ cấm túc và bầu trời mùa đông

Một tháng đã trôi qua kể từ vụ giải cứu Jamie.

Mùa đông bắt đầu thực sự ghé đến, cây cối rụng sạch lá, bầu trời cao vời vợi hơn trước... cũng là lúc kỳ cấm túc của bọn tôi – "Clover" – kết thúc.

Hôm đó, tôi lập tức đến Hội mạo hiểm giả.

Là thủ lĩnh của "Clover", trước khi bắt đầu nhận việc lại, tôi nghĩ ít nhất cũng nên ghé chào hỏi một tiếng.

"Hoạt động trở lại rồi nhỉ, Yuke-san."

Chị Mamal ở quầy lễ tân gọi với ra với nụ cười quen thuộc.

"Lâu lắm rồi mới gặp anh ở đây đó."

"Ừm... nghỉ phép cũng không tệ."

Tôi gật đầu nhè nhẹ, ánh mắt dõi theo ánh sáng trắng phản chiếu trên mặt quầy.

"Vậy thì tốt rồi. Mà, anh tới làm việc luôn à?"

Tôi khựng lại một nhịp.

Thật ra tôi chỉ định đến chào hỏi thôi.

Nhưng mỗi khi chị Mamal dùng cái giọng ấy, không nhanh không chậm, vừa đủ thân thiết... thường là có việc gì đó kiểu nửa như "chỉ định riêng" muốn giao cho.

Nói thẳng ra thì cũng hơi lợi dụng chức quyền, nhưng nếu chị ấy đã chủ động tìm đến, thì cũng đồng nghĩa là "lọt vào mắt xanh".

Nghĩ vậy, tôi chỉ cười khẽ, gãi má một cái.

"Chị có chuyện gì à?"

"Chuyện này vẫn chưa công bố đâu... nhưng có một tân mê cung vừa được phát hiện đấy. Anh có muốn nhân dịp 'Clover' trở lại làm một buổi livestream khám phá đầu tiên không?"

"Một tân mê cung sao...!?"

Suốt mười mấy năm nay chưa từng có thêm tân mê cung nào.

Nếu giờ bọn tôi được đi tiên phong khám phá, chắc chắn sẽ thành đề tài hot... nhưng, tôi cũng chẳng muốn gây thêm ồn ào nữa.

Vụ giải cứu Jamie lần trước đã khiến "Clover" bọn tôi nổi như cồn, được tung hô như một câu chuyện cảm động.

Theo nghĩa nào đó, đó cũng là kết quả đã nằm trong dự tính.

Nhờ vậy mà Jamie được xem xét tình tiết giảm nhẹ, và vụ bê bối phát ngôn kỳ thị của "Thunder Pike" cũng không truy cứu cô ấy nữa.

Dù sao thì trong buổi livestream hôm đó, Jamie cũng hoàn toàn không nói gì, nên đó là lẽ đương nhiên.

Hơn nữa, nhờ Silk lên tiếng gọi Jamie là "ân nhân đã cứu mạng ngay cả khi còn ở trong Thunder Pike", các cuộc đàm phán với các quốc gia chủng tộc khác cũng diễn ra suôn sẻ hơn.

Có điều... vụ một số nhà báo đưa tin sai rằng tôi với Jamie là "người yêu" thì đúng là mệt mỏi thật.

"Người ta cho rằng những bất thường vừa rồi tại các mê cung là do ảnh hưởng từ mê cung mới này. Đó là kết luận sơ bộ của Viện nghiên cứu Hoàng gia."

"Ý chị là... các mê cung ảnh hưởng lẫn nhau à?"

"Ừ. Vì vậy, bên Guild đang tính giao nhiệm vụ điều tra cho 'Clover', đội từng lập đại công trong vụ 'Vô Sắc Ám'."

Tôi khẽ nhíu mày.

Chuyện nghe cũng hấp dẫn đấy, nhưng có thật là ổn không nhỉ?

Dù bọn tôi không bị hạ hạng, nhưng cũng vừa chịu kỳ cấm túc.

Vậy mà lại được giao nhiệm vụ lớn thế này, thấy có hơi... trơn tru quá.

"Là đề xuất của Hội Trưởng đó. Ông ấy nói vẫn tin tưởng tụi anh nhất."

"Tên Benwood đó... vẫn biết cách gây bất ngờ như thường."

Tôi lẩm bẩm, giọng chẳng rõ là mỉa mai hay thừa nhận.

Chị Mamal nheo mắt cười, như thể hiểu rất rõ tôi nghĩ gì.

"Tôi sẽ bàn với bọn nhỏ. Chuyện lớn thế này, tôi đâu tự quyết được."

"Ừ, mong tin tốt từ anh. ...Mấy đứa đó có khỏe không?"

"Khỏe cả. Cả Nene cũng vậy."

Cuối cùng, Nene đã chính thức gia nhập "Clover" với tư cách thành viên thường trực.

Đó cũng là nguyện vọng của con bé, và chúng tôi cũng muốn giữ Nene lại.

Kết cục vậy là ổn thỏa rồi.

"Nhờ anh chăm sóc con bé nhé."

"Chị tiếc à?"

Tôi hỏi, giọng có phần chọc ghẹo, nhưng ánh mắt lại rất chân thành.

"Ơ kìa, Yuke-san. Đừng bắt nạt tôi quá đáng chứ. Tôi còn muốn trả đũa đấy."

Chị Mamal vẫn cười, nhưng cái sát khí vừa lóe qua khiến tôi lập tức ho nhẹ, quay mặt đi.

"Jamie thế nào rồi? Làm việc ổn không?"

"Ổn lắm. Anh cũng khéo lo cho cô ấy quá ha, Yuke-san."

Chị Mamal bật cười nhẹ, lần này là kiểu cười bất lực thật sự.

Hiện tại, Jamie đang làm nhân viên tạm thời cho Guild.

Tôi đã nhờ Benwood sắp xếp cho cô ấy, tất nhiên là có dựa vào một vài điểm yếu của ông ta.

Thật ra, án phạt dành cho Jamie với tư cách thành viên "Thunder Pike" khá nặng:

Bị xóa sạch điểm tín nhiệm mạo hiểm giả, tước tư cách hoạt động, cấm đăng ký lại trong vòng một năm.

Tức là coi như bị "xóa sổ" luôn.

Nhưng ít ra thì cũng tránh được việc bị đóng dấu phạm nhân hay trục xuất khỏi thành phố, coi như còn may.

Jamie còn có đứa em trai tên Tech, còn nhỏ xíu, cần được cô ấy nuôi dưỡng.

Vì vậy, tôi bằng mọi giá phải kiếm cho Jamie một công việc để cầm cự.

Và cũng để một năm sau, Jamie có thể lựa chọn trở lại "Clover".

"Chị nhớ nhắn với cô ấy là tôi sẽ mang thuốc cho Tech-kun nhé."

"Không gặp luôn à? Người yêu cơ mà?"

"Thôi mà, chị đừng góp phần vào đám nhà báo kia luôn chứ..."

Tôi phất tay, bước đi nhanh hơn, mặc cho tiếng cười khúc khích sau lưng.

Ra ngoài, hơi thở đã hóa trắng dưới bầu trời mùa đông.