Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

37 114

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

341 1694

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

572 1836

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

264 1032

Riajuu đi chết đi

(Đang ra)

Riajuu đi chết đi

佐藤田中

※ Câu chuyện này có nhiều cô gái thích những chàng trai KHÔNG PHẢI nhân vật chính.Không có ai trong số họ đem lòng yêu nhân vật chính.

19 28

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

591 2107

Vol 3 - Chương 51: Không gian kỳ lạ và con quái vật không thể dung thứ

Sau khi đánh bại con Cua Thép – Steel Crab, bọn tôi đã đi xuống thêm ba tầng cầu thang.

Ở tầng có quang cảnh như rừng rậm, bọn tôi chạm trán Ma thú Zarnag.

Ở tầng như tàn tích ẩm ướt, bị Lefty Hand—“Bàn tay trái lang thang”—tập kích.

Tất cả đều là những ma vật mà bọn tôi—tổ đội Clover—đã từng đối mặt trong các chuyến phiêu lưu trước đây.

Có thể suy đoán rằng hiện tượng này xảy ra là do tôi đã vô thức áp ký ức của Rain vào mê cung, tạo thành một dạng “thiên lệch ký ức”.

Và giờ đây là tầng ngầm thứ tư.

Nơi này có cảm giác hoàn toàn khác biệt so với các tầng trước.

Xung quanh là những cột trụ đá đứng sừng sững, tăm tối đến mức không nhìn thấy gì phía trước.

Trên đầu là bầu trời đầy sao méo mó, và luồng khí lạnh căng thẳng như dây đàn khiến tôi có cảm giác bản thân đang đứng giữa "thấu minh ám”.

Có lẽ, đích đến đã gần.

Còn một, hoặc hai tầng cầu thang nữa thôi... là bọn tôi sẽ tới được Cánh Cửa Thâm Uyên – Abyss Gate.

Tôi có một dự cảm chắc chắn như vậy.

“Anh ơi, cẩn thận đấy.”

Nibelrun—đi ngay bên cạnh—ngước nhìn tôi đầy lo lắng.

Cảm nhận của em ấy với tư cách là một Walker – Kẻ Lang Thang vượt trội hơn tôi nhiều.

Dù sao thì em ấy cũng có kinh nghiệm vượt qua các chiều không gian dày dạn hơn hẳn tôi.

“Ừ. Khí tức ở đây không ổn chút nào.”

“Không ổn định như chỗ trước... với lại, em còn cảm thấy có dòng chảy của một thế giới khác đang len vào nơi này nữa.”

“...Vậy đấy. Mọi người, hãy cảnh giác hơn cả trước giờ.”

Nghe tôi nói, ai cũng gật đầu.

“Nhưng mà… lâu thật đấy.”

“Giờ này thì lẽ ra đã quay lại rồi mới phải. Có chuyện gì chăng…”

Silk vểnh tai lên căng thẳng, mắt hướng vào vùng tối phía trước.

Ở đó lẽ ra phải có Nene—người đã đi trinh sát trước.

Sự thật là cô ấy ra đi từ một lúc trước mà giờ vẫn chưa quay về, cộng thêm không khí bất thường của không gian này, càng khiến tôi thấy bất an.

“Để tôi thử dò bằng năng lực Dấu Ấn Tồn Tại – Stigmata xem sao.”

“Vâng. Anh đừng quá sức nhé?”

“Tôi sẽ tiết chế.”

Tôi gật đầu với Silk rồi tập trung tinh thần để dẫn dắt Chúc Phúc của Persephone.

Không khí ở đây thật khó chịu.

Khí tức bất thường cứ len vào nhận thức của tôi.

“Gì thế này… sợ quá. Mọi người đều ở đây mà sao cứ thấy như đang tách rời ra…”

Ngay khi tôi bắt đầu dò tìm, Marina—tay vẫn đặt lên chuôi thanh Hắc Đao—lo lắng nhìn quanh.

Cảm giác của Marina trong những tình huống thế này không thể xem thường.

Dù có dùng Stigmata hay không, trực giác phát hiện nguy hiểm của em ấy là bản năng—và vô cùng chính xác.

“…──Kia kìa.”

Ngay khi Nibelrun cất tiếng—bầu trời sụp xuống.

Không còn cách nào khác để mô tả cảm giác đó.

Nó ập đến và cuốn sạch tất cả trong chớp mắt.

“Kh…!”

Đang tập trung điều khiển Stigmata, tôi bị đánh úp hoàn toàn.

Đầu tiên là một khoảnh khắc lơ lửng, ngay sau đó cảm giác như rơi xuống không đáy.

Rồi là cảm giác bị quay xoắn như cái chong chóng suốt vài giây, trước khi tôi bị nện thẳng xuống mặt đất.

“Guh… mọi người, vẫn ổn chứ…?”

Tôi nén đau gượng đứng dậy nhìn quanh—nhưng không thấy đồng đội nào.

Chẳng lẽ là bẫy dịch chuyển?

Nếu đúng thế thì tình huống bị chia cắt thế này quá nguy hiểm.

“……!”

Một luồng khí gì đó vọng lên từ bóng tối.

Tôi vội kiềm lại dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Nếu là đồng đội thì tốt, nhưng không có vẻ vậy.

Tiếng bước chân vang lên trầm thấp và chậm rãi, nặng nề đến mức cả Marina mặc giáp cũng chưa từng phát ra tiếng động như thế.

Tôi lập tức niệm ma pháp Ánh Sáng – Light không cần chú ngữ, rọi quanh.

Tôi không có thị lực ban đêm như Nene, nên phải giành lại tầm nhìn bằng mọi giá.

Nhưng có lẽ tôi đã sai lầm.

Ánh sáng nhợt nhạt từ ma pháp Light chiếu lên một sinh vật kỳ dị đến mức rợn người.

Kích thước thì không lớn lắm—chỉ ngang với một con Borgle.

Nhưng hình dạng của nó thì hoàn toàn lệch chuẩn, mang đầy cảm giác ghê tởm.

Một khối thân thể giống trứng khổng lồ mọc đầy lông rối bù trên đỉnh, cùng tay chân gầy gò như cành cây khô mọc ra từ hai bên.

Miệng nó há to đến tận giữa thân thể, phả ra hơi thở nặng nhọc xen lẫn mùi hôi thối trắng đục, và từ những mụn mủ dày đặc trên thân thì máu mủ rỉ ra liên tục.

“U…kuuIh!!!!”

Có vẻ đã phát hiện ra tôi, con quái vật bắt đầu lững thững tiến lại gần.

Không rõ nó đang canh khoảng cách hay có đầu óc mưu mô, nhưng tôi từ từ rút thanh đoản kiếm xanh ra và vào thế phòng thủ.

“Đ-đừng lại gần…”

Tôi từng đối đầu với không ít ma vật, cũng từng bị máu văng lên người.

Nhưng thứ cảm giác ghê tởm đến mức bản năng từ con quái vật này đủ để khiến tôi phải lùi bước.

Không đơn giản chỉ là "khó chịu".

Chính cái việc bị dịch chuyển đến nơi có sinh vật này—mới là bản chất thực sự của cái bẫy.

“UBOJADONACHISUODZUKUI!!!!”

Bất thình lình, nó gào rú rồi lao tới.

May mắn là nó không nhanh.

Tôi nhảy lùi về sau và tránh được cánh tay vươn tới.

Mùi thối rữa từ hơi thở phả ra khiến tôi muốn nôn khan.

“U…kuuIh!!!!”

Nó vẫn tiếp tục rút ngắn khoảng cách, như muốn túm lấy tôi.

Một khi bị bắt được, tôi sẽ là miếng mồi cho cái miệng khổng lồ kia.

Trước cả điều đó, cảm giác khi bị nó chạm vào chắc chắn sẽ kinh tởm đến mức không thể chịu nổi.

“Cái quái gì thế này chứ…!”

Tôi là loại người có hứng thú với tri thức.

Khi gặp ma vật lạ, tôi thường cảm thấy tò mò và muốn tìm hiểu.

Nhưng với sinh vật này, tôi không cảm thấy gì ngoài ác cảm, ghê tởm và cảnh giác tột độ.

Cảm giác "phải tiêu diệt thứ này ngay lập tức" trỗi dậy mãnh liệt trong tôi.

「ONIYANARAKAWOYADZUKOBU!!!!」

Con quái vật, vừa dừng lại, lại gào lên một tiếng thét chói tai.

Âm thanh cao vút như xuyên thẳng vào tai trong khiến đầu tôi nhức nhối, suýt chút nữa khuỵu xuống.

Nhưng nếu nó đã dừng lại, thì đây là cơ hội.

Tôi lập tức nhảy lùi thêm để tạo khoảng cách, đồng thời chuẩn bị một vài ma pháp mà không cần niệm chú.

Trước hết phải gây cản trở hành động, tạo ra tình thế có lợi cho mình.

Dù đã rút vũ khí ra, tôi thật lòng mà nói thì không muốn lại gần nó chút nào.

Nghĩ vậy, tôi không chút do dự tung thẳng một đòn ma pháp yếu hóa mang theo dịch bệnh vào con quái vật trước mặt.