Tôi cùng Rain bước đi trong một không gian giống như bầu trời sao, đâu đó gợi lên cảm giác như "thấu minh ám”.
“Lối này rồi nhỉ.”
“Ừ. Cảm giác rất gần.”
“Ừm. Mọi người cũng… cùng hướng đó.”
Rain khẽ gật đầu khi nhìn vào chiếc 【La bàn của kẻ tìm kiếm – Seeker’s Compass】 đang nắm chặt trong tay.
Hướng mà kim chỉ chính là nơi cánh “Cửa thâm uyên” nằm.
“Có cầu thang kìa.”
“Ừm… nhưng mà, hơi lạ ha.”
Từ lúc nào đó, một chiếc cầu thang như xoắn ốc làm bằng tấm kính trong suốt đã hiện ra giữa bóng tối.
Tôi tiến lại gần và nhìn xuống—nó kéo dài không ngớt vào vực sâu, không thấy được điểm cuối.
Nói cách khác, đây chắc không phải là cầu thang thật.
Biên giới thế giới trở nên mờ nhạt, "Vô Sắc Ám” mang hình dạng “Tháp” đang gọi mời chúng tôi bước vào sâu thẳm của nó.
Chỉ là vì chúng tôi đang nhận thức nơi này như một mê cung nên nó mới hiện ra dưới hình dạng này thôi.
“Đi nào, Rain.”
“Ừm, vâng.”
Rain mỉm cười, đưa tay về phía tôi.
Dù thấy hơi ngượng, nhưng tôi cảm thấy điều đó thật tự nhiên, nên nắm lấy tay cô.
Tay trong tay, chúng tôi bước xuống cầu thang.
“Cảm giác kỳ lạ thật.”
“Ừm. Bước đi… có khi gây nghiện ấy chứ.”
Cảm giác vừa cứng vừa mềm không rõ ràng của bậc thang cứ thế truyền đến lòng bàn chân khi chúng tôi nắm tay nhau mà đi xuống.
Vừa đi, chúng tôi vừa trò chuyện vu vơ.
Chủ yếu là những chuyện cũ, thỉnh thoảng nói về tương lai.
“Này, Yuke.”
“Gì vậy?”
“Lộ hết trên mặt kìa.”
Nghe thế, tôi lập tức đưa tay lên chạm mặt… và nhận ra đã bị Rain gài một cú.
Nhưng lúc đó thì đã quá muộn.
Vì thường xuyên bị bắt bài như vậy, có vẻ tôi đã trở nên thành thật quá mức.
Ngay cả lúc này, cũng không thể che giấu được gì.
“Anh đang giấu chuyện gì vậy ạ?”
“…Tôi không thể nói được.”
“Cả với em cũng không à?”
“Cả em cũng vậy.”
Không thể nói ra.
Vì không muốn nói dối nên tôi chọn cách im lặng.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể tiết lộ với Rain và mọi người được.
Chắc chắn nếu biết, họ sẽ nổi giận… và sau đó có thể sẽ quay lưng với tôi.
Thế nhưng, chuyện lần này là điều tôi buộc phải tự mình quyết định.
Không, tôi hiểu rõ mà.
Tôi luôn tự ý hành động.
Tôi biết, đây là việc lẽ ra nên chia sẻ với nhóm “Clover”.
Nhưng chuyện tôi định làm vô cùng nguy hiểm, chắc chắn sẽ bị mọi người phản đối.
Dù vậy, tôi tin chắc nếu tôi nói “sẽ làm”, mọi người cũng sẽ tự nguyện bị kéo vào.
Lần này cũng vậy… như mọi lần trước.
Chính vì thế, tôi mới giữ im lặng.
Vì tôi thật sự không muốn kéo họ vào chuyện này.
Cũng giống như họ luôn ở bên và nghĩ cho tôi, tôi cũng yêu quý họ.
Yêu họ như đồng đội, như bạn bè, như những người còn quan trọng hơn thế.
Chính vì vậy, đây là điều tôi cần phải giữ bí mật đến tận cùng.
Vì đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng tôi làm theo ý mình.
“Giờ thì… chỉ có em ở đây thôi đấy.”
“…”
Một lời thì thầm ấm áp như ác ma vang lên bên cạnh.
Từ nãy giờ, tôi vẫn không ngừng nghĩ đến điều đó.
—Rain.
Cô học trò cũ, đồng đội… và là người thấu hiểu tôi nhất.
Là người yêu của tôi.
Một người phụ nữ đáng để tôi chia sẻ tất cả.
Một người tôi tin rằng mình có thể không giấu gì, không bị giấu gì, có thể chia sẻ mọi điều.
Và cũng là người khiến quyết tâm ích kỷ của tôi lung lay.
“Thấy chưa, lại cái mặt phân vân rồi kìa. Vậy mà vẫn dấn thân vào mạo hiểm trong tình trạng như thế hả?”
Rain cười nhẹ, khoác lấy tay tôi.
“Đến em mà anh cũng không thể nói à?”
“Thật ra là tôi rất muốn nói. Nhưng nếu nói, tôi sẽ lại dựa dẫm vào mọi người mất.”
“Thì cứ dựa dẫm nhiều hơn đi. Yuke đúng là nhát gan ghê.”
Tôi gật đầu trước lời Rain.
“Ừ. Tôi sợ. Sợ mất bọn em. Sợ đánh mất những ngày bình thường này. Sợ cuộc mạo hiểm kết thúc. Tôi muốn được ở bên bọn em mãi, muốn mãi mãi thấy nụ cười của bọn em. Tôi muốn hạnh phúc. Tôi thật sự yếu đuối và ích kỷ đến mức tệ hại.”
Lời nói như trào ra không thể kìm lại được.
Tôi muốn cô ấy biết.
Những điều tôi mong mỏi.
Rằng tôi yêu tất cả mọi người.
Rằng dù quyết định này có là phản bội với mọi người đi nữa, thì đó cũng là một lựa chọn mang hy vọng.
“Hiểu rồi. Vậy thì… em không hỏi nữa.”
“…Thật chứ?”
“Anh không muốn nói, đúng không ạ? Vậy thì, không sao cả.”
Vừa đi xuống cầu thang, Rain vừa mỉm cười.
Có lẽ cô đã chấp nhận điều đó, vì bước chân trông nhẹ tênh.
Trái lại, bước chân tôi lại nặng trĩu, cứ mỗi bước đi là tâm trạng lại chìm xuống thêm.
Tôi đã suy nghĩ kỹ, đã sắp xếp lại cảm xúc, đã trăn trở đủ lâu… và quyết định.
Thế mà chỉ cần chạm vào sự dịu dàng, ấm áp của cô ấy thôi là lòng tôi lại lung lay.
Thật là… thảm hại quá đi mất.
“Ừm, chắc… sắp đến rồi đó.”
Rain chỉ tay về phía trước.
Nhìn theo, tôi thấy cầu thang sắp kết thúc sau vài chục bậc nữa—và nơi tận cùng của "Vô Sắc Ám” đã hiện ra trước mắt.
Khung cảnh vẫn không thay đổi, vẫn là bóng tối trong suốt lấp lánh ánh sáng như bầu trời sao. Nhưng ở nơi đang tiến đến, có bóng dáng của các đồng đội.
Bộ giáp của Marina hơi dính bẩn nhưng trông vẫn khỏe mạnh.
Silk có vẻ hơi kiệt sức, nhưng vẫn nhìn thấy tôi và vẫy tay.
Nene cũng không sao.
Tốt quá rồi, tôi đã lo cho em ấy.
Jamie thì đang ngồi bệt xuống đất.
Mặt cô ấy trông tái đi, không biết có ổn không.
Nibelrun cũng có vẻ vẫn ổn.
Có lẽ đang dùng sức mạnh “Hoàng kim”, vì từ cơ thể em ấy tỏa ra một luồng ánh sáng nhè nhẹ.
Và đứng bên cạnh họ, là chú tôi—Saga Feldio, đang lặng lẽ đứng đó.
Tôi bước xuống hết bậc thang, tiến lại gần mọi người.
“Xin lỗi đã để mọi người chờ.”
Vừa nghe tôi nói xong, Marina đã bật dậy lao tới ôm như bay—một cú lao ôm sau bao lâu, khiến tôi ngã dúi xuống sàn.