Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 671

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 8

Vol 3 - Chương 50: Tái chiến và ngày kỷ niệm

Phía sau cánh cửa, nơi sâu trong căn phòng tròn rộng lớn tĩnh lặng như một đấu trường.

Từ trong đó, tiếng kim loại nghiến rít khe khẽ vang lên—rồi thứ đó từ từ lộ diện.

“...Nó tới rồi!”

Cùng lúc với tiếng tôi hô lên, Marina và Nene phóng người ra.

Tôi cũng lập tức di chuyển theo.

“──〈Tê Liệt・Paralyze〉, 〈Làm Chậm・Slow〉, 〈Kịch Độc・Venom〉, 〈Suy Sụp・Collapse〉, 〈Mù Lòa・Blindness〉... tiếp theo là 〈Trọng Lực・Gravity〉!”

Cứ như tái hiện lại lần trước, tôi liên tục thi triển các ma pháp yếu hóa về phía Cua Thép – Steel Crab.

Lần trước, con cua này đã bị khống chế hoàn toàn bởi mấy đòn này—nhưng lần này thì không dễ ăn thế.

Nhìn kỹ mới thấy, chiếc càng to của nó và viền giáp ngoài đã bị nhuộm đen, cặp mắt vô cảm phát sáng đỏ rực, lạnh lùng lườm về phía này.

Dù Mê Cung Tàn Tích Hầm Mỏ Paintal được hình thành từ ký ức, bản chất nơi đây vẫn là mê cung cực hạn Vô Sắc Ám.

Con cua thép này cũng là một "ảnh thú” đang đóng giả—

Nếu đã giả dạng thì giả luôn sức mạnh gốc cho trọn đi chứ.

...Nhưng, không phải là không có hiệu quả.

Chuyển động của nó đã chậm đi, chiếc càng to trở nên chậm chạp hơn.

Việc kết liễu nó—không phải nhiệm vụ của tôi.

“Yểm trợ đi!”

Theo tiếng hô của Silk, Rain và Jamie bắn ra ma pháp quấy nhiễu.

Hai tia sáng rực rỡ xé ngang không trung, đánh trúng càng phải của Steel Crab, khiến nó bị hất tung lên.

Tuyệt lắm.

Về cả sức mạnh lẫn độ chính xác đều không chê vào đâu được.

“Em sẽ làm nó đứng lại ạ!”

Silk tiến lên sát bên tôi, kéo căng một lúc năm mũi tên mang thuộc tính.

Chỉ một lần bắn, năm mũi tên đó bay về năm hướng khác nhau—thiêu cháy mắt, làm đông cứng khớp, và phá vỡ móng của Steel Crab.

Từ hồi huấn luyện dự bị mấy đứa đã có tài bắn cung vượt trội, nhưng đến giờ thì Silk đã ở tầm bậc thầy rồi.

Ít nhất, tôi chưa từng thấy ai thi triển kỹ thuật như vậy—ngay cả trên các kênh phát sóng.

Có vẻ bị thương khiến nó hưng phấn lên, Steel Crab quăng loạn càng về phía Marina và NeNe.

〈Mù Lòa・Blindness〉 đáng lẽ đang có tác dụng, nhưng có khi nó đang cảm nhận bằng một giác quan khác.

“Nguy hiểm! 〈Khiên Thủy Tinh・Glass Shield〉!”

Chiếc càng khổng lồ vung xuống Marina như phát chém tuyệt vọng—nhưng nó bất ngờ dừng lại ngay trước mặt cô, rồi vỡ vụn ra.

Trên những mảnh vỡ lấp lánh ánh sáng hoàng kim như bụi ánh sáng.

“Cái này là...?”

“Là Run đã ‘ước’ đó. Run cũng có thể giúp mọi người mà.”

“Cảm ơn em. Nhưng đừng cố quá sức nha.”

“Ừm!”

Nibelrin, “Vu Nữ Hoàng Kim”, có thể tự do hiển lộ sức mạnh của Hoàng Kim Duy Nhất đang trú ngụ trong thân thể—〈Thành Tựu・Wish〉, khả năng biến đổi hiện thực.

Tuy phải trả giá lớn và không thể muốn gì được nấy, nhưng lời “ước nguyện” của em ấy vẫn mang sức mạnh cực kỳ to lớn.

Nếu được thì tôi muốn tránh công khai nó khi phát sóng, nhưng... bây giờ, nên ưu tiên tâm nguyện của Nibelrun dịu dàng kia.

“Shaaa!”

Tiếng gằn như mèo dọa nạt vang lên, Nene vung tiểu thái đao.

Đúng lúc khớp chân Steel Crab bị rạch trúng, thân hình khổng lồ của nó lảo đảo mất thăng bằng.

Marina không bỏ lỡ thời cơ.

“Tiêu diệt!”

Một luồng sát khí sắc lạnh đến mức khiến cả tôi ở phía sau cũng rùng mình thoáng qua từ Marina—rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo…

Steel Crab bị chém chéo xéo một đường và đổ sập xuống, đứng yên bất động.

“...Xung quanh không còn địch nữa ạ!”

Nene báo cáo, tôi thở phào một hơi rồi thả lỏng người.

“Chiến đấu kết thúc. Mọi người, kiểm tra tổn thất.”

“Ma lực, vẫn ổn.”

“Tôi cũng không sao.”

"Em đã sử dụng năm mũi tên thuộc tính. Vẫn còn ít nhất mười mũi mỗi loại.”

"Em không bị thương ạ! Cảm ơn nhé, Run!”

“Tôi cũng không sao cả.”

“Run cũng không sao hết!”

Tóm lại là—mọi người đều không có vấn đề gì.

Tôi liếc nhìn Steel Crab đã bị chém đôi theo đường chéo, rồi âm thầm siết nắm đấm trong lòng.

Steel Crab chỉ là con trùm tầng 5 của một mê cung hạng thấp, thế mà—

Chỉ riêng việc tiêu diệt nó bằng sức mạnh cả tổ đội như tôi từng hình dung, đã khiến tôi vô cùng xúc động.

“Sao thế ạ?”

“À, không có gì... Nhưng mà, không được chủ quan được.”

Tôi siết lại tinh thần, nhìn vào bóng tối phía xa.

Vô Sắc Ám vẫn còn tiếp diễn.

Không ai biết sẽ còn phải xuống bao nhiêu tầng nữa, không được phép lơi lỏng ở đây.

“Phát hiện cầu thang rồi ạ!”

Nene vừa đi kiểm tra khu vực sâu trong phòng trùm liền hô lên.

“Tốt. Tiến lên thôi. Trước mắt, ta sẽ nghỉ ngơi nhẹ ở khu vực cầu thang, ăn chút gì đó đi.”

Ba cô nhóc nghe thấy thì mắt sáng rỡ.

“Vậy thì, em muốn ‘cái đó’!”

“Em cũng vừa nghĩ như vậy đấy.”

“Em cũng đang định nói thế.”

Ba đứa không kìm được, kéo tay tôi một cách phấn khích.

“Ơ? Gì thế, gì thế?”

“Em muốn ăn lại món 'bữa ăn mê cung’ mà anh Yuke nấu cho bọn em lần đầu tiên.”

“Vâng. Món ăn đầu tiên anh Yuke nấu cho bọn em đó.”

“Ngon tuyệt luôn ấy!”

Có vẻ nghe thấy thế thì Jamie và Nibelrun cũng hứng thú, đẩy nhẹ lưng tôi về phía trước.

Được các đồng đội dìu bước như vậy, tôi tiến về phía cầu thang.

“Không biết sẽ là món gì nhỉ? Run đang rất mong chờ đó!”

“Tôi cũng vậy. Khi ở trong mê cung, mới thấy trân trọng đồ ăn Yuke nấu đến mức nào.”

“Không phải thứ gì to tát đâu mà.”

Dù nói vậy, trong đầu tôi đã bắt đầu kiểm tra lại nguyên liệu.

Trứng, xúc xích, phô mai… chắc còn cả bánh mì nữa.

Ừ, đủ để làm cho cả nhóm.

“Đang nói gì thế?”

“Đang nói đến bữa ăn của Yuke đó! Hôm nay giống như một ngày kỷ niệm nho nhỏ vậy.”

Câu nói của Marina rơi nhẹ vào tim tôi.

Ra là vậy, kỷ niệm à.

Nói thế nghe cũng hơi lạ tai, nhưng đúng là như vậy thật.

Phải rồi—chính khoảnh khắc này, nơi này, là ngày kỷ niệm của Clover.

Giờ chỉ còn trông cậy vào [Nồi súp dự trữ] thôi.

Hôm nay thôi, mong là có sẵn loại súp hải sản nhé.