“Từ hôm nay, tôi nghỉ khỏi party này.”
Vừa nói ra câu đó, không khí ồn ào trong tiệc chúc mừng lập tức im bặt.
Lẽ ra không nên chọn dịp đặc biệt kiểu này để nói ra…
Nhưng tôi không chịu nổi nữa rồi.
“Ít ra cũng phải nói lý do chứ, Yuke?”
“Tôi không hài lòng chuyện chia thù lao. Tôi nói hoài mà chẳng ai nghe, đúng không?”
Tôi lấy túi tiền có phần thưởng nhiệm vụ hôm nay ra, đưa cho Simon – hiệp sĩ kiêm leader của party.
Đây là phần vừa nhận xong sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
“Ít quá. Như này thì lỗ to.”
“Dù là party, mỗi người vẫn là một cá nhân. Thưởng nhiều hay ít tùy theo công sức bỏ ra, chuyện đương nhiên mà?”
“Chuẩn đấy, Yuke. Cậu đâu có xông vào đánh đấm gì. Cùng lắm cũng chỉ thỉnh thoảng dùng mấy món item. Có thưởng là may rồi còn gì.”
Người phụ họa là Barry – chiến binh của nhóm.
Chắc sau Simon, phần của hắn là cao nhất.
“Cậu có làm được gì ngoài lo vụ ‘phát trực tiếp’ đâu? Mà cái đó ai làm chẳng được~ kya ha ha ha~”
Người cười khúc khích trong men say là Jamie – pháp sư.
“Nếu muốn nhận phần xứng đáng, thì phải cống hiến tương xứng chứ, Yuke. Cố lên và góp sức cho party nhiều hơn đi.”
Camilla… nghe thì đạo lý đấy, nhưng người tôi hỗ trợ nhiều nhất lại chính là cô – một tu sĩ.
“Rời nhóm tụi này rồi cậu tính làm gì? Ở nơi khác, cậu không sống nổi đâu, Yuke. Giờ còn được ở đây là nhờ tình bạn từ hồi nhỏ với tôi đấy.”
Simon nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.
Không biết là cố tình hay vô thức, nhưng lúc nào cũng kiểu trịch thượng như vậy.
“Nói cách khác, có tôi hay không thì các người cũng chẳng quan tâm lắm nhỉ?”
“Cũng không hẳn là không quan tâm, nhưng mà…”
Hắn ngập ngừng.
Chắc chỉ lo không còn ai để sai vặt nữa thôi.
“Vậy thì, tôi đi. Tạm biệt.”
“Dù có khóc lóc quay lại thì cũng hết chỗ rồi nhé~! Gya ha ha ha~!”
“Bye bye~! Đừng mò về nữa nha~! Kya ha ha ha~!”
Tôi đứng dậy, bỏ lại sau lưng tiếng cười nhạo của Barry và Jamie.
“Cậu chắc chứ? Nếu quay lại ngay giờ, tôi vẫn có thể coi như cậu chỉ giỡn thôi.”
Simon nói vậy, và tôi trả lời bằng cách giơ ngón giữa.
“Biến hộ cái!”
Thế là, sau năm năm gắn bó, tôi rời party một cách quá đỗi đơn giản.
── Ngày hôm sau.
Tôi thức dậy như mọi ngày, rồi đi tới Hội Mạo Hiểm Giả để tìm việc.
Trên cái ma đạo màn ảnh cỡ lớn ở quán rượu kiêm nhà ăn, một party đang livestream cảnh công phá hầm ngục.
Tôi cũng có xuất hiện trong đoạn phát đó – dù chỉ ở rìa khung hình.
Mấy buổi phiêu lưu phát trực tiếp do mạo hiểm giả thực hiện giờ đã trở thành một hình thức giải trí toàn cầu.
Có người xem live cảnh đánh boss, có người xem video hướng dẫn chiến thuật, cũng có người stream nấu ăn hay luyện đan.
Từ khi pháp cụ gọi là artifact được phát minh và phổ biến vài năm trước, mạo hiểm giả nào cũng đổ vào stream.
Tại sao ư?
Bởi một buổi stream hay là công cụ quảng bá tuyệt vời.
Party mạnh sẽ được nhận hàng đống yêu cầu, còn mấy cá nhân nổi bật thì được quý tộc hoặc hoàng gia để mắt.
Chưa kể, nếu nổi tiếng rồi mà dùng sản phẩm gì, mấy cửa hàng hoặc hãng sản xuất sẽ giành nhau quảng cáo, còn trả phí nữa.
Thế nên mấy party top đầu còn thuê hẳn nhân viên lo chuyện stream.
…Còn ở ‘Thunder Pike’, người duy nhất phải làm cái đó chỉ có tôi!
“Chào anh, Yuke-san. Hôm nay anh cần gì thế?”
Khi tôi lại gần quầy, chị lễ tân Mamal-san cười tươi chào hỏi.
“Tìm việc và đăng ký tìm party.”
“Đăng ký ạ? Không phải anh đang trong Thunder Pike rồi sao?”
“Tôi rút khỏi nhóm từ hôm qua rồi…”
“Ối trời~”
Mamal-san đưa tay che miệng, cười gượng.
“Nhiều chuyện xảy ra quá nhỉ. Vậy… anh điền vào mẫu này giúp nhé.”
Tôi cầm tờ mẫu đăng ký và điền thông tin.
---
Tên: Yuke Feldio
Tuổi: 20
Giới tính: Nam
Chức nghiệp: Xích Ma Đạo Sĩ / Luyện Kim Thuật Sư
Hạng tín nhiệm: Hạng B
Kỹ năng & ghi chú: Buff tăng cường, debuff yếu hóa, hỗ trợ bằng item. Có thể chiến đấu tuyến giữa. Có khả năng quay và biên tập “phiêu lưu phát trực tiếp”. Không giới hạn tham gia theo hạng.
---
“…Xong rồi. Đại khái vậy là được.”
“Chữ của anh vẫn đẹp như mọi khi nhỉ~”
“Làm luyện kim thì viết phải chuẩn xác mới an toàn.”
“Chuyên nghiệp ghê~ Vậy tôi sẽ treo mẫu này lên—”
“Á! Là thầy kìa!”
Chưa kịp nói xong, có ai đó lao tới quầy và lên tiếng.
“Thầy Feldio! Thầy làm gì ở đây vậy?”
“Hử? Ồ, là Marina à.”
“Marina đây~!”
Cô gái tóc đỏ tươi, nụ cười rạng rỡ.
Cô ấy là một trong những tân mạo hiểm giả từng được tôi phụ trách trong khoá “huấn luyện tân binh” – nhiệm vụ đặc biệt tôi nhận để kiếm thêm nửa năm trước.
Nếu nhớ không lầm thì nhóm cô toàn nữ, năng lực lại khá ổn.
“Sao rồi? Trông cao hơn xíu nhỉ. Có bị thương không?”
“Em khỏe! Silk với Rain cũng ổn lắm!”
“Vậy thì tốt.”
Tỷ lệ bỏ cuộc trong nghề này rất cao.
Chỉ cần một sai lầm là mất việc… hoặc mất mạng.
“Thầy đang làm gì ở đây vậy?”
“Tìm party mới.”
Tôi cười gượng, giơ tờ đăng ký vừa điền.
Tự mình rút khỏi nhóm, nhưng thật ra tôi cũng không muốn bị học trò cũ thấy trong bộ dạng này.
“Vậy… giờ thầy đang ‘tự do’ hả?”
“Ừ.”
Marina giật lấy tờ đăng ký, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Vậy… thầy vào party bọn em đi!?”