Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

(Đang ra)

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

Miyama Suzu

Guy Gullveig tuy là con trai của một quý tộc nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú. Cậu đã trải qua những ngày tháng bất hạnh bị anh trai cùng cha khác mẹ ngược đãi và bị cha mình phớt lờ.

7 17

Góc nhìn của tác giả

(Đang ra)

Góc nhìn của tác giả

Entrail_JI

Anh ta là trung tâm của vũ trụ.Anh ta đánh bại mọi kẻ thù và cuối cùng giành được cô gái xinh đẹp.

1 5

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

300 437

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

28 120

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

635 6190

Vol 1 - Chương 1: Ly khai và tương ngộ

“Từ hôm nay, tôi nghỉ khỏi party này.”

Vừa dứt lời, tiếng cười nói trong bữa tiệc chúc mừng vụt tắt như có ai bóp nghẹt không khí.

Lẽ ra tôi nên chờ dịp khác, yên ắng hơn.

Nhưng đến nước này thì...

“Cậu nói cái gì vậy, Yuke?”

Simon nhíu mày, tay vẫn cầm ly rượu nhưng ánh mắt đã lạnh hơn thường ngày.

“Tôi không hài lòng chuyện chia thù lao. Tôi nói chuyện này không chỉ một lần, nhưng có ai nghe tôi đâu?”

Tôi móc túi, rút ra túi tiền phần thưởng từ nhiệm vụ hôm nay, đưa thẳng cho Simon – hiệp sĩ kiêm leader.

“Chừng này? Làm cỡ này mà vẫn không đủ trả chi phí. Lỗ nặng.”

Simon thở dài, như thể tôi là đứa trẻ đang giận dỗi:

“Yuke, cậu phải hiểu, dù là party thì ai làm nhiều hưởng nhiều, đó là lẽ thường.”

“Phải đó.”

Barry chen vào, đặt ly xuống bàn một cái “cộp” rõ to.

Hắn chống tay, ngả người ra ghế, giọng khinh khỉnh:

“Cậu đâu có lao vào tiền tuyến. Cùng lắm dùng vài món item lúc cần. Được chia thế là còn tử tế chán rồi.”

Đồ cục súc.

Gã lúc nào cũng sẵn sàng dẫm lên người khác nếu được dịp.

“Thật đấy~”

Jamie cười khúc khích, má đỏ bừng vì rượu, tay lắc lắc ly rượu như đang phát biểu ở hội hoa hậu:

“Cậu chỉ biết quay mấy cái video thôi mà~ Việc đó ai làm chẳng được~ kya ha ha~”

“Nếu cậu muốn phần cao hơn thì phải góp sức xứng đáng, Yuke.”

Camilla lên tiếng, nghiêm nghị như một giáo viên đạo đức.

“Không ai rảnh gánh giùm người không chiến đấu.”

Nghe thì có lý, nhưng tôi là người support cô nhiều nhất, từ buff tới item.

Cô đâu phải không biết điều đó.

Simon nhấp một ngụm rượu, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại hơn là giận dữ:

“Rời nhóm rồi, cậu định làm gì? Bên ngoài không hiền như ở đây đâu, Yuke. Nhờ tình bạn từ hồi nhỏ tôi mới cho cậu ở lại đấy.”

Lại cái giọng đó.

Mỗi lời nói ra đều nặng mùi “ân huệ”, như thể tôi là gánh nặng họ phải chịu đựng.

“Nói cách khác, tôi có hay không có cũng chẳng quan trọng gì?”

Simon im lặng.

Không phản bác, cũng chẳng xác nhận.

Gã chỉ liếc sang Barry.

Có lẽ hắn đang nghĩ:

“Không còn ai chạy việc vặt rồi.”

Tôi gật đầu, nói khẽ nhưng dứt khoát:

“Vậy thì tôi đi. Tạm biệt.”

“Cậu quay lại cũng không có chỗ đâu nhé! Gya ha ha~!” –

Barry gào theo sau, không thèm giấu vẻ hả hê.

“Bye bye~! Nhớ đừng quay lại đấy~! Kya ha ha~!” –

Jamie vẫy tay, như tiễn ai đó đi nghĩa vụ một chiều.

Tôi đứng dậy, không buồn ngoái đầu.

“Cậu chắc chứ?” 

Simon hỏi, giọng chậm lại, nghiêm túc hơn.

“Nếu giờ quay lại, tôi vẫn cho là cậu chỉ giỡn thôi.”

Tôi không trả lời, chỉ giơ ngón giữa về phía hắn.

“Biến hộ cái!”

Vậy là, sau năm năm gắn bó, tôi rời party một cách vô cùng đơn giản.

---

── Ngày hôm sau.

Như thường lệ, tôi thức dậy, sửa soạn và đến Hội Mạo Hiểm Giả.

Tại quán rượu kiêm nhà ăn, ma đạo màn ảnh phát livestream một party đang đánh boss dưới hầm ngục.

Tôi lướt qua, thấy bóng mình ở rìa khung hình – mờ nhạt như cách họ nhìn tôi.

Giờ đây, phiêu lưu phát trực tiếp đã là một ngành giải trí khổng lồ.

Có người xem đánh nhau, có người coi nấu nướng, luyện đan.

Artifact – pháp cụ phát sóng – khiến bất cứ ai cũng có thể trở thành streamer.

Một buổi stream tốt = danh tiếng.

Danh tiếng = yêu cầu dồn dập + tài trợ + hợp đồng quảng cáo từ quý tộc.

Party mạnh thuê hẳn ekip stream.

...Chỉ trừ ‘Thunder Pike’.

Cả khâu đó một mình tôi gánh!

“Chào anh, Yuke-san.” – Mamal-san, lễ tân dễ mến, tươi cười chào.

“Hôm nay đến tìm nhiệm vụ à?”

“Tìm việc... và đăng ký tìm party.”

“Ủa? Không phải anh đang trong Thunder Pike rồi sao?”

“Tôi nghỉ từ hôm qua rồi.”

“Ối trời~”

Chị ấy đưa tay che miệng, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng, không phán xét.

“Vậy anh điền vào mẫu này giúp nhé.”

Tôi gật đầu, nhận tờ đơn.

---

Tên: Yuke Feldio

Tuổi: 20

Giới tính: Nam

Chức nghiệp: Xích Ma Đạo Sĩ / Luyện Kim Thuật Sư

Hạng tín nhiệm: Hạng B

Kỹ năng & ghi chú: Buff tăng cường, debuff yếu hóa, hỗ trợ bằng item. Có thể chiến đấu tuyến giữa. Có khả năng quay và biên tập “phiêu lưu phát trực tiếp”. Không giới hạn tham gia theo hạng.

---

“…Xong rồi. Đại khái vậy là được.”

“Chữ anh vẫn đẹp như mọi khi nhỉ~”

Mamal-san mỉm cười, ánh mắt thật sự ấm lòng.

“Luyện kim thì không thể sai nét được.”

“Nghe chuyên nghiệp quá luôn~ Tôi sẽ treo lên—”

“Á! Là thầy kìa!”

Một giọng nữ vang lên, lanh lảnh và quen thuộc.

“Thầy Feldio! Thầy làm gì ở đây vậy?”

“Hử? Marina à.”

“Marina đây~!”

Cô gái tóc đỏ tươi cười rạng rỡ, chạy tới không thèm giữ ý.

Một trong những học viên của khóa “huấn luyện tân binh” tôi từng nhận – nhóm toàn nữ, khá có năng lực.

“Sao rồi? Cao hơn chút rồi nhỉ. Có bị thương không?”

“Em khỏe! Cả Silk và Rain cũng ổn lắm!”

Tôi gật đầu.

Mỗi lần nghe học trò sống sót được là lòng nhẹ cả tấn.

“Thầy đang làm gì ở đây vậy?”

“Tìm party mới.”

Tôi đưa tờ đơn, cố cười nhưng cảm giác gượng thấy rõ.

Gặp học trò trong tình trạng này, không mấy dễ chịu.

“Vậy… giờ thầy đang ‘tự do’ hả?”

“Ừ.”

Marina giật tờ đơn, đọc vội, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực.

“…Vậy thầy vào party bọn em đi!?”