“Tớ ôm cậu như thế này có được không? Tớ chỉ đang cố vượt qua nỗi đau bị bạn gái đá.”
“Đã bao giờ tớ từ chối cậu chưa?”
“Chưa.”
“Tớ luôn đứng về phía Masatoshi.”
Tôi không cần phải kìm nén cảm xúc nữa.
Tôi từ từ tựa người vào ngực Rika. Nó mềm mại và ấm áp, khác hẳn với Rika của ngày xưa.
Mùi hương quen thuộc gợi lại những ký ức đẹp đẽ.
Ngày trước, mỗi khi tôi buồn, cậu ấy luôn an ủi tôi bằng những cái ôm. Mỗi lần như vậy, tôi lại cảm thấy mọi vấn đề của mình trở nên nhỏ bé.
“Tớ thật tệ. Tớ không nhận ra cô ta là kiểu người như vậy. Tớ không giỏi nhìn người chút nào.”
“Không phải vậy đâu. Thật khó để ai đó nhìn thấu bản chất của người khác. Điều bên trong cậu là thứ mà chẳng ai có thể thấy rõ.”
“Tớ thậm chí không làm cô ta khó chịu. Cô ta chỉ đơn giản là vứt bỏ tớ.”
Lúc đó, tôi không cảm nhận được gì từ Kisaki Saki. Cô ấy có một sự tự tin mạnh mẽ rằng niềm tin của mình luôn đúng.
Kết quả là, chỉ mình tôi bị tổn thương. Thật sự rất bực bội.
“Đừng lo. Rồi cô ta sẽ bị trừng phạt sớm thôi.”
“Nhưng bề ngoài cô ta là người tốt. Cô ta sẽ không sụp đổ sớm đâu.”
“Đừng lo, chỉ là chuyện thời gian. Cô ta như một vị vua không mặc quần áo vậy.”
“Cậu nói thế là sao?”
“Cậu không cần nghĩ gì ngay bây giờ, Masatoshi. Hãy chôn nó vào lòng và quên đi.”
Giờ khi cậu ấy nói vậy, chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tôi không cần bận tâm đến những người như Kisaki Saki. Chỉ cần được bao quanh bởi mùi hương ngọt ngào này, tôi sẽ chẳng còn nghĩ gì nữa...
“Nhìn này, bình tĩnh đi. Bình tĩnh nào.”
Rika vỗ nhẹ lên lưng tôi. Với một nhịp điệu và lực vừa đủ.
Suy nghĩ của tôi dần bị cuốn đi.
Đó là một cảm giác vừa đáng sợ vừa dễ chịu, như thể tôi sắp trở thành một con rối. Nếu cứ phó mặc bản thân, tôi sẽ đạt đến trạng thái đó.
“Masatoshi, cậu không cần phải nghĩ ngợi gì. Cứ để mọi chuyện lại cho tớ và quay lưng lại với thực tại. Đó là một điều tuyệt vời. Rồi cậu sẽ hiểu.”
“Ừ.”
“Câu trả lời tốt đấy.”
Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy khuôn mặt của Rika. Nụ cười nhẹ nhàng của cậu ấy vẫn như ngày xưa.
Hình ảnh Rika của quá khứ bắt đầu chồng lên hiện tại. Kim đồng hồ trong trí óc tôi quay ngược lại, khiến tôi cảm thấy mình như trở về thời thơ ấu, khi còn ngây thơ và chưa biết đến dối trá. Tôi sẵn sàng đón nhận điều đó.
“Masatoshi chỉ cần nhìn về phía tớ thôi. Cậu có thể bị cuốn vào một người phụ nữ điên rồ trong phút giây nông nổi. Nhưng đó không phải cách mọi thứ nên diễn ra. Cậu nên dành thời gian với tớ, như hồi trước. Điều đó làm tớ hạnh phúc.”
“Dành thời gian với Rika làm tớ hạnh phúc.”
“Tuyệt vời. Masatoshi luôn hiểu chuyện, điều đó giúp ích rất nhiều.”
“Hehehe.”
Lâu lắm rồi tôi mới cười như thế này, có lẽ từ hồi mẫu giáo hoặc tiểu học.
“Có lẽ tớ vẫn chưa vượt qua được chuyện của Kisaki Saki. Nhưng sẽ có ngày tớ dọn dẹp được mọi thứ trong đầu, một cách sạch sẽ và sảng khoái. Khi ngày đó đến—“
“Khi ngày đó đến thì sao?”
“Xin lỗi, tớ nói nhiều quá.”
Rika ôm tôi chặt hơn.
“Tớ sẽ để yên như thế này cho đến khi cậu muốn tớ dừng lại.”
“Cậu chắc chứ?”
“Vì tớ là bạn thời thơ ấu sẽ không bao giờ làm cậu thất vọng.”
Rika mỉm cười.
“Vì vậy, đừng lo.”
Sau khi Rika hỏi tôi có muốn cậu ấy dừng lại không, tôi dần lấy lại được ý thức.
Như thể tôi vừa rơi vào trạng thái mộng du. Lúc nào cũng vậy. Điều này hơi đáng sợ, nhưng không có nhiều thứ mang lại cho tôi sự thoải mái và nhẹ nhõm hơn thế.
Đây là cách duy nhất để quên người phụ nữ đó.
Nhờ có Rika an ủi như thế này, tôi cảm thấy ổn hơn.
Những cái ôm mang lại một hiệu quả to lớn.
“Tớ mừng vì trông cậu đã ổn hơn.”
“Rika luôn đáng tin cậy mà. Cậu là người hiểu tớ nhất.”
“Tớ cũng cảm thấy như vậy.”
“Tớ mừng khi nghe thế.”
“Nếu cậu cảm thấy như vậy, chúng ta có thể thử… hẹn hò với nhau chứ?”
“Hahaha. Tớ sẽ nghĩ về chuyện đó.”
Nếu tôi hẹn hò với Rika, mọi thứ sẽ thay đổi rất nhanh.
Dù sao thì, Rika là bạn thời thơ ấu, không phải người yêu. Có lẽ cậu ấy giống như một cô em gái vậy.
Điều tốt nhất cho tôi là chúng tôi có thể tiếp tục mối quan hệ như trước đây.
“Tớ hiểu rồi. Vậy chúng ta gặp lại khi cậu thấy ổn nhé.”
“Ừ. Cảm giác như đã một năm kể từ lần cuối chúng ta nói chuyện đúng nghĩa, nhưng mọi thứ diễn ra suôn sẻ bất ngờ.”
“Mới một năm thôi. Nếu nghĩ về mười năm chúng ta đã ở bên nhau thì—“
“Khi cậu đặt mọi thứ vào con số, thì cũng hợp lý đấy.”
Không thể buông bỏ tiếc nuối, tôi quyết định về nhà.
Nghe nói mẹ tôi hôm nay về sớm. Đó là điều hiếm thấy.
“Ơ, cậu đi rồi à?”
“Ở lâu hơn sẽ làm phiền Rika mất.”
“Cậu không phiền đâu. Đừng nói vậy về bản thân mình.”
“Xin lỗi, tớ lỡ lời.”
“Thật tình.”
“Dù sao thì, tớ thật sự cảm ơn cậu đã lắng nghe những vấn đề của tớ.”
“Hehe. Tớ rất vui vì có thể giúp Masatoshi. Tớ sẵn lòng làm điều đó.”
Tạm biệt, Rika tiễn tôi ra cửa và vẫy tay chào. Cậu ấy mỉm cười rạng rỡ.
Sức mạnh của một người bạn thời thơ ấu quả thực rất lớn.
Nếu gặp vấn đề, tôi chỉ cần nhờ đến Rika giúp đỡ—dường như tôi đã quên mất một điều giản đơn như thế.
+là một truyện ngắn của nhà văn Hans Christian Andersen về việc hai người thợ dệt hứa với vị hoàng đế là sẽ dệt cho ông một bộ y phục mà khi ông mặc vào thì những kẻ ngu ngốc, bất tài hoặc bất xứng với địa vị của họ sẽ không thể nhìn thấy. Khi hoàng đế mặc bộ y phục mới này đi diễu hành trước đám quần thần thì không ai dám nói rằng họ chẳng nhìn thấy bộ quần áo nào, cho tới khi một đứa bé kêu lên "Nhưng ông ấy có mặc quần áo nào đâu".