[Cùng nhau về nhà nhé.]
Tin nhắn đến vào buổi trưa.
Người gửi là Rika.
Tôi vừa cảm thấy khó chịu với Kisaki Saki. Trong lòng tôi có một mong muốn ích kỷ rằng Rika sẽ chấp nhận cảm xúc hỗn loạn của tôi, và không chừng còn ôm tôi lần nữa.
“Được thôi.”
Tôi trả lời ngay lập tức. Không có lý do gì để từ chối.
[Tớ mừng vì cậu đồng ý. Tớ muốn ghé đâu đó một chút, được không? Lâu lắm rồi mới làm vậy.]
“Không vấn đề gì. Đi thôi.”
Chúng tôi sắp xếp chặng đường vòng. Đó chính xác là điều tôi mong muốn. Rika dường như hiểu tôi một cách hoàn hảo.
“Cậu đến rồi.”
Rika đứng đợi một cách bình thản, không có dấu hiệu gì là chán nản. Chỉ khi thấy tôi, cậu ấy nở một nụ cười dịu dàng.
“Tớ đã trả lời đồng ý rồi thì đâu có lý do để không đến.”
“Tớ biết mà. Masatoshi không phải kiểu người hay trốn tránh.”
“Ừ.”
Chúng tôi chọn con đường nhỏ ít người qua lại. Sẽ thật tệ nếu tôi chạm mặt Kisaki Saki, và hơn hết, tôi không muốn người khác chú ý.
“Từ khi nào tớ không còn về nhà cùng cậu nữa, Masatoshi nhỉ?”
“Tớ nghĩ mọi thứ cứ tự nhiên mà giãn ra thôi.”
“Nhưng giờ thì không quan trọng nữa. Chúng ta đang về nhà cùng nhau mà.”
“Đúng vậy.”
Rika bước đi chậm rãi, từng bước. Cậu ấy toát lên vẻ điềm tĩnh, thanh lịch, giống như một tiểu thư thực thụ.
“Mấy năm qua cậu có thay đổi gì không?”
“Không nhiều lắm. Tớ không còn gần gũi với Masatoshi như trước nữa. Dù chẳng ai làm phiền tớ, nhưng tớ luôn cảm nhận được ánh mắt của họ. Điều đó không khiến tớ vui chút nào.”
Theo lời đồn, Rika thậm chí còn có cả một câu lạc bộ hâm mộ bí mật. Vì cậu ấy không phải kiểu người giao du rộng rãi, những người hâm mộ này chỉ lặng lẽ ngưỡng mộ từ xa.
Họ tự gọi mình là [Cỏ Dại], như thể muốn nói họ luôn ở dưới Rika. Tôi không chắc điều đó tốt hay xấu.
“Tớ nghĩ tớ cũng chẳng thay đổi gì nhiều từ khi gặp người đó.”
“Tớ biết mà. Tính cách của một con người không thay đổi chỉ trong vài năm. Nếu gốc rễ của cây không thay đổi, những bông hoa nở ra cũng sẽ không thay đổi.”
“Đó là một phép so sánh hay.”
“Tớ vẫn là tớ của ngày trước. Đừng quên điều đó.”
“Cậu đang nhắc đến lần cậu ‘thổ lộ’ với tớ à?”
“Quên chuyện đó đi. Nó là một phần ký ức đen tối.”
Hồi tiểu học, Rika từng đưa cho tôi một lá thư, bên trong viết đầy những lời như: [Tớ thích cậu, thích cậu, thích cậu. Chúng ta hãy cưới nhau, cưới nhau, cưới nhau. Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi.]
Khi đó, tôi chỉ biết đứng hình và cứng đờ. Rika đã khóc khi thấy phản ứng của tôi.
“Tớ đã học được rằng lặp đi lặp lại lời yêu thương có thể khiến người ta phát điên.”
“Á, tớ không nghe, tớ không nghe!”
“Tớ đã nhuộm ký ức ấy thành đen thui rồi.”
“Tớ đã sai khi nghĩ rằng nói nhiều sẽ làm tình cảm sâu sắc hơn. Càng nói nhiều, những từ đó càng mất đi sức nặng. Tớ không hiểu điều đó khi còn nhỏ, và đã khiến Masatoshi sợ hãi.”
Rika bây giờ đã trưởng thành hơn, đủ để nhận ra đó là ký ức đen tối.
“Có vẻ cậu đã học được nhiều điều.”
“Nhưng cốt lõi cuộc sống của tớ thì vẫn vậy.”
Khi đi ngang qua một bậc thang, tôi quyết định chọn lối đi khác thường ngày.
“Nó hơi xa đấy.”
“Cậu muốn chơi Glico không?”
“Trò oẳn tù tì để leo cầu thang ấy à?”
“Đúng rồi.”
Càng thắng, càng leo được nhiều bậc.
“Tớ sẽ đi trước nhé?”
“Được thôi.”
[Glico!]
Rika ra “bao,” còn tôi ra “búa.”
Tôi thua.
“Cậu mạnh thật đấy.”
“Tớ biết cậu sẽ nghĩ gì mà.”
“Cậu đáng sợ thật.”
“Không đáng sợ đâu. Tớ hiểu cậu vì chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi.”
“Vậy thì tớ phải thắng trò này thôi.”
Chúng tôi chơi thêm vài lần nữa, và đến lần thứ năm, tôi thua tất cả.
“Không thể nào!”
Tôi hét lên, ngẩng đầu nhìn Rika đang dẫn trước.
“Masatoshi dễ đoán lắm. Nếu tuân theo quy luật, tớ sẽ không bao giờ thua.”
Khi Rika đã gần đến đỉnh, lúc này khuôn mặt của Rika không còn là thứ tôi đang nhìn nữa. Tôi có thể thoáng thấy thứ bên trong váy đồng phục.
“Masatoshi, cậu đang nhìn gì thế?”
“Tớ… không cố ý!”
“Đừng làm chuyện kỳ quặc nữa.”
“Tớ hiểu rồi.”
Kết thúc trò chơi, tôi thua hoàn toàn. Thứ duy nhất tôi nhận được là khuôn mặt đỏ bừng của Rika.
“Thành thật mà nói, cậu cố tình đúng không?”
“Cậu đang nói gì thế?”
“Tớ muốn nói đến chuyện… khoảng cách đó làm sao mà không thấy được chứ?”
“Tớ chỉ bất cẩn thôi. Cậu đang trách tớ à?”
“Không, không phải vậy…”
“Được rồi. Tớ sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”
“Tốt. Và lần này, cẩn thận hơn nhé.”
“Ừ, tớ xin lỗi.”
Sau khi lên hết cầu thang và đi thẳng, chúng tôi đến một con đường lớn.
+ lên mạng tìm kiếm ko ra nên theo bản gốc luôn