"Tôi, Người Bị Phản Bội, Muốn Chìm Đắm Trong Tình Yêu Của Cô Bạn Thời Thơ Ấu Yandere ~ Đối Với Những Ai Đã Sa Ngã Vì Sự Phụ Thuộc, Thì Giờ Đã Quá Muộn Rồi ~"

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

(Đang ra)

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

커리우유

Hình như hội nhân vật chính đang hiểu lầm gì đó thì phải.

0 2

The Reincarnated Princess Spends Another Day Skipping Story Routes

(Đang ra)

The Reincarnated Princess Spends Another Day Skipping Story Routes

Bisu

Nhưng không phải tất cả đều xấu, các nhân vật phụ thì lại hoàn hảo, và Rosemary đã rơi vào lưới tình với đội trưởng đội cận vệ hoàng gia. Bởi vì trò chơi không có hướng đi nào dẫn đến hạnh phúc thực s

3 315

Câu chuyện về người bạn thanh mai trúc mã luôn miệng nguyền rủa tôi "Chết đi!", và rồi khóc lóc thảm thiết khi tôi thật sự tạ thế

(Hoàn thành)

Câu chuyện về người bạn thanh mai trúc mã luôn miệng nguyền rủa tôi "Chết đi!", và rồi khóc lóc thảm thiết khi tôi thật sự tạ thế

Touka Uzuki

Một anh chàng yêu thầm cô bạn thời thơ ấu Mayuri, không ngần ngại bày tỏ tình yêu cuồng nhiệt mọi lúc mọi nơi. Nhưng tình yêu ấy, cùng những trò trêu chọc hàng ngày, bỗng chốc rẽ sang một hướng khác b

1 4

Thánh Nữ, Người Tục Tĩu Quá Đấy!

(Đang ra)

Thánh Nữ, Người Tục Tĩu Quá Đấy!

Papapa

Khi đang chiếm hữu cơ thể của tôi.

0 3

Câu chuyện mà anh dành tặng cho em

(Đang ra)

Câu chuyện mà anh dành tặng cho em

Hinata Mori

Đây là câu chuyện tuổi trẻ đầy cảm động về một nhà văn thiên tài trước đây đã gãy bút và một biên tập viên nữ sinh cao trung với một “bí mật” bắt đầu từ đây.

18 668

Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

(Đang ra)

Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

Sinnoa (신노아)

Đây không phải một câu chuyện của sự thành công, mà là chuyện kể về những thất bại. Cuốn tự sự của một người đàn ông đã trải qua 1183 vòng lặp, xin được phép bắt đầu.

65 1824

... - Chương 06

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Chỗ quen thuộc thôi.”

Rika trả lời ngay lập tức.

"Chỗ quen thuộc" chính là một quán cà phê.

Nó không phải là kiểu quán mà các cô gái trung học sôi nổi hay ghé. Giá cả thì tương đương, nhưng khách hàng ở đây lại thuộc tầng lớp cao hơn.

“Ở đó yên tĩnh mà.”

“Không có tiếng la hét hay cười đùa ầm ĩ.”

“Đúng vậy.”

Rika và tôi không phải kiểu người tràn đầy năng lượng. Chúng tôi thích những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, không cần ồn ào.

“Chỉ vài phút nữa là đến. Cậu đã nghĩ sẽ gọi món gì chưa?”

“Chắc món thường ngày thôi.”

“Cà phê đá à?”

“Ừ, vẫn như mọi khi.”

“Tớ cũng gọi món quen thuộc của tớ.”

Với Rika, đó luôn là cacao nóng. Bất kể mùa hè hay đông, cậu ấy đều chọn như vậy.

“Cậu đúng là chẳng thay đổi gì.”

“Cứ như chúng ta đang có một mật mã riêng vậy.”

“Tớ thấy cuộc trò chuyện kiểu này chỉ có thể giữa hai chúng ta thôi.”

“Một thế giới của riêng hai người, cũng thú vị đấy.”

Thế giới của riêng hai người ?

Chúng tôi vừa trò chuyện vừa đến quán cà phê. Biển hiệu của quán đã cũ, chữ trên đó cũng mờ đi theo thời gian.

“Chào mừng hai đứa.”

Tiếng chuông cửa vừa vang lên, ông chủ quán đã niềm nở chào đón.

“Nagai-kun và Rika-chan! Lâu lắm không gặp nhé~”

Ông nhìn tôi, vừa nói vừa vuốt chòm râu.

Ông chủ là một người trung niên với làn da rám nắng ấn tượng.

“Lâu lắm rồi cháu mới quay lại đây.”

“Ta nhớ hai đứa lắm. Hôm nay cứ thong thả nhé.”

“Chúng cháu sẽ gọi món ngay đây ạ.”

Chúng tôi gọi đồ uống quen thuộc rồi ngồi chờ.

Quán không lớn lắm, chỉ có vài khách lẻ tẻ. Không gian yên tĩnh khiến những tiếng trò chuyện của các vị khách bên cạnh dễ dàng lọt vào tai.

“Hôm qua tớ đưa cậu về nhà, hôm nay lại đến quán quen thuộc. Cảm giác như quay về những ngày xưa vậy.”

“Cậu là kiểu người hay chìm đắm trong kỷ niệm à?”

“Không hẳn. Chỉ là so với hiện tại, những ngày xưa vẫn tốt hơn.”

“Tớ thích sự thẳng thắn của cậu đấy.”

“Nhưng rồi cũng phải học cách vượt qua thôi. Không thể giữ vết thương mãi được.”

Đúng vậy. Vết thương cần được làm sạch, khử trùng, rồi để nó tự lành.

Hôm qua, Rika đã giúp tôi rửa sạch vết thương trong lòng. Giờ nhiệm vụ của tôi là để nó lành lại.

“Đừng vội quá. Nếu cậu di chuyển quá nhanh, vết thương sẽ hở ra đấy.”

“Tớ sẽ luôn lắng nghe trái tim mình.”

“Đó mới là quyết định đúng đắn.”

Đồ uống được mang đến ngay sau đó.

“Cacao nóng đúng là lựa chọn tuyệt vời. Nó làm ấm trái tim tớ.”

“Câu nói đó hay đấy. Tớ bắt đầu tò mò rồi.”

“Cậu muốn thử một ngụm không?”

“Cho tớ thử xem.”

Tôi cầm cốc Rika đưa qua và nhấp một ngụm nhỏ.

Vị ngọt của cacao lan tỏa, cùng với đó là mùi hương thoang thoảng từ Rika.

“Sao hả?”

“Ngon thật. Một hương vị làm ấm lòng. Đôi khi thử thứ gì đó khác cũng không tệ.”

“Nhưng không phải lúc nào sự thay đổi cũng tốt. Đôi khi giữ nguyên vẫn ổn hơn.”

“Cậu nói đúng.”

Chúng tôi uống một lúc rồi Rika chuyển chủ đề 

“Lễ hội, lớp cậu làm gì vậy?”

“Một gian hàng. Mọi thứ gần xong rồi. Còn lớp cậu thì sao?”

“Bọn tớ bán đồ và mở nhà ma. Tớ sẽ làm ma nữ, mặc đồ trắng.”

“Tớ tưởng tượng được rồi đấy.”

“Lúc mở thử, có cậu bạn giật mình hét lên khi tớ xuất hiện. Tớ chắc là trông tớ đáng sợ lắm.”

Tôi bật cười khi nghĩ đến cảnh tượng đó.

“Tội cậu ta thật, chắc hoảng lắm.”

“Thay vì vậy, nên nghĩ như có thêm chuyện vui để kể chứ.”

“Cậu lúc nào cũng coi nhẹ mọi thứ. Thật tệ.”

“Xin lỗi, xin lỗi mà.”

Rika bất ngờ hỏi về buổi khiêu vũ:

“Còn buổi khiêu vũ tối nay, cậu định làm gì?”

Tôi ngập ngừng một chút rồi đáp:

“Tớ từng có bạn nhảy, nhưng giờ thì không nữa.”

“Tớ biết mà.”

“Cậu thật nhạy bén.”

Rika khẽ cười, ánh mắt đầy sự thông cảm.

Ở trường, việc các cặp nam nữ cùng nhau khiêu vũ không phải là bắt buộc. Ai muốn tham gia thì tham gia, và dù điều đó đã trở thành thông lệ với nhiều người, nhưng những ai chọn không tham gia sẽ trở nên khá nổi bật giữa đám đông.

“Cậu nên rời khỏi lễ hội đi.”

Tôi chớp mắt nhìn cô ấy. “Sao cậu lại nói vậy, Rika?”

“Với trạng thái tinh thần hiện tại, chắc hẳn cậu đang rất đau khổ, đúng không? Cậu lại còn ở chung lớp với cô ta, và dù cậu có cố gắng thế nào, cậu vẫn sẽ bị cuốn vào. Cậu thực sự chịu được nỗi đau đó sao?”

Lời cô ấy như chạm vào một nút thắt trong tôi. Những hình ảnh về Kisaki Saki, với những hành động cố ý và đầy toan tính, hiện lên trong tâm trí tôi. Chỉ nghĩ đến việc phải ở gần cô ta tại lễ hội thôi cũng đã khiến ngực tôi nghẹn lại.

“…Chắc là tớ cần suy nghĩ thêm về điều này,” tôi lẩm bẩm sau một khoảng lặng.

“Cậu cần thành thật với chính mình,” Rika nhẹ nhàng nói, giọng cô ấy chứa đựng cả sự quan tâm và chắc chắn.

 Tôi lắc đầu phản bác. “Chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Mọi thứ không chỉ có tham gia hoặc không”

Rika khẽ gật đầu, không nói thêm gì. “Tớ hiểu.”

Đề nghị rời khỏi lễ hội—tránh xa tất cả—là điều mà tôi chưa từng nghĩ tới. Nhưng giờ đây, nó lẩn khuất trong tâm trí tôi, như một khả năng nhỏ giữa cơn hỗn loạn của cảm xúc.