Tôi Ngồi Chếch Phía Sau Bên Phải Của Nữ Chính Học Viện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi muốn làm nước mắt của cậu

(Đang ra)

Tôi muốn làm nước mắt của cậu

Shiki Taiga

Đạt Top 1 hạng mục Đầu truyện mới trên Kono Light Novel ga Sugoi! 2023

4 622

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

103 3645

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

(Đang ra)

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

람쥐썬더z

Năm học thứ 5 cứ thế lại bắt đầu, nhưng cuộc sống của Ariel người chỉ muốn tốt nghiệp lại từng chút một thay đổi.

7 146

Web Novel - Chương 01

[Ding ding ding~ Chào buổi sáng~ Ding ding-]

Tôi theo phản xạ đưa tay tắt cái chuông báo thức đang reo bên cạnh đầu mình.

Tôi không biết ai đã sáng tác ra bài nhạc này, nhưng đó quả thật là một bản nhạc xuất sắc để cưỡng ép ai đó thức dậy.

Nghe âm thanh “pa pa pa” dồn dập tiếp theo sẽ khiến tôi căng thẳng đến mức bật nhảy ra khỏi giường không chút do dự.

Hmm, cơ thể tôi hôm nay cảm thấy ấm hơn bình thường.

Có phải vì tôi đã thức đến tận sáng chỉ để đọc tiểu thuyết không?

Hồi còn là học sinh, tôi có thể thức trắng đêm để đọc tiểu thuyết và vẫn đến trường bình thường. Nhưng giờ chỉ mới vài năm trôi qua, cơ thể tôi đã trở nên khác hẳn, khiến tôi nhận ra mình đang dần già đi.

Trước đây tôi không nghĩ nhiều về nó, nhưng giờ nhìn lại, quãng thời gian làm học sinh thật quả là phước lành tuyệt vời.

Những ngày gần đây, tiểu thuyết mà tôi đọc chủ yếu xoay quanh cuộc sống học đường là vì điều đó.

Dĩ nhiên, tôi học ở trường nam sinh nên chưa từng có kiểu cuộc sống học đường mà mình tương tác với những cô gái đáng yêu như trong tiểu thuyết, nhưng tôi không khỏi thắc mắc, liệu có một cuộc sống học đường như vậy thì sẽ ra sao.

Tôi mê tiểu thuyết lấy bối cảnh học viện đến nỗi thậm chí còn đọc cả những tác phẩm ít người biết đến.

Bộ mà tôi vừa hoàn thành tối qua, Thánh Kiếm Của Học Viện, là một trong số đó.

Dù văn phong ổn và nhân vật cuốn hút, bầu không khí đen tối với bao kết thúc bi thảm và cái chết của các nhân vật xung quanh đã làm lu mờ những điểm sáng của nó.

Dù tôi thích những câu chuyện nhẹ nhàng, vui tươi hơn, tôi vẫn bị cuốn vào việc chứng kiến nhân vật chính và nữ chính vượt qua mọi khó khăn, đến nỗi đọc liền một mạch không dừng lại.

Và rồi, tôi nhận một cú tát đau đớn.

Sau khi vượt qua vô số thử thách và chạm đến giai đoạn cuối cùng của truyện, nhân vật chính và nữ chính lại rơi vào tình huống nguy kịch không thể thoát khỏi, và chương cuối cùng kết thúc chỉ với một câu:

“Bạn có thể cứu họ không?”

Tôi choáng váng.

Nhân cách độc giả trong tôi muốn ngay lập tức gửi email phàn nàn dài 5700 ký tự đến tên tác giả tàn ác, nhưng với tư cách là một người mê tiểu thuyết thể loại này, tôi sợ bị kéo vào thế giới truyện như trong mấy bộ ấy, nên đành e dè để lại bình luận, “Không thể tin nổi...”

Không phải là tiểu thuyết bị gián đoạn, nhưng cảm giác hụt hẫng sau khi đọc đoạn kết khiến tôi nhớ lại khoảnh khắc mình từng nghĩ, “Tên này đang cười nhạo mình à?”

Nghĩ đến lại thấy bực bội.

Cũng vì thế mà tôi cảm thấy càng nóng hơn trước.

Nghĩ rằng mình nên đi tắm, tôi mở mắt và ngồi dậy, nhưng có gì đó làm chói mắt tôi.

Ánh nắng mặt trời quá mạnh sao? Tôi nheo mắt và cúi đầu xuống, nhưng...

Cơ thể tôi đang bốc cháy.

Không phải theo nghĩa bóng, mà là theo nghĩa đen.

Tôi thốt ra một tiếng ngu ngốc và chớp mắt nhìn thân thể đang cháy của mình, tự hỏi liệu có phải mình vẫn đang nằm mơ không.

Một lúc sau, tôi nghĩ mình nên dập lửa và bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.

Rồi tôi giật mình.

Nước lạnh kinh khủng!

Tôi nhanh chóng vặn cần sang trái và chờ nước ấm lên. Dù đang trong trạng thái mơ màng tắm táp, tôi vẫn không hiểu vì sao ngọn lửa trên người tôi chưa hề tắt.

Tôi sắp biến thành Meramon à?

Khi tôi đang nghĩ vu vơ như vậy, cảm giác gì đó kỳ lạ khiến tôi nhìn xuống, và tôi nhận ra một điều kinh hoàng.

Tôi đang tắm mà vẫn mặc nguyên quần áo.

Việc quần áo còn nguyên vẹn mặc dù cơ thể tôi bốc cháy chỉ là chuyện phụ so với việc tôi ngu ngốc đến mức tắm mà vẫn mặc đồ, một sự thật như lưỡi dao đâm vào tim tôi.

Khi tâm trạng tôi tụt dốc không phanh, ngọn lửa bốc lên từ cơ thể tôi cũng dần vụt tắt như một lời nói dối.

Rồi, thân hình đầy đặn mà tôi đã cố gắng lờ đi từ khi thức dậy bỗng hiện lên rõ mồn một.

Thật lòng mà nói, tôi đã đoán trước được tình huống này rồi, vì cơ thể tôi vừa nãy còn bốc cháy mà...

Cố giữ bình tĩnh, tôi tắt nước và đứng trước gương trên bồn rửa.

Phản chiếu trong gương là một cô gái tóc đỏ, mắt đỏ, đang ướt sũng, làm nổi bật những đường nét cơ thể.

Bình thường thì tôi đã dành thời gian chiêm ngưỡng vẻ đẹp gợi cảm ấy, nhưng khi thấy đó là chính mình thì cảm giác thật...

“Tại sao lại là Genben chứ...”

Tim tôi nhói lên vì giọng nói mình nghe êm tai đến kỳ lạ.

Bị kéo vào thế giới tiểu thuyết là một mô típ phổ biến, nhưng Genben thì lại là một thể loại phụ ít người biết đến.

Trong một tiểu thuyết giả tưởng, làm một người phụ nữ thật không dễ dàng gì.

Vậy thì Genben để làm gì?

Gì cơ? Tha hóa thành phụ nữ? Tôi không muốn biết đâu.

Nếu tôi đã phàn nàn với tác giả và để lại bình luận rằng, “Tôi không thể chấp nhận cái kết này!” hoặc là, “Tôi có thể viết truyện tốt hơn thế này…” thì còn có lý, nhưng tôi đâu có làm như vậy.

Tại sao tôi lại phải trải qua chuyện này, thậm chí thay đổi cả giới tính?

Dù cảm thấy khó chịu với hiện thực bất công, cơ thể tôi vẫn hoạt động theo lý trí.

Sau khi cởi bộ đồ ướt sũng, tôi lau tóc và cơ thể mình bằng khăn.

Mái tóc của tôi dài không cần thiết, khiến việc lau khô nó trở nên phiền phức hơn bao giờ hết.

Sau khi khô ráo, tôi thay vào bộ đồng phục treo trên mắc áo.

Đó là đồng phục của một nhân vật trên bìa Thánh Kiếm Học Viện mà tôi đã đọc tối qua.

Tôi cảm thấy không thoải mái với chiếc váy ngắn này, nhưng đành phải tuân theo quy định nhà trường thôi.

Một bầu ngực đầy đặn khẳng định đây đích thị là cơ thể của nữ giới.

Thậm chí khi tôi hơi nâng váy lên để kiểm tra, tôi thấy phía dưới hoàn toàn trống trơn.

Tôi thở dài và đưa tay vào túi váy. Đúng như dự đoán, tôi tìm thấy một thẻ học sinh.

Khi tôi liếc nhìn tấm thẻ học sinh của mình, những tia lửa nhỏ lóe lên rồi cháy rừng rực trên mái tóc tôi.

Có vẻ như mỗi khi cảm xúc tôi dâng trào, cơ thể tôi sẽ bốc cháy.

Hiện tại, tôi đang rất giận dữ.

Tên trên tấm thẻ học sinh hiển thị gương mặt mà tôi đã thấy trong gương, và ở ô tên là:

[Scarlet Evande]

"Evande..."

Chắc hẳn tác giả phải là một người vô cùng ủy mị mới nghĩ ra được cái tên như vậy.