"Cửa sổ trạng thái..."
Tôi buột miệng nói lên câu mà người ta thường thốt ra khi cuộc đời chạm đáy hoặc khi hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Hi vọng xuất hiện một cửa sổ trạng thái hay cửa hàng điểm có lẽ là quá hão huyền.
Dù gì thì tôi cũng vừa trải qua việc thay đổi giới tính đột ngột, ít ra cũng phải có thêm một hay hai năng lực chứ.
Thật sự đấy, chỉ mỗi khả năng phun lửa từ cơ thể thôi ư?
Trong cơn tuyệt vọng và không biết làm gì khác, theo bản năng của con người hiện đại, tôi cầm lấy điện thoại của mình.
Tôi kiểm tra để xem có gì đặc biệt không, nhưng danh bạ trống trơn, và lịch sử cuộc gọi chỉ có một tin nhắn duy nhất.
Tin nhắn đó chúc mừng tôi được nhận vào Học viện Aegis và yêu cầu tôi có mặt ở Lớp 1-A trước 8 giờ sáng ngày 1 tháng 3.
Và hiện tại, bây giờ là 7:40 sáng ngày 1 tháng 3.
...Liệu tôi có kịp không nhỉ?
***
Bước ra ngoài, tôi nhận ra một sự thật quan trọng.
Tôi không biết đường.
Tôi đang ở đâu, tôi là ai?
Chúng ta từ đâu đến và sẽ đi về đâu?
Khi đang chìm trong những suy tư triết học, một chiếc xe đạp trượt dừng lại bên cạnh tôi với tiếng rít chói tai.
Nghiêng đầu nhìn, tôi thấy Yoon Si-woo, nhân vật chính của Thánh Kiếm Học Viện, trên chiếc xe đạp, nhìn tôi.
Đây mới là cái người ta gọi là “ngoại hình quyết định tất cả.”
Trong tiểu thuyết có miêu tả rằng cậu ta đẹp đến mức khiến ngôi sao nổi tiếng cũng phải lu mờ, nhưng khi thấy ngoài đời, cậu ta thậm chí trông còn chói mắt hơn.
Tóc trắng và đôi mắt hai màu đen trắng—làm thế nào mà một sự tùy chỉnh nhân vật đầy chunni như vậy lại không trở nên cringe chứ?
Với khuôn mặt đó, cậu ta có nhuộm tóc thành bảy sắc cầu vồng đi nữa thì cũng vẫn đẹp.
Không lạ gì khi các nữ chính kéo đến bâu vào xung quanh cậu ta như ruồi, hoàn toàn có lý do cả.
Vẻ đẹp của cậu ta ở cấp độ vũ khí hạt nhân luôn rồi, chứ không phải chỉ là bom thường đâu. Nếu cậu ấy đối xử tốt với ai, thì làm sao họ không đổ được cơ chứ?
Trong lúc tôi còn đang ngắm nghía khuôn mặt của cậu ta, Yoon Si-woo hất cằm về phía sau ghế xe đạp.
"Có vẻ cậu cũng là học sinh cùng trường với tôi. Nếu cứ đứng đó cậu sẽ bị muộn đó. Có muốn đi chung không?"
Ngay khoảnh khắc đó, tôi vội lắc đầu từ chối.
Bản năng của tôi đang gào lên cảnh báo nghiêm trọng.
Nếu tôi gần gũi với người này, tôi chắc chắn sẽ biến thành con gái cả trong tâm hồn lẫn thể xác mất!
Người ta nói rằng tâm hồn theo sau cơ thể, và ở bên một con người như thế này có thể sẽ dần dần nuôi dưỡng cô gái bên trong tôi.
Không đời nào tôi muốn trải qua cảm giác hồi hộp khi được ngồi phía sau xe đạp của một chàng trai đâu.
"Vậy thì tôi đi trước nhé. Cậu cũng nên nhanh lên."
May thay, Yoon Si-woo rời đi trên chiếc xe đạp của cậu ta ngay sau câu nói đó.
Mặc dù sự nam tính của tôi vẫn an toàn, nhưng nguy cơ bị trễ vẫn còn đó.
Nhờ có Yoon Si-woo, tôi cũng đoán được hướng đến trường, nên nếu chỉ cần chạy theo hướng đó, tôi chắc sẽ đến kịp giờ.
Bây giờ đã quá 8 giờ rồi.
Tại sao trường lại xa thế chứ...
Dù tôi có được mô tả là siêu nhân với thể lực vượt trội hơn người bình thường và không nghỉ lấy một giây khi chạy, bóng dáng ngôi trường vẫn không thấy đâu cả. Có lẽ từ mai tôi phải dậy sớm hơn thôi.
Ngay lúc đó, một bà cụ đi ngang qua nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Cô bé, không phải cháu đang đi học sao? Giờ này đã hơn 8 giờ rồi đấy."
"À, cháu... cháu bị lạc ạ..."
"Nếu là học viện thì cháu phải đi hướng ngược lại chứ."
...!
Ngay lập tức, câu tường thuật về việc Yoon Si-woo đi muộn trong ngày đầu tiên chợt hiện lên trong tâm trí tôi.
Chỉ mới nhớ ra điều đó bây giờ, tôi đúng là đồ ngốc mà.
Sau khi cảm ơn bà cụ vì đã chỉ đường, tôi thong thả bước đi, nghĩ rằng trễ thêm chút cũng chả sao, vì đằng nào tôi cũng muộn rồi. Tôi nhìn thấy một tòa nhà lớn với dòng chữ "AEGIS" in đậm trên một tấm khiên khổng lồ.
Nơi này không xa nhà lắm, nhưng tôi đã đi lòng vòng và lạc đường. Tất cả là tại Yoon Si-woo.
Nhìn vào đồng hồ, tôi thấy đã là 8:55 sáng. Tôi tìm thấy Lớp 1-A và mở cửa ra.
Các học sinh đang trò chuyện thành từng nhóm nhỏ quay ánh mắt nhiều màu sắc về phía tôi trong chốc lát rồi quay trở lại cuộc trò chuyện khi thấy tôi đứng im lặng.
Lớp 1-A, lớp học có nhân vật chính Yoon Si-woo, nhưng cậu ta vẫn chưa có mặt.
Nếu cậu ta ở đây, chắc chẳng có ai sẽ chú ý đến tôi cả.
Tôi liếc nhìn quanh phòng và tìm thấy một chỗ ngồi trống.
Vì đây là lớp của nhân vật chính, những người ở đây cũng không trông bình thường chút nào.
Trong số đó, có một người nổi bật hơn hẳn, một cô gái xinh đẹp ngồi chếch về phía trái của tôi.
Dù ở trong phòng học ồn ào, cô ấy vẫn tỏa ra một bầu không khí quý phái như ở một thế giới khác. Đó là Sylvia Astra, nữ chính có dòng máu cao quý của tộc elf.
Một trong những khả năng của cô ấy chính là biến những người xung quanh thành động vật biển.
Cô ấy đã có sẵn một nhóm người hâm mộ bị biến thành mực, bị thu hút bởi sự hiện diện cao quý của cô, và tôi là một trong số đó.
Phải chăng tôi đã nhìn quá chăm chú?
Sylvia, cảm nhận thấy ánh mắt của tôi, quay đầu lại và bắt gặp ánh nhìn của tôi.
Tôi giật mình nhưng không quên cúi đầu chào cô ấy. Cô đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
Lòng biết ơn... lòng biết ơn vô bờ bến...
Tôi xúc động đến nỗi mặt đỏ bừng, và mái tóc của tôi tự nhiên bốc cháy lần nữa.
Thấy cảnh đó, Sylvia mở mắt to ngạc nhiên trong giây lát, rồi khẽ cười và quay đầu đi.
Đúng lúc ấy, cửa lớp bật mở, và sự im lặng bao trùm căn phòng vừa nãy còn ồn ào.
Với một phần lớp đã biến thành mực do Sylvia, số còn lại nãy còn trò chuyện giờ cũng biến thành cá mực khi Yoon Si-woo xuất hiện, quên cả cách nói chuyện.
Cảnh tượng này trông như bước ra từ thần thoại vậy.
Trong một khu chợ hải sản đầy mực và cá mực, một vị thần và nữ thần hiện diện.
Vị thần bước đến và ngồi cạnh nữ thần một cách rất tự nhiên, như thể muốn nói chỗ của cậu là ở đó, trong khi mọi người dõi theo khoảnh khắc gặp gỡ đầu tiên của họ với sự nín thở.
"Haha, cậu đến trước tớ rồi. Tớ dễ bị lạc đường quá."
Yoon Si-woo quay đầu 180 độ trên ghế và nói với một con cá mực.
Con cá mực đó là tôi.
Có gì... có gì đó đang xảy ra.
Tôi nhìn xung quanh.
‘Tại sao con cá mực kia lại xen vào đó?’
‘Họ là người quen sao? Trông không giống chút nào.’
‘Một con cá mực chen giữa hai người họ? Nhìn bẩn mắt quá.’
Tôi cảm giác như có thể nghe thấy những ảo giác đó.
Những ánh nhìn chỉ trích như đang trách móc tôi.
Tiếng cười chế nhạo từ đâu đó.
Và đòn cuối cùng là nữ thần nhìn tôi với nụ cười có phần khó chịu.
"Evande..."
Chỗ ngồi chếch phía sau lưng của nữ chính học viện.
Đồng thời cũng ngay sau nhân vật nam chính của học viện.
Tôi có thể nghe thấy tiếng chuông cảnh báo cuộc đời học đường của mình sẽ lao dốc không phanh.