Tôi muốn làm nước mắt của cậu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

57 28

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

32 43

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

12 48

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

34 315

Vol.1 - Chap 2.2

Tôi vẫn nhớ đó là một mùa hè lạnh buốt đến thấu xương, dù cho nhiệt độ ngoài trời rất cao.

Sự trống trải của căn phòng nơi mẹ đã vĩnh viễn rời xa dày vò tôi trong cơn đau tột cùng. Những công việc nhà tôi vẫn làm hằng ngày, cùng tất cả mọi hoạt động khác, đều hoàn toàn ngưng trệ. Tôi đã phải đi hái hoa để kìm nén cơn đau. Nhưng rồi, tôi chẳng thể động đậy nổi nữa.

Dù đang sốt nhưng tôi không đổ một giọt mồ hôi, chỉ run lẩy bẩy và cuộn mình trong chăn. Tôi không thể bước ra khỏi đó dù chỉ một bước. Thỉnh thoảng, nước mắt lại tuôn ra như người tuyết tan chảy. Đến mức tôi không còn biết liệu mình có còn buồn nữa hay không. Tôi sợ hãi cả những tiếng động nhỏ nhất, và đầu óc tôi trở nên hỗn loạn.

Tôi cứ như vậy trong khoảng năm ngày, không ăn, không uống. Cứ đà ấy, có lẽ tôi đã chết rồi. Tựa như ngọn nến cháy rụi chỉ để lại một làn khói mỏng.

Thế nhưng, đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.

Tôi không thể cử động. Tôi trốn trong chăn như một chú sóc chờ cơn bão đi qua, chỉ mong vị khách kia sẽ bỏ đi. Nhưng người đó vẫn kiên nhẫn nhấn chuông liên tục. 

“Yakumo-kun, có ở trong đó đúng khôngー!”

Là giọng của Yuzuki. Tôi giật mình, ý thức đột ngột quay trở lại, rồi lết ra khỏi giường. Khi cố gắng gượng đứng dậy, tôi thấy một cơn chóng mặt kinh khủng. Cả cơ thể tôi như được làm bằng đất sét nặng trĩu. Tôi cố cất tiếng nhưng chỉ có một luồng hơi yếu ớt thoát ra khỏi cổ họng.

Tôi vịn vào tường, cố gắng lết đến cửa trước và mở khóa. Ngay lập tức, cánh cửa bật mạnh ra. Đã lâu không nhìn thấy ánh nắng, tôi nheo mắt lại vì chói. Yuzuki nhìn tôi, sững sờ.

“Yakumo-kun... còn sống không đấy?”

Đó có lẽ là một câu nói đùa, nhưng tôi hoàn toàn không có tâm trạng để cười.

Yuzuki không hỏi thêm gì, cô ấy rời đi một lúc rồi quay lại với hai tay xách đầy túi mua sắm. Cô ấy đã mua bánh pudding cho tôi. Cơn đói của tôi đã qua từ lâu và tôi chẳng còn muốn ăn, nhưng khi gắng gượng đưa một miếng vào miệng, tôi cảm thấy khá hơn một chút. Hình như tôi đã bị hạ đường huyết.

Yuzuki đứng trong bếp. Tiếng dao thớt nhịp nhàng, lốc cốc, lốc cốc vang lên. Tựa như âm thanh của thời gian bắt đầu chuyển động trở lại. Yuzuki đã nấu cháo cho tôi. Màu sắc tươi tắn của rau mùi và chút mơ nghiền lập tức khiến tôi thèm ăn.

Khi tôi ăn hết, dưới đáy nồi đất chỉ còn sót lại một muỗng nước mắt.

4

Tôi đã nói với Yuzuki rằng mẹ tôi mất rồi.

Yuzuki đã khóc cùng tôi. Cô ấy nói, dẫu chỉ một lần thôi, cô cũng muốn được gặp mẹ.

Kể từ ngày đó, hễ có thời gian rảnh là Yuzuki lại đến căn hộ của tôi. Cô ấy dọn dẹp phòng ốc và nấu cho tôi những món ăn ngon. Dáng vẻ Yuzuki buộc gọn mái tóc đen óng ra sau gáy, đeo chiếc tạp dề đỏ rực làm việc nhà, trông cô thật người lớn khiến tim tôi đập rộn ràng. Chỉ có họa tiết Anpanman trên chiếc tạp dề là nét trẻ con có phần không ăn nhập.

“......Tại sao cậu lại làm vì tớ nhiều đến thế?”

Khi tôi hỏi vậy, Yuzuki, trong lúc nhịp dao kêu lốc cốc, đáp:

“Bởi vì, nếu tớ không chăm sóc, Yakumo-kun sẽ chết mất đấy? Giống như một con cá vàng vậy.”

Có lẽ đúng là như vậy thật. Dù tôi không biết có giống cá vàng hay không. Tôi đã nghĩ thế. Những ngày hè bên Yuzuki cứ thế trôi qua.

Chúng tôi thường cùng nhau nghe nhạc, bật những chiếc đĩa CD mà Yuzuki mang đến.

Nghệ sĩ mà Yuzuki yêu thích là một nghệ sĩ dương cầm tên là Tanaka Kiyoko. Bà là người phụ nữ Nhật Bản đầu tiên đoạt giải tại Cuộc thi Piano Quốc tế Chopin lần thứ năm vào năm 1955. Giải hạng mười. Nghe nói, Michelangeli, một vị giám khảo lúc bấy giờ, đã không đồng tình với thứ hạng này, ông khẳng định Ashkenazy nên đứng nhất và Tanaka Kiyoko đứng nhì, rồi từ chối ký vào giấy chứng nhận và bỏ ra ngoài.

Thời đó, kỹ thuật thu âm chưa phát triển, phương tiện ghi lại cũng là đĩa than, nên chất lượng âm thanh chẳng thể nào khen là tốt cho được. Thế nhưng, tiếng dương cầm của Tanaka Kiyoko lại nghe mới đẹp đẽ làm sao. Những nốt nhạc tựa như những hạt âm thanh trong trẻo, tròn trịa đến mức một đứa trẻ sơ sinh cũng bất giác muốn cho vào miệng.

“Tớ có cảm giác như người này chơi đàn như thể đang cầu nguyện vậy──” Yuzuki nói, hết lời ca ngợi tiếng đàn của bà. “Cứ như thể một lời nguyện cầu trong suốt, không chút vị kỷ, đang tự nó ngân lên vậy.”

Những lời đó, tôi dường như hiểu, lại dường như không, bèn cất tiếng hỏi.

“『Cầu nguyện』chẳng phải là『mong ước』một điều gì đó sao? Mà『mong ước』thì không thể tách rời khỏi tư lợi, vậy nên『cầu nguyện』cũng không thể tách rời khỏi tư lợi được, đúng không?”

Nghe vậy, Yuzuki nhìn tôi đầy ngạc nhiên, rồi nói.

“Chẳng phải cậu đã từng dâng lên một lời『cầu nguyện』tách rời khỏi tư lợi đó sao.”

“Khi nào chứ?” 

“Lúc cậu đi thu thập những bông hoa cho mẹ mình.”

Tôi giật mình sững sờ── nhưng rồi, dòng suy nghĩ lại lẩn quẩn một vòng thừa thãi,

“Việc đó là để xóa đi nỗi đau trong lòng tớ. Rốt cuộc, vẫn là tư lợi thôi.”

“Tớ không nghĩ vậy đâu──” Yuzuki nở một nụ cười dịu dàng.

“Tớ nghĩ rằng việc đó, suy cho cùng, cũng là vì mẹ của cậu nữa. Ví dụ nhé, nếu cứ tiếp tục cầu nguyện như thế suốt một ngàn năm, cơ thể của Yakumo-kun chẳng phải đã hóa thành cát bụi rồi sao? Thành thứ cát bụi chẳng còn bản ngã cũng chẳng còn dục vọng. Thế nhưng, lời nguyện cầu mãnh liệt của Yakumo-kun, tớ nghĩ rằng nó sẽ còn tiếp tục thêm một ngàn năm nữa. Giống như tiếng đàn của nghệ sĩ Tanaka Kiyoko đã vượt qua năm mươi năm để đến được với chúng ta vậy. Lời nguyện cầu đó, giờ đây đã chẳng còn liên quan gì đến tư lợi nữa rồi. Giống như dòng nước tuyết tan trên đỉnh Phú Sĩ được lòng đất gột rửa mà trở nên thanh khiết, lời nguyện cầu cũng được thời gian mài giũa, và cứ thế trong lành trôi đi.”

Tôi sững sờ chết lặng. Ngay cả tôi của bây giờ, khi đang viết lại câu chuyện này, mỗi khi nhớ lại những lời đó cũng không khỏi chết lặng. Đó tuyệt nhiên không phải là cảnh giới mà một cô bé tám tuổi bình thường có thể đạt tới. Tôi có cảm giác như thể bên trong cô gái trước mắt mình có một thiên thần hay một vị Phật nào đó ngự trị. 

Tiếng dương cầm của Tanaka Kiyoko bắt đầu nghe khác hẳn đi. Như dòng nước tuyết tan trên đỉnh Phú Sĩ nhẹ nhàng thấm vào cơ thể, đó là thanh âm của một lời nguyện cầu thanh khiết, thấm sâu vào tim tôi một cách thân thuộc đến lạ kỳ.

5

Mùa hè kết thúc rồi. Học kỳ mới bắt đầu như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cứ ngỡ rằng tôi sẽ bị bỏ lại mãi mãi trong mùa hè ấy, mùa hè mà cả thế giới đã lụi tàn. Ấy thế mà, chẳng hiểu sao tôi vẫn bị bánh xe thời gian hờ hững cuốn đi, cứ thế lẳng lặng mà sống. Tựa như một mẩu thuốc lá dật dờ trong gió. Bể bơi nơi cánh hoa anh đào từng trôi nổi, giờ đã thành nơi trú ngụ của những chú cá vàng trong lễ hội mùa hè. Chẳng bao lâu sau, lá phong đỏ trở thành mái nhà của chúng. Nước trong hồ cũng dần ngả sang màu xanh đục.

Và rồi, trong tiếng dương cầm của Yuzuki, tôi bắt đầu cảm thấy một nỗi đau khẽ nhói lên.

Ban đầu, nó chỉ là một cảm giác gờn gợn rất khẽ, như thể cắn phải một hạt sạn lẫn trong thịt nghêu. Điều kỳ lạ là dù tôi có chỉ ra, chính Yuzuki cũng không hề nhận thấy. Tôi thậm chí có thể chỉ ra nốt nhạc đang ẩn giấu hạt sạn ấy. Nhưng Yuzuki chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc.

Hạt sạn ấy dần dần xâm thực vào bản nhạc của Yuzuki. Một nỗi cô đơn tựa sa mạc bao trùm lấy tiếng đàn của cô.

“Gần đây, mẹ cũng bắt đầu nói tớ y như vậy rồi. Nhưng tại sao chứ? Chính tớ cũng không hiểu…”

Yuzuki buồn bã cụp mắt xuống. Một giọt nước mắt lăn dài trên má trái cô. Ngay tại nơi đó, một vết bầm tím xanh hiện ra. Vết bầm do Ranko-san gây nên.

Lo lắng rằng tiếng đàn của Yuzuki ngày càng vẩn đục, vào một ngày thứ Bảy nọ, tôi đã ghé mắt nhìn qua ô cửa sổ đôi của phòng cách âm.

Yuzuki và Ranko-san đang ở đó. Ranko-san tựa như một cơn bão điên cuồng. Bà ta giật tóc, tát vào má Yuzuki. Bà ta nổi giận điên cuồng vì không tài nào khiến tiếng đàn của Yuzuki trở lại như xưa được. Cảnh tượng đó giống như việc cố gắng làm sống lại một vết bẩn trên bảng pha màu bằng cách cho thêm màu mới vào vậy. Màu sắc chỉ càng vẩn đục và đen kịt lại, chứ chẳng thể nào đẹp lên được. Làm thế thì có ích gì chứ? Chỉ khiến Yuzuki bị tổn thương thôi chứ được cái gì đâu? 

Thậm chí, chẳng phải chính bà mới là người đang làm vẩn đục tiếng đàn của Yuzuki hay sao? Nghĩ vậy, tôi thấy bực bội, thấy thương Yuzuki đến không chịu nổi, không thể đứng yên được nữa, tôi buột tay đấm vào cửa sổ. Tiếng “choang” vang lên, ô cửa sổ vỡ tan ngoài dự kiến.

Tôi giật mình tỉnh trí. Ngay trước khi Ranko-san quay lại, tôi vội rụt đầu vào và chạy vòng ra phía bên trái của ngôi nhà. Cửa sổ đôi mở ra. Ranko-san ló người ra khỏi cửa, nhìn sang hai bên.

“Lạ thật…” 

Tôi cảm nhận được trái tim mình đang đập thình thịch. Tiếng cửa sổ đôi đóng lại vang lên… Xem ra, họ đã tiếp tục luyện tập. Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi ngước nhìn lên.

Tôi chết sững. Từ ban công tầng hai, có ai đó đang nhìn xuống tôi.

Là bố của Yuzuki, Sousuke-san. Ông chống hai khuỷu tay lên lan can, nhoài người về phía trước nhìn tôi. Tôi trực cảm rằng chắc chắn ông đã nhìn thấy tất cả. Mặt trời đang ở ngay trên đỉnh đầu, vì ngược sáng nên tôi không thể thấy rõ được biểu cảm của ông. 

Tôi từ từ dịch người. Gương mặt của Sousuke-san dần hiện ra. Ông đang mang một vẻ mặt mà tôi không ngờ tới. Không có sự tức giận. Chỉ có một cảm xúc tựa như nỗi buồn sâu thẳm.

Sousuke-san không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn tôi, hai bên mép trễ xuống.

Tôi bỏ chạy khỏi nơi đó. Trong bóng tối của tâm hồn tôi, gương mặt ấy của Sousuke-san cứ hiện lên, không tài nào xóa được. Tựa như vầng trăng xanh xao lơ lửng giữa bầu trời đông.

6

Vào giữa tháng Mười, tôi nhặt được một chiếc giày đi trong lớp. Nó nằm trơ trọi ở kẽ hở giữa hai dãy nhà học.

Trên đó có ghi tên 『Igarashi Yuzuki』. 

Tôi làm vẻ mặt như không có gì, mang nó trả cho Yuzuki. Yuzuki cũng làm một vẻ mặt tương tự,

“Cảm ơn cậu. Tớ làm rơi nên đang gặp rắc rối.”

Nhưng tôi không phải là một thằng ngốc để mà tin sái cổ, ừ hửm, ra là vậy.

“Yuzuki này, có khi nào... cậu đang bị bắt nạt không?”

Nghe vậy, Yuzuki khẽ thở hắt ra một hơi. Đó là một tiếng thở dài mang màu xanh xám, khiến người ta cảm nhận được sự mệt mỏi đã tích tụ tận sâu trong cơ thể, hơn là nỗi buồn.

“…Hay nói đúng hơn là, tớ đang để cho họ bắt nạt mình.” 

“Để cho họ bắt nạt mình?”

Yuzuki nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, người đang bối rối.

“Đến căn cứ bí mật rồi nói chuyện nhé?”

Từ trường tiểu học đi về phía đông một chút, nơi ấy đã toàn là những cánh đồng lúa bạt ngàn, nhà cửa cũng thưa thớt dần. Một ngọn núi nhỏ chắn ngang, dưới chân núi là một dãy những tòa nhà cũ kỹ bị bỏ hoang không rõ mục đích. Trong số đó có một nhà máy nhỏ bỏ hoang, chúng tôi có thể chui vào bên trong qua một cái lỗ trên hàng rào lưới thép.

Bên trong nhà máy trống trải đến lạnh lẽo. Mùa hè, những ô cửa sổ không có kính cắt ra một khung trời xanh biếc và mát mẻ.

Căn cứ bí mật của chúng tôi là một chiếc xe buýt cũ, không hiểu sao lại bị bỏ lại trong khuôn viên. 

Thân xe gỉ sét màu xanh chàm của sắt, nhưng lại mang một vẻ tròn trịa đáng yêu, gợi cảm giác như một món đồ chơi bằng thiếc. Một bên đèn pha đã bị rớt ra ngoài, tạo nên một nét duyên dáng ngô nghê. Tôi rất thích khuôn mặt của chiếc xe buýt này.

Bước vào trong, sau ghế lái là hai hàng ghế đơn quay về phía trước, mỗi bên hai chiếc. Sâu bên trong là những chiếc ghế dài đặt đối diện nhau. Cuối cùng là một hàng ghế lớn quay về phía trước. Lớp bọc ghế màu xanh lá cây, rách ở nhiều chỗ để lộ ra lớp xốp bên trong. Sàn xe bằng gỗ, mỗi bước chân đều phát ra tiếng “cộp cộp” rất vui tai.

Trái với vẻ ngoài của một chiếc xe buýt cũ, bên trong lại sạch sẽ không ngờ. Đó là do Yuzuki thường xuyên dọn dẹp. Trên hàng ghế dài có trải một tấm khăn phủ hoa văn hình học màu cam, có cả đệm để có thể nằm xuống. Nơi đây dường như đã là căn cứ bí mật của Yuzuki từ rất lâu rồi. Có lẽ, cô ấy cần một không gian riêng tư, nơi mà bàn tay của Ranko-san không thể vươn tới.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên hàng ghế dài. Yuzuki đã tránh việc ngồi đối diện. Một sự im lặng kéo dài.

“Mọi chuyện bắt đầu từ tiết học Âm nhạc──”Yuzuki đột nhiên cất tiếng, khe khẽ. “Thầy giáo nhờ tớ lên đánh đàn piano trước cả lớp. Sau đó, Sakamoto-kun và Aida-kun bắt đầu lân la nói chuyện với tớ nhiều hơn. Tớ thấy đối xử thô lỗ với họ cũng kỳ, nên cứ nói chuyện bình thường thì…”

“Các bạn nữ khác ghen tị chứ gì. Vì cả hai đều nổi tiếng mà.”

Nói đến Sakamoto, đó là gã hồi tháng Tư đã trêu chọc Kobayashi Koyomi rồi suýt bị Yuzuki vặn gãy mũi. Nghĩ đến việc hắn đã đổi mục tiêu sang Yuzuki và lại gây rắc rối, tôi bất giác thấy tức giận.

“Vặn gãy mũi mấy đứa bắt nạt cậu đi.” 

“Tớ không biết ai đang bắt nạt mình. Giày đi trong lớp hay hộp bút của tớ cứ thế bị lấy cắp rồi bị nghịch phá lúc nào không hay. Các bạn nữ trong lớp đều im lặng. Vì nếu mách lẻo, cậu sẽ bị xem là kẻ phản bội và trở thành mục tiêu tiếp theo.”

“…Tớ ghét cay ghét đắng mấy chuyện như vậy đấy. Còn Kobayashi Koyomi thì sao? Cậu ấy không phải là đồng minh của cậu à?”

“Koyo-chan, cậu ấy không thể làm gì khác nên đành nhắm mắt làm ngơ. Nhưng vì là một người thông minh và tốt bụng, nên cậu ấy cũng tự dằn vặt và tổn thương. Chỉ cần vậy thôi, là tớ đã có thể tha thứ cho Koyo-chan rồi.”

Phải mất một lúc tôi mới theo kịp được dòng suy nghĩ của Yuzuki. Cô ấy quá sắc sảo, quá tinh tế, quá kiên cường, và cũng quá dịu dàng. Tôi không thể tin được cô ấy là người bằng tuổi mình.

“Gần đây ấy──”Yuzuki nói với giọng cao hơn một chút. “Tớ đã hiểu được cảm giác của một cô gái khi yêu. Tớ cũng hiểu cảm giác ghen tị. Thế rồi tớ nghĩ, con người ai cũng yếu đuối cả thôi. Tớ quyết định sẽ tha thứ cho cả những bạn đang bắt nạt mình. Tớ quyết định sẽ để cho họ bắt nạt mình. Vì thực ra mọi người đều là người tốt, tớ nghĩ rồi họ cũng sẽ ngừng mấy trò bắt nạt này thôi.”

“…Nếu như, họ không dừng lại thì sao?” 

“Đến lúc đó, tớ sẽ vặn gãy mũi bọn họ đàng hoàng.”

Yuzuki nói rồi mỉm cười rạng rỡ. Tôi cũng bất giác bật cười. 

Rồi Yuzuki nằm xuống, gối đầu lên đùi tôi. Bằng một giọng có chút cô đơn, cô ấy nói,

“…Tớ có giỏi không?”

Tôi bất ngờ đến lúng túng, nhưng lại cảm thấy Yuzuki thật đáng yêu làm sao, 

“Yuzuki giỏi lắm.” 

“…Vậy thì, xoa đầu tớ đi. Nói ‘giỏi lắm, giỏi lắm’ đi.” 

“Eh…?”

Sau một thoáng do dự, tôi đặt lòng bàn tay lên đầu Yuzuki. Vai cô ấy khẽ giật mình. Tôi xoa đầu Yuzuki. Mái tóc cô ấy thật mềm mại và mượt mà.

Đó là tiếng thở đều đều, an yên của Yuzuki, tựa như tiếng thở của một người đang ngủ.

7

Tuy nhiên, việc bắt nạt Yuzuki chẳng những không dừng lại mà còn ngày một leo thang.

Cứ như thể đang trải qua cuộc sống học đường cùng với một lũ sơn tặc không hề khoan nhượng, mọi đồ đạc của cô đều bị trộm đi rồi vứt bỏ, thả trôi sông, hoặc bị đốt cháy.

Yuzuki đã không thể khiến chúng bẽ mặt. Ngay từ đầu, số phận đã định sẵn là cô sẽ thua. Giống như trong tình yêu, người nào yêu nhiều hơn thì sẽ là người thua cuộc, thì trong chuyện bắt nạt, người nào hiền lành hơn cũng sẽ là người chịu thua.

Một ngày nọ, trên đường tan học, tôi nghe thấy ba đứa con gái lớp 3 vừa đi vừa cười sằng sặc bàn tán.

“Đáng đời thật nhỉ. Ai bảo con nhỏ Yuzuki chỉ biết chơi piano có một tí mà đã lên mặt.” Đó là một đại hội nói xấu. Tình cờ đi chung đường về, nên tôi đã phải bất đắc dĩ lắng nghe chúng nói không ngừng.

“Thắng cái giải gì đó hay sao chẳng biết nữa, nhưng cái đứa đàn được cỡ đó thì thiếu gì. Tao đây chỉ cần luyện tập một chút là thừa sức vượt qua nó rồi.” 

“Làm gì có chuyện đó.”

Tôi đã buột miệng nói thành lời. Cả ba đứa giật mình quay lại nhìn tôi.

“Chúng mày thì biết cái quái gì về những nỗ lực của Yuzuki chứ. Chúng mày thì biết cái quái gì về những tâm tư mà cậu ấy đặt vào tiếng đàn. Chúng mày là một lũ ngu nên mới không hiểu Yuzuki tuyệt vời đến nhường nào đâu.”

Cả ba đứa chết sững, mặt mày tái mét. Một đứa lên tiếng, “Đi thôi,” rồi kéo hai đứa kia sang vỉa hè bên kia đường. Tôi nghe thấy tiếng chúng nó thì thầm.

“Ai vậy... thằng đó...? Rốt cuộc là sao thế...?” 

“À... là nó chứ ai... Cái thằng dạo này cứ bám riết lấy Yuzuki như hình với bóng ấy...”

Không hiểu sao, tôi lại thấy tức điên lên khi bị gọi là “cái bóng”. Tôi đã định gào đáp lại, nhưng rồi đột nhiên cảm thấy trống rỗng nên lại thôi. 

Cảm giác như thể, bên trong cơ thể mình, đã bị khoét rỗng vậy.

8

Với một âm thanh vẩn đục đến cùng cực, Yuzuki vẫn vượt qua vòng thi khu vực của Cuộc thi Piano Quốc tế Chopin ở Châu Á với vị trí đầu bảng một cách áp đảo. Một khi đã có thực lực vượt trội, dù có sa sút phong độ hay bất cứ điều gì cũng không thể dễ dàng thất bại được. Vòng thi toàn quốc diễn ra vào tháng Một. Nếu đạt thành tích tốt ở đó, tiếp theo sẽ là vòng thi châu Á.

Thế nhưng, Yuzuki lại hoàn toàn bỏ bẵng việc chơi đàn piano.

Lúc đó là vào đầu tháng Mười Hai. Những bông tuyết không đủ để đọng lại đang lất phất rơi.

Chúng tôi cứ ru rú mãi trong căn cứ bí mật. Không khí đã trở nên khá lạnh, nhưng tôi vẫn nhớ rằng bên trong chiếc xe buýt lại ấm áp một cách kỳ lạ. Chúng tôi mặc những lớp áo chống rét dày cộp, cùng nhau cuộn tròn trong chiếc chăn bông xù với Yuzuki. Yuzuki mặc một chiếc áo khoác trắng tinh, đội mũ len và quàng một chiếc khăn màu đỏ.

Dạo ấy, Yuzuki có vẻ như đang trốn chạy thực tại. Cô ấy trông như muốn rời xa cây đàn piano, rời xa lớp học, rời xa mẹ mình, và thậm chí rời xa cả căn phòng của tôi. Đối với Yuzuki, có lẽ không có nơi nào dịu dàng hơn chiếc xe buýt bỏ hoang ấy. Cô ấy đang tìm kiếm sự chữa lành trong nét dịu dàng chỉ có ở những nơi hoang phế.

Trong căn cứ bí mật có truyện tranh và sách chất cao như núi, và Yuzuki cứ đọc chúng suốt. Cũng có những thứ tôi mang đến, nhưng hầu hết là của Yuzuki.

“Cậu có nhiều tiền thật đấy nhỉ.”

Một lần nọ, khi tôi buột miệng nói vậy, Yuzuki đáp mà chẳng thèm ngẩng mặt lên khỏi cuốn truyện tranh mới cứng,

“Tại vì bố tớ cứ cho tiền mãi thôi.”

“Tiền thôi ư...?”

“Chắc bố coi đó là tiền phạt.”

Dù không hiểu rõ ý nghĩa, nhưng câu nói đó nghe sao mà buồn bã đến thế. Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt tựa vầng trăng xanh xao của Sousuke-san khi nhìn xuống tôi từ ban công. Tiền phạt ư... đó là hình phạt cho điều gì vậy?

Tôi nghĩ đến việc bố mình vẫn tiếp tục đều đặn gửi tiền sinh hoạt phí cho tôi. Biết đâu chừng, đó cũng là một loại tiền phạt thì sao?

Chẳng mấy chốc, trời đã nhá nhem tối. Mùa đông trời tối nhanh. Màn đêm như muốn đuổi chúng tôi ra khỏi căn cứ bí mật.

Yuzuki nói rằng cô ấy không muốn về.

“Tớ không muốn về cái nhà đó nữa. Tớ cũng không muốn đến trường nữa. Tớ không muốn chơi piano nữa. Mọi thứ sao cũng được rồi. Yakumo-kun, chúng ta hãy ở đây mãi đi. Hãy ở cùng nhau đi…”

Giữa bầu không khí tím sẫm của khoảnh khắc giao thoa giữa hoàng hôn và màn đêm, tôi thở ra một làn hơi trắng.

“...Không thể được đâu.”

Khi tôi định đứng dậy, Yuzuki níu lấy cánh tay tôi. Bàn tay cô bé bao lấy bàn tay trái của tôi. Tay Yuzuki lạnh như phím đàn piano.

Tim tôi khẽ giật thót. Yuzuki tựa đầu lên vai tôi. Một mùi hương ngọt ngào thoảng qua.

Tôi có cảm giác như một khoảng thời gian rất dài đã trôi qua. Thế nhưng sắc trời vẫn không đổi, cứ như thể chúng tôi đã bị bỏ lại nơi ranh giới giữa ngày và đêm. Yuzuki hỏi bằng một giọng thì thầm.

“...Này, Yakumo-kun... cậu có... người mình thích... chưa?”

Tôi cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch. Chắc hẳn mặt tôi cũng đã đỏ bừng lên rồi.

“...Ai biết được.”

“Cậu không nói cho tớ biết à?”

“Tớ không muốn nói.”

“...Yakumo-kun có thể có người mình thích, cũng có thể không... Vậy thì, nếu như Yakumo-kun có người mình thích, đó có phải là một ai khác ngoài tớ không?”

Không biết tự lúc nào, bàn tay lạnh giá ấy đã trở nên nóng hổi. Tôi đáp.

“...Nếu như có, thì đó không phải là ai khác ngoài Yuzuki đâu.”

Nghe vậy, Yuzuki khúc khích cười,

“Tớ cũng vậy... nếu như, tớ có người mình thích, thì đó không phải là ai khác ngoài Yakumo-kun đâu.”

Tôi bất giác nhìn Yuzuki. Yuzuki cũng nhìn tôi, nở một nụ cười có chút tinh quái, tựa như một tiểu yêu tinh. Ngay cả trong ánh chiều tà, tôi vẫn có thể thấy đôi má trắng của cô ấy đang ửng hồng.

9

Ngày hôm sau, đầu óc tôi cứ mơ màng.

Cả đêm qua tôi đã không tài nào chợp mắt được. Ngay cả khi ngồi trong lớp, tâm trí tôi cũng để đi đâu mất, trong đầu chỉ toàn là màu sắc của đêm hôm qua. ──Hôm qua, trên đường về, Yuzuki đã nói thế này.

“……Này, Yakumo-kun, chúng ta hãy cùng nhau đi đến một nơi thật xa nhé. Trước hết sẽ đến hồ Inawashiro, rồi từ đó cứ đi tùy hứng, đi xa nhất có thể. Cứ thế, chúng ta sẽ sống vui vẻ suốt nhiều tháng trời.”

Tôi đã kinh ngạc đáp lại.

“Chuyện đó không được đâu. Trước hết là chúng ta không có tiền.”

“Không sao đâu, vì tớ sẽ đi trộm tiền.”

Tôi giật mình, nhìn Yuzuki. Trời đã tối nên tôi không thể thấy được vẻ mặt của cô ấy.

“Bố tớ có giấu tiền mặt trong góc sâu của tủ quần áo. Khoảng một triệu rưỡi yên. Mỗi khi tớ nói muốn có tiền, bố sẽ lấy một tờ từ đó ra cho tớ… Cho nên số tiền đó, là tiền phạt. Dù tớ có lấy đi, chắc bố cũng sẽ không giận đâu.”

“Một triệu rưỡi yên à…”

Tôi nghĩ, với số tiền đó chắc cũng có thể sống được một thời gian. Yuzuki nói.

“Không cần phải trốn thoát hoàn toàn đâu. Tớ thật sự chỉ muốn rời xa tất cả, đi đến một nơi thật xa trong một khoảng thời gian ngắn thôi… Làm ơn đấy, hãy đi cùng tớ nhé? Ngày mai, tớ sẽ đợi ở căn cứ bí mật──”

Yuzuki vẫy tay chào tạm biệt rồi bước vào nhà. Tôi nghĩ chắc cô ấy sẽ bị cô Ranko mắng cho một trận vì về muộn.

──Suốt giờ học, tôi cứ lơ đãng suy nghĩ. Tôi có nên đi cùng Yuzuki không? Nếu rời xa cuộc sống thường nhật suốt nhiều tháng trời, đủ thứ vấn đề sẽ phát sinh. Trên hết, Yuzuki sẽ không thể tham dự cuộc thi được nữa. Như vậy có thật sự ổn không? Vứt bỏ hết mọi nỗ lực từ trước đến nay cũng được sao?

Giờ nghỉ trưa, trong lúc đang thơ thẩn đi dạo, tôi bất ngờ chạm mặt Yuzuki.

Cô ấy mở to đôi mắt hình hạnh nhân. Đó là một đôi mắt như muốn hút người ta vào trong. Yuzuki không nói một lời nào, lướt qua tôi.

──Ngay khoảnh khắc ấy. Cô ấy đã khẽ khàng, dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua tay tôi. Tim tôi giật thót, bất giác quay đầu lại. Yuzuki không hề ngoảnh lại. Bỗng, tôi cảm nhận được một ánh nhìn. Là Sakamoto đang đứng sững sờ với vẻ mặt kinh ngạc. Tôi quay mặt đi và vội vàng rời khỏi đó.

──Thoáng chốc đã đến giờ tan học. Tôi đi thẳng về nhà và chuẩn bị hành lý cho chuyến đi. Tôi nhét quần áo thay giặt, bộ bàn chải đánh răng và những thứ linh tinh khác vào ba lô. Vừa chuẩn bị, tôi vừa không ngừng do dự. Nỗi bất an ngày một lớn dần. Dù đáng lẽ phải hiểu rằng Yuzuki cần phải ‘bỏ nhà đi’, nhưng suy nghĩ của tôi lại lạc vào một mê cung, và bị một cảm giác tăm tối không rõ hình thù chiếm lấy. Không hiểu sao, tôi lại có cảm giác rằng chính mình đang dẫn dắt Yuzuki đi theo một con đường không tốt, rằng tôi đang cố gắng hủy hoại cuộc đời của cô ấy. Từ đâu đó, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của mấy cô bạn lớp 3.

『Cái gã mà dạo này cứ bám dính lấy Yuzuki như hình với bóng ấy…』

Rốt cuộc, phải chăng tôi chỉ là cái bóng của Yuzuki mà thôi? Với thân phận của một cái bóng, phải chăng tôi đang cố kéo Yuzuki từ dưới ánh đèn sân khấu vào trong bóng tối của cánh gà?

Một nửa trong tôi là bố, nửa còn lại là mẹ. Một nửa là bóng tối, và nửa còn lại là muối.

Tôi có cảm giác rằng mình sẽ không bao giờ có thể trở thành một con người hoàn chỉnh. Biết đâu một ngày nào đó, tôi cũng sẽ giống như bố, coi ai đó là chướng ngại và khiến họ phải bất hạnh.

Tôi chắc chắn là một con người thiếu sót. Tôi không có tư cách để bỏ nhà đi cùng Yuzuki.

Tôi cứ suy nghĩ luẩn quẩn về những điều đó. Thật phi logic. Thế nhưng, tôi của lúc này lại không có được cái nhìn bình tĩnh như vậy. Tựa như cách một lỗ đen bóp méo không gian xung quanh, cái hố đen ngòm khoét sâu trong tim cũng đang bóp méo mọi suy nghĩ của tôi.

Tôi ngồi sụp xuống sàn, chiếc ba lô đặt ngay trước mặt. Thời gian cứ thế trôi đi. Hoàng hôn buông xuống rồi màn đêm bao phủ. Bên ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu lất phất rơi.

Yuzuki có còn đang đợi tôi không? Liệu cô ấy có đang run rẩy một mình trong giá lạnh không?

Sau bao nhiêu do dự, cuối cùng, tôi đã không đến điểm hẹn. Tôi không tài nào ngủ được, cứ ngồi bất động như một pho tượng đá cho đến tận sáng.

10

Yuzuki đã không trách tôi. Không những thế, cô ấy còn không hề nhắc gì đến chuyện “bỏ nhà đi”. Cứ như thể chuyện đó chưa từng tồn tại ngay từ đầu.

Thế nhưng, giữa tôi và Yuzuki, đã có một điều gì đó thay đổi một cách quyết định. Đó là một sự thay đổi tinh vi, nhưng lại rõ ràng đến mức tàn nhẫn, giống như số 0 biến thành số 1.

Yuzuki không còn chơi piano trước mặt tôi nữa. Cô ấy cũng nghỉ học. Cứ thế nhốt mình trong nhà, tiếp tục luyện tập cho tới cuộc thi. Một mình. Hoặc là trong lúc bị cô Ranko quát mắng. Tôi chỉ là người để Yuzuki xả hơi, mỗi ngày thường chỉ nói dăm ba câu chuyện phiếm trong khoảng một tiếng đồng hồ. Vai trò một cái “lỗ” để xả hơi… thật xứng với một cái “bóng” làm sao. Nhưng đó là vị trí mà chính tôi đã lựa chọn.

Yuzuki giành chiến thắng toàn quốc như một điều hiển nhiên. Và rồi tại Đại hội Châu Á sắp tới──Yuzuki đã tỏa sáng ở vị trí đầu bảng trong hạng mục dành cho học sinh lớp ba và lớp bốn. Tại Cuộc thi Piano Quốc tế Chopin Châu Á, một album kỷ niệm tập hợp các phần trình diễn của những người đoạt giải vàng sẽ được phát hành. Chiếc đĩa CD có phần trình diễn của Yuzuki phải đến tháng Chín mới ra mắt.

Tôi nghĩ rằng cuối cùng mình cũng được nghe lại tiếng đàn của Yuzuki sau một thời gian dài, lòng háo hức bật chiếc đĩa CD. Kể từ sau vụ “bỏ nhà đi”, Yuzuki chưa một lần nào chơi đàn trước mặt tôi.

Từ dàn âm thanh, tiếng đàn của Yuzuki vang lên. Đó là bản “Barcarolle” của Chopin.

──Tôi đã kinh ngạc. Thứ âm thanh vốn vẩn đục đến thế giờ đây lại trong vắt như pha lê. Dù vậy, đó vẫn là một màn trình diễn đượm buồn và có chiều sâu. Nghe thế này, có lẽ sẽ chẳng ai có thể tưởng tượng được người chơi đàn là một cô bé mới học lớp ba. Thế nhưng, không hiểu tại sao, tôi lại có cảm giác đây không phải là âm thanh của Yuzuki.

Có thuyền, có biển──nhưng lần này, lại chẳng có bầu trời. Tiếng đàn của Yuzuki không thể vươn tới thiên đường. Đó là thứ âm thanh đã từ bỏ việc cầu nguyện.

Barcarolle trên cung Fa thăng trưởng, Op.60 là một đoạn độc tấu piano của Frédéric Chopin, sáng tác từ mùa thu năm 1845 đến mùa hè năm 1846. Được viết dưới thể barcarolle, nên nó có đặc trưng bởi âm điệu lãng mạn đều đều và một chút tiếc nuối. Đây là một trong những sáng tác lớn cuối cùng của Chopin, cùng với Op.61 Polonaise-Fantasie của ông. Nó được coi là một trong những sáng tác bị đòi hỏi khắt khe nhất của ông. Barcarolle hay Barcarole (từ gốc tiếng Ý: Barcarola; barca có nghĩa là 'thuyền') là một bài dân ca được hát bởi những người chèo thuyền đáy bằng (Gondola) ở Venice, hay một đoạn nhạc được sáng tác theo phong cách đó. Tanaka Kiyoko (田中 希代子, sinh ngày 5 tháng 2 năm 1932 – mất ngày 26 tháng 2 năm 1996) là một nghệ sĩ dương cầm và nhà sư phạm piano người Nhật Bản hoạt động trong thời kỳ Chiêu Hòa (Showa) sau chiến tranh. Bà được biết đến là người Nhật Bản đầu tiên đoạt giải tại ba cuộc thi quốc tế: Cuộc thi Âm nhạc Quốc tế Genève (lần thứ 14 năm 1952), Cuộc thi Quốc tế Long-Thibaud (lần thứ 5 năm 1953) và Cuộc thi Piano Quốc tế Chopin (lần thứ 5 năm 1955). Bà giải nghệ vào cuối những năm 30 tuổi do một căn bệnh hiểm nghèo, nhưng sau đó đã cống hiến cho việc đào tạo thế hệ sau. Bà cũng được biết đến là một nghệ sĩ dương cầm được Thái tử phi đương thời (nay là Thượng Hoàng hậu Michiko) yêu mến từ khi bà còn tại vị.