Tôi muốn làm nước mắt của cậu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

57 28

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

32 43

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

12 48

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

34 315

Vol.1 - Chap 4

ee07e357-f81c-4b6f-8b62-7377c064322c.jpg

Những ngày tháng yên bình cứ thế trôi qua. Tôi lên năm hai sơ trung, còn Roppongi-senpai thì đã tốt nghiệp. Rốt cuộc, kể từ sau lễ hội Uneme ấy, tôi không còn thấy Roppongi-senpai và Yuzuki ở bên nhau thêm một lần nào nữa.

Kể từ lúc lao đầu vào việc phải thắng cho bằng được senpai, khả năng đánh bóng của tôi đã tiến bộ và được chọn vào đội hình chính thức. Nhưng thứ tôi giỏi hơn cả lại là cướp gôn. Chẳng hiểu sao tôi có thể đọc được sự lơ là, hay nói đúng hơn là điểm mù trong ý thức của pitcher.

Shimizu thì khỏi phải nói, Aida cũng trở thành một batter mạnh và có chân trong đội hình chính.

Mối quan hệ giữa tôi và Yuzuki vẫn cứ không quá gần cũng chẳng quá xa. Cảm giác như thể chúng tôi đang cùng nhau bước trên một con đường dài được ngăn cách bởi một hàng rào cao, vừa đi song song vừa trò chuyện không ngớt nhưng lại chẳng thể nắm tay. Chỉ những lúc chơi piano là cô ấy lại trốn đi đâu đó, và khi xong xuôi thì lại cùng tôi bước tiếp…

Tôi nên gọi mối quan hệ này là gì đây?

──Thế nhưng, những ngày tháng bình lặng ấy rồi cũng đến lúc phải kết thúc.

Tôi không biết phải dùng từ gì để hình dung về nhiệt độ của những ngày tháng sắp tới. Đó là vào tháng Ba, ngay trước khi tôi chuẩn bị lên năm ba sơ trung.

Căn phòng rung chuyển.

Đồ đạc từ trên tất cả các kệ tủ rơi xuống loạn xạ. Lọ hoa vỡ tan. Sách bay tứ tung trong không trung. Đèn điện phụt tắt. Chiếc tủ trượt dài trên sàn nhà. Toàn bộ khu chung cư oằn mình kêu ken két. Tiếng hét của ai đó vọng lại từ đâu đó…

Đó là ngày 11 tháng 3. Trận đại động đất phía Đông Nhật Bản. Không chỉ căn phòng, mà cả nước Nhật đang rung chuyển.

Khi cơn rung lắc cuối cùng cũng ngớt, tôi lồm cồm bò ra từ gầm giường, người phủ đầy bụi, ngây người ra một lúc rồi vội vàng gửi mail cho Yuzuki để xác nhận an nguy. Thời đó, thứ tôi dùng là cái gọi là “điện thoại nắp gập”.

Trên tường xuất hiện một vết nứt lớn. Ngay chính giữa bức tường phía Tây, tựa như một dòng sông đen đang chảy xuống. Tôi không thể rời mắt khỏi vết nứt đó. Tôi có cảm giác như những cảm xúc tăm tối đã lãng quên đang từ vết nứt ấy rỉ ra.

Có mail gửi đến. ──Nhưng, đó không phải là của Yuzuki. Là từ bố tôi.

“Con ổn không?” 

Lúc ấy tôi mới nhớ ra là mình có một người bố. 

Tôi gập điện thoại lại, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.

“Con ổn.” 

Cuộc trao đổi chỉ có vậy là kết thúc.

Cuối cùng, mail của Yuzuki cũng tới. Hình như cô ấy đang ở Tokyo để tham dự một buổi hòa nhạc. Vì cô ấy lo lắng cho tôi nên,

“Tớ không sao.” tôi lại gửi một tin nhắn y hệt.

Lúc đó là ba giờ chiều. Tôi đi ra ngoài. Cầu thang của khu chung cư chi chít những vết nứt mới. Trên đường, dòng người hoảng loạn đi lại hỗn độn. Mới lúc trước trời còn yên ả mây giăng, mà ngay sau trận động đất, một trận bão tuyết đã ập đến.

Tôi nhớ lại mùa hè năm lớp ba, mùa hè mẹ tôi đã hóa thành muối. Đám mây vũ tích khổng lồ phía bên kia núi Adatara trông như thể một quả bom vừa phát nổ, như thể thế giới đã kết thúc, một mùa hè nóng nực… Có lẽ tôi đã đặt chân đến phía bên kia của ngọn núi ấy rồi.

Nơi đó lạnh lẽo, xám xịt, và có tuyết lạnh rơi.

2

So với vùng ven biển, thiệt hại ở Koriyama vẫn còn xem là nhẹ.

Ở Sakuranoshita nơi tôi sống, cũng chỉ đến mức internet và điện thoại tạm thời mất kết nối. Cùng trong thành phố Koriyama nhưng tùy từng khu vực mà tình hình thiệt hại lại khác nhau, có nơi cơ sở hạ tầng tê liệt, cũng có nơi người dân vẫn có thể sống gần như không có gì thay đổi so với trước thảm họa. Vì lưu thông hàng hóa bị đình trệ, thực phẩm trên các kệ hàng trong cửa tiệm đều biến mất. Bệnh viện trở thành nơi sơ tán, chật ních người.

Trong khi đó, cảnh tượng chiếu trên TV lại vô cùng thảm khốc.

Cơn sóng thần khủng khiếp chủ yếu ập vào vùng duyên hải của Iwate, Miyagi và Fukushima, gây ra thiệt hại nặng nề. Hơn nữa, Nhà máy điện hạt nhân Fukushima số 1 của Công ty Điện lực Tokyo bị sóng thần tấn công đã mất đi nguồn điện, không còn cách nào làm mát lò phản ứng, dẫn đến việc lõi lò phản ứng ở các tổ máy số 1, 2, 3 bị nóng chảy, làm rò rỉ một lượng lớn vật chất phóng xạ ra ngoài.

Tôi vừa cố gắng liên lạc với bạn bè và Yuzuki, vừa chăm chú theo dõi những hình ảnh trên bản tin.

Khi có lại mạng, tôi xem cả những video do người dân đăng tải. Nước biển đục ngầu màu nâu cuồn cuộn ập vào, cuốn phăng nhà cửa và xe cộ. Tiếng kêu kinh ngạc của người quay phim, và cả tiếng hét của mọi người…

Tôi lao vào nhà vệ sinh──và nôn thốc nôn tháo.

Chất nôn chua loét của đống thực phẩm đông lạnh đã chảy nhão ra làm bỏng rát cổ họng tôi. Nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng. Đầu óc tôi hỗn loạn, chóng mặt đến mức không thể đứng vững.

Dường như trên khắp cả nước khi đó, cũng có những người bị suy sụp sức khỏe khi xem hình ảnh về vùng bị thiên tai giống như tôi. Hình như nó được gọi là “Mệt mỏi vì đồng cảm”. Vì quá đồng cảm với nỗi đau và sự bi thương của người khác mà kiệt sức.

Trường hợp của tôi, còn có thêm thứ cảm giác giống như cơn đau chi ảo đặc biệt kia nữa. Vùng đất thê lương bị sóng thần tàn phá hoàn toàn, chỉ còn trơ lại những đống đổ nát, là một khoảng trống khổng lồ. Một khoảng trống lớn đến mức tôi chưa từng trải qua bao giờ…

Sau khi nôn ra bằng hết mọi thứ trong dạ dày, tôi có cảm giác như cơ thể mình đã trở nên trong suốt. Toàn thân rã rời không chút sức lực, tôi cứ thế ngồi chết lặng trước chiếc bồn cầu đầy chất nôn.

3

Ba ngày sau khi thảm họa động đất xảy ra, chuông cửa vang lên.

Giống như hồi mẹ mất, tôi nằm liệt giường, và dù đầu óc vẫn còn mơ màng, tôi ra mở cửa. Một bóng người──đang đứng đó.

Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là vào mùa hè năm lớp ba tiểu học. Cái ngày mà tôi đã hét lên “xuống địa ngục đi”... Kể từ đó, hơn năm năm đã trôi qua. Bố vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn mặc bộ đồ đen như mọi khi, đứng ngay đó.

“Trông khỏe nhỉ, nhóc.”

Bố nói rồi cười nhếch mép. Tâm trạng tôi phức tạp vô cùng. Cứ như thể vừa phát hiện lại một vết sẹo cũ kỹ, xấu xí tưởng chừng đã lãng quên…

Tôi cứ đứng trơ ra đó, không từ chối cũng chẳng mời ông vào.

“Làm phiền nhé.”

Cái bóng tự tiện bước vào. Ông đặt mấy túi thực phẩm đang xách trên hai tay xuống, rồi lại đi xuống cầu thang khu chung cư để lấy đồ tiếp. Tôi quay về giường, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng bước chân ấy.

──Và thế là, tôi đã sống cùng cái bóng trong ba ngày.

Tôi cứ ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, bất kể ngày đêm, lặp đi lặp lại một cách vô tận, và dành gần như toàn bộ thời gian trên giường. Mỗi khi tỉnh giấc, tôi lại cảm nhận được sự hiện diện của bố. Hầu như lúc nào cũng vậy, ông đang lạch cạch gõ bàn phím. Ông vẫn luôn viết tiểu thuyết. Ông nhận ra rằng hễ cứ xem tin tức là tôi lại thấy không khỏe, nên đã rút phăng dây cáp ăng-ten TV. Thay vào đó, ông cứ để TV chiếu phim hết bộ này đến bộ khác. Ông thích phim Disney. Chẳng nói với nhau câu nào đặc biệt, chúng tôi ngồi cạnh nhau, vừa xì xụp húp mì ly vừa xem những cuộc phiêu lưu của Gấu Pooh hay Aladdin. Đó là một khoảng thời gian kỳ lạ. Cứ như thể tôi đang ở trong một giấc mơ kỳ quái nào đó mà mình đã thấy từ rất lâu về trước.

Bố vẫn là một cái bóng như mọi khi──nhưng, chẳng hiểu sao, tôi lại cảm nhận được sự thân thuộc và vững tâm. Và rồi, cái bóng biến mất từ lúc nào không hay.

4

Dù hè đã sang, tôi vẫn chẳng khỏe lên chút nào. Tôi bắt đầu nghỉ học thường xuyên. Shimizu lo cho tôi lắm, nhưng tôi chẳng biết phải giải thích nguyên nhân của cơn mệt mỏi này ra sao.

Chất phóng xạ rò rỉ từ nhà máy điện hạt nhân Fukushima số 1 đã trở thành một vấn đề của cả nước. Ngày nào tôi cũng thấy những tin tức tăm tối, nào là người nông dân có nông sản bị hư hỏng đã tự kết liễu đời mình, nào là những đứa trẻ sơ tán đến tỉnh khác lại bị bắt nạt ở nơi sơ tán. Cụm từ “thiệt hại do tin đồn thất thiệt” trở nên phổ biến. Kể cả những sản phẩm nông thủy sản hay chăn nuôi đã được đo lường nồng độ phóng xạ và chứng minh là an toàn, hễ cứ gắn mác Fukushima là không ai mua. Những lời đồn vô căn cứ lan truyền khắp nơi, khiến người ta không còn biết đâu là thật, đâu là giả.

Tôi lại bắt đầu hái hoa. Giống như khi mẹ mất đi đôi tay và đôi chân.

Thế nhưng lần này, khoảng trống lại quá lớn. Bao nhiêu hoa cũng không đủ.

Bất lực, tôi trốn vào thế giới game. Một game online. Trong đó có những kẻ địch mà khi bị đánh bại sẽ rơi ra “hoa”, và tôi cứ thế miệt mài thu thập chúng. Đánh vào kẻ địch một tiếng sukan tan, bogu bogu là chúng lại rơi ra ‘hoa’ với tiếng chararira. Sukan tan, bogu bogu, chararira, sukan tan, bogu bogu, chararira, sukan tata, bobbo bo, bogu bogu, wellington, chararira, đó là một công việc đơn điệu vô tận và đầy nhịp điệu, tựa như đang gõ vào một chiếc trống méo mó mà ngộ nghĩnh. Nhưng kỳ lạ thay, cơn đau trong tôi lại dịu đi.

Hóa ra không phải hoa thật cũng được. Vì đó vốn dĩ chỉ là một hành động mang tính khái niệm.

Trong khi đó, kể từ sau thảm họa, Yuzuki lúc nào cũng cáu kỉnh. Có quá nhiều chuyện trên đời này khiến cô ngứa mắt.

Chúng tôi bắt đầu có thói quen lẻn ra khỏi nhà lúc nửa đêm và đi dạo. Phố phường lúc nửa đêm thật yên tĩnh, dường như chẳng có vấn đề gì tồn tại. Mấy món đồ chơi trong công viên trông như những con thú khổng lồ đang yên giấc ngủ. Nhưng thực tế thì, các chất phóng xạ vẫn đang bay lượn trong không khí, tiếp tục gây ô nhiễm như một thứ độc dược từ từ lan tỏa… Điều đó thật kỳ lạ và khiến tôi bực bội.

——Hôm ấy, tại sao Yuzuki lại giận dữ đến thế nhỉ?

Hình như là do một người nổi tiếng nào đó đã phát ngôn rằng những người vẫn còn sống ở Fukushima là những kẻ lười biếng.

Hãy chạy đi ngay lập tức. 

Biết rõ sự nguy hiểm của phóng xạ mà vẫn còn sống ở Fukushima ư? 

Đừng vì sự ích kỷ của cha mẹ mà để con cái bị ung thư tuyến giáp.

“‘Ồn ào quá đấy, đồ ngốc’—kiểu kiểu thế,” Yuzuki hiếm khi văng tục một cách khiếm nhã như vậy. “Đã già đầu rồi mà không biết phân tích cho bình tĩnh, lại còn để cảm xúc cuốn đi rồi nói những điều chỉ làm tổn thất thêm. Rốt cuộc là lấy tư cách gì mà nói chứ. Mọi người đều đang phải chịu đựng sống qua ngày dù chẳng phải lỗi của mình, tại sao những kẻ ở nơi an toàn lại được quyền hoảng loạn rồi nói năng tùy tiện như thế. Ai cũng đang phải sống với những cảm xúc không thể nào giải tỏa được, sao họ lại có thể thiếu đi dù chỉ một chút trí tưởng tượng như vậy chứ…”

Khi tôi nhận ra, Yuzuki đã khóc, nước mắt lã chã rơi. Dạo này, Yuzuki hay khóc. Ngày nào cô cũng cãi nhau với Ranko-san nên cảm xúc trở nên căng thẳng.

Tôi ngước nhìn bầu trời đêm mùa hạ. Một đêm trăng sáng, sao đẹp. Tôi thở dài một hơi, rồi nói. 

“…Thôi thì, cũng đành chịu thôi. Trên đời này có biết bao nhiêu người thiếu trí tưởng tượng. Chính tớ cũng chẳng biết mình có trí tưởng tượng hay không nữa là.”

“Yakumo-kun thì khác, cậu vẫn biết lo lắng rằng sự thiếu trí tưởng tượng của mình có thể làm tổn thương ai đó mà.”

Chúng tôi ngồi xuống bên bờ sông Abukuma. Tôi tự hỏi, liệu năm nay có bắn pháo hoa không.

“Tớ cứ chơi piano thế này liệu có ổn không…” Yuzuki nói với vẻ rất bất an. “Chơi piano thì có giúp ích được gì đâu chứ. Bụng chẳng no thêm được chút nào, cũng chẳng cứu được mạng sống của ai. Chẳng thể cứu được ai cả…”

Tôi không thể dễ dàng nói rằng “không phải vậy đâu”. Yuzuki đang phiền não nghiêm trọng. Tôi cũng vậy, cũng phiền não một cách nghiêm túc, và cuối cùng, không thể diễn đạt thành lời một cách trọn vẹn,

“…Chắc chắn sẽ có người được cứu rỗi bởi tiếng đàn của Yuzuki.”

“…Tớ cũng mong là vậy.”

Yuzuki từng than thở rằng vì bỗng dưng nổi tiếng một cách kỳ lạ, có những người đến buổi hòa nhạc của cô mà cứ ngỡ là buổi biểu diễn của thần tượng hay gì đó. Có lẽ những chuyện như vậy cũng làm trái tim cô yếu đuối đi.

Một sự im lặng nặng nề bao trùm. Tiếng róc rách của dòng sông nghe sao cô đơn đến lạ. Bất chợt, Yuzuki lên tiếng.

“Này, Yakumo-kun. Nếu tớ biến mất thì cậu sẽ làm thế nào?”

“Hả—?”

Tôi bất giác nhìn Yuzuki. Cô đang nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Mẹ tớ bảo Fukushima nguy hiểm lắm, nên tốt nghiệp xong thì sang Ý du học đi…”

“Ra là hai người cãi nhau vì chuyện đó…”

Yuzuki khẽ gật đầu.

“Yakumo-kun nghĩ sao?”

Đó là một ánh mắt có phần van nài. Tôi nhìn vào đôi mắt ấy một lúc rồi nói.

“…Cậu nên đi du học.”

Yuzuki có vẻ ngạc nhiên. Cô khẽ lắc đầu, nói.

“…Tại sao?”

“…Rốt cuộc thì, chẳng ai biết được nhà máy điện hạt nhân sẽ ra sao. Nếu có thể sơ tán thì nên sơ tán.”

“…Đừng nói giống mẹ tớ chứ…”

Yuzuki đột nhiên đứng dậy. Rồi cô bước xuống dòng sông đêm. Một tiếng tõm, và cô biến mất dưới mặt nước.

Tôi sững sờ, bất giác đứng bật dậy.

Yuzuki lập tức ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Mái tóc dài ướt sũng, đen hơn cả bầu trời đêm.

Tim tôi đập thình thịch vì lo lắng. Rốt cuộc thì, chính tôi cũng sợ hãi phóng xạ. Tôi đã nhìn dòng sông Abukuma như một dòng sông độc. Dù phong cảnh có đẹp đến đâu, trong tiềm thức của tôi nó đã bị khắc sâu hình ảnh ô nhiễm.

“Phóng xạ à, mặc xác nó đi!” Yuzuki nói, ánh mắt kiên định. “Tớ được sinh ra ở Fukushima mà. Tớ lớn lên bằng việc ăn những thứ của mảnh đất này, uống dòng nước này. Đâu thể dễ dàng rời đi như vậy được. Đau buồn thế này, uất hận thế này, nếu tớ đi du học thì cảm xúc này sẽ chẳng thể truyền đến ai được nữa. Rồi người ta sẽ nói tớ là đồ vừa mới đó đã chạy trốn, là đồ đã bỏ rơi Fukushima mất!”

Rồi cô bật khóc. Đối diện với cơn thịnh nộ của Yuzuki, tôi có phần sững sờ.

Đó là một cảm xúc mà tôi thiếu. Trong tôi không có một tình yêu sâu đậm đến thế dành cho Fukushima. Tôi chưa bao giờ ý thức được Fukushima là quê hương của mình. Chưa bao giờ thấy yêu thương Fukushima.

Đó có lẽ không phải là lỗi của Fukushima, mà là lỗi của tôi.

Tôi nghĩ về sự khác biệt giữa sự “nhẹ bẫng” và sự “thanh thoát”. Chúng có vẻ giống nhau, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.

Linh hồn của Yuzuki có thể thanh thoát, nhưng không hề nhẹ bẫng. 

Linh hồn của tôi có thể không thanh thoát, nhưng lại nhẹ bẫng.

Chẳng có một trọng lực nào níu kéo linh hồn tôi cả. Trường học cũng không. Gia đình cũng không. Quê hương cũng không.

Tôi chỉ ở đó vì chẳng thể đi đâu khác. Giống như một sợi tóc cứ quẩn quanh miệng cống thoát nước, hễ thấy khoảng trống là chực bị hút vào, chìm nghỉm, vùng vẫy, rồi mắc kẹt lại.

Tôi không biết tại sao mình lại trở nên như vậy. Chắc hẳn tôi đã sống và đánh rơi dần những điều quý giá mà Yuzuki đã nhận được từ Fukushima.

Ngộ ra điều đó trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi——thấy xấu hổ. 

Tôi xấu hổ không chịu nổi với linh hồn nhẹ bẫng như quả bóng bay bơm đầy khí heli của mình.

Tôi nói, như thể để tự bào chữa cho bản thân.

“…Yuzuki, đây không phải là chạy trốn, cũng không phải là bỏ rơi Fukushima. Cậu đến Ý là để học mà. Để học những người thầy giỏi, để chơi được tiếng đàn hay hơn. Cậu đi là để có thể truyền tải cảm xúc bằng những giai điệu đẹp đẽ, chứ không phải bằng những lời nói vô giá trị.”

Yuzuki lại im lặng. Rồi, với một giọng nói tựa như một bong bóng nhỏ nổi lên từ đáy nước, “…Còn Yakumo-kun thì sao?”

“Tớ?”

“Yakumo-kun, không có tớ thì cậu sẽ không ổn đâu. Cứ như con cá vàng vớt được trong lễ hội, chẳng phải cậu sẽ chết ngay hay sao. Ngay cả bây giờ cậu cũng đã rên rỉ yếu ớt như thế rồi. Tớ mà đi rồi thì làm sao cậu ổn được.”

Tôi chợt nhận ra, Yuzuki đang lo lắng cho tôi. Rồi tôi suy nghĩ.

Nếu tôi nói rằng không có Yuzuki thì tôi sẽ không ổn, liệu cô ấy có ở lại Fukushima không?

——Tôi nghĩ mình không có tư cách đó. Linh hồn không trọng lượng của tôi không nên níu giữ linh hồn nặng trĩu của Yuzuki. Trái Đất và Mặt Trăng ở bên nhau là vì cả hai đều có khối lượng.

“…Tớ ổn mà. Tớ đâu còn là trẻ con như ngày xưa nữa.”

Yuzuki cúi đầu, cắn môi dưới. Rồi cô dùng tay lau nước mắt. Cô bước lên bờ, 

“…Tớ hiểu rồi. Tạm biệt.”

Cô lướt qua tôi, lững thững bước đi… Bóng dáng đó trông thật đáng thương, khiến tôi bất giác gọi với theo.

“Yuzuki——” Cô dừng bước. Nhưng rồi tôi lại không tìm thấy từ ngữ nào, “Bảo trọng nhé…” Yuzuki hơi ngoảnh lại, rồi lại lững thững bước đi.

Sau khi bóng dáng trắng muốt của cô khuất hẳn, tôi cũng bắt đầu bước đi. 

Những dấu chân ướt của Yuzuki vẫn còn đó, loang lổ trên mặt đường.

 Tôi đi một con đường khác để về nhà.

5

Tháng mười một, CD mới của Yuzuki được phát hành. Bức ảnh bìa của nó đã khiến cô nổi trận lôi đình.

Cái đêm mùa hạ ấy──hình ảnh Yuzuki bước xuống dòng sông Abukuma và rơi lệ, không ngờ lại được dùng làm ảnh bìa CD. Bức ảnh đã được xử lý một cách duy mỹ. Yuzuki tỏa ra một thứ ánh sáng trắng mờ ảo tựa trăng đêm, còn mặt sông thì trong như gương, phản chiếu cả một bầu trời đầy sao.

Thế nhưng, những cảm xúc chân thật của Yuzuki vẫn được giữ lại vẹn nguyên và sống động.

『SADNESS』──đĩa nhạc được đặt cho cái tên là “nỗi buồn”. Tựa đề phụ là 『Lời nguyện cầu cho quê hương bị tổn thương』.

CD bán chạy một cách bùng nổ. Ngoài chất lượng trình diễn vốn đã tuyệt vời, việc Yuzuki xuất thân từ vùng chịu thiên tai đã dấy lên một chủ đề gây xôn xao. Việc này đã được tính toán kỹ lưỡng ngay từ đầu khi phát hành CD. Người chụp bức ảnh đó là ai, cô biết quá rõ.

Là Houjou Takashi──. Nghe nói hôm đó, anh ta đã ở lại nhà Igarashi vì lý do công việc. Khi Yuzuki tra hỏi tại sao, Houjou có vẻ đã trả lời rằng đó chỉ là tình cờ.

“Tại anh không ngủ được nên ra ngoài đi dạo, thì thấy Yuzuki-chan bước xuống sông. Khung cảnh lúc đó đẹp quá nên anh đã bất giác bấm máy thôi.”

Lời đó thật giả ra sao cũng thật đáng ngờ. Yuzuki đã kịch liệt phản đối.

“Ai cho phép các người lấy một bức ảnh chụp lén như thế này làm ảnh bìa hả!” 

“Là mẹ cho phép──” Ranko-san nói. Rồi cô quay sang Yuzuki, “Vì đây là một cơ hội còn gì. Thực tế, nhờ có bức ảnh đó mà CD đang bán chạy trên toàn thế giới đấy?”

Chắc hẳn Yuzuki đã lắc đầu như không thể tin nổi. 

“Đồ... vô nhân tính!”

Cô đã hét lên như vậy rồi lao ra khỏi nhà, chạy trong mưa mà không cần che ô, và xồng xộc chạy vào nhà tôi trong bộ dạng ướt sũng. Tôi và Yuzuki đã ở trong tình trạng chiến tranh lạnh kể từ cái đêm mùa hạ ấy. Việc cô chạy đến đây để trốn tránh cho thấy hẳn đã có một cuộc chiến còn tồi tệ hơn nhiều xảy ra ở nơi khác.

Tôi không biết phải làm gì với một Yuzuki đang nức nở, nên tạm thời đưa cho cô một chiếc khăn mặt trắng tinh.

“Cái này... là đồ mới nên... hức... không thấm nước gì cả!”

Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác kỳ lạ khi nghe cô vừa nói vừa thổn thức như vậy, rồi đổi cho cô một chiếc khăn tắm cũ hơn. Yuzuki đi tắm, rồi thay bằng một bộ đồ thể thao của tôi. Dù vậy cô vẫn cứ khóc mãi, vừa khóc vừa một mực nói lời xin lỗi. Xin lỗi những người cũng là nạn nhân của thảm họa. Bị nói là đánh bóng tên tuổi như thế này cũng là đáng đời.

“Tớ... sống ở Koriyama... lúc xảy ra thảm họa cũng đang ở Tokyo... chẳng phải chịu đựng khổ sở gì cả... chỉ vì sống ở vùng bị thiên tai... mà lại làm ra vẻ như mình là người đau khổ nhất thế gian... trong khi có biết bao nhiêu người đã mất đi gia đình... Tớ nghĩ nếu họ nhìn thấy cái CD này, chắc họ sẽ tức điên lên mất... họ sẽ nghĩ tớ đang lợi dụng nỗi buồn của người khác... nếu như vì chuyện này mà có ai đó bị tổn thương thì tớ phải làm sao đây...”

Yuzuki khóc như một đứa trẻ. Tôi cũng bất giác cảm thấy muốn khóc theo, bèn lén lút lên các trang đánh giá của Amazon và blog cá nhân để xem nhận xét về chiếc CD. Bất cứ thứ gì dù tốt đến đâu, một khi được nhiều người đánh giá thì chắc chắn sẽ có một số lời chửi bới thậm tệ.

Thế nhưng, những bài đánh giá về 『SADNESS』 lại lạ lùng thay chỉ toàn là những lời tốt đẹp.

“...Thấy chưa, mọi người đều hiểu Yuzuki là một cô gái tốt bụng và luôn nỗ lực mà.”

Nghe vậy, Yuzuki lại càng khóc to hơn. Tôi không biết phải làm gì, đành lấy chiếc CD của Tanaka Kiyoko từ trên kệ ra và bật lên. Những giai điệu piano tuyệt đẹp bắt đầu vang lên.

Yuzuki bèn nín khóc một chút để lắng nghe, rồi lại,

“Wawa...! Kiyoko-sensei ơi...! Kiyoko-sensei ơi...!” cô bắt đầu khóc dữ dội hơn nữa. Yuzuki lúc này đã là một Yuzuki làm gì cũng khóc.

Dĩ nhiên giữa Tanaka Kiyoko và Yuzuki chẳng hề có mối quan hệ thầy trò nào. Tanaka Kiyoko-sensei qua đời vào ngày 26 tháng 2 năm 1996. Yuzuki ra đời vào ngày 3 tháng 3 năm sau đó, tựa như họ đã lướt qua nhau.

Dù vậy, thông qua những thanh âm piano được ghi lại, cô vẫn dành cho bà tất cả sự kính trọng và yêu mến, gọi bà là “sensei”, xem bà là hình mẫu và cũng là chỗ dựa tinh thần──

Không hiểu sao tôi lại thấy điều đó thật đẹp, và lồng ngực bất giác nóng lên.

Lắng nghe tiếng dương cầm, Yuzuki dần mệt lả đi vì khóc rồi thiếp ngủ. 

Tựa như một giọt nước từ khối băng trong suốt vừa tan chảy, một giọt lệ lăn trên má cô.

Đó là một giọt lệ tuyệt đẹp, tựa như những giai điệu mà Tanaka Kiyoko-sensei đã chơi.