Tôi là mẹ kế nhưng con gái tôi quá dễ thương!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 772

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1794

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 734

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8203

Chương 75

Trans: Tama07

____________________________

“Có thể cho hai vị mang dòng máu cao quý chiêm ngưỡng thành quả nghiên cứu của mình chính là vinh dự của chúng tôi. Xin hãy theo tôi tới phía này.”

Dalia đang mặc áo choàng màu xám, bà ấy bước đi một cách tao nhã. Ngay khi đặt chân vào bên trong viện ma thuật thì tôi ngửi thấy một mùi hương đặc biệt. 

Mùi thảo dược…..? Có vẻ giống giống như thế. Tôi cũng ngửi thấy mùi gì đăng đắng giống như khi bước chân vào trong bệnh viện. 

Mùi hương cũng đặc biệt nhưng khung cảnh bên trong tòa nhà đúng là kỳ diệu. Bắt đầu từ lối vào có rất nhiều món đồ không rõ là gì treo khắp trên tường. 

Thứ kia cũng là ma đạo cụ sao? Đi vào sâu bên trong thì tôi mới thấy được một không gian yên tĩnh hơn. 

……khi mà tôi nghĩ như vậy thì hai cái ghế bốn chân nhảy một cách nhiệt tình tới chỗ tôi!

“C, cái này cũng là ma đạo cụ?”

“Vâng, đúng vậy. Tên của nó là An Lạc Trung Khuyển. Khi người sử dụng gọi thì nó sẽ lập tức chạy tới.”

Ôi không, nó là đồ dùng chứ có phải chó đâu? Nhìn lại thì trông có có hơi giống chó thật……

Lúc ấy, cặp mắt của Blanche đang sáng lấp lánh khi nhìn thấy An Lạc Trung Khuyển. Trông con bé cứ như thể nhìn thấy cún con thật sự ấy. Blanche vuốt ve cái tay cầm của cái ghế.

“Xin chào, An Lạc Trung Khuyển. Ta ngồi lên có được không vậy?”

Chân ghế cong xuống để Blanche có thể ngồi lên một cách thoải mái. Blanche ngồi lên đó. 

Trông cái ghế có vẻ rất tiện lợi nhưng mà tôi thì không thể ngồi lên đó được. Tôi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Dalia. 

“K, không. An Lạc Trung Khuyển! Nó có thế này bao giờ đâu…..?”

Ban nãy bà ấy vẫn còn điềm tĩnh nhưng vẻ mặt bây giờ của Dalia thì rất hoang mang. Thế cũng phải thôi. An Lạc Trung Khuyển đang chạy hí hửng xung quanh tôi. 

Ôi không, thế này đáng sợ quá! Ghế này bị ma ám đấy à? Nó đang uy hiếp tôi đấy à? Hay là do nó ghét tôi vậy?!

Con người, động vật, rồi giờ tới cả Ma đạo cụ cũng sợ tôi nữa sao. Sức mạnh tiềm tàng của Abigail đúng là đã tới cảnh giới khiến tôi phải khiếp đảm. 

“An Lạc Trung Khuyển! Bình tĩnh lại nào! Ngươi không ngừng giận được sao! Dừng lại! Ngồi xuống! Suỵt, suỵt, ngoan ngoan.”

Dalia cố gắng dỗ dành cái ghế nhưng nó vẫn phấn kích chạy nhảy. Chắc không phải nó định cắn tôi đấy chứ? Mặc dù nó không có miệng…….

“Có vẻ ta cần một cái sô pha bình thường.”

“Mong ngài thứ tội. Có vẻ An Lạc Trung Khuyển có vấn đề rồi ạ. Tôi sẽ chuẩn bị cái khác ngay.”

Dalia chỉ thị cho pháp sư khác, thế rồi một cái sô pha bình thường nhanh chóng xuất hiện. Hai pháp sư tới kéo Trung Khuyển vẫn đang phấn khích đi ra ngoài. 

Woa, hình như mới đặt chân vào đây một cái thôi mà tôi đã mất hồn mất vía rồi. Dù tôi đã lường trước rằng nơi này không hề bình thường. 

Tôi thấy tò mò xem bên trong còn có thứ gì nữa và cũng thấy muốn nhanh chóng về nhà. Trước tiên thì tôi lấy lọ tẩy trang ra và đặt lên bàn. 

“Chắc bà cũng nghe qua rồi đấy, ta tới để nạp ma lực cho ma đạo cụ.”

“Ah, thì ra là ‘người thiêu rụi nghiệp báo của quá khứ'”

Gì thế. Vốn dĩ nó có tên như thế hả? Nhưng tên gì mà dài quá, tôi vẫn thích gọi nó là lọ tẩy trang hơn. 

“Nếu chỉ là ma đạo cụ ở tầm cỡ này thì tôi có thể thỏa mãn ham muốn của đứa trẻ này ngay.”

Ý bà là có thể nạp ma lực ngay chứ gì? Có vẻ tôi đã đoán đúng, Dalia thản nhiên cất lọ tẩy trang vào bên trong áo choàng.

“Tôi cần đáp lại nguyện ước nào nữa vậy?”

“Trước hết thì ta chỉ muốn nhờ mỗi chuyện đó thôi.”

Nghe tôi nói thế thì Dalia tỏ vẻ mặt hoài nghi. Hửm? Bà ấy nghe đầy tớ nói gì khác nữa à?

“Có vấn đề gì sao?”

“Không đâu ạ. Vì Vương Phi và Công Chúa cao quý trực tiếp ghé thăm nên tôi cứ ngỡ là các ngài tới để truyền thiên lệnh. Như là giao nhiệm vụ tạo ra vũ khí giết người chẳng hạn……”

“Không! Sao ta có thể đem trẻ em theo cùng rồi nhờ vả chuyện như thế!”

“Đúng vậy. Ngài đúng là người cao quý.”

Dalia gật đầu với vẻ mặt trịnh trọng như đã hiểu vấn đề. Cái bà này đúng là không bình thường. 

Giữa lúc ấy thì Blanche đang nhìn tôi bằng ánh mắt thấp thỏm như là ánh mắt của cún con đang kêu ư ử. 

“Mm, Abigail-nim. Nếu được thì con muốn tham quan……..”

Ah, đúng rồi. Chúng tôi có mục đích khác nữa. Tôi hỏi Dalia. 

“Nếu ổn thì ta có thể đi tham quan phòng nghiên cứu không? Ta và Blanche đều rất quan tâm tới ma đạo cụ.”

“Vậy ra hai vị cũng muốn trải nghiệm tri thức bị cấm đoán. Được thôi. Tôi xin nhận vinh dự được trở thành người hướng dẫn.”

Dalia cười nham hiểm và dẫn chúng tôi lên tầng 2. Có ổn không nhỉ? Tôi cũng không hẳn là muốn trải nghiệm tri thức bị cấm đoán đâu. 

Ngay khi bước lên tầng 2 thì thứ đập vào mắt tôi đầu tiên là trần nhà cao. Nhìn ở ngoài thì đây là tòa nhà 3 tầng nhưng trần nhà của tầng 2 thì cao chót vót như là đã đục thủng mất một tầng. 

Tôi nhìn thấy những thiết bị kỳ quái và những biểu tượng ma thuật ở nơi nơi, những pháp sư mặc áo choàng xám giống Dalia đang miệt mài nghiên cứu. 

Hmm. So với quy mô của tầng 2 thì số lượng nhân viên ít thật đấy? Nhìn thoáng qua thì thấy không được 10 người. Có vẻ số lượng pháp sư của loài người đúng là thật sự rất ít ỏi. 

“Woaaa. Thứ kia là gì vậy ạ? Pháp sư Dalia.”

Blanche nhìn chung quanh như thể trông thấy một thế giới khác rồi cô bé chỉ vào đâu đó. Ở hướng mà đầu ngón tay của Blanche chỉ có một cái gương toàn thân. 

“Đó là ma đạo cụ có tên Doppelgänger Của Sự Thật. Nó thường là người bầu bạn với các quý phu nhân.”

Ô? Chắc là ma đạo cụ cùng loại với Verite đây mà? Blanche cũng có vẻ hứng thú khi nghe nói đó là ma đạo cụ. 

“Pháp sư Dalia, ta có thể gần đó xem không?”

“Vâng. Dĩ nhiên rồi. Xin hãy theo tôi.”

Dalia cũng trở nên hào hứng và dẫn chúng tôi về phía cái gương. Khi ấy Blanche khẽ thì thào với tôi. 

“Nếu Verite mà có thêm bạn là ma đạo cụ thì tốt quá phải không ạ……!”

Đúng đấy, đúng đấy. Dù có chúng tôi làm bạn với Verite rồi, nhưng nếu cậu ấy có thêm nhiều bạn nữa thì tốt biết bao. 

Tôi muốn Sable và Verite thân thiết hơn nhưng có vẻ Sable vẫn thấy khó chịu với Verite. 

Thế nên tôi chỉ còn cách tìm thêm bạn gương cho cậu bé. Sau khi tới trước tấm giương thì Blanche mở lời bằng chất giọng có phần căng thẳng. 

“X, xin chào. Tôi là Blanche Friedkin!”

Thế rồi trông như có gợn sóng xuất hiện trên mặt gương, một giọng nói không thể phân biệt được là của nam hay của nữ vang lên. 

“Xin chào tiểu thư Blanche. Thời tiết hôm nay đẹp thật đấy.”

Woaa, nó nói thật kìa. Verite mà cũng thấy được thứ này thì tốt biết mấy. Blanche tiếp tục trò chuyện với cái gương. 

“Tên của cậu là gì vậy?”

“Tiểu thư xinh đẹp ơi, tôi vẫn chưa có tên.”

“Cảm ơn vì lời khen! Giọng của bạn gương cũng rất tuyệt đấy.”

“……..”

“Ờ, ờ……..Lúc rảnh rỗi thì bạn gương thường làm gì vậy?”

“Thời tiết hôm nay đẹp thật đấy, tiểu thư Blanche.”

Hửm? Có gì đó hơi kỳ quặc. Hai bên đang trò chuyện với nhau nhưng không hiểu sao mà tôi lại thấy hơi sai sai. 

Nói chính xác hơn thì……..có cảm giác như đối phương hơi thiếu trí tuệ? Không có cảm giác như đang nói chuyện với con người. 

“Đó là giới hạn đáng buồn của ma đạo cụ không có linh hồn.”

Dalia giải thích cho chúng tôi. Blanche hỏi lại như thể không hiểu. 

“Không có linh hồn sao?”

“Đúng vậy. Trí tuệ, cái tôi và linh hồn, những thứ được ban phát cho con người lại không có ở trong cái gương này. Bởi vậy nên giới hạn của nó chỉ ở mức lặp lại những lời nói đã được dạy mà thôi.”

Hửm? Có gì đó sai sai. Verite nhà tôi có trí tuệ và cái tôi cơ mà. Với cả chim thủy tinh có vẻ cũng có ý nghĩ riêng nữa. 

“Không phải vừa nãy cái ghế đã tự chuyển động theo ý nó sao?”

“Chỉ là bắt chước hành động của động vật đã được cài sẵn trong nó thôi. Chúng không thể thực hiện những hành vi đòi hỏi trí tuệ cao như là trò chuyện.”

Nghe bà ấy nói thế thì đầu óc của tôi trở nên hơi rối bời. Nếu vậy thì Verite rốt cuộc là gì thế? Tôi nhớ lại chuyện thương nhân đã bảo Verite là hàng lỗi. 

Tôi liếc nhìn cái gương. Cái gương chỉ đang phản chiếu lại hình ảnh của Blanche chứ nó không duy trì hình dáng riêng của mình như Verite. 

“Không biết ma đạo cụ này còn có chức năng nào khác không? Ví dụ như là tạo ra hình dáng riêng của nó hoặc phản chiếu nơi khác chẳng hạn…..”

“Không ạ. Ma thuật không gian là ma thuật cấp cao nên chỉ những người có ma lực bẩm sinh mới có thể thực hiện được.”

Tôi dần cảm thấy đau đầu hơn. Verite có đúng là hàng lỗi không đấy? Nếu đúng như lời Dalia nói thì hiện giờ tôi đang sở hữu một món ma đạo cụ cực kỳ ghê gớm. 

“Ngài muốn có ma đạo cụ vượt không gian ạ? Quả đúng là người quan tâm tới lĩnh vực bị cấm đoán. Vương Phi cũng hãy tham gia vào bữa tiệc bí mật của chúng t…..”

“Ta ổn.”

Tôi vội vã ngắt lời Dalia. Nếu cứ để thế này thì tôi sẽ lỡ gia nhập dị giáo mất. 

“Trước tiên thì bà có thể nạp ma lực cho lọ tẩy trang được chứ? Ta muốn xem thử.”

“Ah, tôi hiểu rồi. Nếu vậy thì tôi sẽ bắt đầu nghi lễ máu.”

Nghi lễ máu. Blanche và tôi căng thẳng hết mức vì tên gọi nghe rất kinh dị ấy. Khi ấy, Dalia đang giơ tay lên một cách điệu nghệ.

Đầu ngón tay của bà ấy đang lấp lánh. Nhìn kĩ thì tôi thấy ở móng tay ngón trỏ của bà ấy có món đồ trang sức đặc biệt. 

Món đồ trang sức ấy giống với móng vuốt của chim ưng hay đại bàng. Bà ấy đi làm móng đấy hả? Dalia dùng món đồ trang sức ấy rạch vào lòng bàn tay của mình. 

Ưaahhh, chắc là đau lắm! Đường máu đỏ xuất hiện trên lòng bàn tay sau tích tắc. Dalia hướng tay xuống dưới, những giọt máu chảy xuống đầu ngón tay. Dalia đặt đầu ngón tay dính máu lên miệng của lọ tẩy trang. 

Tôi cứ ngỡ là một vài giọt máu sẽ rơi vào bên trong lọ tẩy trang nhưng mà thứ gì đó có màu xanh lá mạ lại bắt đầu chảy vào trong. Có vẻ đó là ma lực của Dalia. 

Ma lực bắt đầu chạy vào trong cái lọ rỗng như là nước được rót vào trong. Ma lực đã dâng lên tới đầy lọ từ lúc nào không hay, khi ấy thì Dalia mới bỏ tay ra. 

“Đây, xong rồi ạ.”

Bà ấy nở nụ cười hãnh diện và đưa lọ tẩy trang cho tôi. Ồ ồ, kỳ diệu quá. Thì ra người ta nạp ma lực như thế này!

Tôi cảm thấy thỏa mãn vì được chứng kiến một cảnh rất kỳ diệu nhưng mặt khác cũng thấy áy náy. Máu vẫn đang đọng lại ở đầu ngón tay của Dalia. Khuôn mặt của Blanche trở nên nhợt nhạt, con bé nói.

“Pháp sư Dalia, không lẽ cổ và cánh tay phải quấn băng của bà cũng là bị thương vì sử dụng ma lực sao…..?”

Ôi trời, là do như vậy sao? Nhưng mà Dalia thản nhiên trả lời. 

“Không phải đâu. Không nhất thiết phải gây thương tích để sử dụng ma lực. Dưới lớp băng gạc này không có vết thương nào cả.”

“Thế tại sao vừa nãy bà lại làm mình bị thương vậy?”

“Bởi vì ma lực làm tổ bên trong máu. Thế nên nhiều pháp sư tập sự thường trực tiếp dùng máu của mình để lấy ma lực. Việc tôi sử dụng máu là v……..”

Bà ấy dùng tay phải để vuốt tóc mái, rồi nói với ánh mắt rất nghiêm túc.

“Vì như thế thì sẽ nhanh và ngầu hơn.” 

Mm. Mình lo không đâu rồi! Bà ta tự cứa tay mình để trông cho ngầu cơ đấy. Phải khen bà ta thật phi thường hay thế nào đây trời……

Lúc ấy, Blanche nắm lấy tay trái của Dalia và xem xét nó bằng vẻ mặt buồn bã. Con bé tháo khăn quàng cổ của mình để cầm máu cho Dalia. 

“Pháp sư có sao không ạ? Chắc nên gọi y sĩ…….”

Dalia còn đang mải tự luyến vội vã xua tay với vẻ mặt hoang mang. Giọng của bà ấy có vẻ gấp gáp. 

“Công chúa! Nó không phải vết thương to tát gì đâu. Làm sao mà y phục của Công chúa cao quý lại bị bẩn bởi máu của tôi thế này!”

“Khăn quàng chỉ cần giặt là được mà. Nhưng vết thương thì không lành ngay được. Pháp sư Dalia luôn tự làm mình bị thương như thế này sao?”

Dalia thở một hơi dài. Rồi bà ấy nhìn Blanche bằng ánh mắt bi tráng. 

“Huyết mệnh đã kêu gọi nên tôi không thể nào không phục tùng. Đối với bề tôi của ma lực thì bị thương là vận mệnh không thể……”

“Bà sẽ lại bị thương nữa sao…….?”

Blanche ngước nhìn Dalia bằng khuôn mặt mếu máo. Ánh mắt con bé đang hỏi: “Thật sao? Dalia sẽ lại bị thương nữa sao?”

___________________

Ngoài 60 rồi mà vẫn chuuni được ==