Trans: Tama07
____________________________
“Khác chỗ nào?”
“Ờ……cậu thông minh hơn.”
“Hiển nhiên rồi. Làm sao mà tôi lại bị so với lũ đấy được.”
Verite vênh cằm dương dương tự đắc. Thế ra cậu ta cũng biết là mình khác biệt.
“Cậu khác với các gương ma thuật khác đúng không? Sao lại khác vậy?”
“Để xem nào. Tôi cũng không biết. Tôi đây hoàn hảo kể từ lúc được tạo ra.”
Woa, đúng là cái đồ đáng ghét! Dẫu sao thì Verite cũng không biết được tại sao mà bản thân cậu ta lại khác với những ma đạo cụ khác. Sau khi trả lời thờ ơ như thế thì Verite hỏi tôi với khí thế như muốn nhảy ra khỏi gương.
“Ngoài cái đó không còn gì khác à? Cô chỉ đi xem mỗi gương ma thuật thôi à? Không có thứ thú vị nào khác à?”
Tôi chợt quên mất cái cậu nhóc là một tên cuồng ma thuật. Hmm, có gì nữa không nhỉ. Ah, nghĩ lại thì còn có cả ghế nữa.
“Có cả ghế tên An Lạc Trung Khuyển nữa. Khi chủ nhân gọi thì nó sẽ chạy tới, nhưng có vẻ nó ghét ta.”
“Nó tấn công cô hả.”
“Không. Không phải thế, nó cứ luẩn quẩn xung quanh ta ấy. Còn nhảy bồm bộp nữa. Pháp sư trưởng cũng nói lần đầu thấy chuyện như thế.”
Verite nghe tôi nói và nghiêng đầu. Có vẻ cậu bé đang suy ngẫm.
“Ma đạo cụ ấy có vẻ thích cô chứ không phải ghét cô đâu?”
“Gì cơ?”
“Nó hay luẩn quẩn xung quanh mà không gây hại gì tới cô.”
Hm. Nghe Verite nói thì cũng có vẻ như thế. Trông nó cũng có vẻ giống chó con nhảy cẫng lên mừng chủ của mình.
“Có thể thế cũng nên. Nhưng mà Verite này, sao sắc mặt cậu nghiêm trọng thế.”
Verite cau mày hết cỡ trong một hồi lâu rồi mới chịu thôi. Có vẻ cậu ta đang suy nghĩ gì đó.
“Tôi thấy hơi bận tâm. Lần trước chim thủy tinh cũng rất hay bám cô.”
“Ah. Dạo đó đúng là thế thật.”
Abigail dù không được con người và động vật yêu thích nhưng mà lại được ma đạo cụ yêu thích sao? Quả nhiên thần linh luôn công bằng.
“Có vẻ ma đạo cụ cũng có mẫu người mình thích nhỉ.”
“Ừm. Đã là ma đạo cụ thì đều bị cuốn hút bởi người sở hữu ma lực.”
Ồ ồ, dù không có cái tôi nhưng lại có bản năng sao? Hay là ma đạo cụ cũng bị thu hút bởi những người sở hữu ma lực như nam châm hút nhau.
…..Ối chà. Gượm đã nào. Nếu vậy thì?
“Thế là ta cũng có ma lực hả?”
“Có lẽ thế.”
Vâng? Thầy ơi, thầy nói gì vậy ạ? Em…….Em là pháp sư ạ? Khi được biết rằng có khả năng tôi cũng có ma lực thì tôi hơi lớ ngớ nhưng cũng lập tức trở nên hào hứng.
Hồi còn nhỏ tôi đã mong đợi nhận được giấy mời nhập học từ học viện ma thuật nào đó, thế mà giờ tôi lại là pháp sư sao!
Nếu thế thì tôi có thể cưỡi chổi và bay lên trời được chứ? Hay là cầm quyền trượng ma thuật? Mặc dù ở thế giới này không có thứ như thế.
“Woaaa, háo hức quá đi. Ta muốn nhanh nhanh xài ma thuật quá!”
“Đừng có phấn khích. Có ma lực và dùng được ma thuật là hai chuyện khác nhau.”
Verite lạnh lùng tổng kết lại tình hình. Hic, cũng phải. Với lại ma lực của con người rất ít. Không hiểu sao mà tôi có cảm giác vừa nhận được thư mời nhập học xong nhưng lại bị cướp mất.
“Trước tiên hãy kiểm tra xem cô có ma lực không nào. Ma đạo cụ phản ứng lại với ma lực, thế nên tôi sẽ biết được nếu có máu dính lên mình.”
Ah, nghĩ lại thì Dalia đã nói vậy. Máu và ma lực có mối liên kết với nhau. Tôi cũng phải đi kiếm cái kéo để làm giống như Dalia lúc nãy hả? Nhưng mà tôi không dám tự cắt tay mình……
“Cần nhiều máu lắm hả?”
“Một hai giọt là đủ.”
Nếu vậy thì có phương pháp tốt hơn. Tôi lấy một cái kim khâu ra từ trong hộp để kim.
Hồi còn nhỏ, mỗi khi tôi bị khó tiêu thì mẹ tôi thường trích máu ngón tay cho tôi. Tôi đâm nhẹ cái kim vào bên dưới móng tay cái thì một giọt máu bắt đầu trào ra.
“Ồ, trích máu hay thật đấy.”
Phư, đây là y thuật của phương đông đấy. Tôi dùng ngón trỏ vuốt máu và ấn lên trên mặt gương.
Thế rồi máu của tôi thẩm thấu vào trong gương như là một giọt mực rơi vào trong nước.
Wooaa, kì diệu ghê. Tôi có ma lực không vậy? Verite nhìn vào khoảng không bằng khuôn mặt vô cảm. Sau một hồi đứng như vậy thì Verite lên tiếng.
“……có vẻ cô có ma lực đấy.”
“Đỉnh quá! Thế ta là pháp sư hả? Pháp sư thì phải làm gì? Phải học hả?”
Hức hức, ước mơ làm pháp sư năm 10 tuổi lại thành hiện thực khi đã quá 30 cơ đấy! Trong lúc không thể ngừng hồi hộp, tôi nghe thấy giọng nói của Verite.
“Trước hết thì đừng nói với người khác rằng cô có ma lực.”
Giọng nói của Verite thấp và trầm, không hề ăn nhập gì với thiếu niên. Vẻ mặt của Verite đanh lại một cách nghiêm nghị. Sao cậu ta lại làm vẻ mặt thế kia vậy? Bộ tôi mà là pháp sư thì là chuyện xấu sao…..?
“Sao lại không được nói thế?”
“Tôi sẽ nói cho cô biết sau. Nên trước mắt hãy giữ bí mật.”
Trông Verite có chút kì lạ. Sao cậu ta lại nghiêm nghị thế nhỉ? Không biết lý do là gì nhưng Verite đã nói đến thế thì tôi cũng quyết định tin tưởng cậu ấy.
“Biết rồi. Ta sẽ giữ bí mật. Chắc không có gì nguy hiểm đâu nhỉ….”
“Ừm. Không phải thế đâu nên đừng lo. Nhưng không có chuyện gì khác ở viện ma thuật sao? Chẳng hạn như chuyện pháp sư trưởng nhận ra cô có ma lực.”
“Không có chuyện như thế……..Ah!”
Tôi quên khuấy mất chuyện gây ngạc nhiên nhất. Giờ thì tôi mới nhớ tới Raven.
“Ta bắt gặp Raven.”
“Raven? Sao hắn ta lại ở viện ma thuật?”
“Anh ta thường xuyên tới đó vì quan tâm tới ma thuật. Ta ngạc nhiên lắm luôn ý.”
Điều gây ngạc nhiên hơn cả là trong lúc đang bối rối thì tôi phải chấp nhận lời thỉnh cầu của Raven.
“Raven không làm gì lạ đấy chứ?”
“Ừm. Ta bảo sẽ đáp lễ lại món quà lần trước được nhận, thế là anh ta bảo muốn xin chút thời gian. Rốt cuộc thì anh ta muốn nhờ cái gì vậy nhỉ?”
“Hưmm…….”
Nếu anh ta nhờ vả chuyện gì liên quan tới chính trị thì khó xử cho tôi lắm. Verite cùng tôi suy nghĩ nhưng chẳng tìm ra câu trả lời.
“Trước tiên thì tôi có thứ cần tìm hiểu nên phải đi trước đây. Nghỉ đi, Abigail.”
Verite để lại lời chào ngắn ngủi và biến mất ở bên trong gương. Tôi cũng quay lại phòng mình.
Tôi nằm trên giường và soát lại những chuyện xảy ra trong hôm nay. Có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng chuyện đáng kinh ngạc nhất là tôi có ma lực.
Chắc có lẽ chỉ có một lượng nhỏ ma lực nhưng chỉ thế thôi cũng khiến tôi thấy háo hức. Ma lực của tôi có màu gì vậy nhỉ? Mong rằng nó sẽ màu sắc nào đấy thật là đẹp. Tôi phải trở thành một pháp sư cực ngầu chứ.
***
Âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên. Tại sân đấu tập rạng nắng, Sablian đang vung kiếm.
Đối thủ của Sablian là thầy dạy kiếm và cũng là vệ sĩ của anh. Sablian đè mạnh kiếm lên thanh kiếm của đối phương, âm thanh chói tai phát ra.
Sablian không lay động chút nào như thường lệ, ánh mắt quyết liệt của anh dần áp đảo đối phương. Ánh mắt của anh sắc như lưỡi kiếm và ngược lại.
Sau khi nhận một chiêu thì đối phương cũng lập tức trả lại một chiêu. Sau một hồi liên tục tấn công và phòng thủ một cách quyết liệt thì hai người họ dừng lại.
Mũi kiếm của Sablian ở ngay cổ của người vệ sĩ. Vệ sĩ thở gấp và cười.
“Người đúng là không nương tay gì với người già.”
“Ta biết thầy đã nhường.”
Khi ông ấy là thuộc hạ thì còn có thể, chứ khi là thầy thì Sablian không thể xem nhẹ ông ấy được.
Ông ấy là người đã dạy dỗ Sablian từ khi anh còn bé. Khi Sablian tầm 10 tuổi thì ông ấy đã ngoài 40, nên đối với người vệ sĩ đã ngoài 50 tuổi thì khó có thể đối đầu lại với sức trẻ của Sablian.
Sablian thu kiếm lại. Mồ hôi đọng trên trán nhưng trông anh không có vẻ mệt nhọc.
“Lâu rồi mới đấu tập nhưng thực lực của bệ hạ vẫn không thay đổi.”
“Cảm ơn thầy đã khen.”
Nếu không phải là Vua thì Sablian chắc đã trở thành một kiếm sĩ tài ba. Đầy tớ nhanh chóng đem túi nước và khăn tới. Người vệ sĩ vừa lau mồ hôi vừa nói.
“Có lý do gì mà người lại bắt đầu luyện kiếm vậy?”
“Cũng không có gì. Chỉ là ta muốn vận động cơ thể chút thôi.”
Dạo gần đây Sablian tràn trề sức sống. Anh cảm thấy khá bứt rứt nếu cứ ngồi cả ngày mãi.
Từ sau khi ngủ chung với Abigail thì anh cảm thấy nóng nực trong người. Hơi nóng bắt đầu từ bàn tay nắm tay của Abigail, lan tới cánh tay rồi đun nóng trái tim anh.
“Không vận động cơ thể nên ta lại có suy nghĩ không đâu.”
“Tôi có thể hỏi suy nghĩ ấy là gì được không?”
“Không phải là vấn đề gì đặc biệt đâu.”
Sablian né tránh câu trả lời. Anh không thể nói cho thầy của mình biết được. Không, không chỉ mỗi ông ấy, anh không thể nói cho ai khác biết được.
Sao anh có thể nói rằng mỗi khi anh nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Abigail là lại thấy cơ thể nóng rực được.
Mỗi khi máu trong người nóng ran lên là anh lại có cảm giác kì lạ. Anh muốn kéo cô lại gần và muốn ôm cô. Sablian ghét cái ham muốn thô bỉ ấy của mình, anh cầm kiếm lên.
Sau mấy giờ vung kiếm thì thân nhiệt đã giảm đi được một chút. Hôm nay đã luyện kiếm đến mức này rồi nên chắc đêm nay anh có thể thoải mái mà chợp mắt.
“Dù vậy nhưng nhờ đấu kiếm mà đầu óc ta thoải mái hẳn ra. Cảm ơn thầy.”
“Quá lời rồi ạ. Hãy bảo với tôi bất cứ khi nào bệ hạ cần người đấu kiếm cùng.”
Hai người họ lấy kiếm của mình rồi ra khỏi sân đấu tập. Trời ngày càng nóng lên khiến mồ hôi đọng giọt sau lưng.
Sablian nghĩ rằng chắc mình phải tắm sơ qua, anh hướng tới phòng tắm. Khi chỉ còn lại một mình Sablian thì có một giọng nói phát ra từ đâu đó.
“Sablian. Sablian!”
Đó là giọng nói của một cậu bé. Sablian đang định cởi áo thì quay đầu lại.
Cái gương đặt trên bàn đang bị lập úp. Sablian cáu kỉnh dựng cái gương lại. Giọng nói ấy là của Verite.
“Ồ, vẫn chưa cởi đồ hả. May quá. Anh có một mình thôi đúng không?”
“Có chuyện gì?”
Giọng nói của Sablian rất thờ ơ lạnh nhạt. Ánh mắt của anh cũng vậy. Sau khi Verite chuyển sang hình dáng trẻ em thì cảm giác thù địch của anh với cậu bé đã giảm bớt, nhưng thế không có nghĩa là anh có nảy sinh thiện cảm gì.
“Tôi tới để giúp mà cách đối xử của anh bạc bẽo quá đấy?”
Verite trề môi ra vì bị đối xử phũ phàng. Dù vậy nhưng Sablian vẫn nói năng lạnh nhạt.
“Ngươi phải biết ơn vì ta đã bỏ qua cho kẻ dám coi thường Vua như ng…..”
Khi Sablian bỏ ngoài tai lời lẽ của Verite và kéo áo lên để cởi thì Verite đã biến mất lúc nào không hay, một người con gái với mái tóc trắng như tuyết xuất hiện. Đó là hình dáng của Abigail.
“Hửm? Nói gì cơ?”
“…….đừng có tùy tiện mượn hình dáng của cô ấy.”
Sablian lập tức kéo cái áo mà mình đang định cởi xuống. Cổ của anh nóng ran lên và chuyển dần sang màu đỏ.
Anh biết Abigail bên trong gương kia chỉ là ảo ảnh. Dù biết thực ra đó là Verite nhưng anh vẫn không thể nhìn vào mắt của ảo ảnh trong gương được.
Abigail cười tỏ vẻ hài lòng với phản ứng của Sablian. Thế rồi Verite trở lại hình dạng ban đầu của mình.
“Nói chuyện bằng hình dạng này nhé? Hay là bằng hình dạng của Abigail?”
“Nói bằng hình dạng bây giờ ấy. Ngươi có việc gì?”
Sablian hỏi một cách cảnh giác. Verite trả lời với vẻ mặt đã thoải mái hơn trước.
“Nãy nói rồi đấy. Tôi đến để giúp.”
“Ta không thích nghe một câu nhiều lần. Có việc gì?”
“Raven đang định giở trò gì đấy với Abigail.”