Trans: Tama07
_____________________________
Nếu Raven mà nổi giận thì tôi còn hiểu được. Nhưng thứ phản chiếu trong ánh mắt của anh ta lại không phải sự phẫn nộ hay thất vọng.
Đôi mắt của anh ta rực sáng lên một cách ám muội. Nó quá u ám để có thể gọi là thiện ý, và lại quá ấm áp để có thể gọi là ác ý.
Tôi đi vào trong phòng tiếp khách với tâm trạng như bị thứ gì đó mê hoặc. Sable đang đứng trong phòng lập tức quay lại nhìn tôi.
“Phu nhân. Nàng tới rồi sao.”
Tôi bỗng thấy xúc động khi nghe thấy giọng nói của Sable. Sao mà tôi lại thấy an tâm thế này nhỉ?
Tôi muốn tới gần Sable và ôm lấy anh. Nhưng mà tôi vẫn còn tỉnh táo, nên vẫn cố gắng tỏ ra thản nhiên và mở lời.
“Vâng, thưa bệ hạ. Nghe nói ngài tìm thiếp gấp. Có chuyện gì vậy?”
“Không. Không có vấn đề gì lớn. Ta chỉ là muốn uống trà với phu nhân thôi.”
Sable gọi tôi chỉ để uống trà thôi sao? Có gì đó hơi lạ nhưng mà dù sao thì cũng tốt. Nhờ thế mà tôi đã có thể thoát ra khỏi phòng làm việc.
“Vâng. Thiếp cũng đang muốn uống trà với bệ hạ.”
Tôi thấy bình tĩnh hơn khi thấy Sable điềm nhiên gật đầu. Dù khuôn mặt giống nhau nhưng quả nhiên Raven và Sable là hai người khác nhau.
Một lát sau, trà và bánh ngọt được đưa lên trên bàn. Chắc hẳn Sable không tới chỉ để uống trà mà còn có chuyện gì muốn nói. Nghĩ lại thì hôm nay chẳng phải là ngày họp bàn chính sự sao?
“Nhưng mà bệ hạ, hôm nay không phải ngày họp bàn chính sự sao?”
“Ta lùi nó sang ngày mai rồi.”
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Có việc gấp xảy ra nên ta đã hoãn lại.”
Khi ấy tôi nghe thấy tiếng cười khanh khách phát ra từ trong mặt dây chuyền của mình. Ánh mắt của Sable trở nên sắc lẹm.
“Verite. Bọn ta đang nói chuyện riêng. Lui xuống.”
“Vâng, vâng. Thưa bệ hạ, tôi xin cáo lui.”
Trong lúc ấy thì giọng nói của Verite vẫn có lẫn cả tiếng cười. Thế rồi cái gương trở nên im ắng, còn Sable thì lặng im uống trà.
“Ngài có biết vì sao Verite lại cười không?”
“…….ta không rõ.”
Mmm. Hình như Sable đang nói dối? Khi không có tôi thì hai người này đã nói gì với nhau thế nhỉ?
“Mà này phu nhân, nàng vừa đi đâu về vậy?”
Sable đột nhiên đổi chủ đề nói chuyện. Đáng ngờ thật đấy. Không lẽ hai người này cấu kết với nhau rồi chăng? Sau này tôi phải hỏi Verite mới được.
“Thiếp vừa mới gặp nhà thiết kế một lát.”
“Nàng định thiết kế trang phục mới sao?”
“Chuyện đó…….”
Tôi hơi đắn đo. Phải làm sao đây nhỉ? Nếu biết Raven cũng ở đó thì chắc Sable sẽ không thích……..
Trước đây Sable đã bảo tôi đừng đến tới gần Raven. Theo cách nào đó thì lời lẽ ấy của Sable nghe cũng thật vô tâm.
Tôi phân vân không biết nên nói thật lòng hay là tránh né. Sau một lát im lặng thì tôi mở lời.
“Thiếp gặp Công Tước Raven để đáp lễ món quà nhận được từ ngài ấy đợt trước.”
Tôi quyết định nói thật dù Sable có nổi nóng. Giả sử tôi có nói dối đi nữa thì chỉ cần hỏi người khác là có thể phát hiện ra ngay, nếu làm thế thì ngược lại chỉ khiến Sable mất tin tưởng ở tôi.
Sable lặng im nhìn tôi, đôi mắt của anh trầm lặng như mặt hồ.
“Vậy sao. Đáp lễ gì vậy?”
Ô? Không ngờ là Sable có vẻ không khó chịu. Nói thành thật đúng là quyết định sáng suốt! Tôi an tâm hơn một chút và bắt đầu mở lời.
“Công Tước đang định may đồ mới nên muốn thiếp cho lời khuyên. Thế nên thiếp đã xem để chọn vải……”
Đang chọn vải thì Raven trở nên khác thường. Nhớ lại ánh mắt của Raven thì tôi lại thấy lạnh gáy.
“Chọn vải rồi có chuyện gì nữa vậy?”
Sablian lại hỏi tôi bằng chất giọng điềm đạm. Tôi phải giải thích thế nào đây nhỉ? Sau một lúc lựa chọn từ ngữ thì tôi mới lên tiếng.
“Chỉ nói chuyện về vải vóc thôi. Mấy chuyện có vẻ thú vị như là trong số các màu đen thì có màu raven và sable chẳng hạn.”
Tôi không thể kể rằng Raven tự coi bản thân anh ta là vật thay thế được. Anh ta không có mặt ở đây mà tôi lại nói ra chuyện đó thì thật cắn rứt lương tâm.
“Vậy sao.”
Sable đáp lại một câu ngắn rồi uống hồng trà. Ơ? Không hiểu sao mà sắc mặt của Sable không tốt cho lắm. Đúng là anh ta thực sự không thích chuyện tôi gặp Raven sao?
“Với lại từ lần trước thiếp đã thắc mắc chuyện này.”
“Nàng nói đi.”
“Trước đây ngài đã bảo thiếp tránh xa Công Tước Raven. Có lý do đặc biệt nào không vậy? Hay chỉ là do quan điểm chính trị.”
Vì chuyện lúc nãy mà trong lòng tôi có hai cảm xúc đối lập.
Một là cảm giác tiếc nuối cho Raven. Và cảm giác còn lại là đó là muốn tránh xa Raven.
Một mặt tôi mong rằng hai anh em họ hòa thuận với nhau, mặt còn lại thì tôi lại muốn Sable và Raven tránh xa nhau.
Khi nghĩ rằng liệu có gì tốt không khi ở gần một người có ánh mắt dữ dội như vậy thì tôi không thể dễ dàng đi tới kết luận được vì lòng tốt mà Raven đã cho tôi thấy từ trước tới giờ.
Trong lúc ấy thì Sable vẫn đang giữ im lặng. Sau một lúc như thế thì Sable lên tiếng.
“Bởi vì ta không tin tưởng kẻ đó.”
“Không tin tưởng?”
Sable nói trong khi tỏ vẻ mặt hơi hung dữ.
“Từ sau khi ta lên ngôi thì Công tước Raven chưa bao giờ gây trở ngại cho ta. Cũng không hề sinh con gây uy hiếp tới quyền thừa kế của Blanche.”
“Trông ngài ấy có vẻ không màng tới quyền lực.”
Nếu vậy thì tại sao mà Sable lại xa lánh Raven? Sable nói tiếp như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
“Nhưng rốt cuộc thì y không rời khỏi cung.”
“Vâng?”
“Hắn có lãnh địa và tiền trợ cấp, tới đó sống thì cũng chẳng có gì bất tiện. Trái lại, làm như vậy thì sẽ thoải mái hơn hắn. Thế nhưng hắn ta vẫn ở lại đây. Ta bảo hắn có thể đi nếu muốn nhưng hắn lại từ chối.”
Nghe Sable nói vậy thì tôi cảm thấy hơi bối rối. Đúng vậy, có gì đó bất thường. Vừa nãy Raven bảo rằng anh ta không vui vẻ gì với việc vào cung. Thế tại sao vẫn một mực sống ở đây?
“Hắn chưa từng làm gì đáng ngờ nhưng điểm ấy khiến ta bận tâm. Vì không có vật chứng nên trước mắt thì ta chỉ có thể canh chừng hắn mà thôi.”
Nghe chuyện thì không hiểu sao mà tôi cũng thấy hơi khó chịu. Lời nói và hành động của Raven có điểm không tương đồng.
Raven không thích hoàng cung, không thích sống như một vật thay thế, hơn nữa Sable cũng không níu giữ anh ta. Nếu tôi là Raven, thì tôi sẽ rời khỏi cung mà sống…..
Rốt cuộc thì anh ta đang nghĩ gì vậy. Trong lúc tôi cảm thấy đầu óc rối bời thì tôi cảm nhận được Sable đang nhìn mình.
“Cơ mà phu nhân quan tâm tới Công Tước Raven thật đấy. Còn cho lời khuyên về trang phục nữa.”
Nghe thấy câu nói bất chợt của Sable thì tôi mới lấy lại dược tỉnh táo. Không hiểu sao mà Sable lại đang làm vẻ mặt không hài lòng.
“Không, không phải đâu! Lúc ấy thiếp cũng hơi khó xử. Từ lần sau thiếp sẽ không tùy tiện nhận quà nữa.”
“…….”
“Với lại khi xem vải thì thiếp đột nhiên nghĩ tới bệ hạ! Thiếp đang nghĩ nhân dịp này sẽ thiết kế thêm một bộ đồ mới cho ngài.”
Tôi đem quần áo ra làm cớ để giải tỏa tâm trạng của Sable. Sable mở to mắt khi nghe tôi nhắc tới đồ mới.
“Trang phục của ta sao?”
“Vâng. Lần nào cũng mặc một bộ chắc ngài cũng thấy chán.”
Hôm nay Sable cũng đang mặc redingote mà tôi thiết kế. Đến tầm này thì nó gần như đã trở thành đồng phục của Sable luôn rồi. Đáng lẽ tôi nên làm đồ mới cho Sable sớm hơn. Tôi cảm thấy có lỗi vì nghĩ tới chuyện này hơi muộn.
“Ta sẽ vui vẻ nhận nếu phu nhân thiết kế cho .”
Thật may vì có vẻ Sable rất hài lòng với đề xuất của tôi. Vẻ khó chịu vừa nãy cũng đã biến mất. Tốt quá, tốt quá. Tôi cũng cảm thấy vui vì nghĩ tới chuyện thiết kế những bộ đồ đáng yêu.
“Được thôi. Nếu vậy thì thiếp sẽ thiết kế theo sở thích của bệ hạ. Bệ hạ thích màu sắc nào vậy? Nếu ngài cho thiếp biết về những thứ như là kiểu dáng trang sức mà ngài thích sẽ dễ thiết kế hơn.”
“Màu sắc sao…..Ta cũng không biết nữa. Ta không có sở thích về mảng ấy.”
Cái tính ba phải của anh em này đúng là y xì nhau mà. Sable hơi đắn đo một lúc, thế rồi anh ta chăm chú nhìn tôi và mở lời.
“Phu nhân thì sao?”
“Vâng? Cái gì ạ?”
“Ta muốn biết phu nhân thích màu sắc nào.”
Hể? Tôi ấy hả? Sao tự dưng anh ta lại tò mò chuyện đó? Sable đan tay đặt lên bàn rồi nói tiếp.
“Phu nhân am hiểu sâu về mảng ấy, nên chắc hẳn sẽ có những màu tựa nhau nhưng nàng lại thích cái này mà không thích cái kia. Ví dụ như……”
Sable kiên nhẫn nhìn tôi. Do hôm nay trời mây nên mới vậy sao? Đôi mắt của Sable đang tỏa sắc xanh lam có lẫn màu xám.
“Nàng thích Raven hay Sable hơn?”
“……Vâng?!”
Tôi, tôi vừa nghe nhầm phải không? Sable hỏi tôi thích Raven hay Sable hơn á? Tôi cảm thấy lúng túng trước pha bóng thẳng của Sable.
Ôi không, tỉnh táo lại nào tôi ơi! Sable giờ đang hỏi về màu sắc! Bình tĩnh lại nào, đừng có nhầm lẫn rồi làm ra chuyện khiến mình sau này phải xấu hổ!
“Ý, ý ngài là…..màu sắc sao?”
“Vâng.”
Sable thản nhiên như thể ngoài màu sắc thì chẳng còn thứ gì khác. Đúng thế. Chắc là màu sắc thôi. Raven và sable chỉ là màu sắc thôi! Ngoài ra thì không còn có ý gì khác, đúng vậy, đúng vậy.
……dù tôi có tự nhủ mình như thế nhưng thứ hiện ra trong đầu tôi là khuôn mặt của Raven và Sable.
Thần linh ơi, sao ngài lại thử thách con như thế này. Tôi chẳng thể nào trả lời được.
Không phải là tôi không thể chọn được một trong hai. Dù là màu sắc hay người thì câu trả lời vẫn là Sable.
Nhưng mà tôi quá xấu hổ để nói rằng mình thích Sable. Nghe như là lời tỏ tình khờ khạo ấy.
Khi ấy thì Sable vẫn đang nhìn tôi với khuôn mặt không biết xấu hổ. Sable gặng hỏi tôi.
“Thế nàng thích bên nào hơn?”
“Thiếp…..thiếp……..”
Trái đất ở thế giới này cũng đang nóng lên hả? Sao lại nóng thế này hả? Ưaaa, sao Sable lại nhìn tôi như thế vậy hả?
Không, không, chỉ là do tôi suy diễn thái quá thôi. Nhìn thẳng vào mắt của đối phương khi nói chuyện là điều hiển nhiên mà.
Sable chỉ hỏi thế chứ không có ý gì, thế mà tôi lại đi xấu hổ thế này cũng buồn cười thật.
Ư ư, nhưng mà tôi phải trả lời thế nào đây? Phải trả lời là Sable sao? Nhưng không hiểu sao mà xấu hổ lắm. Nhưng thế thì cũng không nói thích Raven được……!
“Thiếp…….”
Đầu óc của tôi trở nên ngổn ngang bởi màu đen. Cứ nói thích Sable một cách tự nhiên là được thôi mà!
“Thiếp thích màu đỏ hơn màu đen!”
Ah, thất bại rồi.
Tôi vô thức trả lời khác với những gì đã chuẩn bị. Tôi chẳng thể nói mình thích Sable được.
Sable vẫn im lặng sau khi nghe câu trả lời của tôi, và tỏ vẻ mặt khó mà diễn tả được bằng lời.
“…….màu đỏ.”
Từ màu đỏ phát ra từ miệng của Sable nghe đầy ẩn ý. Cứ như thể âm thanh ấy mang màu đỏ.
“Ra vậy. Phu nhân thích màu đỏ.”
“Vâng.”
“Nhưng mà ta chỉ hỏi nàng thích Raven hay Sable hơn thôi.”
Chồn đen ơi, sao hôm nay lại dai dẳng thế hả? Nếu giống với bình thường thì Sable đã gật đầu rồi.
Nhưng nói về trơ trẽn và dai dẳng thì Sable không sánh được bằng tôi. Tôi phản bác lại một cách logic.
“Bệ hạ đã hỏi thiếp thích màu nào còn gì? Thế nên thiếp trả lời rồi đấy thôi.”
“Vâng. Nhưng ta muốn biết nàng thích Raven hay Sable hơn.”
Khí thế của Sable như thế kia thì chắc sẽ không chịu nhượng bộ nếu tôi không trả lời. Sable cắn môi và nhìn tôi.
“Không lẽ……nàng thích Raven hơn sao?”
Đừng có gọi tên màu sắc như tên người như thế nữa! Người nghe bị nhầm lẫn đấy! Hỏi bằng vẻ mặt buồn bã như thế thì lại càng gây nhầm lẫn hơn nữa đấy!
Sable tỏ ra mất hết tinh thần khi thấy tôi chỉ mấp máy môi mà không phủ nhận. Mi mắt của Sable hơi cụp xuống.
“Nàng thực sự thích Raven hơn s…”
“Không! Thiếp thích Sable hơn!”
Tôi vô thức buột miệng phủ nhận. Tôi cũng không ý thức được mình nói gì, cứ như thể có hàng chục loại thuốc nhuộm nổ tung trước mắt.
Tóm lại là tôi nói tới màu sắc chứ không phải người đâu! Tôi đang định sẽ giải thích thêm vào như thế nhưng rồi lại thôi. Đôi mắt của Sable tỏa sắc vui mừng.
“Vậy sao. Vậy ra phu nhân thích Sable hơn.”