Trans: Tama07
__________________________
“Đối với y sĩ thì độc và thuốc cũng tương tự nhau. Dựa vào cách sử dụng thì có thể giết người hoặc cũng có thể cứu người.”
Verite nói một cách nghiêm túc. Hồi xảy ra chuyện nutmeg cũng thế nhỉ, nếu dùng quá nhiều thì nutmeg sẽ trở thành độc, nhưng sử dụng vừa phải thì có thể dùng làm thuốc hoặc gia vị.
“Thế ma thuật nguyền rủa cũng dùng được theo cách đó hả?”
“Ừ. Nếu biết cách nguyền thì sẽ biết được cách hóa giải.”
Đúng là nghe được tin mừng trong cơn tuyệt vọng. Ma thuật nguyền rủa cũng có thể cứu người chứ không phải chỉ hại người. Thật may quá.
Tới tận bây giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra nhưng biết đâu được chuyện chẳng ngờ. Nếu học cách hóa giải trước thì biết đâu sẽ có chuyện cần dùng tới vào lúc nào đó.
“Được thôi. Ta sẽ học ma thuật.”
“Hiểu rồi. Nếu thế thì tôi sẽ tìm phương pháp học cho cô. Tôi là thầy giáo nghiêm khắc đấy, chuẩn bị tinh thần đi.”
Khi Verite cố tình nói bằng giọng điệu nghiêm nghị thì cả hai chúng tôi đồng thời bật cười. Nhìn thầy giáo bé con của mình, tôi thấy tâm trạng trở nên tốt hơn.
Thật may là có việc để cho tôi tập trung. Tôi nhìn xuống tay mình. Điểm đâm kim để lại một chấm đen.
Ma lực của tôi có màu đen, tên gọi của màu đen ấy là độc và lời nguyền. Cái cảm giác tôi cảm nhận được khi ma lực đen đọng đầy trong lòng bàn tay vừa nãy vẫn còn rất sống động.
09. Khoảnh khắc mắc phải lời nguyền.
“Được nhiều người ái mộ quá cũng là lời nguyền đấy, lời nguyền.”
Giọng nói làu bàu của Karin vang khắp phòng trà. Trong khi hầu gái đang rót trà thì tôi và Blanche chăm chú nhìn Karin.
Hôm nay Karin vào cung để uống trà với chúng tôi trong dáng vẻ được trang hoàng hết cỡ. Blanche ngẩn ra nhìn Karin, rồi con bé hỏi.
“Ơ, nhiều người ái mộ không tốt sao?”
Khi Blanche hỏi thế thì miệng con bé đang có dính kem tươi của bánh tart. Karin cau mày và dùng khăn lau miệng cho Blanche.
“Sao Công Chúa mà lại không chỉnh tề gì cả như thế này.”
“Á! Cảm ưn.”
Vẫn đang còn thức ăn trong miệng nên phát âm của Blanche hơi lỗi. Karin không bắt bẻ nữa mà cần mẫn lau miệng cho Blanche.
Dáng vẻ vừa khiển trách vừa lo lắng cho Blanche của Karin trông đáng yêu thật đấy. Nhìn thế này thì hai đứa đúng là trông giống chị em thật. Dễ thương thật. Tôi tiếp tục cuộc trò chuyện đã bị ngắt giữa chừng.
“Tiểu thư Karin không thích được nhiều người mến mộ sao?”
“Không phải. Không phải là tôi không thích. Bởi vì nhiều người ái mộ chính là minh chứng cho sự xinh đẹp của tôi. Mặc dù việc tôi xinh đẹp là điều hiển nhiên.”
Karin hứ một cái và hất cằm lên. Woaaa, tự tin thật đấy. Thỉnh thoảng tôi lại thấy ghen tị với sự tự tin của Karin.
“Nếu không phải là cô không thích thì tại sao nhiều người mến mộ lại là lời nguyền vậy?”
“Tại vì có rất nhiều kẻ không biết thân biết phận mà tới tiếp cận tôi.”
Thái độ của Karin thật kiêu ngạo và không biết xấu hổ nhưng tôi cũng không thấy cô bé đáng ghét. Chắc hẳn Karin cũng có cả niềm vui lẫn nỗi buồn của riêng mình.
Karin bảo rằng nhiều người mếm mộ là lời nguyền, nhưng mà tôi vẫn muốn mắc phải lời nguyền ấy.
Được nhiều người đố kỵ và muốn làm thân với mình thì sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ? Lúc ấy, Karin quay ngoắt mặt đi và hỏi.
“Abigail-nim không như vậy sao? Không có kẻ quấy rầy ngài sao?”
“Mmm, để xem nào…….”
Tôi chưa từng có trải nghiệm nào như thế kể cả khi sống trong cơ thể của Bách Hợp lẫn trong cơ thể của Abigail.
Nếu kể ra người tỏ ra quan tâm tôi thì đó là……Sable chăng?
Không không, sao tôi lại nhớ tới Sable vậy hả trời! Anh ấy có đối tốt với tôi nhưng đó không phải tình yêu.
Dù thế nhưng mà Sable thích tôi đúng chứ nhỉ? Sable tình cảm tới mức trước đây không thể so sánh nào được. Dù không phải là yêu đương nhưng cũng có thể coi là chúng tôi có mối quan hệ đặc biệt nhỉ?
“Có rất nhiều người thích Abigail-nim đúng không?”
“Không đâu. Hình như không có ai.”
“Lạ thật đấy. Người xinh đẹp như Abigail-nim mà lại không có ai ái mộ sao?”
Karin hỏi lại với vẻ mặt hơi phụng phịu. Không biết là vì sao nhưng mà có vẻ tâm trạng cố ấy không tốt.
Đúng là chuyện hiếm có thật đấy. Nếu là hồi trước thì chắc Karin sẽ hãnh diện vì cô ấy nhiều người hâm mộ hơn Abigail.
“Blanche-nim thì sao? Không có ai quấy nhiễu Công chúa chứ?”
“Ơ ơ, ta cũng chưa gặp chuyện như thế bao giờ…..”
“Mọi người mù hết rồi sao?”
Karin cáu gắt. Cô bé này cũng thay đổi nhiều thật đấy. Tôi vô thức cười khúc khích vì thấy vẻ ấy của Karin thật dễ thương.
“Vừa nãy cô bảo nhiều người ái mộ là lời nguyền mà. Bọn ta không có ai ái mộ thì là chuyện tốt còn gì.”
“Ý tôi là có người ái mộ là chuyện tốt. Nhưng tôi không thích những kẻ tự lầm tưởng theo ý mình rồi đeo bám lấy tôi.”
“Lầm tưởng?”
Karin uống một ngụm trà, có vẻ Karin khá là khát, hồng trà nãy còn hơn một nửa giờ đã biến mất sạch trơn.
“Đối xử với họ tốt một chút là lập tức hiểu lầm rằng tôi thích họ. Lầm tưởng thì cũng phải có giới hạn thôi chứ.”
Kh-ụ. Suýt nữa thì tôi phun hồng trà đang uống ra. Không hiểu sao mà tôi có cảm giác mình vừa bị tấn công. Karin làu bàu nói tiếp.
“Đúng là hết nói nổi. Thậm chí còn có kẻ tỏ tình với tôi vì tôi đã nắm tay hắn trong khi khiêu vũ cùng nhau ở vũ hội.”
Những suy nghĩ ban nãy đổ dồn về như sóng thần. Tôi đã nghĩ Sable thích mình chỉ vì Sable đối xử tốt với tôi…….
“Có nhiều người ở đấy, lại còn cả quan hệ giữa hai gia tộc nữa nên tôi bảo là cứ coi nhau là bạn thôi. Không biết hắn không có ý tứ, hay là không có não nữa….. Ơ, Abigail-nim không sao chứ?”
“Ta, ta không sao……”
Lời nói của Karin cứ như thể những cái lao phóng thẳng vào tim tôi. Tách trà kêu lách cách vì bàn tay tôi đang run rẩy.
Cảm ơn, Karin. Suýt nữa thì tôi đã lỡ tưởng bở, nhờ có Karin mà tôi mới thức tỉnh được.
“Tiểu thư Karin chắc cũng rất mệt mỏi vì có nhiều người mến mộ.”
“Đúng vậy đấy. Tôi đâu cần sự quan tâm của những người như thế.”
Karin thở dài một cái rồi lén liếc nhìn tôi. Mặt tôi có dính gì sao?
“À mà tôi nghe nói quý phu nhân nào đấy có người tình.”
Người tình? Tôi ngẩn ra nghe Karin kể, rồi đột ngột quay sang nhìn Blanche. Vẫn còn quá sớm để Blanche nghe mấy chuyện thế này!
Tôi vội vội vàng vàng bịt tai Blanche lại. Con bé ngước nhìn tôi như thể đang hỏi lý do.
“Tiểu thư Karin. Chuyện như thế không phải quá người lớn sao.”
Cơ mà Karin này, cô vẫn còn là trẻ con đấy! Tất nhiên ở nước này thì Karin đã là người trưởng thành rồi. Karin hứ một cái.
“Có sao đâu. Ai cũng biết cả mà.”
“Dẫu vậy nhưng có trẻ con ở đây, nên hãy dùng cách diễn đạt khác một chút được không?”
Blanche đang chớp chớp mắt như thể đang tò mò xem chúng tôi nói chuyện gì. Karin nhìn sang Blanche một cái rồi thở dài.
“Có quý phu nhân nào đấy đã kết giao với một người bạn cực kỳ thân thiết.”
Karin đã chuyển đổi sự thật tăm tối sang phiên bản sáng sủa ngập tràn hi vọng. Phải khi ấy thì tôi mới an tâm và bỏ tay ra khỏi tai của Blanche.
“Vậy ra quý phu nhân đã kết giao được một người bạn thân. Thế nhưng có vấn đề gì sao?”
“Ừmm, người bạn ấy…….lại là nữ giới.”
Karin nói với khuôn mặt bi tráng như thể tiết lộ bí mật quan trọng nào đấy. Nữ tình nhân của quý phu nhân cơ đấy. Tại thế giới này người ta cũng có khuynh hướng cấm kị tình yêu đồng tính.
“Không phải hơi sai trái sao? Cùng là nữ giới mà làm sao có thể yêu……thân mật với nhau được chứ?”
Karin khẽ thì thầm. Không hiểu sao mà trông Karin có vẻ hơi căng thẳng. Tôi lựa lời xem phải diễn đạt thế nào cho tốt rồi mở lời.
“Tiểu thư Karin. Nói như vậy là không được. Không thể dựa vào việc có cùng giới tính mà phê phán tình yêu của hai con người được.”
Xét theo tính cách của Karin thì chắc hẳn cô ấy muốn tôi phê phán cùng, nhưng tôi thì không có ý nghĩ ấy. Karin chỉ chớp chớp mắt khi nghe tôi nói, rồi sau đó cô ấy nói bằng chất giọng rạng rỡ.
“Quả đúng là thế phải không ạ?”
Hửm? Tôi cứ tưởng Karin sẽ phản bác lại, nào ngờ cô bé lại mừng rỡ. Thậm chí khóe miệng cô bé còn giật giật vì đang cố nhịn cười.
“Nếu vậy thì chắc Abigail-nim thấy không sao với việc phái nữ kết thân đúng không ạ?”
“Vâng. Tình yêu không phân biệt quốc tịch hay giới tính.”
“Vậy tuổi tác thì sao? Ngài nghĩ thế nào về tình yêu chênh lệch tuổi tác.”
Vừa này là giới tính còn giờ lại tới tuổi tác sao? Có vẻ phu nhân kia và người tình chênh lệch tuổi tác rất lớn.
“Nếu cả hai đều là người lớn thì còn được, chứ nếu chênh lệch tuổi tác quá nhiều thì ta thấy hơi không ổn. Tuổi của vị phu nhân ấy và bạn thân thế nào?”
“Một bên khoảng tầm 15 tuổi, bên còn lại thì khoảng tầm 25 tuổi.”
“A. Thế thì không được.”
“Sao lại không được vậy?!”
Karin hỏi với khí thế như sắp đứng bật dậy. Vữa này thì Karin còn ngồi ngoan ngoãn mà sao giờ lại nổi nóng thế nhỉ? Cô ấy thân với vị phụ nhân kia sao?
“Thì một bên mới tầm 15 tuổi còn gì. Người lớn mà yêu trẻ vị thành niên thì đương nhiên là không được rồi.”
“Nhưng cô ấy đã hơn 16 tuổi rồi?”
“Dù vậy nhưng dưới 20 tuổi thì hơi không đúng.”
Dù ở nước này có coi 16 tuổi là trưởng thành nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được. Nhưng cái phu nhân kia lại đi yêu một đứa trẻ mới hơn 16 tuổi cơ đấy. Đúng là một người đồi bại.
“Nếu vậy thì bên nhỏ tuổi chỉ cần tới 20 tuổi là được đúng không?”
“Mmm. Trưởng thành thêm một chút nữa rồi mới yêu thì tốt hơn, nhưng trước hết dưới 20 tuổi là không được.”
“…….tôi biết rồi.”
Có vẻ tới lúc ấy Karin mới chịu hiểu và ngồi ngoan ngoãn lại. Không hiểu sao mà Karin lại mang vẻ mặt bi tráng thế nữa.
“Còn 3 năm nữa sao……”
“Vâng? Tiểu thư vừa nói gì vậy?”
“K, không. Không có gì đâu ạ!”
Hình như Karin vừa lẩm nhẩm cái gì đó nhưng mà giọng quá bé nên tôi không nghe thấy được. Mặt Karin trở nên đỏ ửng lên một chút.
Giữa lúc ấy thì Blanche vẫn đang im lặng nghe chúng tôi nói chuyện. Thế rồi con bé nhìn Karin và hỏi.
“Phái nữ mà thân mật với nhau thì không được ạ?”
“Không phải đâu. Được đấy. Vừa nãy Abigail-nim đã bảo được mà.”
Karin nói với chất giọng vui vẻ hơn một chút. Blanche chăm chú nhìn khuôn mặt ấy rồi cười theo.
“Nếu vậy thì chúng ta cũng thân mật với nhau nhé, tiểu thư Karin.”
“Vâng? C, công chúa, như thế không được đâu!”
Đúng thế, không được! Tình yêu không phân biệt quốc tịch giới tính nhưng huyết thống thì rất quan trọng! Xét theo gia phả thì Karin là dì của Blanche đấy!
Karin cũng có vẻ rất hoảng hốt. Phản ứng ấy khiến Blanche trở nên ủ rũ.
“Thì ra tiểu thư không thích làm bạn với ta…….”
“Không, không phải thế đâu! Chúng ta đã là bạn rồi còn gì! Không phải thân mật kiểu kia mà là thân mật kiểu này!”
“Thân mật kiểu này với kiểu kia thì có gì khác vậy?”
Sau khi Karin bảo rằng thân mật kiểu này thì tốt hơn thân mật kiểu kia, thì Blanche mới tỏ ra an tâm.
Sau khi cố gắng chữa cháy xong thì Karin mới thở phào nhẹ nhõm. Thế rồi Karin mở lời bằng vẻ mặt hơi đuối sức.
“Cơ mà hôm nay hoàng cung nhộn nhịp thật đấy. Có chuyện gì vậy ạ?”
“À vâng. Tại vì anh trai Cain của ta đề nghị tới viếng thăm ấy mà.”
Cách đây không lâu, ông Moyes đã chuyển thư từ Cronenberg cho tôi.
Nội dung trong thư bảo rằng Nhị Hoàng Tử của Cronenberg và cũng là Công Tước Shabo, Cain Cronenberg đề nghị ghé thăm hoàng cung Nergen.
“Lâu lắm rồi mới gặp lại người thân chắc là Abigail-nim cũng vui lắm.”
“Vâng, ta rất vui.”
Thực ra thì tôi chẳng vui vẻ gì. Bởi vì ký ức khi ở Cronenberg của Abigail rất mơ hồ.
Cain là anh trai thứ hai của Abigail, chứ thực ra tôi không nhớ được anh ta là người thế nào. Lần cuối Abigail gặp anh ta là vào hôn lễ nhỉ?
Tôi chỉ nhớ được rằng anh ta chính là kẻ suýt chút nữa đã kết hôn với Blanche.
Chắc có lẽ vì vậy mà ấn tượng của tôi về anh ta không tốt. Dẫu sao thì anh ta cũng là gia đình của Abigail nên tôi phải tiếp đãi với anh ta cho tử tế thôi.