Trans: Tama07
_______________________
Khi ấy tiếng chuông báo hiệu nửa đêm vang lên. Không hiểu sao mà tôi cảm thấy đuối sức khi nghe thấy tiếng chuông ấy. Dường như tiếng chuông từ phía xa kia đã thay lời Sablian đáp rằng hôm nay anh sẽ không tới.
Ngủ một mình cũng được mà. Ngủ một mình thì thoải mái biết bao nhiêu. Nghĩ tích cực đi nào, tôi ơi. Khi mà tôi đang tự động viên mình như thế,
Thì tôi nghe thấy tiếng mở cửa trong đêm tối.
Bản lề được bôi nhớt thường xuyên nên gần như không có tiếng động phát ra. Một bóng người quen thuộc bước vào trong.
Là Sablian. Thấy khuôn mặt anh thì tôi thấy an tâm hẳn. Dù giận nhưng anh ấy vẫn tới. Điều đó khiến tôi vui mừng.
Sablian đi vào trong và nhận ra bên trong phòng ngủ vẫn còn sáng. Tôi bắt gặp ánh mắt của anh trong khi đang dựa lưng vào đầu giường.
“…Nàng vẫn chưa ngủ sao?”
Sablian nói một cách ngượng nghịu. Có vẻ là Sablian định đợi tới khi tôi ngủ rồi mới tới. Điều đó làm tôi hơi buồn nhưng không để lộ ra.
“Vâng. Thiếp đang đợi bệ hạ, vì có chuyện muốn nói với ngài.”
“Phu nhân đợi ta?”
Giọng nói khi hỏi ngược lại của Sablian có lẫn sự hoài nghi. Nhưng có vẻ tâm trạng của anh không xấu. Sablian đi lại gần cạnh tôi.
“Xin lỗi vì tới muộn. Đáng lẽ ta phải tới sớm hơn.”
Vai của chúng tôi sát cạnh nhau như sắp chạm vào. Sablian lặng im quan sát sắc mặt tôi rồi hỏi.
“Nàng muốn nói gì vậy?”
“Mm, chuyện đó…….”
Khi Sablian ngồi bên cạnh thì cảm giác bất an nãy đã tan giờ lại dâng lên.
Tôi lựa lời và nhắm chặt mắt lại. Xin lỗi thành thật sẽ tốt hơn là biện minh này nọ.
“Thiếp xin lỗi, bệ hạ. Ngài đã giận lắm phải không?”
“……không giận đến mức ấy đâu.”
Vậy ra Sablian đã giận. Tôi trở nên hơi ủ rũ. Một lúc sau, Sablian vội vã sửa lại lời nói.
“Không, ta không hề giận. Ta đã lỡ lời.”
“Đúng là ngài đã giận còn gì. Nếu là thiếp thì cũng sẽ giận. Không nói lời nào mà giám sát như vậy kia mà….”
“Hửm?”
“Vâng?”
Hử? Có gì đó hơi không đúng? Tôi nhìn thẳng vào mặt Sablian. Quả nhiên Sablian đang làm vẻ mặt không hiểu gì.
“Không phải ngài giận vì thiếp đã dùng Verite để giám sát khắp cung sao?”
“Chuyện đó là vì sự an toàn của phu nhân mà. Nàng đã làm rất đúng.”
“Vậy thì ngài giận vì chuyện gì thế ạ?”
Quả nhiên là vì bản mặt của tôi nên anh ta mới vậy sao? Sablian đắn đo trong một hồi rồi tránh né ánh mắt của tôi mà nói.
“Chẳng phải tên đó……đã gọi nàng là Bibi sao.”
Bibi. Biệt danh của tôi phát ra từ miệng Sablian nghe thật lạ lẫm. Phải một lúc sau thì tôi mới nhận ra cái tên ‘Bibi’ kia là chỉ mình. Tôi giật bắn và hỏi Sablian.
“Ngài giận vì Verite gọi thiếp là Bibi sao?”
“Vâng.”
“Tại sao vậy?”
“Ta cũng không rõ. Chỉ là khi tên đó gọi phu nhân là Bibi, ta đã hơi nóng giận. Không phải là ta giận nàng đâu, mà là nổi giận với tên đó.”
Sablian vẫn còn có vẻ hơi giận dỗi. Điều đó khiến tôi chỉ có thể hoang mang.
Tôi không thể ngờ được là Sablian lại thấy phật ý vì chuyện như thế. Cái vẻ mặt cứng đờ đờ ấy là do cái biệt danh cỏn con cơ đấy.
Vậy ra không phải Sablian thấy khiếp đảm vì khuôn mặt của tôi. Phải lúc ấy thì tôi mới có thể thả lỏng vai.
Thế nhưng Sablian vẫn mang vẻ buồn bã như vậy. Tôi vội vã nói.
“Verite gọi thiếp là Bibi không có ý gì to tát đâu. Nếu bệ hạ muốn thì hãy gọi thiếp một cách thoải mái là Bibi.”
Tên tôi dài nên gọi ngắn gọn lại thì vừa tốt vừa tiện chứ có gì đâu. Cũng không phải chuyện gì đặc biệt. Dù thế nhưng tôi thấy sự ngạc nhiên tràn ngập trong đôi mắt của Sablian.
“Ta….có thể gọi phu nhân như vậy sao?”
“Vâng. Đương nhiên rồi.”
Trông Sablian kinh ngạc như là nhận được một huân chương to lớn nào đấy. Kỳ diệu thật đấy. Chỉ vì cái biệt danh thôi mà sao Sablian lại cẩn trọng, lại vui mừng đến thế.
Đôi mắt của Sablian yên ả như là bầu trời đêm. Anh mấp máy môi như là một đứa trẻ học nói rồi cất tiếng một cách khó nhọc.
“……Bibi”
Khoảnh khắc nghe được tiếng nói ấy, tôi nghẹt thở như là rơi vào trong hũ mật ong. Giọng nói gọi biệt danh của tôi ngọt ngào tới choáng váng.
Bibi. Bibi. Tôi đã được nghe biệt danh ấy nhiều lần. Verite đã gọi cái tên ấy rất nhiều lần, cái biệt danh ấy vốn chẳng mang lại chút cảm hứng nào.
Thế nhưng sao mà giờ cái tên ấy lại trở nên ngọt ngào đến thế này. Không, hay không phải là do biệt danh kia mà là do ánh mắt của Sablian vậy.
“Bibi”
Sablian lại phát âm cái tên ấy lần nữa như thể nghiền ngẫm nó. Dù nhắm mắt lại nhưng cảm giác ngây ngất vẫn thế. Tôi chẳng ăn gì, thế mà sao bên trong miệng lại như thể có ngập hương hoa và mật ong vậy.
Dường như tôi đang bị tan chảy bởi giọng nói và ánh mắt kia. Vùng quanh cổ nóng rực. Sau khi lấy lại được hơi thở thì tôi đáp lại tiếng gọi của Sablian trễ một nhịp.
“…..Vâng, thưa bệ hạ.”
Khi tôi trả lời thì bờ môi nghiêm nghị của Sablian vẽ nên một đường cong. Sablian cười thì trái tim tôi như bị tan chảy.
“B, bệ hạ không có biệt danh sao?”
Ưahhh, xấu hổ không chịu được. Tôi vội vã chuyển chủ đề để thay đổi bầu không khí. Sablian tỏ vẻ mặt hứng thú với khi nghe tôi nhắc tới tới biệt danh.
“Biệt danh ư?”
“Vâng, vâng. Thiếp nghĩ sẽ tốt hơn nếu có thể gọi ngài bằng biệt danh.”
“Ra vậy. Nhưng vấn đề là…..”
Vấn đề? Có vấn đề gì sao? Sablian nói tiếp bằng giọng nói hơi khó xử.
“Ta không có biệt danh.”
“Không có cả tên gọi lúc bé ạ?”
“Vâng.”
Sablian trả lời một cách thờ ơ. Cứ như là thứ ấy chẳng có gì quan trọng. Thông thường dù có là Vua đi nữa thì hồi bé cũng sẽ có tên gọi yêu hoặc biệt danh cơ mà.
Anh ta lại chẳng có biệt danh sao. Vậy phải gọi anh ta là gì đây. Tôi suy ngẫm một hồi rồi lên tiếng.
“Nếu vậy thì thiếp sẽ đặt cho ngài nhé?”
“Phu nhân ư?”
“Vâng. Dù tài đặt tên của thiếp không được tốt….”
“Hãy đặt tên cho ta đi.”
Sablian lặng lẽ cười giữa màn đêm, cứ như thể anh ta đang rất vui. Ư ư, Sablian háo hức như vậy thì mình phải đặt tên thật hay mới được.
Tôi muốn tìm tới tìm tới dịch vụ đặt tên nhưng mà đành chịu vậy. Đặt biệt danh như nào mới được đây nhỉ?
Lian? Nếu không thì Sable cũng được. Vậy mới thấy, trong tên của anh ta có từ với nghĩa màu đen nhỉ?
Sable là một loại màu đen. Tôi liếc nhìn khuôn mặt của Sablian. Cái tên này hợp y với màu tóc đen như nhung của Sablian.
Tên của con gái là trắng còn tên của cha là đen sao. Nghe cứ như một cặp vậy.
Tôi phì cười khi nghĩ vậy. Cái tên có thể dễ thương đến vậy sao. Tôi hào hứng mở lời.
“Vậy Sable thì thế nào ạ?”
“……Sable?”
Sablian phát âm từ ấy rồi tỏ vẻ hơi phân vân. Và rồi Sablian gật đầu.
“Nếu phu nhân thấy được thì ta dùng cái tên ấy.”
“Không lẽ ngài không ưng ý sao?”
“Không phải là ta không ưng ý…..Mà là ta nghĩ tới chuyện Tiên Vương đã nhìn thấy chồn đen và đặt tên cho ta theo tên nó.”
Ah, đúng rồi. Từ Sable cũng chỉ loài chồn đen nữa. Chồn đen, chồn đen…..
Nghĩ tới chồn đen thì tiếng cười mãi mới nhịn được lại bật ra.
Chồn đen với khuôn mặt và hai con mắt tròn tròn cùng với thân hình dài dài. Không hiểu sao mà nó thật giống với Sablian.
Tưởng tượng hai cái tai của chồn đen nhô lên trên đầu của Sablian thì tôi không thể ngừng cười được.
“Phu nhân? Sao nàng lại cười vậy?”
“Không, không có gì đâu. Thiếp chợt nghĩ là Tiên Vương đã thấy bệ hạ rất dễ thương khi mới chào đời.”
Nhìn thế nào cũng thấy giống hết. Cả mái tóc đen cũng rất giống nữa. Khi tôi cười không thành tiếng thì Sablian nói với giọng điềm nhiên.
“Vậy sao. Tiên Vương đã đặt tên cho ta mà không nghĩ gì nhiều đâu. Tên của Công Tước Raven cũng là lấy từ quạ đen.”
Vậy ra cái tên của Raven cũng là lấy từ tên của động vật có màu đen. Tôi cũng nghĩ tới cả màu đen raven nữa.
Cách đặt tên của Tiên Vương thú vị thật đấy. Tôi vẫn đang tưởng tượng Sablian với đôi tai nhô lên trên đầu như là chồn đen. Khóe miệng tôi cứ cong lên hoài.
“Không phải vậy đâu. Chắc chắn là bởi lúc bé, bệ hạ đáng yêu như là chồn đen nên Tiên Vương mới đặt cái tên ấy. Giờ ngài cũng đáng yêu như th….”
Á, lỡ miệng.
Tôi vội vã ngắt lời nhưng không thể thu hồi lại lời đã nói ra được. Mình điên mất rồi. Nói với Sablian là anh ta đáng yêu cơ đấy.
Sablian có vẻ ngạc nhiên không ít. Ưaaaah, sao mình lại như thế chứ? Đã là phải nói là ngầu thay vì đáng yêu chứ!
Đàn ông không thích bị nói là đáng yêu kia mà. Họ không thích mấy từ như là đáng yêu hay dễ thương.
Mình lại đi buột miệng nói ra tiếng lòng đang giấu kín cơ đấy. Sắp hóa giải được cái bầu không khí này rồi mà lại lỡ miệng.
Haaaa, phải làm thế nào đây. Khi tôi đang động não để giải quyết tình hình này thì Sablian lên tiếng.
“Biệt danh Sable có vẻ được đấy.”
“Vâng?”
“Ta vừa ý lắm.”
Hể? Thật á? Sư tử đen hay Báo đen thì không biết thế nào, vậy nhưng Sablian lại thích biệt danh chồn đen sao?
Nhưng có vẻ là anh ta thật sự thích nó. Khóe miệng cong lên vì thấy hài lòng của Sablian thật đáng yêu.
A, đúng là giống chồn đen thật đấy…..không hiểu sao mà tôi muốn vuốt ve Sablian ghê. Nhưng tôi phải kìm nén tham vọng lại vì không thể nào phạm phải cái tội không thua kém gì tội phản nghịch ấy được.
“Dù vậy nhưng Sable không phải hơi ấy sao ạ?”
“Có hơi xấu hổ nhưng khi ở cùng với phu nhân thì không sao cả.”
Gọi chồn đen ơi, chồn đen ơi nghe có hơi xấu hổ thật. Sablian thật sự không sao đấy chứ? Nhưng lời nói của Sablian có vẻ không phải nói suông.
“Vậy nên hãy gọi ta đi. Bằng cái tên mà phu nhân đã đặt.”
Sablian chờ đợi tôi gọi một cách nghiêm túc. Tôi ngập ngừng một lúc rồi cất tiếng bằng chất giọng dịu dàng như là vuốt ve bộ lông của chồn đen.
“……Sable.”
“Vâng, Bibi.”
Ôi giời ạ, sao hôm nay lại nóng thế nhỉ. Chỉ gọi tên nhau thôi mà sao lại thấy xấu hổ thế này, tôi ngượng cười.
“Vậy giờ chúng ta ngủ nhé?…..Sable.”
“Vâng, Bibi. Đêm đã muộn rồi, ta ngủ thôi.”
Sablian tắt đèn rồi quay trở lại trong chăn. Chúng tôi nắm tay nhau một cách tự nhiên. Dường như sự run rẩy của ai đó đang lan truyền thông qua bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
“Ngủ ngon nhé, Sable.”
“Nàng hãy nghỉ ngơi đi, Bibi.”
Sau khi chúc nhau ngon một cách ân cần thì tôi nhắm mắt. Và rồi tôi thử lẩm nhẩm lại biệt danh của mình trong lòng.
Bibi. Bibi. Dường như giọng nói của Sablian cứ luẩn quẩn quanh tai tôi. Tôi không ngờ được là biệt danh của mình có thể ngọt ngào tới vậy.
Dù nhắm mắt lại nhưng dường như toàn bộ thế giới vẫn rực sáng và ấm áp. Giọng nói của Sablian, biệt danh Bibi và hai bàn tay đang nắm lấy nhau thật ấm áp làm cho tôi mãi không ngủ được.
***
Những ngón tay đang di chuyển một cách thanh thoát trên phím đàn. Âm sắc thoát ra từ cây đàn piano lớn thật hùng tráng như cũng có phần tăm tối.
Gideon đang nhìn xuống phím đàn với khuôn mặt đanh lại. Khuôn mặt hắn ngập đầy sự tức tối.