Trans: Tama07
___________________________
Lời lăng mạ phát ra từ miệng của công nương khiến cho Abigail vừa mừng vừa hoảng hốt. Blanche cũng có vẻ như vậy. Cô bé thận trọng dò hỏi.
“Có chuyện gì đã xảy ra sao? Tiểu thư Karin”
“Cũng không có chuyện gì đặc biệt, nhưng hắn khiến tôi không hài lòng”
Karin hứ một cái. Cô ấy cũng nghĩ vậy chỉ vì trực giác thôi sao? Abigail thận trọng xen vào.
“Gideon là người như thế nào vậy? Ta không biết gì về y cả.”
“Tất nhiên Vương phi không biết rồi. Bởi hắn ta con thứ sáu của gia tộc Tử Tước.”
Thường thì bắt đầu từ người con trai thứ 3, số tài sản được chia sẽ bị giảm cực mạnh. Bởi vậy nên con út như Gideon mà nhận được một mẩu vườn bé thì cũng phải biết ơn rồi.
Không quyền lực, danh tiếng, tiền bạc. Vậy làm sao mà hắn có thể lọt vào mắt của Công Tước Stork? Hắn có năng lực đến vậy sao?
“Ta nghe nói Công Tước Stork đã giới thiệu y. Có vẻ y là người rất tài năng.”
“……….Tài năng?”
Karin cười như thể được nghe một lời đùa hài hước. Nếu không phải đang ngồi trước mặt Vương Phi thì cô đã cười phá lên rồi.
“Đúng thật hắn ta là người có tài. Thế nhưng việc phụ thân tôi thích hắn ta là bởi tài năng khiến phụ thân vui lên của hắn.”
“Có vẻ y là người có tính cách tốt”
“Tính cách là một chuyện nhưng quan trọng là hắn có nhiều tiền”
Nhiều tiền ư? Abigail tỏ nét mặt hoài nghi. Bởi vì đó là thông tin trái ngược với điều cô biết.
Theo như Clara nói thì nhà của Gedion là gia tộc tầm thường. Và không có vẻ là Clara đã nói dối.
“Theo như ta được biết thì gia cảnh của nhà anh ta không được tốt cơ mà”
“Hắn đem biếu tặng phụ thân tôi bao nhiêu là của hối lộ. Tôi cũng không biết được gia tộc Tử Tước lại lấy đâu ra nhiều tiền như thế.”
Gideon hối lộ cho Công Tước để khiến ông ta mắc nợ hắn sao? Nếu đổi lại là chiếm được chức nhạc công cung đình thì cũng là thương vụ không tệ.
“Dẫu sao thì phụ thân rất hài lòng và nhốn nháo cả lên. Tới mức mà tôi phải xấu hổ vì nhìn thấy rõ rành rành.”
Karin tỏ ra chán nản và uống hồng trà. Nói liên tục nãy giờ nên cô thấy khát.
“Việc Gedion nịnh bợ có điểm nào khiến tiểu thư Karin không hài lòng vậy?”
Nếu đúng là vậy thì hẳn là có một lý do rất đáng yêu. Thế nhưng Karin nhẹ lắc đầu.
“Người như thế tôi đã thấy nhiều rồi nên không có gì ngạc nhiên cả. Việc tôi ghét hắn ta……là bởi ánh mắt của hắn ta khiến tôi thấy khó chịu.”
Ánh mắt. Abigail nhớ lại ánh mắt của Gideon. Cô cũng thấy bận tâm vì ánh mắt của hắn. Cái ánh mắt như thể đang đánh giá và quan sát Blanche mà cô đã nhìn thấy trong gương.
“Bình thường thì hắn luôn tươi cười, nhưng thỉnh thoảng thì có thể nhận ra đó chỉ là giả tạo. Bộ mặt thật của hắn thì khác.”
“…….bộ mặt thật?”
Blanche nín thở và chờ đợi Karin nói tiếp. Ánh mắt của Karin trở nên sắc lẹm như đang lườm Gideon, kẻ không có mặt ở nơi này.
“Thỉnh thoảng hắn nhìn tôi một cách khinh khỉnh. Giống như cách nhìn kẻ hầu người hạ. Làm như hắn là Vua không bằng.”
Vẻ mặt Karin khó chịu như là uống phải hồng trà có cát. Thế rồi cô ấy khuẩy khuẩy tay như tỏ ý không sao cả.
“Dẫu sao thì năng lực của hắn không tệ. Chỉ là thái độ xấc xược thôi. Dù sao thì hãy nhớ tránh xa hắn.”
“Ta hiểu rồi, tiểu thư Karin”
Abigail lặng lẽ cười. Dù cô là đối thủ chính trị của Karin nhưng cô ấy vẫn quan tâm như vậy khiến Abigail rất biết ơn.
Một mặt Abigail thấy biết ơn khi có thêm thông tin về Gideon nhưng mặt còn lại cô cảm thấy bất an. Càng nghe chuyện thì cô lại càng không nắm bắt được vấn đề.
Gideon rốt cuộc là người như thế nào? Vì mục đích gì mà hắn lại luẩn quẩn xung quanh Blanche?
Cô có cảm giác như đang bị quan sát bởi kẻ nào đó giấu mình sau màn sương. Không biết được kẻ đó đang làm vẻ mặt như thế nào, Abigail lặng im kìm nén nỗi bất an.
***
Trời đã tối. Tôi ngồi dựa người vào khung cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Gió lùa vào thông qua khe cửa khẽ mở. Dù đã là mùa xuân nhưng ban đêm vẫn còn se lạnh. Tuy vậy nhưng tôi vẫn muốn hóng gió.
Vì câu chuyện nghe được từ Karin vào ban ngày mà tôi vẫn thấy đau đầu. Tất nhiên biết được thông tin ấy là điều may mắn.
Gideon Macleod quả là kẻ có nhiều điểm đáng nghi.
Dù lời nói của Clara và Karin không ăn khớp thì tôi vẫn thấy rất bận lòng. Người của nhà Tử Tước mà có thể tiếp cận được với Công tước Stork thì chắc hẳn phải thông qua rất nhiều người.
Và có vẻ Gideon đã chọn phương pháp hối lộ để tiếp cận. Rốt cuộc thì hắn lấy tiền từ đâu ra vậy…….
“Phu nhân”
“Kyahhh!”
Ah xì, giật hết cả mình! Tôi giật mình và quay người lại thì từ lúc nào mà Sablian đã tới cạnh tôi. Anh ta có vẻ ngạc nhiên vì tiếng hét của tôi.
“Xin lỗi phu nhân. Ta đã gọi nhiều lần nhưng nàng không trả lời…..”
“K, không đâu. Là do thiếp đang suy nghĩ chút chuyện.”
“Không biết nàng đang nghĩ gì nhưng gió lạnh lắm đấy.”
Sablian nói vậy và đóng cửa sổ. Vậy thì tôi mới nhận ra là cơ thể mình lạnh ngắt.
Đúng là lạnh thật. Tôi bất giác khịt mũi. Sablian lặng im nhìn tôi, rồi mở lời.
“Nàng về giường nằm đi nhé? Cơ thể nàng lạnh hết rồi.”
“Ah, vâng. Thiếp sẽ làm thế.”
Giờ tôi cũng đã quen với việc ngủ chung. Tất nhiên không phải là không còn cảm thấy căng thẳng.
Trước khi ngủ cũng là vấn đề mà khi ngủ rồi cũng là vấn đề. Nếu trong lúc ngủ tôi mà lỡ ngọ nguậy hay ngáy ngủ thì biết làm sao.
Vậy nhưng tới tận giờ Sablian vẫn không phàn nàn gì nên có vẻ là tôi đã nằm ngủ ngoan.
Tôi nằm lên giường. Cái chăn ấm áp và mềm mại mới tuyệt làm sao. Sablian cũng nằm xuống bên cạnh tôi.
Khi anh ta nằm xuống thì nệm giường rung nhẹ. Và rồi trái tim tôi cũng bắt đầu thổn thức.
“Hôm nay nàng cũng vất vả rồi, phu nhân”
Sablian nói như vậy và nắm tay tôi. Chúng tôi đã nắm tay nhau ngủ như thế này được khoảng mấy tuần liền rồi.
‘Chỉ nắm tay ngủ thôi’ nghe giống như câu nói đùa nhưng đối với tôi thì chuyện đó cũng rất là áp lực.
Lần đầu tôi nắm tay trai lạ và ngủ đấy! Xấu hổ và bẽ mặt chết đi được.
Ở kiếp trước tôi cũng rất hay đi chùa và nhà thờ. Tôi muốn nhẩm nhẩm văn cầu nguyện nhưng lại không nhớ gì hết. Nếu biết thế này thì tôi đã học thuộc bát nhã tâm kinh rồi.
Hức hức, tới bao giờ thì tôi mới có thể thản nhiên nằm ngủ được đây. Trong khi Sablian thì trông rất điềm nhiên.
“Abigail”
Nghe thấy tiếng gọi, tôi mở mắt. Vì tối nên tôi không nhìn thấy mặt của Sablian. Anh ta ngập ngừng rồi cẩn trọng lên tiếng.
“Nàng có điều gì phiền lòng sao? Lúc nãy ta thấy nàng cứ đăm chiêu suy nghĩ mãi”
Chất giọng của anh rất hững hờ nhưng tôi biết rằng Sablian đang lo lắng cho tôi.
“Chuyện đó……….”
Tôi cũng vô thức mở lời. Nói với Sablian rằng Gideon có vẻ hơi đáng ngờ thì có sao không nhỉ?
Vậy nhưng Gideon vẫn chưa gây ra chuyện gì cả. Tôi cũng không có bằng chứng. Chuyện bệnh xanh lá lần trước cũng vì không có chứng cớ mà suýt nữa tôi đã gây ra chuyện đấy còn gì. Tôi không thể lại ngờ nghệch như thế nữa.
“Chỉ là lo lắng vu vơ thôi, ngài đừng lo.”
Phải, đó chỉ là lo lắng vu vơ thôi. Khi chuyện đã rõ ràng hơn thì nói chuyện với Sablian cũng được. Lúc ấy tôi nghe thấy giọng nói của Sablian giữa màn đêm.
“Vu vơ cũng không sao cả.”
Tôi vẫn không nhìn thấy được nét mặt của Sablian nhưng chắc hẳn đó lại là khuôn mặt vô cảm. Luôn là khuôn mặt mà dù tôi có nói gì đi nữa thì cũng không dao động.
“Chỉ cần nói ra điều phiền muộn thôi cũng sẽ thấy nhẹ lòng hơn. Chẳng phải phu nhân đã nói thế sao.”
Nghe thấy lời nói mà mình đã từng nói, tôi vô thức mỉm cười.
Sablian cũng đúng thật là người thú vị. Nhớ từng câu từng chữ tôi nói, giữ gìn nó rồi trả lại cho tôi vào lúc mà tôi cần nhất.
Giả như Sablian học được phương pháp này sớm hơn thì có thể anh ta đã trở thành vị Vua nhân hậu hơn bất kỳ ai.
“…..là về nhạc công cung đình mới nhậm chức.”
Tôi nghiêng người về phía Sablian. Sablian cũng xích lại gần tôi hơn.
“Vâng. Vì nhạc sĩ cung đình mà nàng lo lắng sao?”
“Thực ra…..thì người đó khiến thiếp thấy bận tâm.”
“Bận tâm ư? Theo nghĩa nào?”
“Mm. Thì là theo nghĩa xấu”
Tôi có cảm giác như mình vừa trở thành đứa trẻ hay mách lẻo. Khi tôi đang mân mê ngón tay vì xấu hổ thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Sablian.
“Kẻ đó đã làm gì với phu nhân sao?’
Trong màn đêm đôi mắt của Sablian lóe sáng như lưỡi dao. Tôi giật mình và nói.
“K, không phải đâu! Chỉ là…..thiếp có cảm giác không tốt. Việc Công Tước Stork là người giới thiệu cũng thế.”
Tôi lỡ lấy Công tước Strork ra làm cái cớ. Hiuuu, ông ta đúng là người thích hợp để dùng vào những lúc thế này.
Sablian im lặng trong một hồi. Không thấy được mặt của anh ta khiến tôi thấy bức bối. Nếu lại gần thêm chút nữa thì có thể nhìn thấy mặt Sablian chăng?
“Ta hiểu rồi”
Sau một hồi im lặng thì Sablian mới lên tiếng. Giọng nói của anh ta nghiêm khắc như là khi ngồi ở trong phòng làm việc.
“Ta sẽ cách chức kẻ đó”
“Vâng?”
K, không. Sao lại xử lý ngay lập tức như thế. Sablian đứng về phía mình khiến tôi vừa thấy biết ơn vừa thấy sửng sốt.
“Tùy tiện cách chức như vậy cũng được sao ạ?”
“Không sao cả. Chỉ cần điều đó khiến cho phu nhân thấy yên lòng.”
Nhìn thoáng qua thì Sablian có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra anh ta là người vô cùng tình cảm. Tấm lòng của anh vừa khiến tôi thấy vui, vừa thấy lo lắng.
Nếu cách chức Gideon thì có thể ngăn nỗi bất an lại ngay. Nhưng liệu làm như thế có được không?
Giả như hắn ta không có ác ý mà chỉ luẩn quẩn quanh Blanche để lọt vào mắt của người bề trên thì sao?
Một trong những lý do mà tôi nghi ngờ hắn ta là vì ánh mắt. Nhưng liệu có thể phân biệt con người chỉ bằng ánh mắt thôi không?
Abigail cũng vì diện mạo hung ác mà bị hiểu lầm, tôi cũng vì mập lùn mà bị mang tiếng là lười biếng……..
Dù thế nhưng chứ để yên thế này thì tôi cũng thấy khó chịu. Cứ để Gideon giữ chức nhạc công cung đình thì tốt hơn sao?
Bởi vì nếu hắn gây chuyện gì trong cung thì sẽ bị Verite phát hiện. Vấn đề ở chỗ tôi không thể để một kẻ đáng ngờ luẩn quẩn quanh Blanche….. Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi mở lời.
“Có vẻ là không cần phải cách chức hắn đâu”
“Nàng nói thật sao?”
“Vâng. Thay vào đó thì thiếp có một thỉnh cầu.”
Từ lúc nào mà tôi đã quen với bóng tối và có thể nhìn thấy khuôn mặt của Sablian. Anh ta nhìn tôi với ý hỏi rằng tôi muốn gì. Cứ như là anh ta sẽ chấp nhận bất cứ yêu cầu nào của tôi. Tôi mở lời.
“Chuyện là, thỉnh cầu của thiếp là…….”
***
Gideon đang cầm một bó hoa. Những đóa hoa loa kèn nở rộ được bó lại thật đẹp đẽ.
Những đóa hoa đỏ như máu và trắng như tuyết. Hắn nghĩ rằng đó là loài hoa rất hợp với Blanche.
Hôm nay là tiết học đầu tiên của hắn và Blanche. Nếu tới muộn thì không hay nên bước chân của Gideon rất vội vã.
“Ta là nhạc công Gideon Macleod. Công chúa đã tới chưa vậy?”
Hắn nói với đầy tớ đang đứng trước cửa phòng nhạc với ngữ điệu kiêu ngạo. Đầy tớ liếc nhìn hắn.
“Công chúa vẫn chưa tới. Ngài có thể vào trong trước.”
Gideon không trả lời mà bước vào trong phòng. Bên trong không có ai đúng như lời đầy tớ nói.
Hắn đặt bó hoa lên trên bàn, rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha và gác hai chân lên trên bàn.
Gideon khoác hai tay lên lưng ghế và lặng lẽ cười. Từ điệu bộ tới nụ cười của hắn không có một điểm nào là không vô lễ.
Tại nơi không người thì người ta thường cư xử thoải mái nhưng điệu bộ của hắn ta lại khác với quý tộc thông thường. Cái vẻ thô bỉ như mấy kẻ đầu đường xó chợ. Và cả sự trơ trẽn cứ như hắn là chủ nhân của nơi này.