Trans: Tama07
__________________
“Thế à. Bao giờ thì bắt đầu học vậy? Hôm nay sao?”
“Hôm nay tôi chỉ tới để chào hỏi Công chúa thôi ạ. Tiết học chính thức sẽ bắt đầu vào tuần sau.”
Gideon nói như vậy và mỉm cười. Nhìn thoáng qua thì đó có vẻ là nụ cười ngay thẳng. Gideon quay người về phía Blanche.
“Thưa công chúa, được gặp người đúng là vinh dự của tôi. Tôi sẽ hết lòng chỉ dẫn cho người”
“Vâng. Thầy Gideon. Mong thầy giúp đỡ.”
Blanche cười không hề cảnh giác với người thầy mới của mình. Gideon nở cụ cười hài lòng và đưa bó hoa cho Blanche rồi nói với Abigail.
“Tôi không ngờ được là có cả Abigail-nim nên đã chỉ mang một bó hoa tới, mong ngài thứ lỗi cho.”
“Được thôi. Tất nhiên rồi”
Abigail điềm nhiên trả lời. Câu nói Công tước Stork đã giới thiệu Gideon khiến cho nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu cô.
Hắn được tham dự lễ hội quốc khánh dù chỉ là thành viên của gia tộc Tử Tước cũng là nhờ vào mối quan hệ với Công Tước Stork ư?
Abigail không ưa Công Tước Stork nhưng ông ta sẽ không để một người sẽ gây hại tới Blanche ở cạnh con bé. Trường hợp của phu nhân Jeremie là ngoại lệ.
Nếu vậy thì cũng có thể do mệnh lệnh của Công Tước nên hắn mới luẩn quẩn quanh Blanche. Thế nhưng….
Abigail cẩn thận đặt tay lên vai Blanche và kéo con bé về phía mình.
“Chào hỏi như vậy là được rồi. Hôm nay bọn ta còn có việc nên hãy lui xuống đi, nhạc công Gideon”
Gideon cười tươi và cúi đầu.
“Vâng. Vậy tôi xin được cáo từ. Mong được gặp hai vị vào lần sau.”
Abigail vẫn ôm vai Blanche trong hồi lâu dù Gideon đã đi rồi. Blanche lén ngước nhìn Abigail.
“Mm, Abigail-nim…….?”
“Ah”
Lúc ấy thì Abigail mới buông vai con bé ra. Rồi cô cười như thể không có chuyện gì cả.
“Xin lỗi. Ta bỗng vô thức làm thế. Cơ mà sắp tới giờ học rồi phải không?”
“Vâng. Nên là con phải đi đây ạ”
“Ừ. Con đi cẩn thận nhé”
Blanche định nói chuyện gì đấy nhưng rồi lại im lặng. Cô bé nghiêng đầu, rồi cười và đi ra khỏi phòng.
Abigail thở dài trong lòng. Cô vẫn còn thấy ong đầu vì cuộc gặp mặt bất ngờ.
“Abigail-nim. Ngài không sao chứ ạ? Tôi dọn bàn trà được không ạ?”
Hai người kia đi ra ngoài thì Clara mới rón rén thò đầu vào trong phòng. Abigail vẫy tay bảo cô ấy vào trong.
“Không sao. Nếu được thì cùng nhau uống tách trà nhé? Cả Norma nữa”
“Woa, thật ạ? Được ạ! Norma-nim~~~!”
Cô muốn xốc lại tinh thần trong lúc uống trà. Clara vội chạy đi tìm Norma. Và rồi những tách trà mới được bày trên bàn trà, Norma và Clara cũng ngồi tại đó.
“Mứt hoa hồng năm nay đúng là tuyệt hảo. Phải vậy không, Norma-nim?”
“Đúng vậy. Mùi hương rất thơm”
Trong khi hai người kia lặng im uống trà thì Abigail vẫn nghĩ về Gideon Macleod. Cô đã phần nào có được câu trả lời cho việc Gideon luẩn quẩn quanh Blanche vào lễ hội quốc khánh.
Chắc hẳn là do Công Tước Stork nên hắn mới để mắt Blanche. Vậy nhưng có vẫn thấy phiền lòng về Gideon.
“Norma, Clara. Hai người có biết gì về gia tộc Macleod không?”
Clara định cho miếng bánh Scone phết đầy mứt hoa hồng vào miệng thì sững người lại. Norma đang uống hồng trà ở bên cạnh cũng tỏ vẻ mặt kì lạ.
“Gia tộc Macleod ạ? Đó là gia tộc Bá Tước hay Hầu Tước vậy?”
“Nghe nói là Tử Tước”
“Nếu là gia tộc Tử Tước thì chắc tôi cũng không biết được.”
Norma tỏ vẻ khó xử. Có khoảng hơn 100 người mang tước hiệu Tử Tước nên việc cô ấy không biết cũng là hiển nhiên.
“Macleod, Macleod……”
Giữa lúc ấy thì Clara vừa lẩm bẩm tên của gia tộc ấy vừa đăm chiêu suy nghĩ. Vẻ mặt của cô ấy rất nghiêm nghị. Nếu vụn bánh scone không dính ở miệng thì sẽ tốt biết bao.
“Ah, tôi nhớ ra rồi!”
“Thế sao? Là gia tộc mà ngươi biết hả?”
“Vâng, vâng. Trước đây một người quen của tôi đã nhận được lời cầu hôn từ con trai của gia tộc ấy”
Clara bĩu môi và nói thêm.
“Nhưng đương nhiên là cô ấy đã từ chối”
“Đương nhiên ư?”
“Gia tộc ấy quá nghèo so với tước hiệu Tử Tước. Với lại nhà ấy còn chẳng có con gái mà có tới 6 con trai.”
Sáu? Con số ấy khiến Abigail hoang mang. Kể cả ở thời đại này thì gia đình đông con như vậy là rất hiếm.
“Người quen của tôi đã từ chối nên chuyện cũng đã kết thúc rồi. Cơ mà gả cho nhà nghèo như vậy thì hiển nhiên là sẽ khổ cực rồi”
Không cần giải thích thêm cũng có thể hiểu được. Gả về một nhà nghèo và đông con trai ư?
Dù là quý tộc nhưng tương lai cũng sẽ phải vất vả. Dù không phải trực tiếp giặt giũ hay dọn dẹp, nhưng cũng có rất nhiều việc mà nữ chủ nhân cần phải làm.
Công việc của nữ chủ nhân là sai khiến người làm, quản lý những cửa hàng của gia đình, luôn luôn phải đảm bảo nhà cửa sạch sẽ và tươm tất.
Nếu là gia tộc nghèo thì nữ chủ nhân sẽ phải cực nhọc hơn theo cấp số nhân. Để quán xuyến một gia đình bằng ngân sách eo hẹp thì sẽ phải dùng tới đầu óc.
Với lại, chỉ mỗi để tâm tới chồng mình thôi đã mệt rồi, mà lại còn có cả 5 người anh em của chồng nữa ư. Thế nhưng đây không phải là thông tin hữu ích gì đối với Abigail.
“Ngoài chuyện đó ra ngươi không biết thêm gì sao?”
“Vâng. Ngoài chuyện đó thì tôi cũng không biết gì cả”
Abigail cảm thấy đỡ bất an đi một chút khi thu được thông tin bất ngờ nhưng cô vẫn thấy tiếc nuối.
Nếu biết được thêm thông tin về Gideon chứ không phải gia tộc Macleod thì tốt biết mấy.
Chẳng lẽ không có người nào biết rõ về hắn ta và có thể nói cho Abigail biết những thông tin ấy sao? Abigail miệt mài suy nghĩ nhưng cô không nghĩ ra được cái tên nào.
* * *
Tại hành lang của cung điện chính có một thiếu nữ đang bước đi. Mái tóc vàng búi tròn trên đầu trông bóng bẩy như được phủ bởi mật ong.
Chỉ nhìn dáng dấp phía sau thôi cũng thấy cô ấy trông thật kiêu căng và ngạo mạn. Dáng đi ưỡn thẳng, tư thế không chút khuyết điểm ấy càng khiến cô ấy trông như vậy.
Lóc cóc, lóc cóc. Âm thanh không chút do dự phát ra do đế giày chạm với nền nhà ấy ngưng lại trước phòng tiếp khách. Karin liếc mắt nhìn hầu gái.
“Thưa Vương phi. Tiểu thư Karin đã tới rồi ạ”
“Dẫn cô ấy vào.”
Karin nhìn thấy Abigail và Blanche khi bước vào trong phòng. Abigail đang mặc váy chemise màu sữa.
Thấy dáng vẻ ấy Karin bất giác mỉm cười nhưng rồi cô vội vã chỉnh lại nét mặt của mình. Được giáo dục qua nhiều năm ròng, Karin mở lời chào vừa lịch sự vừa tao nhã.
“Thưa Abigail-nim và Công chúa, hai vị vẫn khỏe chứ ạ?”
Đứng trước Vương phi và Công chúa, Karin vẫn không hề khúm núm. Abigail nhìn Karin rồi mỉm cười.
“Tới đây đi, tiểu thư. Váy của cô đẹp lắm”
Karin đang mặc váy empire với màu xanh lá mạ nhạt. Cô đỏ mặt vì xấu hổ.
“K, không phải là vì Vương Phi thiết kế nó mà tôi mới mặc đâu! Dạo gần đây váy này thịnh hành nên mới vậy thôi. Nó cũng không giống đồ ngủ như váy chemise”
“Vâng, vâng. Thật may là tiểu thư thích”
Abigail mỉm cười vui mừng vì Karin đã mặc loại trang phục thoải mái hơn. Blanche cũng rất hoan nghênh Karin, cô bé nói.
“Hãy tới đây đi ạ, tiểu thư Karin. Ta đã chuẩn bị bánh tart vị táo mà lần trước tiểu thư đã khen!”
Karin liếc mắt về phía trên bàn, đúng như lời Blanche nói trên đó có đặt bánh tart trông rất ngon mắt.
Nhìn thấy món ăn mình thích, cặp mắt của Karin tràn trề sức sống. Abigail cười khúc khích và nói.
“Nào, tiểu thư hãy tới đây và ngồi xuống. Đi đường xa như vậy vất vả cho cô rồi”
Abigail cắt hai miếng bánh tart lớn và đưa cho hai thiếu nữ ngồi trước mặt mình. Bên trên bánh có lớp kem tươi trắng mịn phủ kín. Mùi hương sinamon ngọt ngào tỏa ra từ bánh tart.
“Nào, mọi người. Blanche và tiểu thư Karin hãy ăn thật nhiều vào.”
“Vâng!”
“Ăn những thứ thế này thì sẽ tăng cân mất…….”
Dù nói như vậy nhưng Karin đã cầm nĩa trong tay rồi. Và rồi cô bắt đầu ăn bánh tart từng chút một.
Abigail bật cười vì trông Karin thật dễ thương. Từ sau tiệc trà lần trước, ba người họ thường xuyên uống trà cùng nhau như thế này.
Tính cách hay đối đáp thô lỗ của Karin thì vẫn vậy, nhưng cô không còn tỏ vẻ thù địch trắng trợn như trước. Karin ngoan ngoãn tới uống trà cũng là có nguyên do cả.
Dù được Abigail giúp đỡ nhưng Karin vẫn coi Abigail là đối thủ như trước.
Cô chỉ tới đây để do thám kẻ địch thôi, chứ không có mục đích nào khác đâu. Không hề thích thú gì đâu.
Nếu nắm được điểm yếu của Abigail thì cô sẽ không tới uống trà nữa. Karin vừa ăn bánh tart vừa nhìn Abigail và phát hiện ra điều gì đó.
“Cơ mà Abigail-nim. Hoa tai kia…..hôm nay ngài cũng đeo nữa nhỉ?”
Hoa tai đính đá thạch anh tím trên tai Abigail lấp lánh khi nhận được ánh mặt trời.
Đó là khuyên tai mà Karin đã tặng làm quà sinh nhật cho Abigail. Đá thạch anh tím được gia công tỉ mỉ, vòng hoa làm bởi kim cương melee trang trí quanh đó cũng rất là tinh xảo.
Hơn nữa, khuyên tai rất hợp với màu mắt và phong thái thanh cao của Abigail.
Nếu là người có con mắt tinh tường thì sẽ nhận ra Karin đã để tâm rất nhiều vào món quà này.
Và Abigail là người như thế.
“Ta rất thích khuyên tai này nên thường hay đeo nó. Gu thẩm mỹ của tiểu thư Karin thật tinh tế”
“Đúng là tôi cũng có con mắt thẩm mỹ thật”
“Đúng vậy đấy. Cảm ơn vì đã tặng cho ta thứ đẹp như vậy nhé, tiểu thư Karin”
Abigail không phủ định điều gì mà chỉ tán dương Karin một cách chân thành, và thế là khuôn mặt Karin đỏ bừng lên.
Đúng là Karin có thấy xấu hổ thật nhưng quan trọng hơn cô thấy không quen. Dĩ nhiên cô cũng được rất nhiều người khen ngợi nhưng đều là những người có địa vị thấp hơn cô.
Cha, mẹ và những người chị lớn tuổi của Karin luôn chỉ trích lỗi sai và điểm yếu của cô.
Trước đây khi Karin tặng áo có đính đá thạch anh tím cho cha, cô đã phải nghe lời trách mắng đá thạch anh tím là loại đá rẻ tiền không phù hợp với đẳng cấp của ông.
Karin đã nghĩ rằng Abigail sẽ ngầm chế giễu cô hoặc sẽ trực tiếp trách móc nhưng trái lại thì Abigail lại khen khiếu thẩm mỹ của cô.
Abigail là Vương Phi nên dù nói gì với mình đi nữa thì cũng không gặp vấn đề gì hết, vậy tại cô ta lại khen mình? Khi Karin không nói gì mà chỉ mân mê ngón tay thì Blanche lên tiếng với vẻ mặt rạng rỡ.
“Ta cũng muốn học tập sự tinh tế của tiểu thư Karin. Làm thế nào mà tiểu thư có thể chọn được món đồ đẹp như vậy thế?”
“Có gì đâu, cứ nhìn nhiều thì sẽ tiến bộ thôi”
“Woaa. Sau này tiểu thư có thể cùng ta tới phòng để đồ của ta được không? Ta muốn nghe lời khuyên của tiểu thư Karin.”
“Đương nhiên công chúa là trường hợp đặc biệt rồi”
Lúc ấy thì Karin mới nở nụ cười không biết xấu hổ như thường ngày. Trước đây Karin và Blanche ngần ngại nhau, nhưng giờ trông họ như là cặp chị em tốt. Karin hắng giọng rồi mở lời.
“Giờ tôi mới nhớ ra, nghe nói có nhạc công cung đình mới tới sao? Công chúa Blanche”
“Vâng. Đúng vậy! Từ tuần sau nhạc công ấy sẽ trở thành giáo viên âm nhạc của ta”
Khoảnh khắc Karin nhắc tới nhạc công thì Abigail mở to mắt. Cô vẫn đang tìm kiếm người biết rõ về Gideon.
Và người đó ở ngay trước mắt cô. Gideon là gia sư của Karin thế nên chắc chắn Karin biết nhiều về hắn hơn là các thị nữ.
Sao mình lại không nghĩ được tới Karin nhỉ? Chắc có lẽ là vì nhận thức của cô về gia tộc của Karin.
Nếu Gideon là thuộc hạ trung thành của Công Tước Stork thì không lý nào mà Karin lại cho cô biết thông tin về Gideon.
Abigail thấy tiếc nuối. Nếu có thể nghe chuyện về Gideon thì tốt biết mấy. Khi đã bỏ cuộc một nửa thì Abigail nghe thấy giọng nói thô lỗ của Karin.
“Nhạc công đấy không mấy tốt đẹp đâu. Công chúa hãy cẩn thận”