Tôi là mẹ kế nhưng con gái tôi quá dễ thương!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1791

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8176

Chương 63

Trans: Tama07

______________________

Thị nữ lén liếc nhìn khuôn mặt của Thái Hậu. Từ sáng sớm tâm trạng thái hậu Margot đã rất tốt, nụ cười nở mãi trên môi bà.

“Này, bộ váy này thế nào? Sáng quá phải không? Giản dị và trầm hơn chút thì tốt hơn sao?”

Thái hậu đang mặc Robe a la Francaise ôm eo bằng khuôn nịt eo. Bộ váy màu navy đậm cho cảm giác trung hòa nhưng vẫn quá lộng lẫy.

“Nếu vậy thì tôi đem váy chemise tới được không ạ?”

“Mm. Không. Khỏi đi. Thứ đó giống đồ ngủ quá ta không thích”

Thứ được gọi là váy chemise cũng là trang phục nổi lên do Abigail thiết kế. Bà nhớ lại bộ váy empire mà Abigail đã từng mặc.

Kiểu váy đó đúng chuẩn sở thích của Thái Hậu, nhưng bà mất hứng ngay khi biết rằng đó là tác phẩm của Abigail.

Abigail mới là người phải chiều lòng bà chứ không phải ngược lại. Thái Hậu không muốn mặc đồ do cô ta thiết kế ra để cho cô ta vui lòng.

Trước mắt thì bà đã được trang điểm xong nên có vẻ không cần phải thay đồ khác.

Thái hậu nhìn vào gương và cười. Dù cười nhưng trông bà vẫn rất phờ phạc. Tất cả đều nhờ vào công sức trang điểm tận tình của thị nữ.

“Sablian. Nó cho gọi ta cơ đấy. Có vẻ Blanche đã nghe lời ta”

Sablian đã né tránh Thái Hậu từ ngày đầu bà tới đây. Có vài lần Thái Hậu tìm tới phòng làm việc của Sablian nhưng lính canh cản bà lại.

Dù lấy cớ mắc bệnh nhưng thời gian cũng trôi qua được kha khá lâu rồi. Bởi thế mà bà nghĩ rằng mình đã thất bại trong việc thuyết phục Sablian, ấy thế mà giờ nó lại cho gọi bà.

Thái Hậu có dự cảm tốt. Bà chỉnh lại trang phục một lần nữa, rồi hướng tới phòng làm việc của Sablian. Hôm nay lính canh không cản bà lại.

“Mời người vào, Thái Hậu”

Thái hậu vào trong phòng thì Sablian chào bà một cách lịch sự. Blanche đứng bên cạnh anh. Thái hậu nhoẻn cười tỏ ra vui mừng, nhưng nụ cười ấy lại mang vẻ mệt nhọc.

“Sablian. Blanche. Lâu ngày không gặp. Các con vẫn khỏe chứ?”

“Vâng, nhờ ơn người. Xin hãy ngồi đi”

“Cho ta nhờ tay con một chút được chứ?”

Sablian lặng im chìa tay ra cho bà. Thái Hậu nhận được sự giúp đỡ của Sablian và loạng choạng ngồi xuống ghế.

Bà lặng lẽ thở dài như thể chỉ ngồi xuống ghế thôi cũng khiến bà thấy mệt. Blanche ngồi ở phía đối diện đang nhìn bà với vẻ mặt hơi u ám.

“Thế con gọi ta vì việc gì thế? Còn gọi cả Blanche nữa chứ”

“Blanche có chuyện muốn nói với Thái Hậu”

“Chuyện muốn nói?”

Thái Hậu nhìn Blanche như thể cảm thấy tò mò không biết đó là chuyện gì. Nhưng bà có thể đoán được là đứa trẻ hiền lành này đã quyết tâm kết hôn vì mình.

Blanche đang mấp máy môi. Con bé vẫn còn phân vân sao? Thái hậu thấy bực dọc nhưng vẫn quyết định tận hưởng sự im lặng này với tâm trạng vui vẻ.

Lúc ấy Sablian tới phía sau Blanche. Anh không nói gì mà đặt tay lên vai con bé.

Bàn tay ấm áp và ân cần của anh như thể đang mách bảo con bé rằng ‘dù con có nói gì đi nữa thì cũng không sao hết’. Khi hơi ấm ấy chạm vào cơ thể thì Blanche mới mở lời.

“Thưa bà nội, cháu không thể kết hôn với Hoàng Tử của Morka được”

Lời nói ấy khiến Thái Hậu hoảng hốt. Một phần vì nội dung của lời nói ấy, nhưng chủ yếu là vì ánh mắt của Blanche.

Đôi mắt của Blanche mang màu xanh ngay thẳng không hề sợ hãi hay do dự.

Nó hoàn toàn khác với dáng vẻ do dự và tránh né cái nhìn vào lần gặp Thái Hậu trước đó.

“Blanche, vậy là sao thế? Không phải cháu đã bảo rằng muốn giúp đỡ đất nước mình hay sao? Cháu đã bảo rằng muốn giúp đỡ người dân miền đông cơ mà”

Thái Hậu hỏi lại bằng giọng nói run rẩy. Bà không che giấu sự buồn bã và choáng váng. Đó là hành động có tính toán. Giãi bày cảm xúc sẽ có hiệu quả với kiểu tính cách như Blanche.

Chắc chắn là như vậy. Thế nhưng Blanche không trả lời. Trong khi Thái Hậu đang hoang mang thì giọng nói của Sablian phát ra.

“Nếu Blanche đính hôn với Morka thì đúng là sẽ có nhiều mặt tốt”

Giọng nói của anh khô khốc và ánh mắt thì lạnh lẽo. Sablian đứng phía sau Blanche cứ như là một người bảo vệ.

“Thế nhưng ta tuyệt đối không sử dụng con gái mình làm công cụ”

Lời nói ấy khiến khuôn mặt Thái Hậu nhăn lại một cách kỳ lạ. Thế rồi bà ta phát ra tiếng ‘ha’ và cười như cảm thấy á khẩu.

“Lẽ nào lời ấy là nhắm tới ta sao? Con vẫn còn ghét ta vì chuyện xưa đó sao?”

Từ ‘chuyện xưa’ khiến Blanche hơi cau mày. Con bé không biết đó là chuyện gì nhưng nó có thể nhận ra là Thái Hậu đã gây ra chuyện gì đó.

“Blanche. Con ra ngoài một lát nhé?”

Sablian dịu dàng hỏi Blanche. Anh không muốn con gái nhìn thấy cảnh như này.

Blanche lo lắng nhìn cha mình. Thế rồi con bé lặng lẽ gật đầu vì bên trong đôi mắt của Sablian chỉ có độc nhất sự ân cần.

“Vậy con sẽ ra ngoài trước ạ, thưa phụ hoàng”

Thái Hậu định níu giữ Blanche nhưng bà giật mình và từ bỏ. Bởi vì ánh mắt của Sablian rùng rợn tới nỗi như có thể làm nung chảy cả lưỡi kiếm.

Blanche ra ngoài thì nhiệt độ của căn phòng vốn ấm áp bỗng tụt xuống dưới 0 ngay trong tích tắc. Thái Hậu mở lời trong cái bầu không khí giống như là có thể đóng băng cả lời nói.

“Được rồi. Trẻ con đã ra ngoài rồi nên hãy nói chuyện tử tế nào. Sablian, vì chuyện 10 năm trước mà con mới như thế này sao?”

“…….”

“Ha, có vẻ là thế thật. Một đứa con gái chắc còn bạo gan hơn cả con đấy. Vì thế mà con mới ghét mẹ tới thế sao?”

Giọng nói của Thái Hậu ngày càng cao hơn. Và bà càng nói thì càng có thể cảm nhận được sự bất an đang nảy nở bên trong.

Cứ như là cảm giác đứng trên mặt hồ bị đóng băng. Bà tới gần vì tưởng nó là lớp băng dày, ngờ đâu được khi tỉnh táo lại mới biết đó là lớp băng mỏng dính.

Sablian lầm lì nghe những lời chì chiết của Thái Hậu. Khuôn mặt của anh lạnh lẽo tới nỗi khiến cho da gà sởn lên, và cơ thể anh thì toát ra bầu không khí còn quái dị hơn thế.

“Ta không ghét người. Trái lại, ta tôn trọng người. Là một Vương phi, là quan nhiếp chính, người đã đưa ra phán đoán rất xuất sắc”

Vậy nhưng ánh mắt của Sablian thì không phải ánh mắt nhìn người mà mình kính trọng. Thái Hậu cảm nhận được lớp băng dưới chân mình đang vỡ dần từng chút một.

“Việc người đã lợi dụng ta thì không sao cả. Thế nhưng ta sẽ không để người sử dụng Blanche làm công cụ”

“Sablian!”

Thái Hậu hét tên con trai mình cứ như thể để biện minh.

“Làm sao….làm sao mà con có thể nói những lời như thế với người mẹ này?”

Bà đứng bật dậy khỏi ghế. Rồi bà khươ tay trong không trung như người mù tìm đồ bị mất và tới gần Sablian.

Nếu không thể thuyết phục Sablian theo lý lẽ thì bà chỉ còn cách kêu gọi sự thương cảm của nó. Thái Hậu nắm chặt lấy hai cánh tay của Sablian.

“Sablian. Ta là mẹ của con. Là gia đình duy nhất của con. Con không thể làm như thế này với ta được”

“Gia đình của ta là Abigail và Blanche”

Sablian lạnh lùng bỏ tay bà ra. Bàn tay anh trống rỗng chỉ có hơi gió lạnh. Thái Hậu ngẩn ra cứ như thể đột nhiên bị tạt nước.

“Với cả, dù ta cũng đã đoán trước được rồi, nhưng lẽ ra người nên hành sự cho ra trò một chút chứ”

Sablian rảo bước và mở toang cánh cửa. Ở đó có một khuôn mặt quen thuộc với Thái Hậu. Là ngự y mà bà đã mua chuộc.

Khuôn mặt ngự y tái nhợt. Thấy vẻ mặt đấy của ông ta, Thái Hậu hiểu ra rằng mọi chuyện đã bị lộ tẩy.

“Bệnh xanh lá của Thái hậu đã khỏi hoàn toàn rồi, nên ta sẽ chuẩn bị chu đáo để người quay về biên cương”

Đó là sự bao dung cuối cùng của Sablian đối với Thái Hậu. Anh có thể kéo bà ra ngoài, hắt nước lên mặt bà để cho người ta thấy khuôn mặt hồng hào của bà.

Ta sẽ coi như bà đã được chữa khỏi bệnh xanh lá, nên giờ hãy đi đi. Thái Hậu hiểu được ý đó của Sablian. Trước khi rời đi, lần cuối cùng Thái Hậu thốt ra sự điên cuồng của mình.

“Sablian. Hãy suy nghĩ theo lý trí. Hãy nghĩ tới nghĩa vụ của mình”

“Ta vẫn luôn suy nghĩ về nghĩa vụ của mình”

Tới tận bây giờ Sablian chưa từng phát âm từ ‘nghĩa vụ’ một cách rành mạch đến vậy. Sablian nhìn thẳng vào con người đã ăn sâu vào cuộc đời mình và nói.

“Nghĩa vụ của ta là bảo vệ đất nước này và cả gia đình mình.”

Thái Hậu không trả lời. Bởi vì bà đã biết rằng bà không nằm trong cái gia đình mà Sablian nhắc tới.

Không còn một tảng băng vững chắc nào ở dưới chân bà nữa. Cứ như vậy thì hiển nhiên là bà sẽ rơi xuống hồ và chết chìm.

Bà trừng mắt nhìn Sablian một hồi rồi ra khỏi phòng làm việc mà không nói một lời từ biệt.

* * *

Tuyết đang lặng lẽ rơi. Những bông tuyết trông như đuôi thỏ vương lại trên tán lá cây, đài phùn nước và cả trên đầu của Blanche.

*Bồm bộp, bồm bộp*. Tiếng bước chân lên tuyết của Blanche phát ra. Blanche đang thích thú chạy trên tuyết như một chú cún con lần đầu được thấy tuyết.

“Abigail-nim! Phụ hoàng-!”

Ở nơi đằng xa, Blanche đang vẫy vẫy tay. Abigail cũng vẫy tay đáp lại con bé.

“Hãy nhìn chỗ này đi ạ-!”

Nhìn từ khoảng cách xa thì dấu chân của Blanche tạo thành một hình trái tim khổng lồ.

Sau khi chăm chỉ tạo ra hình trái tim, Blanche chạy ùa tới cạnh Abigail. Cô bé đùa vui tới mức nào mà khuôn mặt đỏ ửng hết cả lên.

“Con không lạnh sao? Mình vào trong nhé?”

“Abigail-nim đã làm cái này cho con nên không lạnh chút nào hết ạ!”

Blanche dùng bàn tay đang đeo găng tay để ngúng ngẩy cái khăn quàng cổ của mình. Cả hai đều có màu trắng.

Sablian đang đứng cạnh Abigail. Ánh mắt của anh hướng tới khu vườn ngập trong tuyết.

Bãi tuyết vẫn còn nguyên xi ban nãy, giờ đã đầy những vết chân. Blanche chạy tới và kéo Sablian.

“Phụ hoàng, phụ hoàng cũng tới đấy đi ạ”

“Blanche, con không thấy tiếc sao? Để lại vết chân trên bãi tuyết trắng ấy”

Bãi tuyết vẫn còn trắng tinh vào mới nãy giờ đã trở nên lộn xộn. Thế nhưng Blanche cười tỏ ý không sao cả.

“Tuyết sẽ lại rơi nữa mà. Năm sau tuyết cũng sẽ rơi nữa nên không sao ạ.”

Nhận được câu trả lời mang tính hy vọng, Sablian im lặng trong một hồi. Thế rồi, anh hỏi bằng chất giọng nghiêm nghị.

“Blanche. Lớn lên con muốn làm gì?”

Anh chưa từng hỏi câu đấy bao giờ. Bởi anh tin chắc rằng Blanche sẽ trở thành Vua nên Sablian đã không gặng hỏi làm gì.

Blanche đứng thẫn thờ trên bãi tuyết. Con bé ngước nhìn Sablian bằng đôi mắt tròn xoe nhưng nghiêm túc của mình và nói.

“Con muốn trở thành Vua”

“Đúng là ta đã định nuôi con thành Vua. Bởi vậy nên đã dưỡng dục con thật nghiêm khắc. Thế nhưng con đường mà Vua đi là con đường hiểm trở và tàn khốc.”

Bãi tuyết của con sẽ bị dính máu. Sẽ bị vô số dấu chân ngựa chiến hằn lên. Sablian không muốn nhìn thấy điều đó.

Blanche không nói gì trong một lúc.

Sau lưng Blanche là cảnh tuyết rơi, con bé để tuyết rơi lên người trong một lúc rồi mới mở lời.

“Dù thế con muốn trở thành Vua”

Cô bé lặng lẽ cười. Đứa trẻ trắng tinh như tuyết đã cười. Nụ cười vừa mạnh mẽ vừa nhân hậu.

“Con muốn bảo vệ đất nước mà Phụ hoàng và Mẫu Hậu sống “

Dáng vẻ người lớn ấy của Blanche khiến Sablian e sợ. Anh càng sợ bởi vì có vẻ chính anh là người khiến cho con bé như vậy. Anh thuyết phục Blanche.

“Lần trước ta đã nói rồi, con có làm nũng cũng không sao hết”

“Con đang làm nũng đấy ạ. Con muốn trở thành Vua. Ah, nhưng mà con không muốn kết hôn”

Blanche nói như thế và cười hehe. Phản ứng không biết xấu hổ và đầy vẻ bông đùa khác với ban nãy của Blanche khiến Sablian ngẩn ra.

“Thế cũng được chứ ạ?”

“…….đương nhiên rồi”

Blanche lại chạy về bãi tuyết với vẻ thích thú. Abigail cười khúc khích và đi theo sau con bé.

Hai người họ đang đi về phía bãi tuyết trắng. Vết chân hằn lên trên. Nhưng lại có tiếng cười phát ra.

Sablian vẫn đứng yên tại một chỗ và quan sát họ. Dù có bước chân hằn lên nhưng tuyết sẽ lại rơi xuống tiếp. Abigail vẫy tay và gọi anh.

“Bệ hạ, bệ hạ cũng tới đây đi. Chúng ta cùng đi dạo”

“Phụ hoàng tới đây đi ạ–!”

Sablian bước từng bước hướng tới nơi những giọng nói đáng yêu ấy phát ra. Bước chân anh hằn lên bãi tuyết.

Và rồi trên bãi tuyết có ba loại dấu chân. Dấu chân bé đi trước. Và theo sau đó là hai dấu chân lớn hơn. Dấu chân của Sablian in lên bên cạnh dấu chân của Abigail.

“Con của ngài đúng là xuất chúng hơn cả những gì chúng ta nghĩ”

Abigail nhìn Sablian và nói vậy. Cô ấy nở nụ cười mãn nguyện đầy ấm áp. Sablian chậm rãi nắm lấy tay của Abigail.

“Không phải đâu, không phải là con gái của ta….”

Sablian lặng lẽ cười. Nụ cười thuần khiết chẳng hề giống anh.

“Mà là con gái của chúng ta”

Lời nói ấy khiến má của Abigail nóng bừng lên. Sablian thích được ngắm khuôn mặt ấy, anh nhìn cô trong hồi lâu mà không chịu buông tay.

Khi ấy, Blanche đi ở phía trước đã quay lại. Lúc ấy thì Sablian mới hướng mắt về phía Blanche.

“Chuyện gì vậy, Blanche?”

“Con có chuyện muốn nói với hai người ạ”

Blanche cười rạng rỡ và nói tiếp.

“Hai người nói rằng con có thể làm nũng cũng không sao hết, nhưng mà từ nay về sau con sẽ ngủ một mình!”

Lời nói ấy lại khiến cho một sự ngỡ ngàng khác chồng lên trên khuôn mặt của Abigail. Cô luống cuống hỏi Blanche.

“Blanche, chắc không phải lại có chuyện gì nữa chứ?”

“Vâng! Clara bảo là hai người phải ngủ cùng nhau thì mới có hỉ sự”

Hỉ sự. Từ ấy khiến cho khuôn mặt của Abigail cứng đờ lại. Sablian không phản ứng gì.

Blanche cười hehe, và khi những chú thỏ trong bụi cây xuất hiện thì con bé chạy tới đó. Sablian chỉ đảo mắt nhìn Abigail.

“Con gái chúng ta đúng là hiếu thảo”

“Vâng?”

Sablian không trả lời câu hỏi của Abigail, mà chỉ bước đi về phía Blanche, đứa con gái vừa cười tinh quái.

Dấu chân được lưu lại trên bãi tuyết cùng với kí ức hạnh phúc. Tuyết sẽ lại rơi và lấp đi những kí ức không đẹp.

Những hạt tuyết rơi xuống trong một thời gian dài. Dù tuyết rơi nhưng đó vẫn là một mùa đông ấm áp.

___________________

(Chắp thêm 1 miếng của chap tiếp để kết arc cho trọn vẹn)

Có người check hộ chính tả cho rồi, nên chắc chap này đỡ lỗi hơn =))