Trans: Tama07
Thông báo: PJ sẽ tạm ngưng cho tới khi bên leech truyện gỡ bỏ truyện xuống.
Tất cả PJ mình đang làm đều là những bộ truyện trả phí, do mình tự ý mua về dịch. Vui lòng không mang bản dịch ra ngoài Hako!
________________________
Lâu rồi tôi mới cảm thấy cái cảm giác oan ức này. Tôi duy trì khuôn mặt không cảm xúc và cố gắng nói một cách dịu dàng nhất có thể.
“Ta vẫn còn nhớ tiểu thư đã tới vào năm ngoái.”
“Ah, thì-, thì ra là vậy. Cả-, cảm ơn ngài……”
Cô ấy vẫn căng thẳng như trước. Tôi liếc nhìn xung quanh và nhận ra các tiểu thư khác không dám tiếp cận chỗ chúng tôi đang đứng.
Whateley đang cười nhưng ai nhìn vào cũng biết là gương mặt đang cầu cứu. Ưh hức, quả nhiên là không thể trò chuyện vui vẻ thoải mái được.
Cứ thế này thì tôi sẽ khiến một tiểu thư vô tội bật khóc mất. Cuối cùng thì tôi quyết định bỏ cuộc.
“Thật mừng vì tiểu thư có vẻ khỏe mạnh. Ta mong cô có những thời gian vui vẻ tại lễ hội quốc khánh. Vậy nhé”
Tôi cố tỏ ra ngầu và bước đi, nhưng thực ra thì trong lòng tôi muốn nhõng nhẽo đeo bám cô ấy.
Ư hức hức, Tôi cũng muốn trò chuyện với các tiểu thư cơ! Muốn chia sẻ về những trang phục đang thịnh hành và cách thức trang điểm nữa!
Ganh tỵ, ganh tỵ quá. Bao giờ thì tôi mới có bạn thế? Khi đang chậm chạp tiến về chỗ của mình, tôi thấy các tiểu thư tụ tập lại ở phía xa.
Hầu hết là những tiểu thư trẻ khoảng 15, 16 tuổi. Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của các tiểu thư.
“Công chúa Blanche! Người vẫn bình an chứ ạ?”
“Hôm nay Công chúa cũng thật xinh đẹp”
“C-ảm ơn…….”
Các tiểu thư đang vây quanh Blanche. Khóe miệng của các tiểu thư nhếch cao đến tận gò má khi nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của Blanche.
Huuu, quả nhiên Blanche của tôi là dễ thương nhất thế giới. Tôi cũng muốn nhập hội nữa cơ………nhưng tôi chỉ có thể ngó nghiêng từ đằng xa mà thôi.
Tôi nuốt ngược nước mắt khi nghe thấy giọng nói vui vẻ của các tiểu thư. Hay mình chơi với Verite nhỉ………….. lúc ấy, tôi nghe được giọng nói của một tiểu thư.
“Nhưng mà, Công chúa Blanche. Tôi có chuyện này muốn hỏi…….”
“À, vâng. Hãy nói đi”
Một tiểu thư ngập ngừng với khuôn mặt ngại ngùng và nói.
“Bộ váy này là mẫu thiết kế lần đầu tiên tôi được thấy, là nhà thiết kế nào đã làm ra vậy ạ? Quả thật rất đẹp và mới lạ!”
Mắt của tiểu thư sáng lấp lánh. Hửm? Gì nhỉ? Nịnh bợ sao? Lúc ấy, một tiểu thư khác với ánh mắt tương tự lên tiếng.
“Đúng vậy. Rốt cuộc thì nhà thiết kế nào đã làm ra vậy ạ? Nhất định là một người xuất chúng”
“Con mắt của Công chúa cũng thật phi thường khi chọn được một nhà thiết kế như vậy”
Hm, Ừh-hpm. Nhà thiết kế ấy là tôi đó. Được khen khiến tôi vừa thấy xấu hổ, vừa vui mừng. Tôi cố gắng kiềm chế khóe miệng đang lúc nhúc.
Blanche trông có vẻ vui mừng giống như tôi vậy. Đứa trẻ ấy nói bằng chất giọng hãnh diện.
“Đúng vậy phải không? Đẹp đúng không? Là mẫu thiết kế do Abigail-nim làm đấy!”
Lời nói ấy khiến các tiểu thư tròn mắt, cứ như là người nghe được chuyện không thể tin nổi.
“Vương Phi đã thiết kế ạ?”
“Vâng! Ah, Abigail-nim!”
Lúc ấy, Blanche phát hiện ra tôi và chạy ào về chỗ tôi. Đứa trẻ ấy nở nụ cười rạng rỡ và ôm chầm lấy váy của tôi.
“Abigail-nim. Mọi người đều ca ngợi bộ váy mà Abigail-nim thiết kế cho con đấy ạ!”
“Thế, thế sao?”
Thực ra là vừa nãy đã nge thấy hết nhưng tôi giả vờ như không biết gì. Các tiểu thư nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tiểu thư Whateley xen vào giữa.
“Woa~, thưa Vương Phi. Ngài thật phi thường! Tự tay thiết kế váy cho Công Chúa……..”
“Quả thật là bộ váy xinh đẹp. Hai vị mặc váy đôi nhìn rất hợp ạ”
Khuôn mặt của các cô ấy có phần cứng nhắc hơn so với khi nói chuyện cùng Blanche. Vậy nhưng trên khuôn mặt của các tiểu thư xuất hiện sự tò mò nhiều hơn là sự cảnh giác. Blanche cười rạng rỡ.
“Thêm nữa, bộ váy này không có nịt eo và lồng váy nên rất mát mẻ và thoải mái.”
“Không có nịt eo và lồng váy ạ?”
Các tiểu thư ngạc nhiên và hỏi lại. Không hiểu sao tôi cảm nhận được sự nồng nhiệt bên trong những ánh mắt vội vã xem xét bộ váy của Blanche.
Có vẻ là tôi đã hiểu được tâm tư của họ. Mọi người siết chặt nịt eo tới mức mà có cảm giác như vùng eo bị nắm bởi một tay.
“Mềm mại quá. Mát mẻ và thuận tiện đến nhường nào…….”
Giọng nói của họ lẫn đầy sự thèm muốn. Mùa hè mặc mỗi nội y thôi cũng thấy vất vả rồi. Thế mà còn phải mặc thêm cả nịt eo, lồng váy rồi cả váy liền nữa.
Tôi quan sát các tiểu thư trong một lúc. Hiện tại có khoảng 5 tiểu thư đang tập trung ở đây. Nếu chỉ ngần này người thì…… Tôi hơn chần chừ rồi lên tiếng.
“Nếu các tiểu thư thấy ổn thì để ta tặng váy Chemise cho các cô nhé?”
Dù sao thì đã có sẵn bản vẽ, việc may vá cứ giao cho thợ làm váy là được. Cỡ 5 bộ thì không phải vấn đề gì to tát.
“Vâng? Vương Phi tặng váy cho chúng tôi ạ?”
Các tiểu thư tỏ ra kinh ngạc. Họ làm tôi nhớ tới các thị nữ khi tôi bảo họ có thể ăn mặc tùy ý. Nét mặt hỗn loạn không biết phải tin hay không tin lời tôi nói. Rồi một tiểu thư lên tiếng.
“…..liệu chúng tôi có thể nhận ân huệ ấy không ạ?”
Tôi thấy mồ nhỏ giọt đọng trên cổ của các tiểu thư. Nó làm tôi liên tưởng đến người đang kiếm nước trên sa mạc.
Có vẻ các tiểu thư sợ cái nóng hơn là tôi. Tôi gật đầu.
“Vâng. Tất nhiên rồi”
“Cảm ơn ạ. Vương Phi quả thật rất ân cần….”
“Thưa Vương Phi, liệu tôi có thể nhận quà được không ạ?”
“Tôi nữa ạ…..!”
Một tiểu thư khơi mào và những tiểu thư khác cũng lần lượt nhờ tôi. Có vẻ vì tuổi còn trẻ, mà họ có phần ít cảnh giác.
Blanche nhìn chúng tôi bằng khuôn mặt vui sướng. Khuôn mặt không biết làm sao vì thấy hãnh diện về tôi.
Đứa trẻ này sao lại có tấm lòng sâu rộng đến vậy? Lúc ấy, âm nhạc trong sảnh bắt đầu thay đổi. Là bản nhạc của điệu nhảy tập thể. Đôi mắt của Blanche sáng lấp lánh.
“Abigail-nim! Là vũ khúc tập thể ạ……..!”
Thân thiết với các tiểu thư là chuyện tốt nhưng nhảy cùng Blanche mới là điều quan trọng! Tôi chào các tiểu thư qua ánh mắt.
“Vậy ta sẽ gửi quà tới dinh thự. Thất lễ trước. Công chúa Blanche, chúng ta cùng khiêu vũ nào”
“Vâng!”
Tôi nắm chặt tay của Blanche và hướng tới sảnh khiêu vũ. Có rất nhiều người ở đấy nhưng họ lập tức nhường đường khi tôi và Blanche xuất hiện.
Chúng tôi chọn được chỗ khi âm nhạc đang ngừng. Blanche đưa hai tay cầm váy và xòe váy ra hai bên.
“Abigail-nim, nhờ ngài giúp đỡ ạ”
Vạt váy trắng xòe ra trông như đôi cánh của thiên thần. Cô bé đi đôi giày trắng mà tôi đã tặng.
Hư hức, đây là báo đáp cho việc tôi đã thức trắng đêm thiết kế và chọn vải! Mọi người hãy nhìn đứa con của tôi này! Con của tôi dễ thương như thế này đấy!
Tôi cũng chào lại Blanche. Vũ khúc bắt đầu. Chúng tôi nắm tay và bước chân như khi tập luyện.
Chuyển động nhẹ nhàng khiến tâm trạng trở nên phấn khích. Blanche nhảy uyển chuyển như chú chim bạc má đuôi dài.
Động tác của cô bé rất đáng yêu nhưng khuôn mặt cười hạnh phúc thật quá đỗi xinh đẹp. Khi Blanche xoay tròn, vạt váy trắng xòe rộng ra trông như đóa hoa bay trong gió.
Quan sát khuôn mặt của mọi người, tôi thấy bọn họ đều mất hồn ngắm Blanche.
May mà tôi đã được xem trước vài lần, chứ nếu đây là lần đầu tôi thấy Blanche khiêu vũ thì chắc tôi sẽ gào lên rồi lao ra mất.
Tôi và Blanche lại nắm tay nhau sau khi cô bé xoay một vòng xung quanh tôi. Chúng tôi nhìn nhau và thực hiện động tác kết thúc điệu nhảy.
“BRAVO!”
Tiếng vỗ tay vang lên khi điệu nhảy của chúng tôi kết thúc. Hức, tất cả mọi người điều làm khuôn mặt: ‘ôi, dễ thương đến chết đi được’. Hôm nay sự dễ thương của Blanche đã được lan truyền ra khắp thiên hạ!
Bản nhạc tiếp theo là vũ điệu khiêu vũ của nam nữ, tôi và Blanche cùng nhau di chuyển tới chỗ ngồi. Người ta lập tức xúm lại quanh chúng tôi.
“Quả là một điệu nhảy dễ thương! Làm sao có thể xinh đẹp đến vậy……”
“Hai vị mặc đồ đôi trông rất đẹp ạ!”
Các tiểu thư nói những câu với hàm ý không biết phải phản ứng thế nào trước sự dễ thương quá mức. Tôi cũng cảm thấy bị cuốn theo vì Blanche quá dễ thương, còn tôi thì có vẻ đã vô tội trong mắt họ.
Tất cả là nhờ Blanche. Khi tôi đang mãn nguyện nhìn Blanche và các tiểu thư thì một tiểu thư khác tiến tới.
“Thỉnh an Vương Phi Abigail”
Một tiểu thư với mái tóc vàng kim dễ thương chào tôi. Nếu Blanche cho cảm giác giống như cún con hay thỏ con thì cô bạn này cho cảm giác giống như mèo con?
Khuôn mặt này tôi đã nhìn thấy ở đâu đó. Ừm, rõ ràng người này là……. A, đúng rồi. Tiểu thư Karin của nhà Công Tước Stork đây mà?!
* * *
“Tiểu thư Karin, bữa tiệc khiến cô thấy vui chứ?”
Abigail nói với phong thái thanh cao của Vương Phi. Dù đứng trước đối thủ nhưng cô ta vẫn rất bình tĩnh.
“Vâng. Nhờ ơn ngài. Điệu nhảy của hai vị khiến tôi thấy rất ấn tượng”
Karin cười rạng rỡ và trả lời. Không giống như độ tuổi của mình, Karin rất giỏi che giấu cảm xúc. Dù đang cười những trong lòng thì đang bùng lửa.
Karin là người độc chiếm toàn bộ sảnh trước khi mẹ con Abigail xuất hiện. Tất cả các chàng trai đều nhìn cô với khuôn mặt đắm đuối và cố gắng bắt chuyện với cô.
Nhưng khi Abigail và Blanche xuất hiện thì mọi người đều mất hồn nhìn ngắm điệu nhảy của họ và trầm trồ.
Cả về bộ váy của họ nữa. Hôm nay cô đã tốn công chuẩn bị bộ váy này nhưng lại bị lu mờ khi Abigail mặc bộ váy mà lần đầu tiên cô thấy trong đời.
Những tiểu thư nãy còn bám theo cô, nay đã xúm quanh Vương Phi. Nhìn thấy ghét. Rõ ràng họ là những kẻ đang chửi bới Abigail cùng cô, nhưng chỉ cần Abigail cho một bộ váy thôi mà đã thay đổi thái độ như vậy.
Cơn giận xộc lên vì nhiều lý do nhưng Karin vẫn cười. Cô nói bằng khuôn mặt thánh thiện.
“Vậy nhưng Sablian bệ hạ ở đâu vậy ạ? Hình như hai vị không tới cùng nhau”
Chỉ là câu hỏi ngẫu nhiên, nhưng ánh mắt của các tiểu thư khác trở nên kinh hãi. Karin vẫn cười tươi.
Cô được nghe kể là Abigail đã cải tà quy chính. Và sự thay đổi ấy khiến cho Sablian và Blanche mở lòng.
Người đàn bà này thay đổi theo hướng ngay thẳng ư, không có lý nào. Chắc chắn là cô ta đang diễn kịch. Sablian đã bị ác nữ này lừa.
Nếu khiến cho người đàn bà này lộ bản chất ở đây thì Sablian sẽ tỉnh táo lại. Và chắc chắn anh ấy sẽ để mắt tới cô.
“Lẽ ra bệ hạ cũng phải xem điệu nhảy vừa nãy, thật đáng tiếc”
Giọng nói chất phác nhưng lại là chế giễu. Hàm ý hỏi rằng vì sao Abigail lại ở đây một mình, mà không có Sablian bên cạnh.
Với tính cách như lửa của Abigail thì cô ta sẽ không dễ dàng cho qua. Nhưng khác với dự tính của Karin, cô ta không có vẻ bận tâm mà nói với giọng thản nhiên.
“Để xem nào. Chắc là ngài ấy tới muộn vì bận tiếp các sứ giả”
Nếu là trước đây thì cô ta đã gào lên rồi, quả nhiên, Abigail không dễ dàng gì để lòi ra lòng dạ đen tối. Karin xúc phạm cô ta thêm chút nữa.
“Ra là vậy. Chắc hẳn ngài và Sablian bêh hạ sẽ có điệu nhảy lộng lẫy như điệu nhảy với công chúa Blanche vừa rồi chứ ạ?”
Lời nói của Karin có găm gai nhọn. Karin nở nụ cười khiêu khích. Nào, nổi nóng đi, Abigail. Chỉ cần Abigail tát Karin một cái thôi, thì đó là chiến thắng của Karin rồi.
Vậy nhưng Abigail không hề giơ tay lên. Mà chỉ nhìn với ánh mắt e ngại.
“Để xem nào, ta cũng không biết nữa. Chắc là bệ hạ sẽ nhảy cùng ta nếu ngài ấy muốn”
“Ôi, thì ra là vậy. Thật tốt nếu như hai vị nhảy cùng nhau. Năm ngoái tôi đã rất tiếc vì không được thấy”
Abigail không trả lời khi nghe thấy Karin nói thế. Cô ta chỉ lặng lẽ cau mày và nhìn như xuyên thủng Karin.
Bởi đang chờ đợi sự phẫn nộ của Abigail, nên Karin không thể tránh được việc da gà nổi trên tay. Ánh mắt sắc bén ấy khiến Karin nuốt ực nước bọt. Lúc ấy, Abigail tiến lại bên cạnh Karin.
“Tiểu thư Karin”
“Vâng, vâng?”
“Tôi có chuyện muốn nói với cô. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta di chuyển tới chỗ khác”
Giọng nói như khiến tâm can của Karin đông cứng. Mồ hôi lạnh chảy sau lưng của Karin.
“Nói-, nói ở đây đi ạ?”
“Nói ở đây thì sẽ khiến tiểu thư khó xử đấy?”