Trans: Tama07
“Tự dưng có chap mới?” -> trans thích thế :))
________________________
Người đi vào trong phòng tập là Sablian. Gương mặt của anh ta vẫn lạnh nhạt không hề thay đổi. Tôi trở nên lúng túng và hỏi anh ta.
“Thỉnh an bệ hạ. Nhưng mà ngài tới đây vì việc gì vậy……?”
“Ta tới vì phu nhân đã gọi”
“Thiếp ư?”
Này, chị gọi mi khi nào hả? Tôi hoảng loạn và không nói được lời nào. Sablian thở dài.
“Không phải phu nhân đã đề xuất cùng tập khiêu vũ sao? Phu nhân đã quên rồi sao?”
Tôi mất hồn trong chốt lát. Lúc ấy không phải là từ chối hả?
“Không phải là ngài không thích khiêu vũ sao?”
“Ta không thích. Nhưng muốn thử tập một lần”
Đây là chuyện gì vậy nè. Làm thế nào mà rồng lại đích thân đến nhà tôm vậy. Quả thực thì đây không phải Sablian mà là người khác đúng không?
“Sao lại nhìn như thế? Vậy ta đi nhé?”
Không. Xấc xược như thế đúng là Sablian rồi. Lén nhìn ra phía sau thì tôi thấy còn có cả Millard nữa. Nhìn cách anh ta điều động cả Millard thì tôi có thể phỏng đoán được ý đồ của anh ta. Không phải tới để luyện nhảy mà là để giám sát tôi. Lúc đi dạo với Blanche, anh ta cũng đã giám sát đấy thôi………..
Ư ưm, thấy hơi bứt rứt nhưng tôi quyết định sẽ nghĩ theo hướng tốt. Dù sao thì Sablian và Blanche gặp nhau thế này là chuyện tốt.
“Không đâu, bệ hạ. Cảm ơn ngài đã dành thời gian. Công chúa Blanche cũng muốn gặp ngài”
Tôi thoáng liếc nhìn Blanche. Đứa trẻ đầy căng thẳng và chào Sablian.
“Mời, mời phụ hoàng vào ạ………!”
Dù nhìn thấy con gái mình đang run rẩy nhưng khuôn mặt anh ta vẫn khô khốc. Thực tình thì hắn ta có phải máy móc không vậy?
Trong lúc đó thì Millard đã lại gần Blanche. Anh ta khuỵu một bên gối trước mặt Blanche rồi cười tươi và dịu dàng nói.
“Công chúa Blanche, người vẫn khỏe chứ? Thật may là người vẫn khỏe mạnh”
“Chào ngài Millard”
Blanche chúm chím cười. Và lập tức, Millard nở nụ cười tươi rói chẳng giống anh ta chút nào. Woa, thật sự là chẳng ăn nhập tý nào.
Khi nói chuyện với tôi thì Millard nhăn nhó như sắp giết người. Vậy mà bây giờ cơ mặt anh ta hoàn toàn thả lỏng cơ mặt một cách thoải mái.
Có vẻ Blanche cũng không sợ Millard. Hưm. Lẽ nào gã Millard này…..? Tôi vội lên tiếng.
“Trang phục hôm nay của công chúa Blanche quả thực rất đẹp phải không, ngài Millard?”
“Vâng. Vải xanh lam rất hợp với màu mắt của Công chúa, nơ trang trí không quá đà nâng sự dễ thương của công chúa lên một tầng cao mới. Tất nhiên là không xét đến những điểm ấy thì công chúa vẫn xinh đẹp”
Millard nói với ngữ điệu rất hãnh diện. Gã này. Thì ra ngươi cũng là một người hâm mộ hết lòng của Blanche…..!
Không hiểu vì sao tôi cảm thấy thân thiết với Millard. Anh ta cười dịu dàng và nói với Blanche.
“Hôm nay Quốc Vương bệ hạ tới để tập khiêu vũ với Vương Phi. Khi hai vị ấy luyện tập cùng nhau thì tôi có thể làm bạn nhảy của công chúa Blanche được không?”
“Mm, chuyện đó……”
Blanche không biết phải làm thế nào và nhìn tôi. Rồi cô bé nắm chặt lấy vạt váy của tôi và trốn ra phía sau.
“T-a muốn nhảy cùng Vương Phi-nim………”
Ah, tôi vừa thấy thiên thần trong chốc lát. Rốt cuộc thì thiên thần cũng tới đón tôi lên thiên đàng đó sao.
Ư hư hức, tôi thấy đau tim vì việc Blanche trốn phía sau mình quá dễ thương. Cảm ơn chúa. Cảm ơn Phật tổ. Con sẽ tích thêm nhiều công đức.
“Ra là vậy. Khiêu vũ cùng với Vương Phi……….”
Millard đang cười nhưng bầu không khí xung quanh anh ta lại khác trước. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt man rợ.
Woa, chửi thề bằng mắt cũng là tài năng đấy. Dường như ánh mắt anh ta đang nói ‘Ngươi cả gan dám khiêu vũ cùng công chúa Blanche sao?’.
Nhưng tôi không hề lùi bước mà nhìn chòng chọc. Hứ, ghen tị hả? Đố kỵ phải không? Không được như ý nên tủi thân hả? Không có bạn nhảy thì đi mà nhảy với Sablian ấy!
“Hai người đang làm gì vậy?”
Sablian nói với giọng có vẻ bực bội. Đang đấu mắt, tôi và Millard sực định thần lại.
Ánh mắt của Blanche sợ sệt. Thật là, thế này thì không được. Đây là cơ hội hiếm có cơ mà.
Vậy thì tôi mới nhớ ra lời mà Blanche từng nói. Cô bé muốn nhảy cùng Sablian.
Tôi muốn nhảy cùng Blanche nhưng mà……. Tôi kìm hãm lại ham muốn của bản thân và hỏi cô bé với tâm trạng đang hộc máu.
“Công chúa Blanche. Con thấy thế nào nếu tập khiêu vũ cùng bệ hạ vào hôm nay?”
“Vâng?”
Blanche ngạc nhiên hỏi lại. Sablian lặng im nhìn về hướng này.
“Con bảo là muốn nhảy cùng bệ hạ vào lễ hội quốc khánh mà. Chẳng phải toàn thể bách tính sẽ thấy vui mừng sao? Phải vậy không, ngài Millard?”
Millard giật mình rồi nhìn Blanche. Anh ta hơi chần chừ rồi nói.
“…….Đúng là vậy. Tôi cũng nghĩ đó là ý tưởng tốt thưa bệ hạ”
Sablian im lặng một lúc. Khuôn mặt của Blanche trở nên thấp thỏm. Tim của tôi cũng đập thình thịch.
Giả như anh ta từ chối thì Blanche lại bị tổn thương. Tôi phóng ánh mắt quyết liệt tới Sablian.
“Chỉ luyện tập thôi thì không sao chứ ạ?”
Làm ơn hãy nói là được đi mà. Làm ơn! Nắm tay rồi nhảy vòng vòng thôi cũng khiến Blanche mãn nguyện rồi!
Sablian không hề né tránh ánh mắt của tôi. Anh ta nhìn tôi và Millard như không hiểu tại sao lại phải khiêu vũ cùng Blanche.
Nhưng Millard ở phe bọn tôi. Anh ta cũng đang nhìn Sablian với ánh mắt quyết liệt như tôi. Thấy ánh mắt vừa tha thiết vừa sắc nhọn của bọn tôi, Sablian thở dài và nói.
“Ta biết rồi”
Tôi muốn hoan hô những cố gắng kiềm chế lại. Khuôn mặt Millard đầy xúc động.
Sablian không nói gì mà chìa tay ra cho Blanche. Thế mới thấy, trời ngày càng nóng lên mà anh ta lại đang đeo găng tay trắng.
Blanche ngần ngại rồi len lén nhìn tôi. Rồi cô bé nói với giọng hơi ỉu xìu.
“Con muốn nhảy cùng với Abigail-nim mà……”
Hự, nếu con cứ nhìn ta bằng ánh mắt như thế thì sẽ khiến ta yếu lòng mất. Đôi mắt của cô bé khiến tôi muốn đuổi Sablian đi. Tôi xoa đầu Blanche.
“Lát nữa chúng ta sẽ nhảy cùng nhau thật nhiều nhé. Ngày mai cũng sẽ cùng nhau nhảy nữa. Con thấy thế nào?”
Phải dỗ dành như vậy thì Blanche mới gật đầu. Rồi cô bé cẩn thận buông vạt váy của tôi ra và tới gần Sablian.
Bàn tay bé nhỏ của Blanche nằm gọn trong bàn tay to lớn của Sablian. Tuy là cha con nhưng trông hai người bọn họ thật khó xử.
Blanche chỉ nhìn chăm chăm xuống mặt sàn, mồ hôi nhễ nhại. Sablian thì chỉ đứng yên như tượng đồng.
Trong bầu không khí khó xử, âm nhạc bắt đầu vang lên. Điệu nhạc sống động và vui vẻ như những chú cún con chạy nhảy vui đùa. Bầu không khí khoan khoái ngập trong phòng tập.
Dù vậy nhưng hai người họ vẫn chỉ đứng yên. Thôi chết! Sablian không biết cách khiêu vũ.
“Trước tiên thì thiếp sẽ làm mẫu. Clara, tới đây làm bạn nhảy với ta”
“Vâng, thưa Vương Phi”
Tôi nắm tay Clara và chậm rãi bước theo âm nhạc.
Điệu nhảy mà tôi đã luyện tập cùng với Blanche có động tác khá đơn giản. Và những động tác này liên tục được lặp lại nên rất dễ nhớ.
Cỡ này thôi thì Sablian có thể làm được nhỉ? Với cả nhảy cùng con gái nên mọi người sẽ bỏ qua ngay nếu anh ta lỡ nhảy sai thôi mà?
Anh ta quan sát tôi bằng gương mặt nghiêm túc. Sau khi đã làm mẫu một đoạn ngắn, tôi dừng lại.
“Bệ hạ, giờ ngài hãy thử nhảy một lần với công chúa Blanche. Hay thiếp làm mẫu thêm một lần nữa nhé?”
“Vậy là đủ rồi”
Anh ta nói giọng nói trầm lặng. Tức là ngần đó thì dễ thôi. Không phải anh ta đã nói mình khiêu vũ dở tệ sao……?
Điệu nhảy bắt đầu lại. Một, hai, ba. Một, hai, ba. Sablian di chuyển trước theo tiếng vỗ tay của giáo viên dạy nhảy, và Blanche cũng di chuyển theo.
Tôi nhìn Sablian và Blanche với ánh mắt của người mẹ để con mình ra bờ nước.
Sablian mà phạm lỗi thì bao che cho anh ta! Nếu anh ta dám nói gì với Blanche thì sẽ mắng anh ta! Tôi tự hứa như vậy và quan sát hai người họ…..
Ồ? May là Sablian không phạm lỗi. Mà không, trái lại thì anh ta đang khiêu vũ rất tốt. Tới mức khó để tin rằng đây là lần đầu anh ta khiêu vũ.
Dù chỉ là vũ điệu đơn giản nhưng không hiểu sao lại sâu lắng và đẹp đẽ. Khung cảnh tuyệt đẹp khi hai cha con nhảy cùng nhau.
Chàng trai đẹp nhất cung điện này nhảy cùng với với đứa trẻ dễ thương nhất thế gian. Khoảnh khắc mà tổ hợp ‘Đẹp trai + Dễ thương = Tuyệt vời’ chính thức thành công.
Thêm vào đó là sự ấm cúng. Cảnh Sablian với chiều cao hơn 180cm nhảy cùng con gái bé nhỏ thật quá đỗi đáng yêu.
Không chỉ mình tôi mà tất cả những người trong phòng tập đều đang nở nụ cười của phụ huynh và ngắm nhìn khung cảnh ấy.
Lạnh nhạt như Norma cũng phải khẽ mỉm cười. Millard không thể giữ danh phẩm mà cười toác miệng.
Nhưng khuôn mặt của Blanche thì cứng đờ. Thường ngày Blanche ít khi phạm lỗi nhưng giờ cô bé đã lỡ nhịp mấy lần.
Không hiểu vì sao mà tôi thấy bất an. Âm nhạc đã gần kết thúc. Lúc ấy Blanche bước nhanh hơn một nhịp.
Blanche vấp phải chân của Sablian. Cơ thể bé nhỏ của Blanche lảo đảo và tuột khỏi tay Sablain.
Blanche ngã xuống sàn. Dù không phải bị té mạnh nhưng khuôn mặt của Blanche trắng bệch. Khoảnh khắc ấy, tôi nhớ lại chuyện ở phòng trà.
“P, phụ hoàng, con xin lỗi. Con đã…..sai……..”
Cô bé run lẩy bẩy và nhìn lên Sablian. Sablian đang nhìn xuống con gái mình với ánh mắt lạnh lẽo như lúc ấy.
Blanche và Sablian có cùng màu mắt nhưng chứa đựng những thứ khác nhau.
Thứ ẩn trong đôi mắt của Sablian là biển mùa đông. Là bầu trời ngay trước khi gió bắc ập tới.
Từ lúc nào mà dàn nhạc đã ngừng tay và sự tĩnh lặng buông xuống. Tất cả đều đang xem xét tình hình.
Trước khi tên kia lại nói gì với Blanche thì tôi phải lo cho cô bé mới được. Khi tôi định vội tới chỗ Blanche thì Sablian lặng lẽ cúi xuống.
Hai cặp mắt xanh lam đang nhìn nhau. Giọng nói lạnh lẽo của Sablian phát ra.
“Có sao không, Blanche?”
Giọng nói không có chút tình cảm cứ như là âm thanh của máy móc được ghi sẵn và cứ thế phát ra.
Vậy nhưng tôi chỉ có thể ngạc nhiên. Gì cơ, Sablian? Sablian lo cho Blanche? Ánh mắt của Blanche cũng rất hoảng loạn.
“Bị thương ở đâu à?”
“K, không phải ạ! Con ổn ạ…….”
“Thế à”
Sablian từ từ đỡ Blanche dậy. Anh ta xem xét Blanche có bị thương ở đâu không và nói với dàn nhạc.
“Vậy thì tiếp tục thôi. Nhờ các ngươi âm nhạc”
Dàn nhạc bắt đầu chơi. Sablian khiêu vũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó.
Không hề giáo huấn hay la mắng. Blanche chết lặng người và di chuyển theo sự hướng dẫn của Sablian.