Trans: Tama07
_________________
Hức hức, thật tốt vì bị đau. Vì thế này nên Abigail mới hay giả ốm đó sao? Khi tôi đang tận hưởng niềm hạnh phúc như thế thì ngự y lên tiếng.
“Abigail-nim vẫn chưa bình phục lại nên tốt hơn hết là để ngài ấy được tĩnh dưỡng một mình”
Không được! Thôi nào ông ngự y. Có Blanche ở cạnh như thế này mới là liều thuốc cho tôi!
Sablian không tinh ý lập tức gật đầu trước lời của ngự y. Anh ta nói với Blanche.
“Đi thôi, Blanche”
“Ah, Vâng. Abigail. H-ãy nghỉ ngơi đi ạ….!”
Sablian dẫn Blanche đi mất. Hu hu…… Anh ta chẳng giúp ích được gì cho cuộc đời của tôi cả!
Còn lại một mình, bầu không khí tĩnh lặng đến chua xót vây lấy tôi. Không hiểu sao mà tôi cảm thấy lạ thường. Tôi trở người.
Thì ra nutmeg nguy hiểm như vậy. Tôi không biết đến mức ấy. Nghĩ lại thì có gì đấy cứ vướng mắc….. Nhưng tôi lại không thể nhớ ra được là gì. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng.
Nhớ lại nào, nhớ lại đi nào. Tôi cố hết sức để dò dẫm lại kí ức. Và có giọng nói từ đâu đó vang lên.
“…….Này! Có sao không?”
Giọng nói phát ra từ ngăn kéo. Giọng nói thô lỗ và vui mừng này là của Verite.
Tôi dùng sức để mở ngăn kéo ra. Tôi lấy một cái gương cầm tay bé sáng lóe.
“Abigail, thấy trong người không sao chứ?”
“Không đến mức không chịu được……Cơ mà ngươi có năng lực như này nữa sao? Ngươi quả là có tính năng vượt trội nha”
Verite được phản chiếu trong gương cầm tay chỉ bé tầm một con búp bê. Verite trả lời bằng giọng điệu xấc láo.
“Thế mà vẫn vô dụng. Không thể ngăn lại được để cô trở thành bộ dạng như này……..”
Verite vừa làu bàu vừa nhìn thôi bằng ánh mắt lo lắng. Tôi cười.
“Cảm ơn vì đã lo cho ta. Ta thật sự ổn mà”
“Suýt nữa thì chết rồi mà ổn cái gì?”
“Hửm? Ý ngươi là sao?”
“Ăn nhiều nutmeg quá là chết đấy. Còn có thể bị mù lòa hoặc rơi vào trạng thái hôn mê”
Trông giây lát, tôi há hốc miệng. Nutmeg có tác dụng phụ như vậy sao……….?
Tôi có chút hiểu vì sao Sablian lại quyết định tử hình bếp trưởng. Dù là sơ xuất nhưng đã suýt gây hậu quả ảnh hưởng tới tính mạng.
“Cô là người lớn nên chỉ như này thôi chứ Blanche mà ăn thì có thể đã chết rồi”
“…..gì cơ? Rốt cuộc ngươi đang nói gì?”
“So với cô thì Blanche còn rất bé. Dù cùng một lượng độc nhưng bên có cơ thể nhỏ hơn sẽ ngấm độc nhiều hơn”
Khi nghe Verite nói vậy thì kí ức mà tôi đang tìm kiếm nãy giờ chợt hiện lên.
Từ lúc nãy tôi đã thấy có gì đó khúc mắt. Sự thật là món ăn đó vốn đặt trước Blanche chứ không phải trước mặt tôi.
Nếu tôi không đổi lại thì đó sẽ là món mà Blanche ăn. Da gà nổi toàn thân. Tay tôi không ngừng run rẩy.
“……… nhất định phải sa thải bếp trưởng”
“Sa thải ông ta thì chẳng có gì khác đi cả”
Verite nói tiếp với giọng điệu bình thản. Tôi nhìn Verite với ánh mắt hỏi ý cậu ta là gì.
“Bếp trưởng chẳng làm gì sai cả. Rắc nutmeg là trò của kẻ khác”
Lời nói ấy khiến đầu óc tôi trắng xóa vì choáng váng. Blanche suýt chết. Và còn không phải là do sơ xuất mà là do ác ý của kẻ nào đó.
Rốt cuộc là ai? Kẻ nào đã định giết đứa bé ấy? Lúc ấy tôi nhớ lại lời Verite vừa nói. Tôi vội vã nhìn vào trong gương.
“Ngươi bảo là bếp trưởng không phải người rắc nutmeg. Ngươi biết tội phạm là ai ư?”
“Ừm”
“Bằng cách nào?”
“Đã nói rồi mà. Không nhớ à?”
Verite chỉ vào con mắt trái của cậu ta. Đôi mắt bạc của cậu bé tỏa ra ánh sáng sắc bén.
“Tất cả gương trong cung này đều là con mắt của tôi”
* * *
Phu nhân Jeremie thầm oán trách trong lòng là tại sao chuyện lại trở nên phiền phức thế này.
Abigail đã ăn mất món ăn mà công chúa Blanche phải ăn. Cô đã không thể tính tới chuyện này.
Theo lời của thị nữ, do tác dụng phụ của nutmeg mà Abigail ăn nói hàm hồ rồi ngất xỉu.
Cũng may là không có chuyện gì khiến cô bị nghi ngờ. Tất cả sự nghi ngờ đều đổ dồn lên bếp trưởng. Cô nghe nói là ông ta phải nhận án tử hình. Nhưng đó chẳng phải việc của phu nhân Jeremie.
‘Đáng ra công chúa Blanche phải ăn món đó mà’
Phu nhân Jeremie cắn móng tay. Blanche ăn phải nutmeg và mắc phải những triệu chứng lạ thì tội sẽ quy về cho Abigail.
Ấy vậy mà Abigail lại ăn mất món đó. Kế hoạch của cô tan thành bọt biển trong chốc lát. Cô thở dài nuối tiếc và nghe thấy tiếng ai gõ cửa.
Là hầu gái của phu nhân Jeremie. Cô hỏi bằng chất giọng sắc bén.
“Có chuyện gì thế?”
“Mm, chuyện là……..Abigail-nim cho gọi Jeremie-nim”
Abigail? Cái tên ấy khiến Jeremie giật mình trong giây lát, nhưng cô lập tức bình tâm lại.
Không biết vì sao Abigail cho gọi nhưng chắc chắn không phải vì nutmeg. Cô ả khờ khạo ấy chẳng thể biết gì dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Nhất định là cô ta đang nổi đóa và chửi bới bếp trưởng.
“Được rồi. Ta sẽ đi ngay”
Phu nhân Jeremie hướng tới phòng của Abigail. Bước vào trong cô thấy Abigail đang ngồi trên ghế sô pha.
Mới ốm dậy nhưng sắc mặt của cô ta không có chút ốm yếu nào. Vẫn là dáng vẻ cao quý và hoa lệ của Vương Phi như thường ngày.
Abigail từ từ quay đầu và nhìn phu nhân Jeremie. Khi chạm mắt, Phu nhân Jeremie nhận ra là có gì đó không đúng.
Không khí u ám. Đang là ban ngày nhưng lại tăm tối. Cô thấy ngột ngạt khó thở. Dù gương mặt Abigail luôn hung ác nhưng hôm nay lại là theo một hướng khác. Toàn thân cô ta tỏa ra sự thù địch hướng tới Jeremie.
Cảm giác như bị trúng độc bởi ánh mắt phủ đầy độc tố ấy. Phu nhân Jeremie chật vật duy trì sự bình tĩnh và hỏi.
“Ngài tìm tôi ạ”
“Biết vì sao ta gọi ngươi chứ?”
Giọng nói như đâm xuyên qua người. Phu nhân Jeremie tỏ ra không biết gì cả, và trả lời bằng gương mặt cười.
“Không ạ. Tôi không rõ”
“Ta biết chính ngươi đã bỏ nutmeg vào trong thức ăn của Blanche”
Dường như lưỡi dao sắc bén vừa đâm phập qua tim của Jeremie. Khuôn mặt cười dần sụp đổ. Làm sao cô ta biết được chuyện đó?
Không, cô ta chỉ là đang đoán thế thôi. Nếu mình biểu hiện ra thì mọi chuyện sẽ đi theo hướng mà cô ta muốn. Jeremie oan ức nói.
“Ngài đang nói gì vậy, thưa Vương Phi. Tôi biết rằng ngài ghét tôi. Nhưng vu oan như thế thật quá đáng”
Jeremie nói bằng chất giọng tha thiết. Kĩ năng diễn xuất của cô là tuyệt tác. Tới mức mà ai khác nhìn vào đều thấy là nghĩ rằng cô bị oan.
Nhưng Abigail không hề lay động. Ngược lại, phu nhân Jeremie càng van nài thì nộ khí lại càng bao trùm lấy khuôn mặt Abigail.
“Clara, đưa đứa trẻ đó tới”
Clara gật đầu và đưa ai đó từ trong phòng ra. Phu nhân Jeremie trừng to mắt khi nhìn thấy người đó.
Là hầu gái vận chuyển thức ăn. Cô run bần bật với khuôn mặt trắng bệch.
Con ả kia đã phản bội ư? Jeremie muốn lập tức túm tóc cô ả nhưng trước tiên cô nhẫn nhịn. Jeremie điều chỉnh lại chất giọng.
“Cô gái kia là ai vậy ạ?”
“Không phải là người mà ngươi biết rõ sao? Hầu gái ở cạnh khi ngươi rắc nutmeg lên thức ăn”
“Tôi không hề quen biết cô gái này. Cảm thấy cách chức nhũ mẫu của tôi còn chưa đủ nên ngài mới gán tội cho tôi như thế này sao?”
Đôi mắt Jeremie ngấn lệ. Người phụ nữ đáng thương khóc lóc, vai cô run run.
Phải chối bỏ tới cùng. Dù sao thì cũng không có vật chứng. Dựa vào việc Abigail chưa báo cáo với Sablian thì chắc hẳn cô ta vẫn chưa chắc chắn.
Phu nhân Jeremie khóc không ra tiếng. Abigail không nói gì mà quan sát Jeremie, rồi Clara và hầu gái lui xuống.
“Phu nhân Jeremie”
Abigail chậm rãi bước tới gần Jeremie. Cô ta tới gần khiến Jeremie giật mình lùi lại.
Jeremie nhiều lần đi theo các quý ông ra ngoài săn bắn. Chó săn thường ngậm thỏ hay vịt đem về.
Sao tự dưng cô lại nghĩ tới chuyện đó?. Tại sao cô lại cảm thấy Abigail như là thú dữ? Tại sao cô lại nghĩ tới miệng dính máu của chó săn.
“Ta tự hỏi ngươi có nói dối nữa không khi xem thứ này”
Abigail đem thứ gì đó ra. Cô thấy một vật nhỏ như một cái hộp đá quý bé. Nắp được mở ra và bên trong là một cái gương.
Phu nhân Jeremie cảm thấy thắc mắc là cô ta đang định làm gì. Lúc ấy, giọng nói quen thuộc phát ra từ trong gương.
[Ta chỉ là đưa mọi thứ trở về như cũ mà thôi]
Đó là giọng của cô. Jeremie vội vàng nhìn vào trong gương và thấy bản thân mình cùng hầu gái đang nói chuyện với nhau.
Tấm gương không phản chiếu phòng khách mà là nơi khác. Là đường dẫn từ bếp lên phòng ăn.
Tấm gương phản chiếu nguyên trạng cảnh phu nhân Jeremie quan sát thức ăn và lấy lọ thủy tinh ra.
Cô nở nụ cười khi rắc nutmeg lên thức ăn. Nhìn thấy cảnh ấy, mặt của Jeremie đổi sắc như mặt của người chết đuối.
[Đem đĩa thức ăn này cho công chúa Blanche. Kích thước thịt bé hơn nên sẽ dễ phân biệt]
Rõ ràng là Jeremie đã nhắm vào công chúa. Cạch. Nắp hộp đóng lại.
“Có gì để nói không, phu nhân Jeremie”
Cô biết rằng Abigail có sở thích sưu tầm ma đạo cụ nhưng không biết là cô ta lại sở hữu vật như thế này.
Giờ không phải là lúc để gương cao lòng tự tôn nữa. Jeremie ngồi khuỵu xuống trước Abigail. Và van nài bằng ánh mắt và giọng nói khẩn thiết.
“Vương Phi, xin hãy tha tội cho tôi. Tôi chỉ…… chỉ là muốn lấy lại chức nhũ mẫu mà thôi. Bởi vậy nên đã tạo một chút rắc rối cho công chúa Blanche…………….”
“Một chút rắc rối?”
Abigail ngồi khuỵu một bên gối để mắt ngang tầm với phu nhân Jeremie.
Và cô ta vươn tay ra nắm chặt lấy cằm của Jeremie. Khí thế như khiến xương cằm muốn vỡ.
“Ngươi vừa bảo là một chút rắc rối?”
Hai mắt Abigail đầy sự căm giận, bàn tay đầy phẫn nộ. Dường như cô ta sắp bẻ gãy cổ Jeremie ngay tại đây. Áp lực phát ra từ Abigail khiến đầu gối Jeremie run lẩy bẩy.
“Ch-chỉ cảm thấy chóng mặt một chút thôi-……. Ư ah, Vương Phi. Đau quá….!”
“Đau ư? Chỉ với ngần này? Blanche đã suýt chết đấy”
Abigail nghiến răng. Trong mắt Jeremie cô ta chẳng khác gì ác ma. Ác ma sẽ xé vụn giết chết cô.
“Lượng nutmeg ấy khiến người lớn như ta bị ngất. Trẻ con như công chúa Blanche mà ăn phải thứ ấy thì sẽ chỉ ngất thôi sao?”
Lời nói ấy khiến cô thót tim. Khi mua nutmeg cô đã nhận lời khuyên từ dược sĩ.
Cô đã yêu cầu một lượng nutmeg gây bất tỉnh chứ không tử vong. Nhưng cô không nói cho dược sĩ biết đối tượng là ai.
Và dược sĩ thì đương nhiên là nghĩ rằng dùng cho người trưởng thành. Ông ta đã không dự tính được thứ này là để cho trẻ em ăn.
“Mặt khác, ta xin lỗi ngươi. Giao phó tất cả việc giáo dục Blanche cho ngươi nhưng lại đột nhiên xuất hiện rồi đảo lộn mọi thứ có lẽ đã khiến ngươi ghét ta”
Đôi mắt tím sáng lóe lên như mắt của thú săn mồi. Giọng nói như mảnh vỡ thủy tinh cứ thế phát ra.
“Ta còn có thể tha thứ nếu từ đầu ngươi nhắm vào ta. Nhưng làm sao mà ngươi có làm chuyện như vậy với Blanche, đứa trẻ mà ngươi đã chăm sóc trong 10 năm qua”
“Tô-, tôi…..nghĩ rằng công chúa Blanche sẽ chỉ bị đau bụng nên đã…..”
“Chỉ bị đau bụng? Ngươi thấy ổn khi Blanche bị đau bụng? Ngươi bảo đó là đứa trẻ mà ngươi nuôi dạy như con gái mình kia mà!”
Sự đau đớn như xương hàm sắp vỡ cũng bị lấn áp trước sự sợ hãi do Abigail gây ra. Abigail nhìn Jeremie chằm chằm trong một lúc rồi buông cằm cô ra.
“Ta cho ngươi ba sự lựa chọn”
Ba lựa chọn? Jeremie nhìn lên Abigail với gương mặt thất thần. Cô ta giơ ngón trỏ ra với gương mặt cục cằn.
“Thứ nhất. Thú tội với Sablian”
Jeremie kinh hãi. Vô lý. Sablian nổi tiếng là quân chủ không máu hay nước mắt.
Dù cô có là cháu gái của Công Tước Stork, thì cũng không thể tránh trách nhiệm khi đã có chứng cứ rõ ràng. Cùng với ngón trỏ, Abigail giơ thêm ngón giữa.
“Thứ hai, ta sẽ trực tiếp nói chuyện này với bệ hạ”
Jeremie giận run người. Lựa chọn thứ nhất và thứ hai khác gì nhau. Dù chọn bên nào thì cô cũng không thể tránh được bị trừng phạt.
Nhưng cô không thể để lộ cảm xúc như vậy được. Jeremie nở nụ cười hèn hạ và nói.
“Lựa, lựa chọn thứ ba ạ…….?”
Trước câu hỏi ấy, Abigail gập ngón tay lại. Chỉ giơ ngón trỏ ra, và kẻ một đường ngang qua cổ mình.
“Thứ ba. Chết dưới tay ta ngay tại đây”