Trans: Tama07
___________________
Công Tước Stork là ông ngoại của Blanche nên việc ông ta ghé thăm cũng không có gì lạ thường.
Nhưng nhìn thấy một trong những nghi phạm giết hại Abigail thì tâm trạng tôi không thể nào tốt được. Ông ta trò chuyện một lúc với phu nhân Jeremie.
Jeremie chắp tay ở trước một cách lễ phép và chú ý lắng nghe ông ta nói. Ông ta vỗ vai phu nhân Jeremie mấy lần rồi mới đi.
Hm……… Rốt cuộc họ đã nói chuyện gì vậy? Hai người họ có vẻ rất thân mật.
Và từ lúc nào mà phu nhân Jeremie đã đi vào trong phòng. Đợi một lát sau rồi tôi cũng đi vào trong. Thị nữ của Blanche thấy tôi và căng thẳng nói.
“Xi, xin mời vào. Abigail-nim. Công chúa Blanche đang học lễ nghi ạ. Ngài có thể vào trong ạ”
“Đang trong giờ học mà vào cũng được sao?”
“Vâng. Tất nhiên rồi ạ”
Tôi nghĩ một lát rồi gật đầu. Để Norma và Clara ở lại, tôi hướng vào bên trong phòng học. Tôi thấy Blanche và phu nhân Jeremie.
Hôm nay Blanche đang luyện tập về tư thế đi. Cô bé để sách ở trên đầu và bước đi. T, trông Blanche dễ thương nhiều hơn hơn là cao quý……!
Sao thời đại này lại không có máy ảnh cơ chứ? Tôi phải chụp cái này lại cơ! Hức hức, đành chịu. Chẳng còn cách nào khác, tôi sẽ giữ gìn khung cảnh này tại võng mạc.
Trong lòng, tôi đang nhiệt tình ngúng nguẩy que cổ vũ dạ quang để ủng hộ Blanche. Bỗng nhiên có tiếng cái gì đó rơi bụp xuống.
Hửm? Gì thế? Ah, quyển sách trên đầu Blanche bị rơi xuống. Nhưng mà có gì đó hơi lạ. Chỉ vì quyến sách rơi xuống mà gương mặt Blanche trắng bệch ra.
Phu nhân Jeremie lại gần và lặng lẽ nhặt cuốn sách lên. Gương mặt của cô ta lạnh lẽo. Cô ta phủi bụi trên sách một cách vô cảm.
“Thưa công chúa, người hãy thử lại một lần nữa đi. Là con gái của Miriam-nim nên Công chúa chắc chắn có thể làm tốt. Hãy thử bước đi một lần nữa nào.”
“Vâng. Vâng…..!”
Blanche nhận lấy cuốn sách và vội vã di chuyển về cuối phòng. Cô bé lại để sách lên đầu và tiếp tục bước đi nhưng lần này chưa đi được nửa đường sách đã rơi xuống.
Trước sự tĩnh mịch một cách khó xử, Phu nhân Jeremie thở dài. Cô ta nói bằng chất giọng nghiêm túc.
“Việc đi đến cuối cũng rất quan trọng nhưng hãy chú tâm vào tư thế. Phải đi bằng một tư thế xinh đẹp. Dù có mặc váy đẹp thế nào đi nữa nhưng nếu tư thế sai lệch thì không thể tỏa sáng được”
Ưh ah, đáng sợ quá. Phu nhân Jeremie chính là kiểu phong cách huyến luyện Sparta đây mà. Blanche còn bé nên sẽ tốt hơn nếu đối xử một cách mềm mỏng. Cô ta vẫn tiếp tục thuyết giáo.
“Vẻ đẹp là điều quan trọng nhất với phái nữ. Dù xuất thân cao quý và thông minh nhưng không biết chú ý tới vẻ ngoài thì tất cả đều là thất bại”
Khi nghe thấy lời này, tâm trạng tôi xấu đi như nuốt phải đất bùn.
Tôi bỗng nhớ lại những lời mình thường phải nghe ở kiếp trước. Những kí ức không tốt đẹp chà đạp trái tim tôi một cách dữ dội.
Điều quan trọng nhất với phụ nữ là ngoại hình. Họ nói như vậy và nhìn từ trên xuống dưới khuôn mặt và cơ thể tôi rồi cười nhạo.
Lời nói của phu nhân Jeremie không đúng. Không đúng nhưng…… Khi tôi đang nuốt nước bọt, thì phu nhân Jeremie tới gần và chỉnh lại tư thế cho Blanche.
“Hãy ưỡn thẳng lưng và ánh mắt nhìn thấp hơn một chút so với hướng chính diện. Và eo thì……Hửm?”
Khi chạm vào eo của Blanche, nét mặt phu nhân Jeremie trở nên kì lạ.
“…….Công chúa, không lẽ ngài đã ăn thì gì ngoài những thứ mà tôi chọn lọc?”
“K, không”
“Ngài không dùng gì sau bữa tối chứ?”
“Vâng, v-âng…..”
“Vòng eo tăng lên cơ mà…….”
Cô ta lẩm bẩm như vậy và ngước đầu lên. Rồi nở nụ cười hiền hậu và nói.
“Nếu vậy thì sẽ tốt hơn nếu ngài điều chỉnh bữa ăn”
Tôi giật bắn và ngước đầu lên. Gì cơ? Điều chỉnh bữa ăn? Một đứa trẻ 11 tuổi?
Tôi ngờ rằng mình đã nghe lầm. Nếu tăng cân đến mức gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe thì còn có thể nhưng Blanche thuộc vóc người mảnh mai. Bảo một đứa bé như vậy điều chỉnh bữa ăn sao?
“Trước tiên hãy nghỉ ngơi một lát. Tôi sẽ để ngài nghỉ trong vòng 10 phút.”
Tôi vội vã xộc lại tinh thần khi cô ta bảo cho Blanche nghỉ. Phải nhân lúc này mà đưa quà cho cô bé. Và hỏi về việc kiểm soát cân nặng nữa.
Tôi hắng giọng và bước vào trong. Phu nhân Jeremie trịnh trọng hành lễ.
“Mời vào, Abigail-nim. Ngài đến vì việc gì vậy ạ?”
Phu nhân Jeremie đang cười nhưng tôi lờ mờ nhận ra cảm giác khó chịu với tôi của cô ta.
“Ta có thứ muốn đưa cho Công chúa. Đây, Công chúa Blanche.”
Tôi đưa lọ thủy tinh đã được gói lại cho Blanche. Cô bé chần chừ rồi nhận lấy.
“Ừmm…cái này……?”
“Thử mở ra đi”
Blanche lén liếc mắt về phía phu nhân Jeremie. Thấy cô ta gật đầu đồng ý, Blanche cẩn thận tháo dải ruy băng màu tím.
Và rồi một mùi hương ngọt ngào lập tức tỏa ra. Tới mức mà tôi cũng có thể ngửi thấy dù đứng cách một đoạn.
“Đây là kẹo được làm từ hoa violet rất nổi tiếng ở quê hương của ta. Vị rất ngon”
Thật may là có vẻ Blanche cảm thấy thích. Cô bé nhìn những viên kẹo trong lọ thủy tinh nhưng ngắm nhìn đá quý. Cặp mắt cô bé lóng lánh ngập đầy háo hức.
“Con ăn thử đi”
“Cả, cảm ơn ngài……”
Được tôi chấp nhận Blanche mới vươn tay ra. Nhưng khi cô bé cầm một viên kẹo lên.
“Thưa Công chúa, lẽ nào ngài định ăn thứ đó?”
Giọng nói dịu dàng của phu nhân Jeremie vang lên. Blanche giật nảy và thu tay lại. Phu nhân Jeremie quay người về phía tôi và trịnh trọng cúi đầu.
“Thưa Vương Phi, Công chúa Blanche đang trong tình trạng cần điều chỉnh bữa ăn. Tôi thật lòng xin lỗi, mong ngài hãy thu hồi lại món quà”
Thì ra tôi không hề nghe nhầm về câu chuyện điều chỉnh bữa ăn lúc nãy. Tôi cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
“Hiện tại Công chúa Blanche vẫn chưa đến tuổi trưởng thành. Ta thấy việc giảm lượng thức ăn là không đúng”
“Thưa Vương Phi, tất cả những điều này đều là vì Công Chúa. Với lại chẳng phải ngài đã giao phó hết việc giáo dục Công Chúa cho tôi sao?”
Đứng ở giữa, Blanche hoảng hốt. Cô bé lần lượt nhìn tôi và phu nhân Jeremie rồi lên tiếng.
“Abigail-nim, con ổn ạ. Con không ăn kẹo cũng không sao đâu ạ……Con xin lỗi vì đã tham ăn.”
Blanche cười e ngại. Tôi cắn môi. Tôi không muốn nhìn thấy Blanche cười như vậy.
Một đứa trẻ đã nhìn bánh kẹo với một ánh mắt như thế. Một đứa trẻ chỉ mới 11 tuổi.
“Con có thể ăn nếu con muốn”
“Abigail-nim”
Phu nhân Jeremie cười và nói.
“Tôi cũng muốn Công Chúa được thưởng thức đồ ngọt như ngài vậy. Tôi hiểu được tấm lòng của ngài nhưng tấm lòng ấy sẽ trở thành độc dược đối với Công Chúa Blanche”
Hòa nhã nhưng quả quyết. Cô ta quyết liệt như vậy bởi cho rằng đây là việc tốt cho Blanche sao? Hay cô ta tin vào việc mình là cháu gái của Công tước Stork?
“Công chúa Blanche cần điều chỉnh cân nặng. Để có được một thân hình thật hợp với váy thì Công Chúa không thể tăng cân thêm nữa”
“Váy? Cái đấy còn quan trọng hơn sức khỏe của Công Chúa sao?”
Giọng nói của tôi trở nên lạnh lẽo. Sự e sợ thoáng xuất hiện trên gương mặt của phu nhân Jeremie.
“Nh, những tiểu thư quý tộc khác đều như vậy ạ. Khi gần tới độ tuổi phải dùng khuôn nịt eo cho người trưởng thành thì họ đều phải quản lý cơ thể”
Tôi giận run người. Chỉ vì khuôn nịt eo, chỉ vì váy mà ép buộc một đứa trẻ 11 tuổi phải điều chỉnh cân năng ư?
“Dù có biện minh như thế nào thì phu nhân cũng không thể phủ nhận được rằng quyết định của mình gây ảnh hưởng tới sức khỏe của Công Chúa. Không phải sao?”
Phu nhân Jeremie nín thinh. Nhưng vẻ mặt thì không có vẻ gì là sẽ đầu hàng. Tôi cắn môi. Không thể nào giao phó Blanche cho người như thế này được.
“Ta đã giao phó việc giáo dục Công Chúa cho phu nhân, nhưng tình trạng như thế này thì không được rồi. Trước mắt, ta sẽ giao phó lại việc quản lý bữa ăn và sức khỏe của Công Chúa Blanche cho người khác.”
“Abigail-nim…….!”
“Ta có chuyện cần nói với công chúa Blanche. Hãy lui xuống ngay”
Tôi ngắt lời cô ta như dùng dao cắt xoẹt. Phu nhân Jeremie tỏ vẻ mặt uất ức rồi rời khỏi phòng.
Dù đã đuổi phu nhân Jeremie đi nhưng tâm trạng của tôi vẫn rối bời. Thì ra ở thế giới này người ta cũng để tâm tới quản lý thân hình.
Không phải là tôi hoàn toàn không hiểu ý của phu nhân Jeremie. Bản thân tôi là người đã giảm cân tới chết.
Nhưng cho dù là vậy thì bắt một đứa trẻ 11 tuổi giảm cân là quá đáng. Điều càng khiến tôi buồn hơn là khuôn mặt của Blanche.
Blanche đang nghĩ rằng bọn tôi đã cãi lộn vì cô bé. Cô bé đang quan sát xem phải làm thế nào để tôi có thể giải tỏa tâm trạng.
“Con xin lỗi, Abigail-nim. Con sẽ không ăn kẹo. Vậy nên ngài đừng giận……..”
Nét mặt cô bé như sắp khóc tới nơi. Con không làm gì sai đâu mà, sao lại như thế……Tôi động viên cô bé.
“Không đâu. Ta không hề giận. Con có thể ăn kẹo. Chúng ta ăn cùng nhau nhé?”
Tôi đưa lọ thủy tinh cho Blanche nhưng cô bé không nhận.
“Hãy ăn thử đi. Ngon lắm”
“Nhưng……nếu tăng cân thì không mặc vừa váy được…….”
“Không mặc vừa váy thì sao chứ?”
Tôi cầm lấy một viên kẹo. Đầu ngón tay dính bột kẹo lấp lánh.
“Tăng cân cũng không sao cả. Không mặc vừa váy cũng không sao cả. Trẻ em có quyền được ăn uống đầy đủ một cách vui vẻ.”
Nghe thấy vậy, đôi mắt của Blanche dao động. Cứ như là cô bé chưa từng được nghe những lời này bao giờ.
Tôi một lần nữa chìa kẹo ra. Blanche lưỡng lự một lúc rồi cẩn thận nhận lấy kẹo và ăn.
Mắt cô bé lấp lánh khi đưa viên kẹo ngọt vào miệng. Tiếng nhai phát ra từ miệng cô bé.
“Có ngon không?”
Gật gật. Blanche dồn sức để gật đầu. Có vẻ là khá ngon. Cô bé nhìn tôi rồi vội vàng hỏi.
“……con ăn thêm một cái nữa được không ạ?”
“Tất nhiên rồi”
Tôi đưa cho cô bé thêm một cái nữa, Blanche ngoan ngoãn đón nhận như chú chim con. Viên kẹo tan chảy trong miệng và đôi mắt của Blanche cũng tan chảy theo.
Không ăn cũng no là cảm giác như thế này sao? Tôi nhìn cảnh ấy một cách mãn nguyện nhưng đột nhiên nước mắt ứa ra từ khóe mắt của Blanche.
“C, Công Chúa? Sao vậy? Con nhai phải đá ư? Nhả ra nhé?”
Tôi vội vã lau nước mắt cho Blanche. Cô bé lắp bắp nói.
“Không ạ, kh, không phải thế…..th..ứ.. ngọt ngào…như thế…này…….”
Cô bé cố gắng cười với đôi mắt giàn giụa nước mắt.
“Lần..đầu tiên.. con được ăn…nên……”
Nghe thấy lời nói ấy, một khoảng trong lòng tôi biến mất. Cô bé khóc vì cái gì cơ? Chỉ vì viên kẹo sao?
Công Chúa của một đất nước đã phải sống nhẫn nhịn như thế nào mà phải tỏ ra cảm kích như vậy trước một viên kẹo?
Đứa trẻ này thật đáng thương, tôi vô thức kéo Blanche vào lòng một cách cẩn trọng. Đứa trẻ bé bỏng khóc sụt sịt trong vòng tay của tôi. Cô bé túm chặt vạt áo của tôi như đứa trẻ bám chặt lấy mẹ.
“Hãy ăn nhiều vào. Ta sẽ đem tất cả bánh kẹo trên thế giới tới nếu CôngCchúa muốn”
Blanche không trả lời mà chỉ khóc nức nở. Tôi lặng lẽ vuốt đầu cô bé.
Tôi cảm thấy buồn vì Blanche trong vòng tay của tôi quá bé nhỏ. Có lẽ là bởi cô bé còn nhỏ hơn cả đồng lứa………
Tôi ôm chặt Blanche. Blanche, ngày mai ta sẽ mang loại bánh khác cho con. Ngày mốt ta mang kẹo ngon hơn nữa tới cho con.
Ta sẽ mang tất cả những thứ ngọt ngào trên thế giới này tới cho con. Vậy nên đừng khóc mà. Hãy luôn tươi cười dưới ánh nắng.
* * *
Nĩa và dao va chạm tạo ra tiếng leng keng. Hai người đang ngồi ở hai phía của bàn ăn dài.
Vợ chồng Friedkin đang dùng bữa mà không hề nhìn nhau. Abigail không thích phải ngồi ăn ở đó.
Họ đã luôn dùng bữa riêng nhưng bỗng dưng Sablian lại đề xuất cùng ăn tối.
Rốt cuộc thì vì sao? Ngay cả trong mơ cô cũng không muốn nhìn thấy cái tướng mạo hào nhoáng kia. Abigail đang nuốt ngược lời chửi bới vào trong lòng thì Sablian lên tiếng.
“Ta nghe nói Phu nhân đã tranh cãi với nhũ mẫu của Blanche, đó là sự thật sao?”