Trans & Edit: Ice
-------------------------------
Trong ngôi nhà của người đàn ông, có một người phụ nữ, và một bé gái.
Tôi nhận ra người phụ nữ trưởng thành là vợ của anh ấy và cô gái nhỏ tuổi là con của họ. Tôi có thể ngửi thấy hương thơm tỏa ra từ cô gái nhỏ tuổi đó giống với người đàn ông … Hơn nữa, hào quang của họ cũng tương tự nhau.
Cứ gọi “cô gái nhỏ tuổi” thì mệt chết đi được, cho nên thay vào đó tôi đã gọi nhóc ấy là “cô bé”.
Như thể đang chờ người đàn ông đem tôi về nhà, người phụ nữ, với mái tóc dài búi lại đằng sau, mang một chiếc khăn tắm trong tay đến, quấn nó quanh tôi và bế tôi lên.
Có lẽ nó đã được làm ấm từ trước. Chiếc khăn tắm mềm mại và ấm áp lan tỏa một mùi hương dễ chịu, khoan khoái.
“Ôi trời, nó bị lạnh thế này cơ à.”
“Miyoko, cho nó vào nhà tắm trước đi.”
Người đàn ông nói, và vợ của anh ta lắc đầu.
“Anh đang nói gì thế? Anh cũng vô trong nữa mà.”
“Ể?….Nhưng…”
“Nhưng cái gì mà nhưng. Anh có dám nhận mình không bao giờ bị cảm không, mặc dù em yếu hơn anh không?”
Người đàn ông đáp lại trong tích tắc, nhưng điệu bộ đầy áp lực "À, ờ,... Tháng trước anh bị cảm, nên là... anh xin lỗi."
Người đàn ông dựng cái ô trong góc của lối cửa chính, phát ra một giọng thật đáng thương.
“Em đã nói với anh rồi, chả là em chưa nuôi mèo bao giờ cả. Khi anh tự dưng nói rằng mình muốn chuyển đến một căn hộ cho phép nuôi thú cưng, em đã rất ngạc nhiên…..À, để em lau cho nó cho. Mà này, để em dùng máy sấy, anh vụng về lắm. Chọn chế độ thấp được chứ?”
“….Ừm, chắc thế.”
Người đàn ông nói ngờ ngợ. Tuy nhiên, cô ấy tiếp tục mà chẳng thèm để ý tới.
“ Em đã chuẩn bị quần áo thay cho anh rồi, anh có thể đi thẳng vào trong mà thay.”
Sau khi nghe tiếng, “Được rồi”, người phụ nữ đưa “con mèo đang cuốn khăn” cho người đàn ông. Nhìn thấy cô bé ở kế bên người phụ nữ đang nhìn về hướng này với đôi mắt đầy tò mò, khiến tôi cảm thấy khó chịu, và từ từ quay đầu mình ra chỗ khác.
“Mẹ à, con mún dùng máy sấy tóc ~”
“Nếu con muốn chơi với bé mèo thì hãy làm xong bài tập hẵng nhé, Yuuka.”
Người đàn ông đứng lên, mang tôi theo và đi qua hai người họ.
Khi ấy, cô bé lườm trộm tôi. Nhỏ thở dài, rồi phồng má, nhìn giống như bánh mantou ấy.
“Con mới chỉ học sơ trung, mà sao lắm bài tập quá à.”
“Có nhiều thứ để học trên đời mà con.”
Khi tôi đang lắng nghe người phụ nữ nói thế với cô bé, người đàn ông và tôi vào một căn phòng nào đó.
Không khí nóng ẩm làm kích ứng mũi tôi. Người đàn ông đóng cánh cửa đằng sau lại và bắt đầu cởi bỏ y phục như thể đã quen với điều đó. Tôi có một linh cảm xấu về chuyện này. Cảm giác đó đã diễn ra đúng như mong đợi – khoảnh khắc người đàn ông mở cánh cửa tiếp theo, sau khi đã cửi đồ xong.
Trong phòng tắm có một cái bồn tắm được đổ đầy nước nóng và hơi nước âm ấm trăng trắng bốc lên khắp nơi
Đó là trải nghiệm đi tắm bồn lần đầu tiên trong đời.
Tôi le móng vuốt của mình ra, và cố gắng chạy thoát thân từ bất kỳ hướng nào, nhưng mỗi lần tôi muốn làm thế, người đàn ông sẽ hoảng loạn tóm lấy tôi. Khi mình được nhúng nước nóng cho đến tận cổ, tôi cuối cùng đã đánh mất toàn bộ sức lực để di chuyển, và để mặc anh ta thích làm gì thì làm. Sau đó, đang trong trạng thái choáng váng, tôi được trao lại cho người phụ nữ ở bên ngoài phòng tắm, và lần này lại bị một chiếc khăn tắm tấn công.
Trời má, sao tôi lại phải chịu đựng việc này cơ chứ.
Tôi lầm bầm khó chịu và mặc kệ những chuyện xảy ra tiếp theo. Rốt cuộc, tôi không tài nào tưởng tượng được thứ gì sẽ bòn rút tôi hơn cái bồn tắm đáng sợ đó.
Tuy nhiên, chào đón tôi là một thứ còn tồi tệ hơn cả thứ đó.
Khi người phụ nữ ôm tôi với chiếc khăn tắm, một luồng gió nóng nực đập trúng cơ thể tôi trong khi vang lên một tiếng động cực lớn.
Nó đã làm cho con tim mỏng manh dễ vỡ của tôi bắt đầu đập dữ dội. Rồi từ lúc nào không hay, người đàn ông đã ra khỏi bồn tắm và dễ dàng kiềm chế tôi cố gắng chạy trốn và chưng cái móng vuốt ra, cứ như thể anh đã quen với chuyện này rồi ấy.
Cô bé đang làm bài tập về nhà hay gì đi nữa, nhìn tôi tò mò.
……………。
Sau khi chết lặng với những chuyện khủng khiếp đó, tôi được thả ra và được để trên một chiếc nệm ấm áp trước khi kịp nhận ra.
Tuy nhiên, cuộc sống đơn giản đến không ngờ.
Sau khi đến ngôi nhà này, tôi đã gần như hoàn toàn kiệt sức và trừng mắt nhìn hai con người kia, nhưng tôi đã mau chóng lấy lại được sự thư thái bởi hơi ấm trên cơ thể và chiếc giường mịn màng.
Tôi vùi mặt mình vào tấm nệm, và một mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp toàn bộ cơ thể.
Aaaa, thiên đường là đây.
Trong lúc gật gù, tôi cảm nhận được sự hiện diện của ba con người xung quanh nhưng tôi quyết định lờ họ đi.
Họ sẽ không làm gì…với tôi nữa đúng không?
“Này, chúng ta nên đặt tên nó là gì nhỉ?”
Người phụ nữ vui vẻ hỏi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng cọ xát của tấm vải kế bên, và sau đó, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Hừm, thế à….một cái tên hử…anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.”
“Alexandria! Đó sẽ là một cái tên hay!”
Đột nhiên, một giọng nói inh tai nhức óc nghe giống như của cô bé réo lên.
Hình như bản năng của tôi đang cảnh báo điều nguy hiểm và ngay lập tức nhảy bắn cả lên. Trước mặt tôi là người đàn ông, kế bên anh ấy, là người phụ nữ đang trò chuyện cùng với cô bé.
“Nè, mẹ, hãy đặt tên cho em ấy là Alexandria đi. Nghe ngầu mà?”
“….chẳng phải cái tên có hơi chói loá hay sao? Hơn nữa, con mèo nhà mình nhìn giống như con cái mà.”
“Thế thì lại tốt quá! Tên Elizabeth thì sao?”
Không đời nào!
Nghe thấy cái tên mà cô bé đề xuất, tôi hét lên sâu thẳm trong trái tim.
Nghiêm túc đấy, miễn không phải là những cái tên chói lóa, làm ơn.
Còn cái nào khác mà hay nữa không? Tôi khẩn thiết cầu cứu người đàn ông. Anh ta nghiêng đầu sang một bên và rên rỉ cứ như thể đang có chút rối rắm trong suy nghĩ.
Từ đầu tôi đã không có tên rồi nên việc có tên hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. Thế nhưng, nếu các người muốn đặt tên cho tôi thì tôi muốn một cái tên phù hợp với mình. Tôi không thích bị gọi giống như kiểu, Alexandria.
“Thấy chưa, bé mèo hình như còn chẳng thích nữa là.”
Người phụ nói rồi cười gượng. Đúng zậy, tôi nói với người phụ nữ.
Sau khi nói thế, cô bé, với một tóc tầm trung được chia sang hai bên, nhìn như thể đang động não một chút, và rồi làm mặt giống kiểu: “Tìm được rồi!”
“Vậy một cái tên nhật bản thì sao, kiểu như Sei Shounagon thì sao?”
Làm ơn dừng lại, cô bé.
Tôi không biết cái tên này thuộc về ai, nhưng lòng tôi nói không.
Ngươi sẽ đáp ứng nhu cầu của ta, nên làm ơn hãy cho ta một cái đề xuất bình thường là được. Tôi nói với người đàn ông. Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi khi đặt tay mình lên cằm.
“Hừmmm, được rồi….Thế, cái này thì sao, Kuro?”
“Kuro? Con ứ thích, nó bình thường quá.”
Cô bé phản đối rồi phồng má.
Tôi cố nhắc lại cái tên mà người đàn ông vừa mới thì thầm. Ngoài việc nó ngắn gọn và đơn giản ra, thì cái tên đó cũng có vẻ cũng phù hợp với tôi.
Tôi thích nó, tôi nhếch mép nói. Anh bạn của tôi, tôi sẽ cho phép cậu gọi tôi là Kuro.
“Ôi trời, mèo con hình như thích nó kìa.”
“Ể? Thật sao?”
Người đàn ông trông bất ngờ và nhìn tôi.
Chẳng hiểu vì sao đôi mắt của anh ấy mở to như thể hạnh phúc, và đắc chí lắm. Sau đó, anh ho một tiếng “Ahem”, rồi xoa đầu tôi.
“Từ hôm nay trở đi, mày sẽ là Kuro của gia đình Itou. Rất vui được gặp mày.”
Ngươi có vẻ khá yêu quý ta, nên ta đoán là sẽ phải nhờ ngươi chăm sóc rồi.
Tôi trả lời như vậy, và cứ như thế, đôi mắt của tôi nhắm lại để rồi rơi vào một giấc ngủ sâu.