Tôi Là Chú Mèo Đã Trải Qua Mười Bốn Năm Cuộc Đời

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1282

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Toàn Tập - Chương 8: Cô bé yêu dấu của mẹ

Solo: Ice

----------------------------------------

Kể từ đó, các mùa lại một lần nữa tuần hoàn theo chu kỳ của nó.

Sau khi cô bé bắt đầu học cao học, nhỏ ấy hẹn hò với một chàng trai và mang anh ta về nhà vào cao đẳng năm thứ hai .

Cứ như thể vì quá ngỡ ngàng nên người đàn ông không biểu hiện nói năng gì, còn anh chàng cũng bộc lộc một nét mặt kinh ngạc nhưng theo một nghĩa khác.

"Chẳng lẽ là tác giả gốc của bộ phim đó ...? Khuôn mặt mình hay nhìn thấy trong các cuốn tạp chí ..."

Chàng thanh niên lầm bầm trong miệng khi nhìn vào người đàn ông.

Xem ra anh bạn trai của cô bé không biết ba của cô ấy là một nhà văn có tiếng. Điều này đồng nghĩa với việc cô bé đã không hé một lời nào về người cha của mình trong trường.

Tôi đã nghĩ, hy vọng rằng không có kẻ kiếm fame cặn bã nào tiếp cận cô ấy, nhưng xem ra nhóc đã tự bảo vệ bản thân mình được rồi đấy, cô bé.

Chàng trai kia hoá ra không phải là sinh viên mà là một nhân viên văn phòng có tên Noguchi, hơn cô bé 6 tuổi. Anh ta toả ra một hào quang tương tự với gia đình Itou, ánh mắt nhìn vào cô bé và chúng tôi cho một cảm giác ấm áp, dễ chịu.

Nhìn anh chàng vừa lớn tuổi vừa biết cách cư xử này, cảm tính của tôi đã mách bảo rằng anh ấy là người phù hợp với cô bé. Kế bên người phụ nữ và tôi, người đã chấp thuận anh ấy, là người đàn ông, người cha của cô bé, nhìn có hơi băn khoăn lo lắng.

Nếu để tôi phải diễn tả thì, có cảm tưởng như anh ta đang bối rối, không biết là mình nên khóc hay nên cười.

Tuy nhiên, sau khi ở bên và nói chuyện với anh ấy một chút, chúng tôi đã có thể đã quyết định rằng Noguchi thực sự là một người rất tốt bụng. Hơn nữa, sau khi biết anh ấy là một độc giả rất ham đọc sách, người đàn ông và Noguchi đã bắt đầu mở ra một chủ đề khác. Thi thoảng anh ấy sẽ chủ động mời Noguchi qua nhà để thảo luận về sách, mối quan hệ của họ ngày càng ra hoa kết trái.

Nằm trên đùi của cô bé, người đang nhìn vào cảnh tượng vui vẻ đó, tôi cảm thấy yên tâm, thỏa mãn và khép mắt mình lại.

Cô bé đã lớn lên và trở thành một người phụ nữ xinh đẹp. Mái tóc đen dài của cô rủ xuống lưng, và cô ấy nhìn tôi với cặp mắt sáng ngời. Chải lông cho tôi với ngón tay dài, mảnh; cô bé gọi tên tôi, “Kuro”, với giọng nói nữ tính và trưởng thành. Đó là một thanh âm rất giống với của người mẹ.

Giọng nói điềm tĩnh dường như dội qua cơ thể già cỗi của tôi, một người đã không còn có thể tung tăng bay nhảy được nữa.

Tôi nghĩ rằng mình đã hoàn toàn trưởng thành, và có thể rời xa cô ấy.

※※※

Tốt nghiệp cao đẳng, cô bé tiến bước và cứ như thế đính hôn với Noguchi.

Theo yêu cầu của cô bé, Noguchi cũng mời tôi đến dự tiệc cưới. Lý do là, “Không hiểu vì sao, nhưng khi tao nhìn vào mày, tao cảm thấy có thứ gì đó giống với của Itou-san.”

Có lẽ là do, giống như người đàn ông, tôi yêu thương cô bé như con đẻ của mình.

Xem ra, anh bạn Noguchi này quả là sắc sảo đấy.

Ngả người từ chỗ đùi của người đàn ông – vị trí ngồi danh dự - tôi nhìn vào cô bé đang mặc trong mình bộ váy cưới.

Cô ấy là cô dâu đẹp nhứt trên thế gian này.” Là những gì tôi nghĩ.

Cô bé hạnh phúc đến nỗi rớt nước mắt, tôi gửi lời chúc phúc bằng cả trái tim mình tới cô ấy.

Tôi cảm thấy thứ gì đó ấm áp đang bừng lên trong lồng ngực, lấn át tôi, và đôi mắt đen của tôi trào dâng nước mắt. Tôi đã không biết rằng nuôi dạy con cái trưởng thành lại là một điều viên mãn đến như vậy.

Như thế, cô bé rời khỏi ngôi nhà của chúng tôi, và bắt đầu một cuộc sống mới.

Trong phòng khách, những bức ảnh chụp lễ tốt nghiệp cao trung, lễ thành nhân, và cuối cùng là lễ kết hôn của cô bé được treo trên tường. Cơ thể đã không còn đủ khả năng để leo lên tủ và cả người đàn ông cũng vậy. Nhận ra điều này, tôi đặt mình ở một nơi mà có thể nhìn thấy họ. Cho dù tôi đang ngồi trên ghế sofa, nhưng tôi vẫn có thể quan sát được họ mà không gặp phải vấn đề gì.

Tất cả bữa ăn đều ngon miệng và nhai được. Ngoài ra số lần tôi được ăn những món ăn khoái khẩu, thức ăn đóng hộp đã tăng lên.

Khi tôi hỏi người phụ nữ được ăn những món ăn xa xỉ vậy liệu có ổn không, cô ấy trả lời rằng, “Ăn thật nhiều và sống khỏe mạnh về dài nha.” Cơ thể của tôi cũng lão hóa đi nhiều rồi, nên do đó, tôi đã quyết định xuôi theo ý tốt của cô.

Cho dù cô bé đã ra ngoài tự lập, nhưng cuộc sống hàng ngày của chúng tôi vẫn tiếp diễn mà không có quá nhiều thay đổi.

Người đàn ông sẽ dùng cả buổi sáng để làm việc trong phòng, còn buổi chiều anh ấy sẽ dành thời gian bên tôi và giải trí. Người phụ nữ sẽ làm bữa trưa cho người đàn ông vào 12 giờ chiều, chuẩn bị hồng trà và một đồ ăn vặt tại phòng khách vào lúc 3 giờ chiều, còn tôi thì được cho một cái bánh ngọt mềm.

Mùa thu qua đi, và tôi đang tiến gần đến mùa đông thứ mười, gia đình của cô bé về thăm với tin vui.

Ôi trời! Hình như cô bé có con rồi.

Nghe tin họ sẽ có một đứa cháu ngoại vào tháng 7 năm sau, họ vui mừng phấn khởi. Tôi cũng vậy, bị thứ cảm xúc mong ngóng được gặp đứa trẻ này lấn át.

“Không biết đứa trẻ đó sinh ra có ổn không nhỉ…..”

***

Một hôm, người đàn ông ra ngoài làm việc, và trong khi chờ đợi anh ta về, người phụ đang ngồi xem TV, đột nhiên thở dài.

Tôi cuộn tròn thành quả bóng trên đùi cô ấy, và ngẩng đầu nhìn người phụ nữ.

Một vài nếp nhăn nhỏ bé bị hằn sâu trên làn da trắng trẻo của người phụ nữ.

Thời gian đã trôi qua rất, rất nhiều rồi ha. Tôi nghĩ thầm và nhìn người phụ nữ trẻ, còn trẻ hơn tôi nhiều.

“Anh về rồi đây ~”

Dù chưa phải là buổi trưa, nhưng người đàn ông đã trở về.

Đọc được tình huống, tôi rời khỏi đùi người phụ nữ và nhìn về phía hiên nhà. Người phụ nữ đứng dậy khỏi ghế sofa, và cởi chiếc áo khoác ngoài và khăn choàng cho người đàn ông vừa mới vào phòng khách.

“Ông xã, hôm nay anh về sớm thế.”

“Năm nay không còn gì nhiều để làm nữa.”

Người đàn ông nói rồi ngôi kế bên tôi. Mũi của anh ấy vẫn còn hơi đỏ đỏ.

“Chào mày, Kuro.”

Oh, chào mừng anh trở về. Tôi gật đầu như thể trả lời anh ấy.

Bên ngoài lạnh vậy cơ à?

“Bên ngoài lạnh run người ~ Tao đã rất vui vì được về trước khi tuyết bắt đầu rơi.”

Người đàn ông nói, rồi tự nhiên nhấc tôi lên. Hai bàn tay to lớn của anh ấy, thực sự rất lạnh.

“Ahh ~ Kuro. Mày ấm quá đi ~.”

Tôi run rẩy, dù cảm nhận được cái lạnh giá từ đôi bàn tay đó, nhưng tôi đã không dẫy dụa vì lo lắng cho cơ thể của anh ấy. Chỉ hôm nay thôi nhá, được chứ? Tôi nói, rồi để anh ấy thích làm gì thì làm. Có lẽ là do tôi nhớ lại người đàn ông đã từng nói một vài năm qua khớp xương của anh ấy sẽ kêu đau nhức cứ mỗi độ đông về.

Thôi nào thượng đế, chúng tôi đều già cả rồi.

Tôi nói với người đàn ông.

Dù anh ấy không nhiều tuổi bằng tôi, nhưng chắc chắn anh ta đã già đi nhiều rồi.

Cách đây không lâu, mỗi lần người đàn ông đi đến tiệm cắt tóc, anh ấy sẽ phải nhuộm tóc. Anh ta cũng đã đến tiệm làm đầu vào tuần trước, và có phảng phất mùi thuốc nhuộm tỏa ra từ đầu anh.

“Của anh đây.”

Người phụ nữ mang đến một tách trà nóng. Người đàn ông cảm ơn cô ấy, hớp một ngụm, trong khi tôi nằm trên đùi anh ấy. Tuy nhiên, anh đã sớm phải kêu “Ach-“ và đẩy cái chén ra khỏi miệng, chắc là do bỏng.

Nhìn người đàn ông đã không học hỏi được gì từ sai lầm sau mấy năm vừa qua, tôi thở dài nhẹ trên đùi của anh ta.

 ※※※

Sau đó, thời tiết tiếp tục thay đổi, và mùa hè của năm tiếp theo, cô bé đã hạ sinh an toàn đứa bé đầu đời của mình.

Họ bảo với tôi rằng đứa trẻ sinh ra là con gái. Vì tôi không thể tự mình đi và ngó qua, nên hai vợ chồng họ đã đi ô tô đến xem. Họ nói hết với tôi về sự dễ thương của em bé, rằng nó giống với mẹ mình nhiều thế nào. Họ cũng bảo với tôi là họ sẽ đưa bé gái về đây vào tầm tháng mười.

Có lẽ là vì tôi giờ đã có tuổi rồi, cũng bởi vậy mà tôi ngủ nhiều hơn, nhưng có cảm giác như thời gian trôi qua ngày càng nhanh.

Khi cái lạnh bắt đầu bao trùm một lần nữa, cô bé mang Noguchi và đứa trẻ qua đây. Bế trên tay đứa trẻ, cô bé trông không khác gì một người mẹ.

Khi người đàn ông và người phụ nữ âu yếm đứa cháu ngoại của mình, Noguchi trông có hơi mệt mỏi, và ngồi xuống kế bên tôi trên chiếc ghế sofa.

Trông anh bạn có hơi mệt mỏi nhỉ?

Tôi nói với anh ấy, và Noguchi đột nhiên mỉm cười, xoa đầu tôi.

“Đứa trẻ khóc toáng lên vào giữa đêm thực sự đau đầu lắm, đúng không?”

Tôi nghe thấy người phụ nữ hỏi cô bé.

Nhìn vào đó, người đàn ông cười nhạt, và nói, “Khó khăn cho con rồi,” rồi ngồi xuống, đưa cho Noguchi cốc nước.

“Đường đã xa mà còn phải đưa con mình tới đây. Bố thực sự xin lỗi vì đã làm phiền con.”

 “Không, không sao đâu ạ. Chẳng phải bố đã nói, “Hãy coi đây như là nhà của bố mẹ mình” sao. Mà mệt mỏi thế này có khi con lại thấy vui đấy chứ."

Noguchi đáp lại với một nụ cười có hơi chua chát, rồi nốc khoảng một nửa cốc nước.

Ít lâu sau, cô bé đến ngồi kế bên tôi và Noguchi.

Tôi có thể ngửi thấy mùi hương rất hoài niệm từ cô bé.

Đứa trẻ đang nằm nghỉ trên vòng tay của cô cũng có mùi hương giống hệt cô bé và Noguchi, thêm cả mùi sữa nữa. Nhìn em bé lại lần nữa từ khoảng cách này, tôi có thể thấy ẻm rất dễ thương, bé tẹo với đôi bàn tay nhỏ nhắn và trắng trẻo, má thì phúng phính.

“Kuro, đây là Yuumi. Được lấy từ tên của tao với tên của Makoto-san. Nó có ý nghĩa xuất phát từ hy vọng con bé sẽ lớn khôn, tốt bụng và dịu dàng.”

Ahh, đó là một cái tên hay.

Tôi thì thầm, nhìn cô ấy thể hiện ánh mắt dịu dàng với đứa bé, một đôi mắt ngập tràn tình yêu thương vô bờ.

Vì tôi đã biết rằng em bé là một sinh vật cực kỳ yếu ớt, tôi trèo lên đùi của cô bé và cố gắng không chạm vào đứa trẻ. Tôi có thể được chạm vào nhỏ ấy cho đến khi nhỏ lớn hơn một tí, chắc vậy. Tôi sẽ phải nhẫn nhịn cho tới lúc đó.

Noguchi với khuôn mặt của một người cha, nhẹ nhàng sờ vào đôi bàn tay của đứa trẻ.

Thậm chí em bé đang ngủ kia dường như biết được đó là cha của mình. Nhìn cảnh tượng đứa bé nắm chặt vào ngón tay to lớn của anh ấy, người đàn ông và người phụ nữ cảm thấy hạnh phúc.

“Nhắc mới nhớ, Kuro không có đứa con nào…Niềm hân hoan khi hạ sinh những đứa trẻ đã bị chúng ta cướp đi mất rồi….”

Nghe thấy câu nói đó của cô bé, người phụ nữ và người đàn ông trợn mắt như thể họ vừa nhận ra điều này, và làm một vẻ mặt hối lỗi.

Thành thật mà nói, sau một khoảng thời gian ngắn tôi được họ nuôi, tôi đã bị đem đi triệt sản. Và vì tôi thuộc giới tính nữ, cơ bản thì cơ thể của tôi không còn có thể sinh con được nữa.

Ta có một cô con gái trong hình dáng của nhóc đấy, cô bé. Đó là tất cả những gì ta cần.

Khi cầu nguyện cho thông điệp này có thể truyền đến tai họ, tôi cọ xát vào lòng của cô bé yêu dấu này. Cả cô bé lẫn Noguchi đều nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi. Người phụ nữ khi nhìn thấy điều đó, nói với ánh mắt ngập tràn yêu thương.

“Có lẽ, Kuro-chan….coi con như là con gái của mình vậy.”

“Hừm, quả đúng là như thế thật.”

Người đàn ông nói, và ngay cả Noguchi cũng gật đầu, hoàn toàn tự tin nói, “Nhất định là thế rồi.”

Tôi nhìn lên đứa trẻ được âu yếm trong vòng tay của cô bé. Tiếng ngáy khá dễ thương. Tôi vẫy nhẹ cái đuôi và dịu dàng bảo rằng ,

“Quay trở lại đây khi nhóc đã lớn hơn một chút nhé.”

Và thời gian đó, chính là lúc tôi có thể được chạm vào nhóc. Nhớ nhé, cô bé đáng yêu, xinh xắn của ta.