Trans & Edit: Ice
--------------------------------
Vô vàn giọng nói và thanh âm sống động đập vào tai, tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn. Ngước nhìn lên, nhưng đám mây đen kịt bao phủ lấy bầu trời mờ mịt, con đường được thắp sáng bởi những ánh đèn điện.
Trong khi lắng nghe giọng nói quen thuộc của người phụ nữ khi cô ấy đang phải bận bịu trao đổi với khách hàng, tôi dán tai nghe từ chỗ để rác.
Những gì tôi có thể nắm được từ cuộc trò chuyện của loài người, thì hôm nay không phải là ngày nghỉ. Vì vậy tại sao lại bận bịu thế nhỉ?
Cảm thấy không khí có chút khác biệt so với mọi khi, tôi cảnh giác ngó đầu ra xem con phố. Nhiều người qua lại các cửa tiệm, lượng người và xe cộ cao hơn thường lệ. Bình thường thì tầm này người phụ nữ sẽ mang bữa tối đến nhưng,….khi tôi nghĩ thế, tôi ngó qua cửa hàng của người phụ nữ, và thấy cô ấy đang chạy đôn chạy đáo.
Có vẻ như tôi sẽ không thể có bữa ăn tối sớm được.
Tôi đi vòng quanh đằng sau những túi rác. Nếu cứ tiếp tục đợi chờ trên con phố, chuyện tôi bị vướng phải chuyện gì đó khó chịu sẽ chẳng có gì bất ngờ.
Khi khu vực này đã tối đen, và số lượng người đi đến xung quanh vơi bớt, người phụ nữ mới đến. Trên chiếc đĩa giấy mà cô ấy đặt trước mặt tôi, là một đống thịt cá, nhiều hơn so với bình thường.
Bụng tôi bắt đầu sôi sùng sục, và tôi ăn nó với lòng cảm kích.
“Dạo này tao không thấy Itou-san đâu. Mày có thấy không?”
Người phụ nữ thì thầm và hỏi tôi.
Tạm dừng bữa ăn lại, tôi nghĩ là mình không thấy anh ta đâu cả. Bên cạnh đó, cô ấy hỏi nhầm người rồi.
Sau cùng thì tôi còn chẳng để tâm tới chuyện đến và đi của người đàn ông đó.
“Này ~! Đến giờ đóng cửa hàng rồi.”
“Vâng vâng, tôi đến đây.”
Người phụ nữ trả lời, và quay trở lại cửa hàng.
Tôi tiếp tục ăn, giữ cảnh giác về phía con phố mặc dù đã giảm nhiều người hơn so với trước.
“Xin chào, cô vẫn mở cửa chứ?”
Nghe thấy giọng nói nam rành mạch ở phía bên kia con phố, tôi đột nhiên ngẩng mặt lên.
Đứng đằng trước cửa hàng mà người phụ nữ đó sắp đóng cửa, là một chàng trai trẻ lạ mặt, mặc trên mình một bộ vét đen.
“Vâng, chúng tôi vẫn đang mở cừa.”
“Ơn trời. Tôi được yêu cầu mua những thứ này, một gói sashimi, và….”
Trong nghe ngóng về vấn đề mua bán, tôi rời ánh mắt của mình ra khỏi đống thức ăn.
Trong tiềm thức, tôi cảm thấy chán ghét với chính bản thân mình, và liền cau mày lại nhìn chằm chằm vào mặt anh ta.
“Tôi không chờ người đàn ông đó hay gì đâu. Đúng vậy. Tôi không bận tâm chuyện anh chàng đó có đến hay không.”
Với ý nghĩ dó, tôi đã hoàn thành xong một nửa lượng thức ăn trên đĩa giấy.
Vì có nhiều cá quá nên bụng tôi no căng. Còn chằng cần đến món đồ hộp của người đàn ông ấy nữa.
Những cửa hàng nhỏ trên dãy phố bắt đầu đóng cửa và một vài ánh đèn đã tắt dần đi. Độ ẩm tăng theo từng giây, và tôi, sau khi đã hoàn thành xong bữa ăn, nhận ra mùi hương đặc trưng khi sắp mưa.
Sau khi đóng cửa tiệm, người phụ nữ ghé qua, và nhặt cái đĩa trống rỗng lên trong khi nhìn tới nhìn lui con phố.
“Hừm, Itou-san hôm nay lại không đến rồi, haizz.”
“Hở, thì sao?”
Lau sạch khuôn mặt của mình bằng bàn chân, tôi nhìn lướt qua người phụ nữ.
Không phải là thứ mà cô nên lo lắng, tôi kêu cô ấy, và một nụ cười trở lại trên khuôn mặt của người phụ nữ mặc dù trông có vẻ gì đó thất vọng.
“Vậy, hẹn gặp lại mày vào ngày mai nha.”
“Ah, hẹn gặp lại.”
Sau khi nghe thấy tiếng trả lời của tôi, người phụ nữ bỏ đi.
Sự tĩnh lặng bủa vây tôi lần nữa.
Đột nhiên, một hạt mưa nhỏ bé rớt xuống đầu tôi. Ngước lên trên, một cơn mưa nhỏ li ti bắt đầu rơi xuống.
Trong khi cảm thấy bộ lông đen của mình đang ngày càng ướt đẫm, tôi ngồi xuống đằng trước con phố và ngước lên trên.
“Mình sẽ ướt nhẹp. Nếu mình không tìm nơi tránh trú.”
Ngay cả khi nghĩ tới điều đó, tôi lại thấy bản thân mình không thể rời khỏi nơi đó vì một vài lý do. Tôi nhìn trái nhìn phải con phố, bình tĩnh lại, cảm thấy điều tôi đang làm ngay lúc này thật sự rối rắm.
“Không phải là mình đang chờ đợi người đàn ông đó hay gì đâu. Tuyệt đối không phải như vậy.”
Toàn thân tôi run lên vì ớn lạnh, và nằm xuống dưới một cái ống dẫn đằng sau những túi rác. Với kích cỡ của tôi, một phần nào đó, đến ngay cả chiếc ống này cũng có thể sử dụng làm chỗ trú mưa.
Điều không may là mặt đất đã bị ướt nên cơ thân tôi sau cùng vẫn bị ướt nhẹp.
(Này, cậu nhóc. Cậu sẽ chết nếu cứ tiếp tục như thế đấy, cậu biết chứ?)
Nghe thấy giọng nói từ phía trên mình, tôi lãnh đạm nhìn qua.
Men theo cái ống lên trên đỉnh của quạt thông gió, có một con chuột màu xám to lớn.
Con chuột chết tiệt đó lo lắng nói với tôi.
(Nếu cậu cứ đi theo đường này, sẽ có một chỗ trú mưa. Tất cả bọn tôi đều ở đó. Đồng loại của tôi, với tất cả chó mèo ở trong khu vực này đều khá là thân thiện. Cũng có một vài con mèo khác ở đó nữa, được chứ? Qua đây nào, cậu nhỏ.)
“Không, tôi ổn.”
Để tôi yên, tôi trả lời lạnh nhạt, và đưa ánh mắt trở về vị trí cũ. Phía bên trên tôi có thể nghe thấy một giọng nói bất ngờ.
“Không, không tốt đâu, cậu nhóc. Cậu vẫn còn quá trẻ, và nhỏ bé, cơ thể của cậu sẽ không thể chịu được đâu. Cậu sẽ chết sớm đấy.”
Trước khi con chuột kịp nói xong, cơn mưa bắt đầu nặng hạt hơn.
Con chuột nhìn lên trên, rồi đi tới đi lui như thể cảm thấy tội lỗi vì không thể thuyết phục được tôi.
Sau đó, anh ta quay về phía tôi một lần nữa.
(Nếu cậu đổi ý, chúng tôi sẽ luôn chào đón cậu)
“Ờ, nếu tôi đổi ý”
Tôi trả lời và cuộn tròn trên nền đất ẩm ướt.
Tôi chẳng thiết tha gì cuộc sống nữa. Kể từ khi tôi nhận ra mình bị vứt bỏ chỉ để phục vụ cho lợi ích của con người, tôi đã sống với không một chút kỳ vọng trong thế giới xám xịt này. Chỉ là bản năng của tôi đã giữ tôi sống.
So với anh em máu mủ của mình, tôi bao giờ cũng nhìn xa trông rộng về khát khao được sống, và không màng đến cái chết đang cận kề.
“Ah, lạnh quá.”
Bày tỏ quan điểm ngắn gọn, cơ thể tôi tiếp tục run lên bần bật. Dù tôi chưa từng nghĩ tới việc làm ấm cơ thể, bản năng của tôi dường như muốn tôi sống và thế là, tôi tự động cuộn thành một quả bóng, nhắm mắt lại và cảm nhận lấy hơi ấm bao quanh cơ thể.
Thành thật mà nói, cuộc sống thật là trớ trêu.
Để phát triển chúng ta cần thức ăn, một chỗ ngủ vững trãi và một nơi để sống.
Tôi tự hỏi tại sao điều đó lại cần thiết trong thế giới lạnh lẽo xám xịt này.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngang qua con phố.
Dẫm lên vũng nước, tiếng bước chân chạy ngày càng lớn dần và sau đó dừng lại ngay bên cạnh tôi.
Cơn mưa rơi trên ông dẫn bỗng dừng lại.
Tôi tò mò nhìn lên, và đứng ở đó cùng với một chiếc ô, chặn lấy ánh sáng lờ mờ từ con phố, là anh chàng bốn mắt tên Itou.
“Ch-chào buổi tối.”
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, và bình tĩnh lại, nở nụ cười kỳ lạ với tôi rồi nói.
Tôi tình cờ nhìn vào người đàn ông và nói với anh ta rằng, “Ta no rồi, ứ cần đồ ăn của ngươi nữa.” Tuy nhiên, anh chàng dường như chẳng màng bận tâm, và tự dưng đưa tay của mình về phía trước, bế tôi lên rồi nằm gọn trong vòng tay của anh ấy.
Ôm như thế này thật ấm quá đi.
Hơi ấm tạo cho tôi một cảm giác thoải mái, và tôi từ bỏ suy nghĩ chạy trốn khỏi anh ấy.
Khi hơi nóng từ cánh tay và quần áo của người đàn ông tuôn chảy trong tôi, tôi đã hiểu rằng những giọt nước đang cố gắng cướp đi thân nhiệt của mình đang trút xuống anh ấy.
“Xin lỗi, chàng trai trẻ.”
Ngước nhìn người đàn ông, tôi nói thế. Toàn bộ xúc cảm bỗng chợt rối tung cả lên.
Bây giờ, thậm chí anh ta còn trông như thể sắp khóc tới nơi rồi ấy.
“Tao rất xin lỗi vì đã đến đón mày muộn. Nhưng giờ tao đã ở đây với mày rồi.”
Người đàn ông nói rồi ôm chặt tôi vào lồng ngực.
Chưa có ai đến đón tôi mà nói như thế cả, tôi hồi đáp, nhưng người đàn ông đã không trả lời.
Bằng cách nào đó, tôi đã hiểu được rằng anh ấy dường nhưng không để tôi đi.
Chút ít sau, người đàn ông thả lỏng cánh tay và cười trong nước mắt.
“Đến chỗ của tao. Tao có giường ấm với thức ăn ngon miệng đã được chuẩn bị sẵn đấy.”
Trong vòng tay của người đàn ông đang vừa đi vừa nói, tôi ngoái đầu nhìn lại nơi mình đã ở cho đến giờ. Dần dần, nó biến mất trong màn mưa mờ nhòa và tăm tối.
“À, đoán xem, tôi sẽ đến nơi ở của anh ta đấy.”
Không thấy anh ấy khóc nữa, tôi cuộn tròn mình và nhắm mắt lại.
---------------------------------
Ice: tôi thích con chuột :3