Nina sinh ra ở nông thôn.
Đó là một ngôi làng nghèo không có tên tuổi. Nhưng ngay bây giờ, bằng cách nào đó nó lại là một ngôi làng yên tĩnh và thanh bình.
‘Ký ức của đã quay trở về khi tôi mới năm tuổi.’
Đối với một đứa trẻ năm tuổi, điều đó là quá sức chịu đựng, cô cảm thấy như bị cướp đi danh tính của chính mình, Nina hét lên khi cô lần theo ký ức của mình với cái đầu của một đứa trẻ.
“Tôi không phải Nina!”
“Đây không phải là nhà của tôi!”
“Cậu không phải người nhà của tôi!”
Mọi người cho rằng Nina phát điên sau khi chứng kiến tai nạn của cha mẹ mình.
Nina sinh sau đẻ muộn. Các thành viên còn lại trong gia đình cô là anh trai Allen và chị gái Berry, cả hai đều hơn cô khoảng mười tuổi.
Cả hai chăm sóc em út rất chu đáo, người hay quấy rầy và nói những điều vô nghĩa.
Tuy nhiên, Nina vẫn bối rối.
Cô thường la hét và bỏ chạy khỏi nhà. Những người dân trong làng thường tặc lưỡi mỗi khi thấy cô làm vậy.
“Con nhóc đó lại lên cơn rồi, trời ạ.”
“Không có hy vọng cho sự điên rồ của đứa trẻ đó.”
Chị gái tôi luôn nhìn chằm chằm vào những người dân làng đàm tiếu như vậy, còn anh trai tôi thì luôn đi tìm Nina.
Ngay cả sau khi làm nông vất vả, từ lúc mặt trời mọc cho đến lúc mặt trời lặn trong mùa ruộng bận rộn, anh ấy vẫn luôn ra ngoài tìm tôi.
“Nina, quay lại thôi.”
“Nina, em đang ở đâu?”
“Nina, không sao đâu.”
Người trẻ nhất của chúng ta, người đẹp nhất trên thế giới Nina, người dễ thương nhất trên toàn thế giới.
Nina, Nina, Nina, Nina, Nina.
Họ luôn gọi Nina một cách dịu dàng.
Ngay cả khi sự hỗn loạn bao trùm lấy tâm trí Nina, gia đình cô vẫn nắm lấy tay cô và chiến tâm trí rối bù đó.
Sẽ hơi buồn cười nếu nói rằng Nina đã chiến thắng trí nhớ của mình nhưng chiến thắng vẫn là chiến thắng.
Những ký ức từ thế giới khác dần trở thành một phần của ‘Nina’ và khi cô lớn lên, nó hoàn toàn hợp nhất với cô.
Những ký ức về một thế giới khác trở thành một mảnh ghép hình thành nên ‘Nina’.
Trí nhớ không thể đánh bại thực tế và người chết không thể đánh bại người sống.
Vượt qua nỗi đau, Nina trở thành đứa trẻ thông minh nhất trong đám bạn cùng lứa nhờ trí nhớ từ thế giới bên kia.
Cô học cách đếm và viết nhanh hơn nhiều so với bình thường. Allen và Berry tự hào về Nina.
Berry luôn buộc gọn gàng mái tóc nâu của Nina bằng bím tóc, những đứa trẻ trong khu phố này dường như biết rằng gia đình cô thực sự quan tâm đến Nina chỉ bằng cách nhìn vào mái tóc của cô ấy.
Sợi dây buộc tóc cô được Allen đặc biệt nhuộm đỏ.
Nina tung bay với những dải ruy băng đỏ tươi khi trò chuyện với chị gái và anh trai của mình trong khi nắm tay họ.
Niềm hạnh phúc.
Cho đến khi Bellac xuất hiện và lấy đi mọi thứ.
Ký ức hiện ra.
Ban đầu Nina nghĩ rằng cô chỉ đang mơ.
‘Nó giống một chiếc kính vạn hoa hơn đấy?’ (tên cướp nói)
Bellac là một nhóm cướp phá hủy mọi ngôi làng mà chúng đến thăm và giết chết mọi người sống trong đó.
Nina, người sống sót, bị chúng bắt đi và bán cho một kẻ buôn nô lệ.
Một giấc mơ.
Đúng vậy, khi đó cô đã có một giấc mơ.
Giọng nói thì thầm trong khi nhẹ nhàng xoa đầu cô.
‘Em sẽ không sao đâu. Những lời em nói rất chân thành với tất cả mọi người. Và mọi người sẽ nhận thấy sự đáng yêu của em và em sẽ tỏa sáng hơn. Bởi vì tâm hồn của em…’
Đó là một giấc mơ.
Tôi không thể nhớ nỗi nữa nhưng tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng vào ngày hôm sau. Tôi đã nghĩ rằng chị gái hoặc anh trai của tôi đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi…
Phải không?
Chính Công tước Luverne đã mua cô ấy.
Từ ‘Công tước Luverne’ nghe có vẻ quen thuộc với cô.
Cho đến khi chị gái và anh trai tôi qua đời, tôi mới biết nơi này trùng lặp với những cuốn sách tôi đọc ở thế giới bên kia.
Cho nên, khi bị bán làm người giúp việc nhà bếp, Nina đã tò mò về một điều.
Adrian, nam chính thứ hai có ở đây? Hay là không?
Có thể tôi đang ở cùng khung giờ với cuốn tiểu thuyết, vì thế khả năng anh ấy ở đây cũng rất cao, phải không?
Thật ngạc nhiên, nơi này có một Adrian.
Tuy nhiên, Adrian trong cuốn sách đang ở độ tuổi 20 và Adrian ở đây chỉ mới chín tuổi đồng thời hơn cô một tuổi.
Adrian vào công tước năm 5 tuổi và những cuộc chiến của anh bắt đầu sau khi anh lên 8 tuổi.
Khi mới tám tuổi, Công tước tái hôn và Nữ công tước mới bắt đầu phủ nhận Adrian.
Chỉ là tại thời điểm đó trong dòng thời gian.
Khi anh ta chín tuổi, con trai đầu lòng, Gerald của nữ công tước ra đời và bà ta đã nghiêm túc lên kế hoạch để loại bỏ Adrian.
Công tước ủng hộ kế hoạch của Nữ công tước với thái độ thờ ơ.
Những người hầu, người giúp việc và bảo mẫu chăm sóc Adrian đều biến mất.
Nina mới đến là người duy nhất gọi Adrian là ‘Thiếu gia.’
Khi tìm thấy Adrian, cô cảm thấy vô cùng vui mừng. Cô đã nghĩ rằng tất cả ánh sáng trong cuộc sống của cô đã tắt nhưng có một tia sáng mới đang lấp ló ngay tại đây.
Cuối cùng đã đến lúc kết thúc sự dày vò khủng khiếp bởi ký ức của cô.
Cô muốn trở thành một người có thể giúp đỡ ai đó. Không phải là một cô gái tội nghiệp, buồn bã vì mất cả gia đình. Và cô ấy biết, người đó đang ở đây.
Nina quyết tâm đứng về phía anh.
Không ai gọi là thiếu gia Adrian.
Bởi vì lúc này ‘Thiếu gia’ duy nhất là Gerald.
Nội dung cuốn sách cô biết đại khái là như này.
Chuyện là kẻ ác triệu hồi vị vua tinh linh sa ngã xuống thế giới và cố gắng tiêu diệt tất cả mọi thứ, nữ chính mang danh thánh nữ, chính đại pháp sư và hiệp sĩ nam chính thứ hai cùng nhau đánh bại nó.
Vâng, chủ nhân của tôi tình cờ là nam chính thứ hai đó.
‘Mà thôi, cũng chẳng có gì sai khi trở thành nam chính thứ hai.’
Không phải lúc nào người ta cũng có thể thành công trong tình yêu đúng không?
Đôi khi người ta sẽ bị sóng gió quật tả tơi trong cuộc đời của họ.
Tuy nhiên, vấn đề không phải ở đó mà là quá trình trưởng thành và tương lai của cậu chủ.
Anh ta bị lạm dụng và bởi vì nó mà tâm trí và cơ thể anh trở nên tê liệt.
Anh được bổ nhiệm làm chỉ huy của các hiệp sĩ và được đặt ở vị trí hàng đầu giữa cuộc chiến chống lại Bellac do âm mưu sâu rộng của Nữ Công tước.
Nữ công tước cố gắng đầu độc + Chính vì vậy mà sức khỏe của anh ta giảm sút.
Các Hiệp sĩ của anh đã bị tiêu diệt vì kế hoạch của nhân vật phản diện. + Chịu đựng những tổn thương không thể hàn gắn trong tâm trí.
Anh giết tất cả mọi người trong gia đình mình và trở thành Công tước.
Bỏ qua thái ấp nghèo khó của mình và chỉ tập trung vào việc săn Bellac.
Bây giờ hãy nhìn đi.
Nữ chính thậm chí còn chưa xuất hiện, có phải là quá đáng không?
Tuy nhiên, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn khi nữ chính xuất hiện, cô ấy sẽ chăm sóc vùng đất, tìm kiếm và buôn bán các sản phẩm đặc biệt và tiếp thêm sinh lực cho thái ấp. Vì vậy, chỉ cần nữ chính có thở ở đó thì thái ấp sẽ đi từ người nghèo nhất lên người giàu nhất!
Wow, Nina vỗ tay.
Nhân tiện.
Nam chính thứ hai, sức khỏe giảm sút do chất độc mà mẹ kế cho anh ta ăn, chết ngay sau trận chiến cuối cùng.
Và để lại tất cả di sản của mình cho Saintess.
‘Này.’
Thật là một câu chuyện tuyệt vời?
Tại sao nam chính thứ hai lại phải đau khổ và chết đi mà không hề trải qua những chuyện tình yêu êm đẹp và những sự kiện hạnh phúc trong cuộc đời mình?
Nina không muốn để cậu chủ trẻ của mình phải sống như vậy và cô cũng sẽ không ngồi yên một chỗ và chỉ nhìn.
Anh ta phải chết để bảo vệ cốt truyện ban đầu? Đừng làm cô ấy cười.
‘Cuộc đời tôi đang sống và con đường tôi đi sẽ là câu chuyện gốc duy nhất.’
Nhưng trước tiên, tôi phải đến gần Adrian.
Nina cố gọi anh là ‘Thiếu gia’ nhưng anh không đáp lại hay phản ứng gì với cô.
Anh chỉ phớt lờ lời nói của cô ấy và làm như thể cô ấy không có ở đó.
Cuối cùng, Nina đã sử dụng biện pháp cuối cùng.
‘Hãy xoa dịu anh ấy bằng thức ăn!’
Trên thực tế, đó là điều duy nhất cô có thể làm. Nina tranh thủ làm bếp và cất những đồ ăn thừa.
Tôi giấu kỹ nó trong vườn và mở cửa sổ phòng ngủ của Adrian.
Lén lút qua cửa sổ như một tên trộm, cô gọi anh là “Adrian.”
Thật là kỳ lạ khi nửa đêm đi qua cửa sổ phòng ngủ của anh ấy và nói ‘Thiếu gia.’
Một người giúp việc nên giữ bổn phận của một người giúp việc. Vì vậy, ai sẽ hét lên “Hãy đi chơi nào!” qua cửa sổ vào giữa đêm?
Tất nhiên, một người bạn có thể làm điều đó.
Bạn bè không gọi nhau là ‘Thiếu gia’. Nina trong lòng rất lo lắng nhưng cô ấy cố tỏ ra tự nhiên.
Anh ấy không ngủ.
Cậu bé chỉ nhìn cô một cách thờ ơ và Nina mỉm cười thật tươi khi cô siết chặt mép bụng của mình với vẻ lo lắng.
“Chúng ta đi dã ngoại đi!”
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối nhưng Adrian lại ngoan ngoãn đi theo sau tôi và chúng tôi chia sẻ đồ ăn với nhau, những thứ tôi đã chuẩn bị.