Lâu đài trầm khuất.
Và mọi thứ đều chìm trong bóng tối, rèm và màn lẫn váy điều là một màu đen.
Những giọng nói nhỏ thì thầm qua tấm màn đen.
Nina thốt lên với một giọng nhỏ.
“Và anh chỉ ngồi đó lắng nghe những người cay đắng đó.”
Adrian, người đang đọc sách bên cửa sổ, ngẩng đầu lên.
“Nina, cô định tiếp tục nói như Jean à?”
“Nhưng anh biết tất cả những gì họ nói điều là nhảm nhí.”
Mỗi khi tôi nói, hơi nước bốc ra từ miệng mặc dù tôi đang ở trong một căn phòng. Bởi vì chỗ ở mà chúng tôi được cấp là ở một góc hẻo lánh và gió mạnh bên ngoài có thể dễ dàng xâm nhập vào.
Tuy nhiên, không một mẩu củi nào được đưa cho chúng tôi để nhóm lửa.
Adrian mỉm cười.
“Chúng ta không thể thay đổi sự thật rằng tôi là đứa con ngoài giá thú.”
“Không phải là về sự thật, Adrian. Và ngoài ra, việc con trai bà ta chết là lỗi của anh sao?”
Nina càu nhàu.
Tóc cô gọn gàng nhờ sự cắt tỉa của Adrian, nhưng không chỉ có vậy thôi đâu.
Với mái tóc ngắn và bộ đồng phục rộng thùng thình, cô ấy trông giống như một chàng hiệp sĩ đầy tớ tội nghiệp.
Họ hiện đang phải tham dự một đám tang.
Không, ‘tham dự’ chắc chắn không phải là từ vựng đúng cho hoàn cảnh này.
Họ bị coi như không khí trong suốt buổi lễ.
Adrian gần như không thể ngồi kế bên gia đình mình.
Công tước Luverne có ba người con trai.
Adrian, con trai ngoài giá thú và hai đứa con trai của Nữ công tước, Gerald và Jayden.
Tuy nhiên, dù là con ngoài giá thú thì Công tước vẫn công nhận quyền kế vị công tước của Adrian.
Tất nhiên, Gerald và Jayden chiếm thế thượng phong về quyền kế vị.
Nhưng hôm nay là đám tang của Gerald. Nina biết chính xác những gì Nữ công tước, người đã mất con trai cả, sẽ làm.
Và cô ở đây để ngăn chặn nó.
Adrian, người bạn thời thơ ấu của cô và cũng là chỉ huy của cô, trông như bị cuốn vào những suy nghĩ sâu kín của mình.
Cô biết anh rất mạnh mẽ nhưng cô vẫn lo lắng
‘Dù anh có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể sống sót một mình trong thế giới tàn khốc và khắc nghiệt này.’
Đồng đội của họ là Jean, Kirill và Louis, phó chỉ huy đã được đưa trở lại biên giới ngày hôm qua.
Bởi vì ranh giới của khu rừng Violet không thể để trống trong một thời gian dài. Adrian cũng cố gắng đưa Nina trở lại nhưng cô ấy vẫn giữ vững lập trường.
Với bộ mặt hoàn toàn buông xuôi, Adrian cho phép Nina ở lại.
Cốc cốc.
“Mời vào.”
Khi Adrian cho phép, Nina đến gần và mở cửa.
Đáng ngạc nhiên là có một người hầu đứng đó.
Từ ngày đầu tiên họ đến, cô không thể thấy một người hầu nào đang đợi họ, cho nên cô ấy phải đi xung quanh tìm họ để hỏi lịch trình của Adrian.
Khi còn ở đây, Jean, người có tính cách bốc lửa vì từng là lính đánh thuê, suýt đánh một người hầu trong cơn thịnh nộ.
Và bây giờ có một người hầu đến gặp họ?
“Nữ Công tước muốn mời cô uống trà.”
Đó là một lời mời mà Adrian không thể từ chối.
Nina khịt mũi.
Một người hầu mà họ chưa từng thấy trước đây, chỉ đến lấy họ một cách khéo léo vào những lúc như thế này.
“Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ chuẩn bị.”
“Ngài ấy dặn là phải đến ngay lập tức.”
Nina nheo mắt lại.
Cô đang định mắng người hầu thì Adrian đột nhiên đứng dậy, gấp cuốn sách đang đọc dở lại.
“Nếu thật sự gấp, thì tôi phải đi ngay. Nina, cô có thể ở lại đây…”
Adrian cười nhạt khi nhìn thấy nét mặt của Nina.
“Cô sẽ không làm vậy, đúng không?”
Cô gật đầu lia lịa. Nina theo sát Adrian phía sau còn người hầu thì không nói gì.
Họ càng bước vào, lâu đài càng trở nên sáng sủa. Đã quá lâu rồi cô ấy mới trở lại Lâu đài Silver Lake nên Nina hơi bị mất phương hướng.
Họ càng tiến vào, Nina càng nín thở chờ đợi.
Nhiệt độ ấm hơn một chút khi họ bước vào phòng Nữ công tước.
Và Nữ công tước chào đón họ mà không cần đứng dậy.
Mặc một chiếc váy tang màu đen và một chiếc vòng cổ làm bằng ngọc trai đen, bà ta có một nước da ngăm đen. Nhưng biểu hiện của bà ấy, ngược lại, rất nhẹ nhàng.
“Xin được diện kiến Nữ công tước.”
Adrian cúi đầu lịch sự. Mái tóc đen mềm mại của anh ấy trở nên dài hơn khi cúi xuống.
“Ngồi xuống.”
Khi Adrian ngồi xuống, Nữ công tước tự tay rót trà cho Adrian.
Nina bước tới. Cố gắng thực hiện nhiệm vụ giống như cô ấy luôn làm.
1) Kiểm tra thực phẩm có độc hay không.
“Không sao đâu, Nina.”
Với giọng nói nhẹ nhàng, Adrian ngăn Nina lấy tách trà.
Ngay sau đó Nữ công tước bắt đầu nói.
“Ta đã băn khoăn về điều đó trong nhiều ngày. Gerald là một mất mát to lớn khủng khiếp đối với chúng tôi. Nó là một đứa trẻ rất thông minh và xinh đẹp.”
Nina không quan tâm đến bài phát biểu của nữ công tước. Ánh mắt của cô chỉ tập trung vào chiếc cốc của Adrian.
Chính là nó.
Chính là nó. Không có gì phải nghi ngờ.
Không, cũng chẳng có gì quan trọng ngay cả khi cô ấy nhầm lẫn.
“Loại trà này không thể đi qua miệng Adrian khi mà tôi chưa uống nó!”
Khi Adrian nâng chiếc cốc lên, Nina đã nắm lấy nó, lấy nó khỏi tay anh. Một chút trà ấm tràn trên tay cô.
Sau đó Nina uống trà ngay lập tức.
Một mùi hương kỳ lạ quanh quẩn mũi cô.
“Nina!”
Adrian bật dậy khỏi chỗ ngồi và chiếc ghế anh mới ngồi bị ngã về phía sau, anh rõ ràng đang vô cùng kinh hãi.
Nhanh thôi, tôi cảm thấy một cơn đau nóng bức như lửa đang càn quét bên trong dạ dày và cổ họng.
Tôi vội vàng ngậm miệng.
Tôi không thể đứng thẳng. Tôi cố gắng dùng tay để bịt miệng lại nhưng máu vẫn tiếp tục chảy ra các khe hở giữa các ngón tay của tôi, “Đau quá-.”
Cảm giác bụng đang tan chảy. Cô ngã quỵ tại nơi mình đang đứng.
“Nina, Nina!”
Kể cả một con thú bị đưa đến lò mổ cũng sẽ không hét lên như Adrian vào lúc này “Khụ, khụ-“
Trong khi nôn ra một đống máu, Nina chết lặng.
‘Làm thế nào Adrian có thể sống sót sau khi uống thứ này?!’
Adrian ôm Nina, người đã gục xuống và nhìn xung quanh.
Những người hầu uể oải đứng như không có chuyện gì xảy ra, gương mặt lạnh lùng vô cảm.
Người hầu đứng bên cạnh bưng một tách trà mới đặt lên bàn. Nữ công tước rót đầy một ly khác với vẻ thờ ơ.
“Bây giờ, hãy để người hộ tống thô lỗ đó một mình và uống một tách trà khác nào.”
Những người lính siết chặt vai Adrian một cách thô bạo, cố ép anh ngồi xuống bàn.
Adrian nghiến răng và ôm lấy Nina.
Tôi có thể cảm nhận được hơi thở hổn hển của anh trong khi ôm chặt tôi trong vòng tay của anh ấy. Anh đang sợ.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy sợ hãi như thế này trước đây.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy tức giận như vậy trước đây.
Anh đứng dậy và cùng lúc đó, một bóng đen trồi lên từ mặt đất. Những người lính xung quanh chúng tôi la hét.
Sau đó bóng đen dưới chân anh tự ý di chuyển và đối đầu với kẻ thù. Đó là một cảnh tượng kỳ lạ.
Khuôn mặt vốn luôn nở nụ cười dễ mến của anh giờ đã biến mất hoàn toàn.
“Biến ra chỗ khác.”
Những lời nói của anh đang cố gắng cho họ một chút lòng thương xót nhưng những kẻ đó không hiểu được ý nghĩa thực sự.
Tuy nhiên, thay vì tấn công, những người lính đứng đơ tại chỗ. Sẽ bị buộc là tội phản bội khi chĩa thanh kiếm vào Adrian, người được công nhận là người thừa kế của Công tước.
Nhưng không ai nghĩ như vậy. Adrian cũng không nghĩ vậy. Anh ta phớt lờ mọi người và bắt đầu chạy ra cửa.
“Bóng tối, hãy xé nát tất cả.”
Thần bóng tối với sự trung thành đang thực hiện mệnh lệnh của mình.
Một sự hỗn độn từ tiếng la hét. Những cái bóng sẽ không bị thương bởi những thứ đơn giản như cắt hoặc đâm, đó là cuộc chiến từ một phía. Không có cảm xúc cũng như không thương xót trong các cuộc tấn công của linh hồn.
Bỏ lại hiện trường đẫm máu, Adrian chỉ biết chạy. Ngay lập tức, anh xuống cầu thang và ép con ngựa ra khỏi chuồng lẫn thúc giục nó.
Anh cầu xin Nina, người đang dần tắt thở trong vòng tay anh.
“Nina, đừng làm vậy với tôi. Làm ơn, làm ơn.”
Nina muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh nhưng không thể mở mắt.
Tôi không thể cử động dù chỉ một ngón tay.
Lửa và băng đang chiến đấu bên trong cơ thể cô. Tôi cảm thấy bản thân ngày càng đến gần đến cái chết.
Nina không có ý định chống lại nó. Phần lạnh trong cô đang tuyệt vọng bảo vệ cô khỏi ngọn lửa đang hoành hành.
Các linh hồn của cô ‘Ngọn gió phương bắc’ và ‘Sự rét giá’ đều đang cố gắng làm chậm sự lây lan của chất độc.
Tôi cảm giác như mình đang từ từ chìm xuống dòng sông băng, Nina đã nhớ đến một cảnh tượng.
Ký ức của cô về “thế giới bên kia”, Nhớ lại những khoảng thời gian mơ hồ cũ kỹ.