Sau chuyến dã ngoại lúc nửa đêm, Adrian bắt đầu nhìn thẳng vào Nina. Và Nina mỉm cười mỗi khi tình cờ chạm mắt.
Rồi một ngày, Adrian thậm chí còn mỉm cười. Một nụ cười tao nhã và quý phái.
Những bóng đen mờ đục không hoàn toàn biến mất khỏi đôi mắt trẻ thơ của cậu nhưng nó vẫn là một kết quả tốt cho hiện tại.
‘Câu chuyện nói lại điều gì?’
Nina ngẫm nghĩ khi ngồi trên chiếc ghế thấp, chống cằm, tựa lưng và hai chân gian rộng, trong khi gọt khoai tây.
Theo miêu tả của nữ chính gốc, Fiona, Adrian là một người như thế này.
[Công tước Luverne là một quý ông hoàn hảo đi kèm với sự nổi tiếng. Một nụ cười tao nhã, giọng điệu thân thiện và phong thái quý tộc chuẩn mực, giọng nói toát lên sự điềm tĩnh.
Nhưng Fiona có thể cảm nhận được sự ác cảm lạnh lùng đằng sau nụ cười hoàn hảo và cách cư xử lịch thiệp của anh. Cô cảm nhận được sự căm thù.
Đó là lý do tại sao Fiona không thực sự thích Công tước Luverne.]
Nhưng thiếu gia vẫn chưa đến giai đoạn đó!
Sau đó, Nina, ném những củ khoai tây mịn vào xô nước, đứng dậy và ôm nó theo.
Khi tôi quay trở lại bếp cùng cái xô đựng khoai tây, những người giúp việc nhà bếp trò chuyện.
“Tôi nghe nói bà ấy mới đặt một món hàng khác.”
“Đúng vậy, lần này là chuỗi ngọc trai ánh trăng từ đảo Badun phía bắc.”
“Trời ơi, ngọc trai ánh trăng, chỉ cần nghe tên thôi là đã thấy tuyệt vời rồi!”
“Chỉ một trong số những viên ngọc trai đó có thể nuôi sống chúng ta trong suốt quãng đời còn lại.”
“Và có vẻ như bà ấy cũng thuê một bậc thầy kiếm thuật mới cho Thiếu gia Gerald.”
Sau đó, hai con cáo già phát hiện ra Nina.
“Con đã cắt xong rồi sao? Làm tốt lắm. Còn bánh mì trong tủ.”
“Cảm ơn cô.”
Nina chào người giúp việc và nhanh chóng lấy bánh mì trong tủ ra.
Điều tốt nhất khi được hoạt động ở bộ phận nhà bếp là sẽ không bị đói. Tất cả thức ăn mà gia đình Công tước để lại đều là của họ. Cho nên, rất nhiều người hầu đã đối xử tốt bụng với họ để lấy được phần thức ăn thừa đó.
Nina đặt chiếc bánh mì trong tay và tiến về phía Adrian.
Trong suốt nhiều năm, cách họ đối xử tệ bạc đối với Adrian ngày càng trở nên tồi tệ và Công tước thậm chí không còn mời anh đến bữa ăn gia đình nữa.
Không, thay vì nói rằng Công tước không mời anh ta, thì đúng hơn khi nói rằng Nữ công tước sẽ không để anh ta đến ăn tối.
Khi Adrian chưa đến bữa ăn, Công tước hỏi: “Còn Adrian thì sao?” Sau đó, Nữ công tước trả lời, “Chẳng phải sẽ rất khó xử khi dùng bữa cùng nhau sao?” Và đó là phần kết thúc chủ đề này.
‘Cái quái?’
Nina muốn mở cái đầu của Công tước ra và nhìn xem có gì bên trong nó.
Cô biết việc có một đứa con riêng là điều khá mất mặt.
Tuy nhiên, sau khi tự mình đưa ra quyết định quan trọng đó, làm sao ông lại có thể bỏ bê Adrian được.
Hơn nữa, không phải ông ta đã có người kế vị mới khi tái hôn sao?
Tại thời điểm này, sẽ tốt hơn nhiều nếu ông ta giải quyết vấn đề kế thừa một lần và mãi mãi nhưng ông ta không làm như vậy. Khi lắng nghe cuộc trò chuyện của những người hầu gái khác, cô biết được rằng ông cũng thờ ơ với Adrian như những cậu chủ nhỏ khác.
Có lẽ đó là nguyên nhân khiến Nữ công tước giận dữ hơn với Adrian. Tất nhiên, Công tước cũng thờ ơ Nữ công tước, cho nên ông không bao giờ can thiệp vào việc bà ta quản lý dinh thự, tài chính hay cách xử lý nhân sự.
Đối với Adrian, Công tước chỉ một lần gọi anh vào phòng riêng.
“Mẹ con chết rồi.”
Ông ấy chỉ nói duy nhất một điều đó.
‘Tôi rất vui vì còn có người xung quanh Adrian vào thời điểm đó…’
Trước khi Công tước kết hôn với Nữ công tước, Adrian, chủ nhân duy nhất của dinh thự, đã được yêu mến.
‘Mặc dù tôi cũng chỉ nghe điều này qua tin đồn.’
Tuy nhiên, thái độ của Công tước chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn với Adrian.
Vẫn chưa vừa lòng với việc Adrian bị đẩy ra khỏi phòng ăn, Nữ công tước thậm chí còn can thiệp vào các món ăn được phục vụ cho Adrian.
Bà ấy nói với người đầu bếp, “Mặc dù Adrian không ăn cùng chúng tôi nhưng ngươi cũng không cần phải nấu ăn riêng cho anh ấy.” và thay vì ăn các món ăn tinh tế, Adrian được phân phát thức ăn cứng dành cho những người hầu.
Không một ai mang thức ăn cho Adrian vì giác quan nhanh nhạy của Nữ công tước, cho nên Nina đã bí mật mang thức ăn đến cho anh.
Hành động này đã trở nên thường xuyên và chẳng bao lâu nữa số tiền sẽ không đủ để mua những vật dụng cần thiết hàng ngày cho anh. Nếu Nina, một cô hầu gái bán bánh mì, không mang thức ăn và những thứ khác cho đến anh, một con chuột nhỏ, cuộc sống của Adrian sẽ trở nên khốn khổ trong ngôi nhà đó.
“Thiếu gia.”
Adrian, người đang đọc một cuốn sách cũ trong phòng, ngẩng đầu lên.
Nina lấy chiếc bánh mì ra khỏi tay mình và cắt nó làm đôi.
“Phần này là của người.”
Adrian với tay đổi lấy bánh mì của cô, vỏ cứng bằng bánh mì của anh, mềm.
“Cái này sẽ tốt hơn với tôi.”
“Nhưng cái đó rất khó ăn.”
“Không sao đâu vì tôi lớn hơn, răng chắc hơn.”
Adrian cười và nói, che cuốn sách.
Vì anh bị phớt lờ như thể hồn ma trong biệt thự, anh ấy có thể vào bất cứ đâu mà không bị bắt.
Trừ khi anh vô tình đụng độ Nữ công tước, Gerald và Jayden.
Họ không thường đi đến nơi nghiên cứu trong biệt thự và Adrian rất tận hưởng đặc ân đó bằng trái tim của mình.
Anh đọc mọi cuốn sách mà anh ấy tìm được như một kẻ điên và dành hết tâm trí để luyện kiếm.
Nina đã rất đau lòng khi thấy thức ăn anh ăn không đủ dinh dưỡng vào thời điểm phát triển.
Trong khi anh nhai lớp vỏ cứng, Nina bắt đầu nói.
“Có vẻ như Nữ công tước đã đặt hàng lần nữa. Bà ấy đã mua một chiếc vòng cổ làm bằng ngọc trai moonshine. Anh có biết nó là gì không?”
“Tôi nghe nói đó là một viên ngọc trai sáng lấp lánh với màu bạc huyền ảo. Họ nói rằng nó phát sáng mờ vào ban đêm.”
“Ra là vậy.”
Nina mở to mắt.
Có rất nhiều điều tuyệt vời trên thế giới này.
Sau đó, cô ấy quay người một chút và tiếp tục nói với giọng nhỏ hơn.
“Và có vẻ như Thiếu gia Gerald sẽ có thầy kiếm thuật mới.”
“Cho nên?”
Adrian trả lời với một nụ cười. Nina há to miệng.
“Tôi ước gì anh cũng có thể thay đổi giáo viên kiếm thuật của mình. Mỗi ngày…”
Nina cắn môi.
Chính vì người thầy tệ bạc đó mà Adrian bị bầm dập.
Anh ta luôn đánh Adrian dưới chiêu bài ‘dạy dỗ’, giờ đây được coi như chuyện bình thường, anh ta thường đánh Adrian cho đến khi gãy xương.
“Nhưng nó tốt hơn không.”
Adrian nhai chiếc bánh mì cứng và nuốt nó.
Một bữa ăn đơn giản và nghèo nàn với bánh mì và nước không có bơ hoặc mứt.
Nina luôn mơ về một tương lai tốt đẹp hơn cho anh. Cho dù bây giờ khó khăn nhưng cô sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ.
Adrian nói nhỏ khi anh mở cuốn sách một lần nữa.
“Nina, cậu nên đi đi. Sẽ không tốt nếu ở đây quá lâu.”
“Được rồi, tôi sẽ quay lại lần sau.”
Sau khi Nina, người mỉm cười chào hỏi, rời khỏi phòng, Adrian ngẩng đầu lên. Anh thở dài khi nhìn cánh cửa mà Nina đã đi qua, một lúc lâu.
Anh lo lắng rằng Nữ công tước sẽ phát hiện ra Nina.
Tuy nhiên, anh không thể nói với cô rằng tốt hơn là đừng đến.
Anh dường như không thể tập trung đọc cuốn sách nữa.
*****
Đó là một kỳ nghỉ được chờ đợi từ lâu. Nina không có nơi nào để đi nhưng những người giúp việc nhà bếp đang bận rộn thay đồ.
“Nina, em có muốn chúng ta mua một cái gì đó không?”
“Dạ không, cảm ơn ạ.”
Nina lúc này đã 12 tuổi nhưng vẫn để bím tóc.
(Lúc tôi 12 tuổi, tôi vẫn để bím tóc nè.)
“Tôi trông như thế nào?”
Một trong những người giúp việc đã hỏi cô ấy về phần ren trên vành váy. Đó là một kiệt tác mất tận một năm để hoàn thành.
“Chị xinh quá. Nếu ai đó hỏi cưới chị ấy thì sao?”
“Ôi, đừng ngốc nghếch như này chứ.”
Mặc dù nhẹ nhàng cười nhưng rõ ràng người giúp việc cảm thấy vui vẻ. Sau đó, một người giúp việc khác nói.
“Thật kỳ lạ, mọi điều Nina nói đều trở thành sự thật.”
“Đúng vậy bởi vì em thực sự biết đó.”
Tất cả đều cười khi Nina mở to mắt.
Một người giúp việc khác nói với cô hầu gái mặc váy ren.
“Cô có biết không? Nếu cô mặc một bộ váy đẹp như vậy, cô có thể lọt vào mắt xanh của một nhà quý tộc?”
“Vậy thì có gì tốt vậy? Hãy nhìn vào cậu bé.”
‘Cậu bé.’
Đó là một thuật ngữ mà mọi người dùng để chỉ Thiếu gia Adrian.
“Mẹ cậu ấy là một ca sĩ opera, phải không? Một người đẹp tuyệt vời nhận được quá nhiều quà và bó hoa đủ để bật ra khỏi phòng chờ.”
Cô bặm môi.
“Vậy thì sao? Đó là số phận của cậu ấy. Nữ Công tước cũng vậy, bà ấy có hơi quá đáng phải không? Cô thật sự tin rằng bà ấy không hề biết đến sự tồn tại của cậu bé sao? Ngay từ đầu bà ấy đã biết nhưng quyết tâm kết hôn với Công tước dù sao cũng.”
“Suỵt, coi chừng cái miệng của em.”
“Ôi trời, em không nên nói những điều đó.”
Cô ấy nhỏ tiếng và nói với Nina.
“Em có hiểu không?”
“Sao?”
“Ý tôi là em cần phải cẩn thận. Đối với những người như chúng ta, mọi thứ sẽ kết thúc một khi lọt vào tai mắt của chủ nhân.”
“Vâng, tốt hơn hết em nên ngừng chơi với cậu bé đó.”
“Nhưng Thiếu gia rất tốt bụng.”
“Thôi được rồi, tôi bỏ cuộc…”
“Tôi không biết nữa.”
Hai chị em họ nói vậy và hứa khi nào về đem theo kẹo.
Mọi người đều tốt bụng.
Karin, đầu bếp bước vào lúc đó, nói với tôi khi thấy tôi đang cắt rau trong bếp một mình.
“Tại sao nhóc vẫn còn ở đây?”
“Tôi không có tiền để đi chơi.”
“Vậy thì đừng làm loạn nhà bếp.”
“Tôi sẽ không.”
Khi Nina trả lời, Karin liếc nhìn rau của Nina và nói.
“Khi làm xong, có bánh kẹo trong tủ bên phải.
“Ồ!”
“Đó là một bí mật.”
“Um.”
Tốc độ cắt rau trở nên nhanh hơn.
Sau đó, Nina cắt tỉa rau củ và đóng gói đồ ăn nhẹ nhanh hơn bao giờ hết.