Đã vài ngày trôi qua kể từ ngày tôi gặp Charlotte-chan.
Tôi bắt đầu sắp xếp lại những ký ức về một thế giới khác đột ngột ùa vào đầu tôi ngày hôm đó.
Tôi ngồi trên giường, khoanh tay và suy nghĩ.
Tôi thực sự muốn làm bạn với Charlotte-chan mãi mãi.
Nếu ký ức đó là chính xác, thì khi cả hai chúng tôi lên 10, Charlotte-chan sẽ được một gia đình quý tộc nhận nuôi, và hai chúng tôi sẽ phải xa cách nhau.
Rồi chúng tôi sẽ gặp lại nhau ở Học viện Nobilitas….
Mười năm sau, tức là lúc tôi 15 tuổi, tôi sẽ tình cờ chứng kiến cảnh hoàng tử sắp bị ám sát trong kỳ thi tuyển sinh vào trường, và tôi chết vì bảo vệ hoàng tử.
“Mình chết vì bảo vệ hoàng tử á…Dù chuyện gì có xảy ra thì mình vẫn muốn chết vì bảo vệ Charlotte-chan cơ…”
Tôi nghe bảo đất nước này có một vị hoàng tử bằng tuổi tôi.
Trong cuốn tiểu thuyết ấy, có vẻ quỷ vương đang cố gắng để hủy diệt thế giới, thế nên hắn ta đã phái một con quỷ mạnh mẽ trong quân đoàn quỷ vương đến ám sát hoàng tử trong kỳ thi tuyển sinh.
Con quỷ ấy mạnh tới mức cả Charlotte lẫn hoàng tử phải tới gần cuối câu chuyện, khi ấy cả hai đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, hợp lực với nhau mới đánh bại được nó.
Và tôi thì cố bảo vệ hoàng tử khỏi con quỷ ấy nên đã bị giết.
Tôi biết bản thân có hơi yếu đuối, nhưng hôm ấy, lúc mà Charlotte-chan bị bắt nạt, tôi đã không sợ hãi mà đối đầu với đám con trai ấy. Ít nhất thì tôi nghĩ chuyện đó là tự bản thân tôi làm.
Nhân tiện, hoàng tử bị nhắm đến là do anh ta có cơ hội trở thành anh hùng lớn nhất.
Người đàn ông mà thánh nữ yêu quý sẽ trở thành anh hùng và trở nên mạnh mẽ đến mức đánh bại cả quỷ vương.
Tôi nghe nói thánh nữ nối tiếp nhau đã kết hôn với hoàng tộc qua nhiều thế hệ rồi.
Thế là hoàng tử thành mục tiêu bị ám sát, còn tôi phải chết thay hoàng tử….
“Tức là…mình sẽ chết nếu không mạnh mẽ hơn….”
Nếu tôi bỏ mặc hoàng tử, thế giới này có thể sẽ bị quỷ vương hủy diệt.
Xem ra, kế sách khả thi nhất là trở nên mạnh mẽ hơn rồi.
Dù không đánh bại được con quỷ ấy, nhưng ít nhất tôi có thể bảo vệ mạng sống của cả tôi lẫn hoàng tử.
“Đúng thế! Bất kể chuyện gì, mình phải trở nên mạnh mẽ hơn! Để mình không phải chết, và để có thể bảo vệ….Charlotte-chan!”
Tôi siết chặt tay, tự hứa với bản thân như thế.
Vẻ mặt tôi giống hệt một người đàn ông đã quyết định rõ con đường tương lai phía trước.
Và kể từ ngày đó, chuỗi ngày tập luyện điên cuồng của tôi bắt đầu.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Tôi bắt đầu khóa luyện tập với việc rèn luyện thể lực, và van nài cha mẹ một thanh kiếm gỗ.
Hai người cắt luôn tiền tiêu vặt của tôi trong hai năm vì tôi phải trả trước tiền mua kiếm gỗ.
Xót quá đi…..
Rồi sẽ có ngày tôi đủ mạnh để đánh bại lũ quỷ, kiếm thật nhiều tiền và mua cho mình một thanh kiếm tốt.
Còn bây giờ, tôi dành cả ngày để chơi đùa và tập luyện với Charlotte-chan.
“Sao cậu phải luyện tập nhiều thế, Alan-kun?”
“Vì tớ muốn trở nên giỏi hơn nữa.”
“Tại sao vậy?”
“Vì tớ muốn bảo vệ….Charlotte-chan
Tôi không thể nói là tôi không muốn chết được.
Đây là ý chí kiên cường của một chàng trai nhỏ bé đối với một cô gái như Charlotte-chan.
Charlotte-chan khẽ cười trước câu trả lời của tôi.
“Aaa, sao cậu lại cười!? Tệ quá đi…tớ đang nói nghiêm túc mà…”
“Xin lỗi, xin lỗi mà. Alan-kun, cậu ngầu lắm.”
“....Thế ư?”
“Đúng thế. Tớ rất vui vì cậu sẽ bảo vệ tớ, Alan-kun.”
Nói xong câu đó, Charlotte-chan lại nở một nụ cười vui vẻ còn lớn hơn trước.
Ngắm nhìn nụ cười ấy khiến cho cơn mệt mỏi tích tụ mỗi khi vung kiếm gỗ như được giải tỏa khỏi đôi tay và cơ thể rệu rã của tôi.
Nếu Charlotte-chan mỉm cười, tôi nghĩ mình có thể cố gắng thêm lần nữa.
“Hôm nay chúng ta không chơi với nhau được vì cậu phải tập luyện đúng không?”
“Ư-ừ, tớ xin lỗi vì điều đó nhé.”
Vẻ mặt vui tươi của cô chuyển sang vẻ thất vọng.
Hôm nay là ngày huấn luyện đặc biệt của tôi, và tôi vốn không định chơi với Charlotte-chan ngày hôm nay, nhưng cả hai là tình cờ chạm mặt nhau lúc tôi đi dạo quanh thị trấn với mẹ.
Mẹ của Charlotte-chan và mẹ tôi đang vui vẻ tám chuyện với nhau.
“Không sao đâu. Dù không chơi với nhau được nhưng tớ vẫn rất vui vì được nói chuyện với Alan-kun đó.”
“Ngày mai hai ta sẽ cùng chơi nhé.”
“Được thôi! Hứa nào!”
“Được rồi. Tớ hứa.”
Chúng tôi chia tay nhau, với lời hứa hẹn cả hai sẽ cùng chơi vào ngày mai.
Chúng tôi cứ tiếp tục trải qua những tháng ngày bình yên và hạnh phúc như thế này.
Nhưng….
Hai năm sau…
Tôi đã vô cùng sốc trước tin tức động trời dội vào đầu mà chẳng hề nhận ra.
Đó là năm cả hai chúng tôi tròn 7 tuổi.
Một sự kiện sẽ ảnh hưởng lớn tới vận mệnh của Charlotte-chan.
“Cái gì!? C-Charlotte đã….bị bắt cóc sao….?”
Có chắc chỉ là “bạn” không?