Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 8: Gửi đến năm mới - Chương 5: Chỉ Nhìn Một Cái

Ôn Hổ Phách nhìn cuốn "Sinh học: Động lực của sự sống" có bìa màu chàm trong tay, bên tai vang lên tiếng trò chuyện của bạn cùng lớp: "Biết gì không? Cô giáo mới đến dáng người bốc lửa thật, tớ nghi là cô ấy đang quyến rũ tớ!" Tên cao kều đầu đinh bên cạnh "hà" một tiếng: "Đừng nói với tớ là cô giáo Sinh mới đến đấy nhé, cô mà quyến rũ cậu thì thà đi quyến rũ khúc gỗ còn hơn, ít ra gỗ còn đủ cứng!" Lời của cậu ta khiến những người khác phá lên cười ha hả.

Trò đùa dung tục này khiến Ôn Hổ Phách khó chịu trong lòng, đám con trai này lúc nào cũng suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Cô Harrison rõ ràng chỉ đang giảng kiến thức sinh học nghiêm túc, vừa hay giảng đến phần phụ nữ thụ thai, đám học sinh bên dưới liền liếc mắt đưa tình, nụ cười đầy vẻ bỉ ổi.

Ôn Hổ Phách lật giở sách giáo khoa, tiết học sau sẽ giảng về đặc điểm sinh dục phụ, trong sách có vẽ sơ đồ mặt cắt của cơ quan sinh dục nam và nữ. Ôn Hổ Phách tò mò nhìn sơ đồ của nam giới, chỗ đó lại có hình dạng như vậy sao, giống một con ốc sên nhẵn nhụi đã lột vỏ, trông hơi ghê tởm. Ghê quá, cô nghĩ, hay là cả đời này không tìm đàn ông nữa.

*

"Chỉ nhìn một cái." Lúc Ôn Hổ Phách nói, đoạn ký ức này bất giác hiện lên trong đầu cô, thứ bên dưới của Lục Ly cũng là ốc sên ư?

Lục Ly "ừm" một tiếng, đứng thẳng trên giường, bắt đầu từ từ cởi quần đùi, để lộ chiếc quần lót căng phồng: "Em có muốn tự tay cởi không?" Cậu từng bước dụ dỗ, lòng bỗng thấy kích động. Ôn Hổ Phách cũng ngồi thẳng người dậy, do dự đưa tay ra: "Chỉ nhìn một cái thôi, không làm gì khác."

"Ừ ừ, chỉ nhìn một cái thôi."

Ôn Hổ Phách thấp thỏm kéo xuống phòng tuyến cuối cùng của Lục Ly, trước mắt đột ngột hiện ra một con mãnh thú khổng lồ. Nó sừng sững như một cây đại thương, lấp lánh dưới ánh trăng, bề mặt con mãnh thú liên tục tỏa ra từng luồng hơi nóng, nó khẽ run theo nhịp thở của Lục Ly, hệt như một con mãnh thú thật sự đang hít thở.

Cô bất giác lùi người lại, vì ban nãy cô đứng quá gần con mãnh thú, đến mức có thể ngửi thấy mùi hương kỳ lạ mà nó tỏa ra. Sau khi giữ một khoảng cách nhất định, ngược lại cô có thể nhìn rõ hình dáng của nó hơn. Thiếu nữ tóc vàng che miệng, giọng nói đầy kinh ngạc: "Không giống như trong sách vẽ..."

Trong lòng Lục Ly xấu hổ và kích động đan xen, vừa có sự đắc ý khi khoe bảo vật với một cô gái, lại vừa có cảm giác nhục nhã khi trần truồng, cậu chỉ cảm thấy mình lại khuất phục trước dục vọng.

"Cái này... thật sự không giết người chứ?" Ôn Hổ Phách do dự hỏi, "Thứ này, vào trong cơ thể phụ nữ, sẽ giết chết họ phải không?"

"Không đâu, nó trông đáng sợ vậy thôi, nhưng bề mặt vẫn có cảm giác như da thịt, lớp ngoài vẫn mềm mềm, không tin em sờ thử xem." Chút liêm sỉ còn sót lại của Lục Ly lại rơi rụng thêm.

Ôn Hổ Phách đương nhiên biết Lục Ly đang chiếm tiện nghi của mình, đây cũng được xem là một loại lời nói dung tục nhỉ, nhưng trong lòng cô lại không hề thấy ác cảm, có lẽ là vì đã quen với sự mặt dày vô sỉ của đại diện ưu tú rồi, cũng có lẽ là vì nội tâm đã sớm vô cùng khoan dung với cậu.

Nhưng sự tò mò của mèo con rất lớn.

Cô Lục đang ngủ trong ổ lật người, ngủ tiếp.

Ôn Hổ Phách từ từ đưa tay ra, muốn thử xem cảm giác của thứ đó rốt cuộc thế nào, nhưng lại cảm thấy thế này thật thất lễ.

Lục Ly lắc lắc eo, cây đại thương liền run run trong gió: "Thử đi, không sao đâu, anh hứa không làm gì khác. Em tin anh đi."

Thôi được... đã nhìn rồi, sờ thêm một chút cũng chẳng khác gì, dù sao cũng bị cậu ta chiếm hết tiện nghi rồi. Ôn Hổ Phách bất đắc dĩ nghĩ. Bàn tay ngọc ngà mát lạnh ấy từ từ đặt lên thân thương, cảm giác lạnh buốt khiến Lục Ly hít một hơi khí lạnh — không phải vì lạnh, mà là sự kích thích tâm lý. Ôn Hổ Phách kia, người đoạn tình tuyệt ái kia, Shirley Amber lạnh lùng cao ngạo kia, lại đang dùng tay mình vuốt ve hiện thân của cậu.

Ôn Hổ Phách khẽ bóp nhẹ, không mềm như Lục Ly nói, cứng hơn tưởng tượng rất nhiều. Cô hỏi: "Em bóp thế này, anh có đau không?"

Ngoài cứng ra, cảm nhận trực quan nhất chính là nóng — nóng bỏng tay, như một thanh sắt nung đỏ. Ôn Hổ Phách có thể cảm nhận nhiệt độ đầu ngón tay mình không ngừng tăng lên dưới sự lan tỏa của thứ đó, cô đột nhiên nghĩ, nếu là mùa đông, thứ này dùng để sưởi ấm tay chắc sẽ không tồi nhỉ.

"Không đau." Lục Ly hóp bụng, tiểu Lục Ly lại vươn cao thêm mấy phần, đổ một bóng râm lên khuôn mặt tinh xảo của Ôn Hổ Phách.

Cảm giác có hơi kỳ lạ, nhưng sự nóng bỏng lại rất dễ chịu. Gò má Ôn Hổ Phách hơi ửng hồng. Cô bị thiếu máu nhẹ, tay chân thường lạnh buốt, trước đây khi còn ở biệt thự, chuyện cô thích làm nhất mỗi ngày ngoài vẽ tranh ra chính là ngồi bên lò sưởi, cô hầu gái nhỏ nhút nhát lúc nào cũng cẩn thận đứng bên cạnh thêm lửa cho cô.

Lục Ly dùng thứ này để bắt nạt con gái ư? Nghĩ đến những lời dâm đãng nghe được hôm đó, Ôn Hổ Phách không nhịn được khẽ vỗ vỗ tiểu Lục Ly.

"Được rồi, xem đủ rồi." Ôn Hổ Phách sợ mình cũng sẽ rơi vào bẫy của Lục Ly như họ rồi không thể cứu vãn, thế là dứt khoát thu tay về, nằm lại xuống giường, "Ngủ thôi."

Lục Ly thất vọng gật đầu, quả nhiên Hổ Phách không dễ lừa như vậy, nếu là Tĩnh Di thì có lẽ đã ngốc nghếch bị ăn sạch từ lâu rồi. Cậu cúi đầu, thấy mình vừa tiện tay vứt quần xuống sàn, nghĩ lười nhặt, bèn mông trần nằm xuống, mặc cho tiểu Lục Ly phơi bày trong không khí.

Ôn Hổ Phách lật người, thấy thứ đó của cậu vẫn sừng sững, "phì" một tiếng: "Sao anh không mặc quần vào?"

"Dù sao cũng bị em thấy cả rồi, không sao đâu."

"Bình thường nó cứ đứng như vậy à? Sao lúc anh mặc quần lại không nhìn ra?"

"Vì bình thường nó ở trạng thái mềm." Lục Ly giải thích. Ôn Hổ Phách có thông minh đến đâu, đối với những kiến thức này cũng chỉ biết một nửa.

Ôn Hổ Phách đột nhiên hỏi: "Có phải vì em nên nó mới cứ hưng phấn mãi không?"

"..." Lục Ly không trả lời, nhưng đáp án đã quá rõ ràng.

"Em có thể nắm nó ngủ không?"

"Cái gì?"

"Dùng để sưởi ấm tay cũng không tồi." Ôn Hổ Phách cũng bắt đầu nói bậy.

Lục Ly dịch người lại gần Ôn Hổ Phách hơn, cũng tiện để cô dễ dàng nắm lấy tiểu Lục Ly. Ôn Hổ Phách do dự một lúc, rồi đưa bàn tay nhỏ ra nắm lấy tiểu Lục Ly, không còn vẻ rụt rè và xa lạ như ban nãy, bắt đầu mạnh dạn mân mê: "Thật ra cũng không đáng sợ như lúc mới nhìn."

Lục Ly không đáp lời, không khí vô cùng yên tĩnh, cô nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Lục Ly đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt tràn đầy tình cảm nóng bỏng. Lúc này cô mới nhận ra hai người đang ở quá gần, gần đến mức như đang ôm nhau. Cô muốn né đi, nhưng cơ thể lại không thể cử động.

Bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt thanh sắt nóng bỏng, hành động mờ ám này trở thành chất xúc tác cho hai người. Lục Ly hỏi: "Anh có thể hôn em không?" Ôn Hổ Phách khẽ "ừm" một tiếng, liền cảm thấy môi mình bị Lục Ly bao phủ. Bàn tay đang nắm tiểu Lục Ly của cô đột nhiên siết chặt, điều này ngược lại càng khiến Lục Ly thêm hưng phấn, chiếc lưỡi thô ráp khuấy đảo trong miệng thiếu nữ, tiếng hôn chùn chụt không dứt. Ôn Hổ Phách căng thẳng đến mức người cứng đờ, mặc cho Lục Ly làm càn.

Lục Ly dừng lại hành trình vĩ đại khám phá đôi môi thơm của thiếu nữ, cậu biết giới hạn mà Ôn Hổ Phách có thể chấp nhận có lẽ chỉ đến đây, chung sống với mèo con kỵ nhất là tham công liều lĩnh. Cậu nhìn Ôn Hổ Phách trước mặt với ánh mắt như nước, không biết phải làm sao, thầm cảm thán lần đầu tiên của con gái đa phần đều như vậy, dù là chị gái hay Hổ Phách, lần đầu thân mật với người mình yêu cũng không khác gì những cô gái nhỏ bình thường.

Lục Ly nhỏ giọng hỏi: "Em đã xem của anh rồi, anh có thể xem của em không?"

"...?" Không nói gì, nhưng ánh mắt đang dần lấy lại vẻ trong sáng.

"Anh muốn biết lông ở chỗ đó của em có phải cũng màu bạch kim không." Lục Ly cố gắng giữ giọng điệu nghiêm túc một chút, cậu biết, nếu khoác lên một lớp vỏ thảo luận, Hổ Phách có lẽ sẽ không từ chối.

Ôn Hổ Phách bất giác che bụng dưới, lý trí bảo cô phải từ chối, làm gì có cô gái nào cho người khác xem chỗ đó, nhưng sự cảm tính vẫn chưa nguội lạnh của cô lại khiến đầu óc cô rối như tơ vò. Cô mềm giọng nói: "Chỉ nhìn một cái..."

"Được..."