Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 8: Gửi đến năm mới - Chương 8: Diêm

"Những lời chị dạy em phải nhớ cho kỹ, một chữ cũng không được đổi. Tiểu Xảo, em nhớ chưa?" Chu Hi mặc một chiếc áo tay tỳ bà màu tím nhạt, bên dưới là chiếc váy mã diện thêu hoa hồng viền vàng, đội một bộ tóc giả cô thường dùng trước ống kính, búi cao gọn gàng, khí chất cao quý của một công chúa Thần Châu toát ra không sót một nét. Đám người hầu đứng hai bên vội cúi đầu không dám nhìn vào mắt cô.

Hành lang này vừa tối vừa sâu, cứ mười mấy bước mới có một cặp đèn dầu. Bà ngoại lớn tuổi, thích hoài niệm, ưa kiểu bài trí mấy chục năm không đổi này. Chúc Xảo run rẩy đi theo sau Chu Hi, lờ mờ ngửi thấy mùi thuốc cao, càng vào sâu, mùi thuốc trong không khí càng nồng nặc.

Ánh sáng lờ mờ, đám người hầu cúi đầu không nói, hành lang dài hun hút, hệt như cảnh trong game kinh dị của Ngài nhà sản xuất, khiến Chúc Xảo nổi cả da gà. Cô không có ấn tượng sâu sắc về bà ngoại, chị Hi nói bà ngoại từng bế cô lúc nhỏ, nhưng cô đã quên rồi. Hôm qua cô từ xa trông thấy bà ngoại ngồi trên ghế tựa, được bốn năm gã đàn ông to con khiêng ra khỏi sảnh chính, sau đó lại được khiêng đến phòng nghị sự, cảnh tượng đó chẳng khác nào cương thi vương xuất hành trong phim cương thi.

"Bà ngoại, con và Tiểu Xảo đến rồi ạ." Giọng Chu Hi đặc biệt khiêm tốn, nếu Lục Ly ở đây chắc chắn sẽ phải kinh ngạc.

"Vào đi." Giọng bà ngoại không già nua như Chúc Xảo tưởng tượng, mà lại tràn đầy nội lực, nói năng rõ ràng, vừa nghe đã biết là một người thông tuệ.

Chu Hi lúc này mới đẩy cửa, theo tiếng kẽo kẹt của cánh cửa gỗ cũ, bà ngoại cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt hai chị em. Chỉ thấy trên chiếc giường lớn có một bà lão mặt đầy nếp nhăn, râu tóc bạc phơ đang nằm. Khó mà nói các bà lão có ngoại hình khác nhau thế nào, trên mặt họ đều hằn sâu dấu vết của thời gian, đôi tay gầy guộc như cành cây khô, nhưng đốt ngón tay lại nổi rõ, vừa giống móng gà lại vừa giống móng chim. Điểm khác biệt lớn nhất giữa bà ngoại và những bà lão khác chính là ánh mắt, không phải là ánh mắt bà sắc bén đến đâu, mà là hốc mắt bà sâu hoắm, xương lông mày nhô cao, nhìn từ xa, chỉ thấy đôi mắt bà hoàn toàn bị bóng tối che phủ, giống như một con rắn già náu mình trong bóng tối.

Ánh mắt bà lóe lên, trong bóng tối đen kịt phản chiếu những đốm trắng thoáng qua, trông như thể mắt bà ngoại đang phát sáng. Chúc Xảo thầm nghĩ, hơi đáng sợ.

"Xảo Nhi lớn thế này rồi à… thoáng cái đã hơn mười năm rồi."

Chu Hi khẽ nói: "Mau gọi bà ngoại đi."

Chúc Xảo rụt rè cúi người: "Dạ, bà ngoại, con là Chúc Xảo, con… con về rồi ạ!"

"Tốt, tốt, tốt." Bà ngoại nói liền ba chữ "tốt", "Hai đứa ngồi xuống mép giường đi, để bà nhìn hai đứa cho kỹ. Chu Hi, bà cho người gửi cho con ba bốn lá thư rồi, sao hôm nay con mới đến gặp bà?"

Tim Chu Hi thắt lại: "Bà ngoại, trước đây con đến tỉnh khác, đường đi xa xôi, hôm nay mới về được ạ."

"Đến tỉnh nào?"

"Dạ, Xuyên Hải ạ."

"Ồ… Xuyên Hải." Bà ngoại hờ hững "ồ" một tiếng, rồi quay sang nhìn Chúc Xảo đang bất an, "Tiểu Xảo, con ra khỏi nhà thờ tổ từ lúc nào?"

Giọng bà ngoại gần như không có thay đổi, bằng phẳng như một cỗ máy, mang lại cảm giác kỳ dị, không giống người thường. Thêm vào đó, ánh đèn ở đây mờ tối, mùi thuốc nồng nặc, khuôn mặt âm u của bà ngoại càng khiến Chúc Xảo sợ đến không nói nên lời.

Chu Hi vội nói: "Ra sau Tết ạ."

Bà ngoại "ừm" một tiếng: "Ta đang hỏi Tiểu Xảo, không phải hỏi con."

"Con biết lỗi rồi ạ." Chu Hi ngậm miệng.

"Thưa bà ngoại, con ra khỏi nhà thờ tổ sau Tết, sau đó vẫn luôn ở nhà chị Hi ạ." Chúc Xảo hít sâu một hơi, vẫn lặp lại những lời Chu Hi đã dạy.

"Ra sau Tết sao giữa năm mới đến? Không nhớ bà ngoại à?" Bà ngoại hỏi, không nghe ra chút cảm xúc nào.

"Dạ không phải, con… con không quen với cuộc sống bên ngoài, nên ở nhà chị thêm một thời gian. Không phải là không nhớ bà ngoại ạ." Chúc Xảo vô cùng căng thẳng, không hiểu sao, đối mặt với bà ngoại, mí mắt cô cứ giật liên hồi.

"Ồ, vậy cũng tốt. Xảo Nhi, con ở bên ngoài thời gian qua có quen thêm bạn mới nào không?"

Im lặng một lúc, Chúc Xảo lại một lần nữa nhẩm lại lời dặn của chị Hi trong đầu: "Thưa bà ngoại, con không quen thêm bạn mới nào ạ."

"Lúc chị Hi con đến Xuyên Hải, con có đi cùng không?" Bà vẫn tiếp tục hỏi.

"...Dạ… dạ không ạ."

"Ừm…" Bà ngoại dường như không nhận ra sự bối rối của cô, chuyển chủ đề, "Tiểu Xảo vừa ra khỏi Nhà thờ tổ họ Chúc, nên quen thêm nhiều bạn mới, phân rõ ranh giới với nhà họ Chu mới phải." Chúc Xảo thầm thấy khó hiểu, chẳng phải chị Hi cũng là người nhà họ Chu sao? Hơn nữa, tên thật của cô chẳng phải là Chu Xảo, chỉ là sau này theo họ Chúc của bà, cô cũng là người nhà họ Chu mà.

"Xảo Nhi, con lui ra trước đi, ta có vài lời muốn nói với chị Hi con. Cứ coi đây như nhà mình, đừng câu nệ gì cả." Chúc Xảo đầy hoài nghi lui ra, lén ngước mắt lên, chỉ thấy chị Hi cau mày cúi đầu không nói, cô đành một mình rời đi.

Đợi Chúc Xảo đi rồi, Chu Hi ngược lại ngồi thẳng người hơn.

"Hi Nhi." Bà ngoại chậm rãi thốt ra hai chữ.

"Dạ."

"Con quên lời bà dạy rồi sao? Hồi nhỏ bà dạy con thế nào?"

"...Con vẫn nhớ." Đó là áp lực nặng nề, cũng là lý do sâu xa khiến cô phải dùng thân thể thiếu nữ để chống lại Nội các.

"Ta thấy, con quen với danh tiếng công chúa nhà họ Chu rồi phải không?"

"Con… con không có…" Chu Hi khó khăn nói.

"Vậy con đến Xuyên Hải gặp người đàn ông đó làm gì?" Bà ngoại lạnh lùng hỏi.

Tim Chu Hi hẫng một nhịp, bà ngoại quả nhiên đã biết: "Anh ta… anh ta là con rể nhà họ Sở, có quan hệ thân thiết với Sở Hiểu Đông, nên con… con định bắt đầu từ anh ta để tranh thủ sự ủng hộ của nhà họ Sở."

"Không phải vì tình riêng?"

Đương nhiên là vì tình riêng, là vì Chúc Xảo mới đi gặp Lục Ly, nhưng lời này không thể nói ra, nói ra sẽ lại liên lụy đến Tiểu Xảo. Chu Hi cứng rắn nói: "Tuyệt đối không phải vì tình riêng."

"Vậy thì tốt, ta còn sợ con sẽ đau lòng."

"?" Chu Hi kinh ngạc mở to mắt.

"Không có gì bất ngờ, người đàn ông đó hẳn là đã chết rồi." Bà ngoại mặt không biểu cảm, "Nếu không phải vì tình riêng, thì chắc cũng không có gì đáng đau lòng. Con lui ra đi, lần sau còn giấu giếm, sẽ không chỉ đơn giản là chết một người ngoài đâu."

Chu Hi vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn kìm nén, cúi người lui ra, trong lòng tính toán xem nên giải thích với Chúc Xảo thế nào.

"Hi Nhi, con phải nhớ, tương lai của cả nhà họ Diêm đều đặt trên vai con." Bà ngoại đột nhiên nói, "Một tên dân đen quèn so với cả nhà họ Diêm, so với người mẹ đáng thương của con, người cha đáng ghét của con, đứa em gái đáng thương của con, chẳng là gì cả."

"Dạ, con nhớ rồi." Chu Hi đóng cửa lại, ánh đèn lóe lên, trên tấm biển hiệu cửa phòng, chữ "Diêm" màu đỏ như máu lúc ẩn lúc hiện.